
Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 15 - Lời nói ác độc
Thời Kỳ quả thực là học sinh xuất sắc, nhưng vì thời gian đã lâu như vậy nên lời nói của giáo viên huấn luyện trên bục giảng giống như một bài hát ru, ánh nắng ấm áp chiếu lên người khiến anh thực sự buồn ngủ.
Phong Nhiên nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, một lúc sau lấy notebook từ trong túi xách.
Mở WeChat ra, nhấp vào khung trò chuyện không có hình đại diện.
"Đang ở Kinh Đô."
“Kim chủ của hắn lại đưa một cậu trai khác về Tấn Thành.”
Sau khi suy nghĩ, Phong Nhiên thoát khỏi khung trò chuyện, nhấp vào một khung trò chuyện khác có hình đại diện cup D.
Đầu tiên Phong Nhiên gửi một đoạn ghi âm, không lâu sau, một tin nhắn thoại dài 60 giây từ WeChat gửi đến.
Phong Nhiên thậm chí còn không nghe, gửi một cái định vị cho bên kia.
Làm xong tất cả những điều này, Phong Nhiên lắc lắc cái cổ cứng ngắc của mình, giơ tay lên rồi giao bài thi trong tay cho giáo viên.
"Anh Thời, xong rồi, chúng ta trở về đi." Phong Nhiên ngồi ở hàng cuối cùng, dù sao mọi người đều nhìn thấy Thời Kỳ đưa cậu tới đây, cậu cũng không có gì phải giấu giếm.
Phong Nhiên liếc nhìn Vương Siêu đang nhìn chằm chằm cậu, khoé miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
Đối với một kẻ ngu ngốc như vậy, thậm chí còn không khiến cậu để bụng bằng Nguyễn Trần.
"Ừm ~ Đi thôi." Thời Kỳ lắc lắc cánh tay bị đè tê dại của mình, đưa tay lấy chiếc mũ trong cặp sách của Phong Nhiên đội lên, giấu đầu lòi đuôi che mặt.
Phong Nhiên im lặng nhìn, vừa rồi lúc người này ngủ, tất cả mọi người đều nhìn thấy thật sao!
Ngủ bù một ngày, Thời Kỳ vừa ra khỏi cửa lớp thì Lâm Mộc đã nhảy tới trước mặt anh.
"Sếp!"
Đang định dẫn Phong Nhiên đi ăn đồ ngon, Thời Kỳ nhìn thấy người này thì nụ cười trên mặt liền biến mất.
"Sếp, có chuyện quan trọng cần anh xem qua." Lâm Mộc mạnh dạn nói, tựa hồ không nhìn thấy vẻ mặt không thiện cảm của sếp.
"Có chuyện gì?"
Lâm Mộc liếc nhìn Phong Nhiên nhưng lại chần chừ không nói.
"Anh Thời, tôi về phòng trước." Phong Nhiên hiểu ý của Lâm Mộc, nói với Thời Kỳ rồi xoay người rời đi.
Thời Kỳ nhìn bóng dáng rời đi của Phong Nhiên không chút dây dưa dài dòng nào, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó nhận thấy.
Sau khi rời đi, Phong Nhiên không tìm một góc nào để trốn rồi nghe lén mà lặng lẽ trở về phòng, bật điện thoại lên và bấm vào một phần mềm nào đó.
Khi mở phần mềm lên, khung cảnh vừa nãy hiện ra.
Video không có độ phân giải cao nhưng âm thanh rất rõ ràng.
Trong hành lang, Thời Kỳ vô thức chạm vào chiếc cúc áo thứ hai, ánh mắt nhìn Lâm Mộc trở nên nghiêm túc.
"Tốt nhất là thật sự có việc."
Cổ Lâm Mộc cứng lại.
“Sếp, bộ phận pháp lý đã đọc hợp đồng này, nói không có vấn đề gì.” Lâm Mộc từ trong cặp lấy hợp đồng ra.
"Ừ, vậy thì ký thôi." Thời Kỳ cũng không thèm nhìn, cầm lấy cây bút Lâm Mộc đưa cho, sột soạt ký tên mình lên.
Lâm Mộc không ngờ ông chủ của mình lại hành động nhanh như vậy, hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ngẩng đầu đã thấy Thời Kỳ đưa ngón tay lên miệng, im lặng suỵt một cái.
Đầu Lâm Mộc đầy dấu chấm hỏi.
"Cậu cứ quan sát rồi làm nốt phần còn lại, nhanh chóng chứng thực việc này, chuyện “duyên hải” sẽ sớm bắt đầu." Giọng điệu của Thời Kỳ rất trịnh trọng, như thể anh thực sự quan tâm đến vấn đề này.
"Còn chuyện bên Thụy Sĩ, hãy tìm người để mắt một chút, năm sau cậu đi một chuyến."
"Vâng, thưa sếp." Lâm Mộc không hiểu ông chủ đang nghĩ gì, dù sao cậu cũng chỉ là một người làm công, ông chủ nói thế nào thì làm thế đó.
"Còn một chuyện nữa."
“Sao lại có nhiều chuyện như vậy?” Thời Kỳ không nói nên lời.
"À thì... Cậu Nguyễn kia, anh định thế nào?" Lâm Mộc suy nghĩ lời nói, "Anh định để người ta ở căn nhà nhỏ bên hồ sao?"
Căn nhà nhỏ bên hồ được nguyên chủ dùng làm nơi ở cho người tình nhỏ của mình.
Nghe thấy nơi này, đôi tay đang cầm điện thoại di động trong phòng đột nhiên siết chặt.
"Căn nhà nhỏ bên hồ." Ánh mắt Phong Nhiên trở nên u ám sau khi nghe thấy cái tên này.
Tiếng đập cửa vang lên, hai tay Nguyễn Trần đang thu dọn đồ đạc khựng lại, hơi thở tiếp theo trở nên có chút dồn dập.
"Ai vậy?"
Cậu ta đứng dậy, nhìn quanh bốn phía rồi nhặt con dao gọt trái cây trên đĩa hoa quả lên.
“Là tôi.” Ngoài cửa vang lên một giọng nam lạnh lùng, Nguyễn Trần hé cửa ra, nhìn thấy Phong Nhiên đang đứng ngoài cửa.
"Xin… xin chào."
Nguyễn Trần nhìn thấy người tới có chút xấu hổ.
Không biết tại sao, cậu luôn có cảm giác như mình đã cướp đi thứ gì đó của Phong Nhiên.
“Cậu thấy bây giờ trông tôi ổn không?” Phong Nhiên không bước vào cửa mà nhìn Nguyễn Trần đang đứng bên trong cách một cánh cửa.
Sắc mặt Nguyễn Trần có chút tái nhợt, hai tay bất an chắp lại, ánh mắt cụp xuống, căn bản không dám nhìn Phong Nhiên.
Rõ ràng không làm gì sai trái, nhưng lại giống như tù nhân tội ác tày trời.
Những người như vậy sẽ chỉ bị gặm đến nỗi ngay cả xương vụn đều chẳng còn.
Giọng nói của Phong Nhiên lạnh lùng, trong lời nói không có chút cảm xúc nào.
"Cậu có biết tại sao anh Thời lại đến Kinh Đô không?"
“Hả?” Nguyễn Trần không nghĩ tới Phong Nhiên lại hỏi chính mình vấn đề này, lắc đầu.
“Bởi vì tôi có một cuộc thi nên anh Thời bỏ hết mọi thứ để đi cùng tôi.” Phong Nhiên cao hơn Nguyễn Trần nửa cái đầu, lúc này giống như đang trịch thượng nhìn cậu ta, “Tôi năm nay 17 tuổi, học ở trường trung học Khai Thịnh, thành tích học tập xuất sắc, nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ học Đại học Tài chính, sau này trở thành cánh tay phải đắc lực của anh Thời, tương lai người sẽ luôn ở cạnh anh Thời là tôi.”
Giọng điệu Phong Nhiên không chút gợn sóng, nhìn Nguyễn Trần đang cúi đầu, gần như thản nhiên cười.
"Còn cậu thì sao, cậu Nguyễn?"
“Tôi…” Bị ép hỏi như vậy, Nguyễn Trần càng thêm bối rối, “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải…”
“Có phải hiểu lầm hay không tôi không quan tâm.” Trên mặt Phong Nhiên lộ ra nụ cười chiến thắng, "Chỉ là tôi không thích xung quanh đồ của mình có mấy thứ phiền chán.” Phong Nhiên đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Trần, nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng cong lên càng thêm giễu cợt: "Cậu Nguyễn, cậu hiểu ý tôi không?" "
Nguyễn Trần mở miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt Phong Nhiên thì trong đầu tràn ra ký ức không muốn nghĩ đến.
Thôi bỏ đi.
Nguyễn Trần lại cúi đầu xuống.
“Tôi hiểu.” Nguyễn Trần xoay người cầm lấy hành lý không nhiều của mình.
Khi đi ngang qua Phong Nhiên, Nguyễn Trần nhẹ nhàng nói một tiếng "Xin lỗi".
Phong Nhiên không trả lời mà chỉ thở dài một tiếng trong lòng.
"Thật xin lỗi."
Đây là Phong Nhiên nói với Nguyễn Trần.
Khi Thời Kỳ đi vào phòng, Phong Nhiên đã đứng ở hành lang đợi anh.
"Anh Thời, tôi hơi căng thẳng."
Thời Kỳ nhìn thấy Phong Nhiên, nụ cười trên khoé miệng nhếch lên một chút, liền đi tới ôm lấy cậu.
“Lo lắng?” Thời Kỳ xoa đầu Phong Nhiên, “Vậy cậu đi thư giãn chút đi.” Thời Kỳ lấy điện thoại ra, “Cách đây không xa có buổi biểu diễn nhạc kịch, muốn đi xem không?”
“Vâng.” "Phong Nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười thật tươi.
"Đi nào."
Thời Kỳ cười khẽ, quay người mang người rời đi.