[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 16

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 16 - Kịch câm của hai người

"Xin chào quý khách, đây là kịch câm nên chúng tôi cần quý khách để điện thoại ở bên ngoài."

"Được."

Thời Kỳ bước đến chiếc tủ, mở một ngăn tủ chưa có ai để đồ, để điện thoại di động ở chế độ im lặng rồi cất vào trong.

Đóng cửa tủ lại.

Chỉ là Thời Kỳ không biết điện thoại di động của mình sau khi cất vào tủ thì vẫn chưa khoá lại.

“Đi thôi.” Thời Kỳ nắm lấy tay Phong Nhiên.

Bàn tay của Phong Nhiên rất lạnh, thời điểm bị anh nắm lấy thì cứng đờ trong giây lát.

Thời Kỳ tựa hồ không để ý tới, cũng giống như mọi người trong hội trường, thuận theo dòng người cùng Phong Nhiên đi vào hội trường.

Khi hai người bước vào đại sảnh mới nhận ra những người vừa rồi không cùng một chỗ với bọn họ.

Thời Kỳ nghi ngờ nhìn tấm vé trong tay, lại nhìn về hướng đám đông đang tụ tập, hóa ra ở đó đang diễn ra buổi biểu diễn piano.

"Đi thôi, xem ra hai chúng ta bao hết chỗ rồi." Thời Kỳ bất đắc dĩ.

Phong Nhiên lặng lẽ đi theo Thời Kỳ với nụ cười trên môi.

Vở kịch bọn họ xem có tên là "Hoa rơi", kể về tình yêu giữa một chàng trai nghèo và một cô gái nhà giàu. Tình yêu của họ có những khúc mắc và ngã rẽ. Cuối cùng, đúng như tên vở kịch, hoa rơi, thưa thớt thành từng mảnh bùn và bị nghiền thành bụi.

Nhưng Thời Kỳ lại mỉm cười vui vẻ.

Bởi vì đây là hài kịch vừa mới ra, nên mang cảm giác Broadway của những năm 1980.

“Vẫn còn lo lắng à?” Thời Kỳ hỏi Phong Nhiên sau khi màn trình diễn kết thúc, các diễn viên chào cảm ơn.

"Không còn lo lắng nữa."

Phong Nhiên dường như thực sự thoải mái, cảm giác căng thẳng trên mặt đã biến mất.

Nhưng Thời Kỳ biết, Phong Nhiên suốt toàn bộ quá trình đều không cười.

"Vậy chúng ta quay lại thôi."

Thời Kỳ đứng dậy, Phong Nhiên đi theo phía sau, anh vừa định rời đi thì có một giọng nói ngăn cản bọn họ.

"Hai vị."

Thời Kỳ quay đầu nhìn lại, liền thấy nam chính “Hoa rơi”.

Khuôn mặt của người đàn ông vẫn được trang điểm cầu kỳ, nhưng đôi mắt không trong trẻo như trên sân khấu, trông giống như một ông già đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời, đầy vẻ mệt mỏi.

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi đến đây để cảm ơn hai vị." Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Chúng tôi... sắp giải tán. Đây là buổi diễn cuối cùng. Trước khi lên sân khấu, chúng tôi còn tưởng rằng buổi diễn này sẽ không có khán giả, không nghĩ tới hai người mua vé, cảm ơn hai người đã giúp vở kịch của chúng tôi kết thúc thành công viên mãn."

Người đàn ông mỉm cười, cúi đầu chào hai người.

"Không có gì, hai tiếng đồng hồ này tôi rất vui vẻ." Thời Kỳ chỉ chỉ mình cười ra nước mắt, "Cảm ơn cậu đã mang đến cho chúng tôi hai giờ vui vẻ. Tạm biệt."

Thời Kỳ khẽ gật đầu với người đàn ông, nắm lấy tay Phong Nhiên rồi quay người rời đi.

"Anh Thời, anh không nói mấy câu động viên bọn họ sao?" Phong Nhiên cụp mắt nhìn hai bàn tay đang nắm vào nhau, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói.

“Không.” Thời Kỳ nhẹ nhàng thở dài một cái, “Mỗi người đều có số phận của họ, người trưởng thành phải chịu trách nhiệm về quyết định của mình.”

Vừa nói chuyện, Thời Kỳ vừa đi đến tủ đựng điện thoại di động của mình, anh không mở tủ ngay mà nói với Phong Nhiên: “Một tháng nữa là sinh nhật thứ 18 của em, em có muốn gì không? Anh sẽ tặng em như món quà sinh nhật."

Phong Nhiên liếc nhìn Thời Kỳ.

Kiếp trước 18 tuổi, Thời Kỳ đã tự tặng cho cậu một sinh nhật tựa như cổ tích mà cậu không bao giờ quên được. Đến mức về sau, khi Phong Nhiên nhớ đến ngày đó, đều có cảm giác như mình đang bị ấn vào đầu mũi dao, đầu mũi dao từng chút từng chút một đảo loạn trái tim cậu.

“Không có, anh Thời sắp xếp là được.” Phong Nhiên cười khẽ, cư xử đúng mực như con mèo của nữ chính trên sân khấu.

Cuối cùng thì con mèo đã chết theo tình yêu của nam nữ chính.

"Được."

Thời Kỳ đáp lại rồi mở tủ.

Ngay khi chiếc tủ tối tăm được mở ra, ánh sáng bên trong đã khóa chặt đôi mắt họ.

Thời Kỳ nhìn vào tên người gọi rồi nhấn nút trả lời trước mặt Phong Nhiên.

"Sếp, không xong rồi, cậu Nguyễn mất tích rồi."

Giọng nói lo lắng của Lâm Mộc truyền đến từ bên kia điện thoại, hắn gọi điện cho Thời Kỳ suốt hai tiếng đồng hồ, những nơi có thể tìm ở Kinh Đô đều đã tìm, nhưng ngay cả một cái bóng cũng không tìm thấy.

Đây là người do ông chủ đích thân sắp xếp, nếu có chuyện gì không hay xảy ra...

Lâm Mộc cảm thấy mình sẽ bị sa thải khi trở về Tấn Thành.

"Tới quán bar Encounter rồi hỏi ông chủ xem ông ta có biết ai gọi là Kim gia không." Thời Kỳ thờ ơ nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Anh thậm chí còn không nhìn Phong Nhiên suốt toàn bộ quá trình.

"Vâng."

Lâm Mộc vội vàng cúp điện thoại, Thời Kỳ thu lại điện thoại, vẻ lãnh đạm khi nghe điện thoại vừa nãy biến mất, khi nhìn Phong Nhiên, trên mặt lại nở nụ cười.

"Đi thôi, đi ăn gì đó nhé."

Thời Kỳ hành động máu lạnh giống như băng tuyết tháng 12 âm lịch, đi được ba bước thì Phong Nhiên cũng có thể cảm thấy cái lạnh đó.

Quả là thế.

Phong Nhiên nghĩ.

Làm sao một người máu lạnh như Thời Kỳ lại có thể thực sự quan tâm đến người khác?

Cùng lắm là nói ngoài miệng một chút rồi sắp xếp cho người khác chạy việc thôi.

Thời Kỳ là một doanh nhân, anh hiểu nhất là cách tối đa hóa lợi nhuận.

Xe khởi động, hai người im lặng suốt đường đi.

“Muốn ăn gì?” Thời Kỳ phá vỡ sự im lặng.

“Cũng không muốn ăn lắm, chỉ muốn về đọc sách thôi.” Phong Nhiên buộc đầu óc mình phải bình tĩnh lại, ngày mai là thi đấu, không nên xen vào việc của người khác.

"Được."

Trở lại khách sạn, phòng của Nguyễn Trần đã được dọn dẹp sạch sẽ, Thời Kỳ lại mang hành lý chuyển vào phòng đó: “Tối nay cậu nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai tôi sẽ đưa cậu đi thi đấu.”

"Vâng."

Phong Nhiên đứng ở cửa gật đầu, nhìn Thời Kỳ đi vào cửa, mở miệng ra nhưng cuối cùng vẫn không phát ra âm thanh nào.

Thôi bỏ đi.

Sau khi vào nhà, Thời Kỳ tựa người vào cửa, nụ cười trên mặt biến mất, anh nhấc điện thoại lên và gọi một loạt cuộc gọi.

Điện thoại reo hai lần, bên kia nhanh chóng được kết nối.

“Alo.” Một giọng nam trầm ấm từ bên kia truyền đến, khóe môi nhếch lên của Thời Kỳ hơi siết chặt.

"Người ở đâu?"

"Đừng lo lắng, ở ngay chỗ tôi đây." Như để xác nhận những gì mình nói, âm thanh thút thít vang lên từ phía bên kia, nghe như miệng bị chặn.

“Anh đã làm gì với người này?”

Người đàn ông đối diện nghe vậy, phát ra tiếng cười khẽ.

“Tôi có thể làm gì với cậu ta?” Có tiếng bước chân từ đầu bên kia điện thoại, một lúc sau lại có giọng nói vang lên.

"Ngoan nào, nói câu gì đó đi."

"Anh... anh muốn làm gì...huhuhu."

"Nghe thấy rồi nhỉ?"

“Cảm ơn.” Thời Kỳ nghe được quả nhiên là thanh âm của Nguyễn Trần, thở phào một hơi. Sau khi biết được thái độ của Phong Nhiên, Thời Kỳ đã tìm người theo dõi Nguyễn Trần, vì sợ người của Kim gia sẽ tìm thấy cậu ta sau khi Phong Nhiên buộc Nguyễn Trần rời đi.

“Không có gì,” giọng người đàn ông mỉm cười nói, “Lão Triết nói ông chủ rất hào phóng nên tôi mới nhận việc này.” Người đàn ông dường như nghĩ tới điều gì đó, ho khan hai tiếng, "Cả gan hỏi một chút, vị này... người bạn này, có quan hệ gì với ông chủ Thời? Cậu định làm gì với cục bột nhỏ này?”

Thời Kỳ phải mất một lúc mới hiểu cục bột nhỏ là gì.

“Một người bạn mà thôi, hiện tại đang bị đòi nợ, tránh ở chỗ anh mấy ngày, tôi sẽ mau chóng đưa cậu ấy đi.” Thời Kỳ cũng không giải thích quá rõ ràng, đây là chuyện riêng của Nguyễn Trần, và anh không có thói quen nói lung tung sau lưng người khác.

"Không vội, không vội."

Sau khi cúp điện thoại, Thời Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn may, Nguyễn Trần không bị tổn hại gì.