Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 13 - Giấc mơ kỳ lạ
“Đêm nay chúng ta ở cùng nhau.” Thời Kỳ đứng ở trước cửa, nhìn Phong Nhiên vào trong rồi nhìn hành lý bên cạnh, khóe môi nở nụ cười: “Khách sạn không còn dư phòng, xem ra cuộc thi của các cậu rất hot nha.”
Thời Kỳ mỉm cười nói. Phong Nhiên nhìn anh, sau đó nghiêng người để Thời Kỳ vào phòng.
Lúc này hai người vô cùng ăn ý, không ai nhắc tới người ở phòng đối diện mới đến kia.
“Cậu có muốn đọc sách thêm không?” Thời Kỳ lấy bộ đồ ngủ trong vali ra.
Khải Thịnh vẫn rất đáng tin cậy, khách sạn đặt trước không có bất kỳ thứ gì kỳ lạ.
“Không.” Phong Nhiên thu dọn đồ đạc trên bàn, tóc cậu ướt sũng, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
Thời Kỳ không khách sáo với cậu, mang theo đồ vệ sinh cá nhân vào phòng vệ sinh.
Mở vòi nước, nụ cười trên khóe miệng của Thời Kỳ chợt tắt.
Sở dĩ anh mang Nguyễn Trần về là để xem phản ứng của Phong Nhiên.
Anh nghĩ đến tất cả những vẻ mặt có thể nhìn thấy của Phong Nhiên, nhưng khi thực sự nhìn thấy vẻ mặt của Phong Nhiên, đó lại là biểu hiện mà anh chưa bao giờ nghĩ tới.
Thương xót.
Đúng, chính là thương xót.
Một người trong hoàn cảnh nào sẽ nhìn người khác với ánh mắt thương xót?
Giống như một cái cây ch/ết nhìn một cây con khác đang dần đi theo con đường xưa của mình.
Cây già bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn những mầm non đi theo hướng bị hủy diệt.
Mà anh là nguồn gốc của sự hủ/y di/ệt mầm non đó.
"Con đường khó khăn lại dài quá."
Nước ấm ở trên đầu Thời Kỳ theo tóc chảy xuống, tấm gương trước mặt bị che kín bởi một tầng hơi nước. Thời Kỳ đưa tay lau đi, người trong gương bởi vì hơi nước mà hơi phiếm hồng.
Đặc biệt là đôi mắt kia.
"Bạn nhỏ, cậu thật sự không thèm để ý sao?"
Tắt nước xong, Thời Kỳ tùy tiện lau người rồi mặc bộ đồ ngủ vào.
Bên ngoài phòng tắm, Phong Nhiên đang ngồi trước bàn, không biết đang nghĩ gì mà viết viết. Sau khi thấy anh bước ra, phải một lúc sau cậu mới phản ứng lại.
"Anh Thời, để tôi giúp anh sấy tóc." Nghe vậy, Thời Kỳ nhướng mày.
"Được."
Phong Nhiên tìm thấy máy sấy tóc do khách sạn cung cấp, cắm điện rồi bật lên, tiếng gió vù vù tràn ngập cả căn phòng.
Thời Kỳ ngồi trên ghế, lười biếng ngả người dựa vào thành ghế.
Phong Nhiên cầm lấy máy sấy tóc, đi đến trước mặt Thời Kỳ thay vì đi phía sau anh.
Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, Phong Nhiên cũng đang nhìn Thời Kỳ.
Một lúc sau, Phong Nhiên tiến lên một bước, đi vào giữa hai ch/ân Thời Kỳ. Bởi vì tư thế này nên khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần. Khi Thời Kỳ ngồi thẳng, thậm chí có thể chạm vào cơ bụng của Phong Nhiên.
Mùi hương đặc trưng thuộc về thiếu niên trộn lẫn với mùi sữa tắm phả vào mặt, khiến mặt Thời Kỳ còn đỏ hơn cả khi ở trong phòng tắm.
Thời Kỳ ho nhẹ hai tiếng, hơi rụt về sau mở rộng tầm mắt.
Một luồng gió ấm áp từ trên đầu truyền đến, nhắc tới cũng kỳ lạ, Thời Kỳ vậy mà lại cảm thấy ngón tay của Phong Nhiên hơi lạnh.
"Anh Thời, người vừa rồi cũng là bạn anh à?" Giọng nói của Phong Nhiên trầm thấp, đến mức không thể nghe thấy nếu không chú ý lắng nghe vì tiếng vù vù của máy sấy tóc.
Thời Kỳ vốn tưởng cậu sẽ không hỏi.
"Không, bọn tôi gặp nhau ở quán bar." Trong lời nói của Thời Kỳ mang theo ý tứ không rõ ràng, hoặc là anh cố ý nói quan hệ của mình với Nguyễn Trần có chút mập mờ.
Anh muốn xem phản ứng của Phong Nhiên.
"Anh Thời muốn đưa cậu ta về Tấn Thành à?"
Thời Kỳ cảm thấy bàn tay đang giữ tóc mình hơi căng lên, anh nhìn Phong Nhiên, đôi mắt Phong Nhiên cụp xuống nhìn chằm chằm vào tóc anh không chớp lấy một cái, tựa như thật sự chỉ quan tâm đến tóc của mình.
Ánh mắt đó không còn là sự thương xót anh từng thấy lúc đầu, mà dường như chứa đầy sự tủi thân và đau lòng.
Thời Kỳ nhìn vào mắt cậu, một hồi mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thời điểm Thời Kỳ phát ra âm thanh, anh liền cảm giác được bàn tay đang nắm tóc mình dừng lại một chút, chỉ hơi dừng lại một chút thôi.
“Vậy cậu ta ở tầng hai à?” Nghe vậy, Thời Kỳ muốn cười.
“Cậu ấy sẽ không về nhà cùng chúng ta.” Thời Kỳ nắm lấy cánh tay Phong Nhiên, đứng dậy đẩy ghế.
Tóc anh cũng không dày lắm, sấy khô một nửa rồi ngủ như vậy cũng không có vấn đề gì, "Ngủ sớm đi, ngày mai cậu còn phải đi huấn luyện."
Bước lên giường trước, để chứng tỏ mình không có ý gì khác, Thời Kỳ nằm sát mép giường.
Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, bàn tay nắm chặt sau lưng hơi buông lỏng, sau đó bước lên giường như không có chuyện gì xảy ra.
Đây là một phòng ngủ lớn, lúc Thời Kỳ trở về liền bảo người phục vụ khách sạn mang thêm một chiếc chăn bông. Bây giờ hai người đều đắp chăn riêng, nhưng nhiệt độ cơ thể lại chạm nhau trên giường.
“Cạch” một tiếng, ánh sáng trong phòng đã tắt.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, chiếu vào phòng qua vài tấm rèm rẻ tiền trong khách sạn, khiến căn phòng không quá tối khi tắt đèn.
Thời Kỳ nhìn lên trần nhà, hồi lâu mới nghe thấy tiếng hít thơ bên cạnh. Một nụ cười xuất hiện trên môi anh, theo tiếng thở nhắm mặt lại.
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng ánh trăng rơi xuống mặt đất.
Không biết đã qua bao lâu, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng sàn sạt.
Phong Nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt không có dấu vết bối rối như vừa mới tỉnh dậy mà thay vào đó là một mảnh rõ ràng.
Cậu quay lại nhìn Thời Kỳ, Thời Kỳ dường như đã ngủ say, yên tĩnh và bình yên dưới ánh trăng giống như một tinh linh có tất cả các vẻ đẹp trong truyện cổ tích.
Nhưng chỉ có Phong Nhiên biết cơ thể này ma quỷ như thế nào.
Phong Nhiên đưa tay sờ sờ quần áo của cậu, một lúc sau, dưới ánh trăng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Giữa những ngón tay thon dài của cậu là một lưỡi dao mỏng, lưỡi dao xuyên qua ánh trăng, khó khăn dừng lại giữa cổ Thời Kỳ.
Chỉ cần tiến về phía trước một chút, Thời Kỳ sẽ ch/ết ngay trên giường này.
Cơn ác mộng của cậu sẽ kết thúc.
Những ngón tay cầm dao hơi run rẩy.
Thời Kỳ cảm nhận được sự mát lạnh từ cổ mình, hơi thở không hề rối loạn chút nào.
Anh biết, Phong Nhiên sẽ không thật sự gi/ết anh.
Phong Nhiên vẫn còn ước mơ chưa được thực hiện của riêng mình, sẽ không đánh đổi tương lai của cậu để đền m/ạng cho anh.
Không biết qua bao lâu, Thời Kỳ cảm giác được lạnh lẽo trên cổ biến mất.
Thời Kỳ chưa kịp phản ứng, lại có thứ gì đó ấm áp đã tóm lấy cổ anh.
Cảm giác mát lạnh từ ngón tay ở cổ lan tỏa khắp cơ thể, Thời Kỳ không khỏi muốn rùng mình.
"Thời Kỳ, anh nhất định sẽ ch/ết trong tay tôi."