[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 12

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 12 – Tôi qua đêm ở đây

Cuộc thi được tổ chức tại Kinh Đô, cuộc thi lần này không chỉ quan trọng đối với học sinh mà còn quan trọng đối với nhà trường. Để không phát sinh thêm vấn đề khác, các giáo viên đã đưa học sinh đến Kinh Đô trước ba ngày.

"Anh Thời, tôi sắp tham gia trại huấn luyện." Phong Nhiên lấy thẻ phòng và mở cửa phòng cậu.

Hiện tại tâm trí của cậu đều tập trung vào trại huấn luyện. Để tránh cho Thời Kỳ phát hiện ra điều gì khác thường ở mình, Phong Nhiên cảm thấy trong khoảng thời gian này tốt nhất nên tránh xa Thời Kỳ một chút, đề phòng làm sai chuyện gì.

“Ừ.” Thời Kỳ tựa hồ không nhìn ra được tâm tư của Phong Nhiên: “Tôi ở đối diện, nếu cậu có việc gì thì qua bên kia tìm tôi.”

Thời Kỳ kéo vali, mở cửa phòng đối diện.

Khải Thịnh không phải là một ngôi trường nghèo keo kiệt, phòng đặt trước dành cho học sinh đều đạt tiêu chuẩn.

Nhưng trước khi Thời Kỳ trở thành luật sư cao cấp của Hồng Khuyên, anh chưa từng ở khách sạn nào không phải cấp năm sao chứ đừng nói đến nguyên chủ. Về cơ bản, anh ta đi đâu đến đâu cũng phải làm một cái nhà.

Vừa bước vào phòng, Thời Kỳ có bệnh sạch sẽ đã ngửi thấy mùi nấm mốc do ẩm ướt.

“Bỏ đi.” Thời Kỳ cất đồ vào trong phòng rồi đi ra ngoài.

Màn đêm luôn mang đến cho con người nhiều mơ màng, Thời Kỳ tìm được một quán bar khá tốt, đã lâu rồi anh không thoải mái như vậy kể từ khi đến thế giới này.

“Muốn thử sản phẩm mới của quán chúng tôi không?” Người pha chế rượu là một chàng trai trẻ, mặc dù ăn mặc rất chững chạc nhưng nhìn cũng ngang tuổi với Phong Nhiên. Ở một nơi xa hoa trụy lạc như vậy, người này thậm chí còn đỏ mặt khi nói chuyện với mình.

Này e là không phải thật sự là lao động trẻ em được chủ quán tuyển dụng nhỉ!

"Được." Thời Kỳ nhìn thấy cậu ta liền nghĩ tới Phong Nhiên. Nếu như kiếp trước Phong Nhiên không gặp phải nguyên chủ cặn bã này thì cuộc đời của cậu ấy sẽ như thế nào?

“Anh uống rượu như vậy không tốt cho sức khỏe.” Người pha chế rượu nhìn thấy Thời Kỳ uống một ngụm rượu liền lên tiếng nhắc nhở: “Rượu này nhìn rất đẹp, nhưng sức ngấm về sau lại rất lớn. Anh uống như vậy lát nữa sẽ không thoải mái."

"Tôi uống như thế này, cậu có nên bán thêm đồ uống cho tôi không?" Thời Kỳ ngồi trên quầy bar, nhìn người pha chế rượu qua ánh sáng mờ ảo. Người pha chế rượu vẫn đang lau ly, qua lớp trang điểm đậm, Thời Kỳ cảm thấy rằng người pha chế rượu này cũng không xấu.

“Tôi chỉ tùy tiện nói thôi.” Người pha chế rượu lùi lại một bước, quay người giả vờ thu dọn đồ đạc. Vừa quay người lại mới phát hiện Thời Kỳ vẫn còn đang nhìn mình.

“Cậu rất không thích hợp làm việc ở chỗ này.” Nơi xa hoa trụy lạc xưa nay không không thích hợp cho những kẻ mềm lòng.

Nghe Thời Kỳ nói, người pha chế rượu còn tưởng người đàn ông này sắp đi tố cáo cậu ta với ông chủ, lúc đó trong lòng có chút lo lắng.

"Tôi…"

Cậu ta còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói lớn đã vang lên bên cạnh Thời Kỳ.

Người pha chế rượu nhìn thấy người tới liền có chút lo lắng, thậm chí còn chưa kịp giải thích với Thời Kỳ đã xoay người tựa như rời đi.

Tổng cộng có năm người đến, tên cầm đầu nồng nặc mùi rượu, ăn mặc lòe loẹt, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to tướng, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Khi năm người nhìn thấy người pha ché rượu sắp rời đi thì hai người chặn hai bên quầy bar lại.

Người pha chế rượu không còn cách nào khác, chỉ có thể co rúm trốn vào trong góc.

“Nguyễn Trần, trốn cái gì hả!” Tên đeo dây chuyền vàng lớn đi vào quầy bar, bốn người còn lại chặn người pha chế rượu đang đứng ở trong góc.

"Tôi đã nói rồi, tôi không biết Triệu Đường ở đâu, các anh tới tìm tôi cũng vô dụng!" Nguyễn Trần nhỏ con bị chặn ở trong góc, không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói đều đang run rẩy.

Nhìn thấy cậu ta như vậy, năm người còn lại càng thêm kiêu ngạo.

"Không biết Triệu Đường ở đâu cũng không sao, dù sao Triệu Đường cũng đã bán cậu cho tôi." Tên đeo dây chuyền vàng lớn nhìn Nguyễn Trần từ trên xuống dưới, ánh mắt rơi vào vòng eo thon thả của Nguyễn Trần, " Tôi chưa từng chơi đàn ông bao giờ, nghe nói lúc đi vào rất thoải mái." Người đàn ông cười d/âm đãng, mấy người phía sau hắn cũng phụ họa.

"Yên tâm, chờ tôi cảm thấy đủ thoải mái thì ai cũng sẽ có phần."

Tên đeo dây chuyền vàng lớn nói xong định vươn tay nắm lấy cánh tay Nguyễn Trần, Nguyễn Trần đã sợ hãi đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt. Ngay khi tay tên đeo dây chuyền vàng lớn sắp nắm lấy cánh tay Nguyễn Trần, một bàn tay thon dài nắm lấy tay áo người đàn ông.

"Chậc, ông anh này, kỹ thuật diễn xuất của anh quá khoa trương rồi." Thời Kỳ nhìn tên đeo sợi dây chuyền vàng lớn, khóe môi nở nụ cười trào phúng, đã lâu anh không gặp người khoa trương như vậy ở thế giới thực, "Hiện tại là xã hội pháp trị, mua bán người là phạm pháp đó”.

Tên đeo dây chuyền vàng lớn vốn có chút tức giận khi bị người khác cắt ngang chuyện tốt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Thời Kỳ, cơn tức giận trước khi hoàn toàn hiện lên trên khuôn mặt mập mạp đó đã được thay thế bằng sự dung tục.

"Yo, ở đây còn có người vội vàng hơn nữa à.” Tên đeo dây chuyền vàng lớn cười ha hả, “Các anh em, xem ra hôm nay ông đây gặp may rồi, có thể cùng nhau bay rồi.”

Nghe vậy, Thời Kỳ cau mày.

Khuôn mặt của anh từ nhỏ đã rất thanh tú, hồi nhỏ cũng thường xuyên bị bắt nạt vì điều này. Mặc dù sau này có báo thù nhưng lại hình thành thói quen, chỉ cần có người lộ ra vẻ mặt như vậy với anh, Thời Kỳ sẽ vô thức muốn đấm vào mặt người đó.

Thời Kỳ cũng đã làm như vậy.

"Quả nhiên, súc sinh không hiểu tiếng người mà."

Tên đeo dây chuyền vàng lớn không ngờ rằng có người dám ra tay với mình ở đây, đôi mắt nhỏ hẹp như chuột của hắn đầy tức giận.

"Bắt nó lại cho tao, hôm nay ông đây phải làm nó ở đây!"

“Nào, nhanh lên.” Nguyễn Trần từ trong góc đi ra, thừa dịp mấy người đó còn chưa phản ứng, lôi kéo cánh tay Thời Kỳ rồi chạy ra ngoài.

Không biết người ở đây có thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này không, nhưng việc một vài người lôi kéo nhau cũng không làm gián đoạn dòng người đang đắm chìm trong âm nhạc.

Thời Kỳ vốn muốn dạy cho đám rác rưởi này một bài học, nhưng xét đến Nguyễn Trần nên Thời Kỳ chỉ có thể chạy theo cậu ta ra ngoài.

Nguyễn Trần rất quen thuộc với khu vực này, nhanh chóng đưa Thời Kỳ ra khỏi quán bar.

Phía sau quán là một con hẻm hẹp ngoằn ngoèo quanh co, khu phố cũ không có đèn đường. Khi đến một khúc rẽ, Nguyễn Trần đẩy người tới lối vào con hẻm bên cạnh rồi trốn theo vào trong.

"Suỵt, ở đây rất bí mật, bọn họ không tìm ra được." Giọng nói Nguyễn Trần vẫn còn run rẩy, Thời Kỳ thật sự không biết người như cậu làm sao lại chọc phải loại người như tên đeo dây chuyền vàng lớn này.

“Có cần tôi thuê luật sư cho cậu không?” Bệnh nghề nghiệp của Thời Kỳ phát tác.

"Hả?" Nguyễn Trần sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh: "Không... không cần."

“Lo lắng về tiền bạc?”

“Không phải.” Nguyễn Trần trầm giọng nói: “Nhà hắn ở đây rất có thế lực, tôi không thắng được.”

Thời Kỳ:......

Chà, truyện khiêu d/âm không cần logic.

Thời Kỳ nhìn thấy Nguyễn Trần liền nhớ tới Phong Nhiên kiếp trước, cuộc sống ảm đạm không có ánh sáng như vậy có thể hủy diệt bất cứ ai.

Giúp người phải giúp đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây phương.

"Vậy bây giờ về nhà chắc chắn không an toàn. Đi với tôi."

Thời Kỳ không ngờ anh chỉ là muốn đến quán bar thư giãn một chút, khi quay về lại có thêm một đứa nhỏ vướng víu.

“Không còn phòng trống sao?” Thời Kỳ đứng ở quầy lễ tân, nhìn vẻ mặt bà tám của lễ tân, lại im lặng giải thích lần nữa: “Cô à, có lẽ cô đã hiểu lầm, tôi đã có phòng ở đây rồi. Bây giờ muốn đặt phòng mới cho cậu ấy." Để tránh hiểu lầm, Thời Kỳ lấy thẻ phòng ra.

"Thưa anh, tôi thực sự xin lỗi. Bởi vì mấy hôm nay có một cuộc thi đấu quy mô lớn tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm cách đây không xa nên tất cả các phòng trong khách sạn của chúng tôi đều đã được đặt trước. Nếu không, anh đến khách sạn bên cạnh thử xem?"

Nếu có thể đến khách sạn khác thì còn đến đây làm gì?

Không phải sợ người được gọi là lão Kim kia tìm tới cửa lúc nửa đêm sao?

"Chi bằng... Tôi qua đêm ở đây đi." Nguyễn Trần không muốn làm phiền Thời Kỳ, cậu và Thời Kỳ không có quan hệ gì với nhau.

"Ở đây."

Thời Kỳ quay lại, lời nói như nghẹn lại trong cổ họng.

Phía sau anh có một nhóm người đi ngang qua, mà Phong Nhiên đứng cách đó không xa đang nhìn anh.

Thời Kỳ: …