Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 14 – Địch ý
“Anh sẽ phải hối hận vì gặp tôi.” Giọng nói của Phong Nhiên lạnh lùng hơn cả gió ngoài cửa sổ, giống như ác ma đang tìm mồi trong đêm tối.
Dưới sự che giấu của đêm tối, hận ý của cậu đối với Thời Kỳ hoàn toàn trút xuống, những cảm xúc không thể bày tỏ ban ngày dường như vào lúc này đã hoá thành thực chất, từng chút từng chút một lăng trì Thời Kỳ.
Bầu trời trở nên trắng xóa, người bên cạnh yên tĩnh suốt đêm lần nữa truyền đến tiếng sột soạt. Một lúc sau, bên người trống rỗng, thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm anh cả đêm đứng dậy.
Nghe thấy tiếng cửa đóng, một tiếng cười khúc khích vang lên từ căn phòng trống.
“Hận đến vậy sao?”
Thời Kỳ đưa tay chạm vào má phải đã bị nhìn chằm chằm suốt đêm của mình, lúc này má phải vẫn giống như bị kim đâm, có chút đau nhức.
“Đúng là một con sói con nuôi không quen.” Thời Kỳ ngồi dậy, nhìn về phía trống rỗng bên cạnh mình, nơi nhiệt độ cơ thể của thiếu niên vẫn còn đó.
Thời Kỳ nhào xuống nơi Phong Nhiên đã nằm cả đêm, khuôn mặt vùi dưới chăn càng cười rạng rỡ hơn.
"Sói con, cậu tuyệt đối không được yêu tôi quá sớm... Nếu không, cậu sẽ rất xui xẻo đó." Thời Kỳ có chút ác liệt nghĩ.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thời Kỳ đi tới mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là Nguyễn Trần, có thể thấy được nguyên cả đêm cậu ta ngủ không ngon lắm.
"Anh Thời, tuy tôi đã nói nhiều lần nhưng tôi vẫn cảm ơn anh vì chuyện tối qua." Nguyễn Trần vẫn mặc bộ quần áo của người pha chế rượu tối qua, trên mặt không có lớp phấn dày đặc, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
“Về sau cậu định thế nào?” Thời Kỳ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, “Nếu không có nơi nào để đi, cậu có thể cùng tôi về Tấn Thành.”
Nghe vậy, Nguyễn Trần đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng chưa kịp mở miệng nói lời nào thì Thời Kỳ đã lên tiếng trước.
"Một người bạn của tôi là chủ một quán bar và đang tìm một nhân viên pha chế. Tôi nghĩ cậu khá có thiên phú về phương diện pha chế."
Có lẽ trước giờ chưa từng có ai khen ngợi Nguyễn Trần như vậy, nên mặt Nguyễn Trần hơi đỏ lên.
“Vậy làm phiền anh Thời.” Nguyễn Trần vốn không muốn làm phiền người khác hết lần này đến lần khác, nhưng hiện tại cậu thực sự cùng đường hết lối, nếu còn ở lại Kinh Đô, nhất định sẽ bị Kim gia chơi ch/ết.
"Nhưng... chuyện này đừng nói với bạn nhỏ tối qua, sợ cậu ấy hiểu lầm." Thời Kỳ nở nụ cười ôn hòa, cũng không giấu giếm quan hệ của mình với Phong Nhiên. Khuôn mặt anh đều thể hiện sự thiên vị đối với Phong Nhiên.
Nguyễn Trần nhìn Thời Kỳ, một lúc sau, cậu tựa hồ nghĩ đến gì đó, đột nhiên cúi đầu.
"Vâng, vâng ạ."
Thời Kỳ lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Mộc, Nguyễn Trần ở đây thật sự không an toàn, chi bằng để Lâm Mộc đưa cậu ấy về Tấn Thành thì tốt hơn.
Bên này Thời Kỳ vừa nói chuyện xong với Lâm Mộc, còn chưa kịp cúp điện thoại thì ở góc hành lang, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Phong Nhiên đứng ở góc rẽ, trong tay còn bưng bữa sáng mang đến cho Thời Kỳ, nụ cười của Thời Kỳ cứng đờ trên môi.
Như thế một nháy mắt, Thời Kỳ có cảm giác như mình bị bắt quả tang ngay tại giường.
"Anh Thời, ăn cơm trước đi." Phong Nhiên đi về phía Thời Kỳ mà không nhìn Nguyễn Trần, "Em có lấy bánh bao đậu mà anh thích nhất."
Trên mặt Phong Nhiên hiện lên một nụ cười có chút không hài hoà.
Thời Kỳ cảm thấy tò mò, anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ như vậy của Phong Nhiên.
Nói thế nào nhỉ, giống như bà cả nhìn thấy chồng mình lấy vợ lẽ thời Dân Quốc.
"Ha ha ha ha."
Thời Kỳ bị trí tưởng tượng của anh làm cho buồn cười, cắn một miếng bánh bao đậu do Phong Nhiên đưa.
Bánh nhân đậu đỏ của khách sạn hơi ngấy.
Thời Kỳ nhéo nhéo mặt Phong Nhiên, buồn cười nói: “Sao em biết anh thích ăn bánh bao đậu đỏ?”
Vẻ mặt của Phong Nhiên không thay đổi.
“Dì nói.” Phong Nhiên nhìn nửa chiếc bánh nhân đậu đỏ còn lại trong tay, đưa tới miệng Thời Kỳ, “Không thích ăn à?”
Thời Kỳ cũng là người thích ăn ngọt.
“Thích.” Trong miệng Thời Kỳ đầy bánh bao nhân đậu đỏ, lúc nói chuyện có chút mập mờ.
"Là thích bánh nhân đậu, hay là... thích bánh bao đậu đỏ em đưa cho anh?"
Thời Kỳ vừa mới nuốt miếng bánh nhân đậu đỏ vào miệng, nghe nói vậy hơi sững sờ.
Khi Thời Kỳ nhìn thấy Phong Nhiên, mặc dù hồ ly nhỏ này trông rất dễ bị bắt nạt, nhưng trước giờ chưa từng nói điều gì ám muội.
Bây giờ ở trước mặt nhiều người như vậy mà hỏi Thời Kỳ vấn đề như này!
Thời Kỳ phải mất một lúc lâu mới phản ứng được.
Chính xác là vì ở trước mặt nhiều người.
Phong Nhiên là đang tuyên bố chủ quyền trước mặt Nguyễn Trần.
"Đều thích." Thời Kỳ rất nể mặt, nói xong, tựa hồ cảm thấy như vậy còn chưa cho đủ chỗ dựa cho bạn nhỏ, lại bổ sung thêm một câu: "Thích em nhất."
Thời Kỳ không nhìn Nguyễn Trần nữa mà cùng Phong Nhiên bước vào cửa.
Thời Kỳ bước vào cửa trước, sau đó Phong Nhiên bước vào rồi đóng lại.
Thời Kỳ vẫn luôn không để ý, trong khoảnh khắc Phong Nhiên quay người đóng cửa lại, nụ cười trên khuôn mặt cậu biến mất rồi biến thành địch ý nồng đậm.
Phong Nhiên nhìn Nguyễn Trần đứng ngoài cửa, trên mặt nở nụ cười gần như chế nhạo.
"Cút."
Phong Nhiên dùng khẩu hình miệng nói với Nguyễn Trần, sau đó không để ý đến khuôn mặt tái nhợt của cậu ta, trực tiếp đóng cửa lại.
Bên trong căn phòng, Thời Kỳ ngồi trước bàn, Phong Nhiên đặt bữa sáng trong tay lên bàn.
Cửa sổ sát đất đón ánh trăng hôm qua cũng rất hào phóng đón ánh nắng hôm nay, buổi sáng yên tĩnh, ngoài cửa sổ gió gào thét, nhưng căn phòng lại rất yên tĩnh, ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên tóc Phong Nhiên, nhuộm tóc đen thành một lớp vàng óng. Phong Nhiên đứng trong ánh sáng dịu nhẹ, giống như một cơn gió không thể chạm tới.
“Hôm nay không đi tập huấn à?”
Thời Kỳ cầm ly sữa đậu nành trong tay lên rồi uống một ngụm, có chút nhạt nhẽo.
"Có, ăn sáng xong tôi sẽ đi với anh." Giọng nói của Phong Nhiên rất nhẹ, không biết có phải do đêm qua không ngủ hay không mà hôm nay Phong Nhiên có vẻ hơi uể oải.
“Có phải hơi mệt một chút phải không?” Thời Kỳ đặt một quả trứng được gói kỹ vào chén, sau đó vô cùng tự nhiên đưa miếng bánh quẩy nhỏ cuối cùng trên đĩa của Phong Nhiên vào miệng.
Phong Nhiên nhìn quả trứng được gói kỹ, một lúc sau mới cắn nhẹ một miếng.
"Đúng là hơi mệt một chút."
Phong Nhiên không hề chém gió, thành tích của cậu quả thực rất tốt, nhưng cậu chắc chắn không phải là thiên tài. Có rất nhiều người tài năng đến tham gia cuộc thi.
"Bình tĩnh lại, đợi cậu thi đấu xong, tôi sẽ dẫn cậu đi chơi." Giọng nói của Thời Kỳ rất dịu dàng, so với gió lạnh ngoài cửa sổ thì giọng nói của anh tựa như gió xuân vậy.
"Anh Thời... anh có muốn đi tập huấn cùng tôi không?" Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, hành động của cậu rất rõ ràng. Sở dĩ hôm nay thái độ khác thường là vì cậu không muốn Thời Kỳ tiếp xúc nhiều với Nguyễn Trần.
Phong Nhiên cúi đầu, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Nguyễn Trần.
Ngoan ngoãn, trẻ trung, với đôi mắt nhỏ luôn nheo lại. Giống như một đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi, chờ đợi người tự xưng là yêu mình nhất trên đời đến dỗ lừa gạt sự chân thành của mình, coi mình như một món đồ chơi để mua vui.
Cực kỳ giống mình ở kiếp trước.
Phong Nhiên trừng mắt, bình tĩnh thu lại cảm xúc trong mắt.
Cậu không phải là thánh nhân, chẳng qua chỉ là cảm giác như nhìn thấy con người cũ của bản thân khi nhìn thấy Nguyễn Trần.
Giá như… Giá như có ai đó có thể cứu mình thì tốt.
"Được, nhưng tôi không hiểu nội dung cuộc thi của các cậu lắm, nếu lúc đó tôi ngủ quên thì cũng đừng thấy tôi mất mặt." Thời Kỳ cắn miếng quẩy nhỏ cuối cùng rồi nói đùa.
Phong Nhiên vẫn tự nhận thức được cảm xúc của chính mình. Cậu căn bản không cần phải có địch lý lớn như vậy đối với Nguyễn Trần. Cậu là đang lo lắng, lo lắng Nguyễn Trần sẽ như cậu ở kiếp trước.
Nhìn Phong Nhiên lặng lẽ ăn cơm, Thời Kỳ thực sự cảm thấy Phong Nhiên bản chất là một người tốt bụng.
Thân ở trong xoáy nước, nhưng vẫn muốn cứu những người đang đứng trên bờ.
Một lúc sau, Thời Kỳ khẽ cười.
Cũng chính vì điều này mà Thời Kỳ mới dám mạnh dạn đi tìm đường ch/ết.
Suy cho cùng, người tốt dễ bị lương tâm tra tấn hơn.