[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 31

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 31 - Tâm tư

Sau khi giải quyết xong mọi việc bên này, Thời Kỳ lái xe đến viện dưỡng lão. Khi bước vào, anh nhìn thấy Phong Nhiên đang… thả diều với bà Phong.

Bà cụ đứng đó, để cháu trai chạy khắp nơi.

Thời Kỳ đứng ở đằng xa, lấy thân phận người ngoài nhìn một già một trẻ ở chung, đúng là hòa hợp hiếm có. Dường như Phong Nhiên nên hạnh phúc như thế này mới phải.

"Cậu Thời."

Giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau, Thời Kỳ quay người lại, người tới mặc áo khoác màu trắng, chính là Viện trưởng Hứa.

"Viện trưởng Hứa."

"Cậu Thời đến gặp bạn học Phong phải không?" Viện trưởng Hứa mỉm cười nhìn Thời Kỳ.

Viện trưởng Hứa đã nghe quá nhiều tin đồn về người đàn ông trước mặt này, từ miệng Phong Nhiên, còn có... , nhưng không có ngoại lệ, những tin đồn này mang đến cho ông cảm giác Thời Kỳ hoàn toàn là một kẻ theo chủ nghĩa hưởng lạc, càng là một kẻ cặn bã từ đầu tới chân.

Nhưng khi ông nhìn thấy ánh mắt Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, ông cảm thấy người thích đùa giỡn với tình cảm của người khác sẽ không nhìn một người với ánh mắt như vậy.

"Vâng." Thời Kỳ nghe xong gật đầu.

"Sao không qua đó?"

"Không được, một lát nữa bà Phong phải về nghỉ ngơi rồi. Để em ấy ở cùng bà Phong một lát đi." Thời Kỳ cụp mắt xuống, trong mắt dường như có chút cô đơn.

Viện trưởng Hứa có thể thấy rõ ràng, nhưng cũng không nói nhiều.

“Vậy tôi không quấy rầy cậu Thời nữa.” Viện trưởng Hứa nhẹ nhàng cười với Thời Kỳ, xoay người rời đi.

Thời Kỳ nhìn bóng dáng Viện trưởng Hứa rời đi, vẻ cô đơn trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.

Mùi nước hoa trên người người này cũng quá nồng đi.

Thời Kỳ nhẹ nhàng hít thở không khí một chút.

Mùi giống hệt mùi nước hoa anh xịt lên người Phong Nhiên trước khi ra khỏi nhà.

Thời Kỳ lại lần nữa nhìn Phong Nhiên đang ở cách đó không xa.

Không nghĩ tới trợ thủ của bạn nhỏ cũng nhiều ghê.

Lấy điện thoại di động ra, Thời Kỳ gửi ảnh của Viện trưởng Hứa cho Ngô Đại.

【 Điều tra thêm người này. 】

(OK)

Ngay khi bà nội Phong đang trốn cháu trai của mình thì khi quay đầu lại bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bà đang định gọi người kia lại nhưng người đó đã rẽ vào một góc.

"Có chuyện gì vậy bà nội?"

Phong Nhiên mồ hôi đầy người chạy đến chỗ bà của mình, thuận theo tầm mắt của bà nhìn ra ngoài, không có gì ở đó.

"Tiểu Nhiên à, hình như vừa rồi bà nhìn thấy vợ của con." Bà Phong nắm lấy tay cháu trai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Có phải con lại cãi nhau với cháu dâu của bà rồi không? Con nói con xem, đã lớn như thế này rồi mà không thể nhường người ta một chút sao!"

Phong Nhiên bị nói đến bối rối, vẻ mặt vô tội nhìn bà Phong.

"Con đó, con đó! Rõ ràng khuôn mặt đẹp như vậy." Bà Phong đưa tay chọc chọc Phong Nhiên, "Bà biết con không đồng ý việc bà ép duyên, nhưng bà cảm thấy đó là đứa trẻ tốt, con phải giữ thật chặt.”

Nghe bà nội nói như vậy, Phong Nhiên mới phản ứng được người bà nội đang nói tới là ai.

"Bà, bà cảm thấy Thời Kỳ là người tốt sao?" Phong Nhiên do dự một chút, sau đó vẫn hỏi câu này.

"Đúng vậy, nhất định là một đứa trẻ tốt. Đúng là ông trời tác hợp với cháu của bà, rất xứng đôi." Nói tới đây, bà Phong cười tươi đến híp cả mắt, trên mặt dường như cũng ít nếp nhăn hơn.

"Bà không cảm thấy người đó thấy lợi quên nghĩa, âm hiểm xảo trá, thích đùa giỡn với tình cảm của người khác sao?"

Điều Phong Nhiên nói là ấn tượng của cậu về Thời Kỳ ở kiếp trước.

Nhưng vừa dứt lời, đã bị bà nội hung hăng vỗ mạnh một cái sau đầu. .

"Phi phi phi!" Bà Phong tức giận giậm chân, "Cả đời này của bà chưa từng nhìn nhầm một ai, chắc chắn là một đứa trẻ tốt!"

Bà nội Phong có vẻ tức giận với lời nói của Phong Nhiên, cũng không chơi diều với cháu trai nữa, quay người tự về phòng.

Phong Nhiên nhờ y tá khuyên nhủ bà nội rồi chạy ra cổng, quả nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đang đậu trước cổng.

Thời Kỳ đang dựa vào xe nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Phong Nhiên, Thời Kỳ nở một nụ cười nhẹ nhõm với cậu.

Nhìn Thời Kỳ, Phong Nhiên nhớ tới lời bà nội nói.

Thời Kỳ là người tốt.

Thời Kỳ sao có thể là người tốt?

Thời Kỳ đang dựa vào xe vẫy tay với Phong Nhiên, mỗi bước lại gần khiến cậu nhớ đến kiếp trước của mình. Thế nhưng không biết từ lúc nào, ký ức của kiếp trước với kiếp này giống như trùng hợp, từng chút một khiến cậu không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Đột nhiên Phong Nhiên nghĩ đến những gì anh nói đêm đó, nói thích mình.

Ngay thời khắc đó, đã cân nhắc kỹ càng rồi mới nói thích.

Thế nhưng Phong Nhiên biết rằng sau khi trải qua những điều đó, cậu vốn đã trở nên mờ nhạt.

Liệu phần thích này có thể gánh vác được hận thù mười năm ròng rã của kiếp trước?

Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, vào thời khắc này, cậu nghĩ bản thân có thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

Nếu cái giá phải trả của việc thích Thời Kỳ là khiến bản thân vốn đã có phần cố chấp của mình càng trở nên thận trọng hơn thì Phong Nhiên sẵn sàng gánh chịu hết tất thảy mọi hậu quả.

Phong Nhiên sẽ giải quyết từng kẻ cố gắng cướp Thời Kỳ khỏi cậu, cho đến khi người duy nhất ở bên Thời Kỳ chỉ có cậu.

"Nghĩ cái gì mà mê mẩn dữ vậy?" Thời Kỳ huơ tay trước mặt Phong Nhiên.

"Đang nghĩ anh Thời thật đỉnh, nhanh như vậy mà giải quyết xong rồi." Phong Nhiên thoát ra khỏi dòng suy nghĩ lộn xộn của mình, để cho mình toàn tâm toàn ý nhìn người trước mặt.

"Quả thực đã giải quyết xong, chúng ta về nhà đi."

Thời tổng vô cùng khiêm tốn tiếp nhận lời nịnh nọt của bạn học Phong.

Lên xe, Thời Kỳ đưa điện thoại cho Phong Nhiên.

“Đã tra rõ ràng, chính là tài khoản tiếp thị mà nhà họ Hứa tìm, là Vương Siêu cho Hứa Nham tin tức.” Trong điện thoại không chỉ có thông tin giao dịch giữa nhà họ Hứa và Khoa học Kỹ thuật Mộng Tử, mà còn ghi lại cuộc trò chuyện giữa Vương Siêu và Hứa Nham.

Từng đoạn từng đoạn, tựa như cuộc trò chuyện bình thường, nhưng mỗi lời nói đều là đang xúi giục tên ngốc Hứa Nham ra tay với Phong Nhiên.

Trong vụ việc này, Hứa Nham là tay súng còn Vương Siêu là chủ mưu.

Nhưng người thực sự thúc đẩy chuyện này lại là một người hoàn toàn khác.

Người này không xuất hiện trong điện thoại di động của Thời Kỳ.

Tuy nhiên, Thời Kỳ tin rằng Phong Nhiên đã biết.

"Ngày mai muốn đi đâu chơi?"

Phong Nhiên vẫn đang xem điện thoại, Thời Kỳ đột nhiên hỏi một câu không liên quan.

"Ngày mai?"

"Đúng vậy, ngày mai là sinh nhật thứ 18 của em mà, em sẽ không quên đúng không?" Thời Kỳ bất đắc dĩ cười khẽ, hồ ly nhỏ này bình thường bận biết bao nhiêu, ngay cả sinh nhật mình mà cũng không nhớ.

Phong Nhiên thật sự không nhớ nổi, dù là kiếp trước hay kiếp này, đã rất lâu rồi cậu chưa tổ chức sinh nhật.

"Ngày mai là thứ Hai, em phải đi học."

Thời Kỳ - người đã chuẩn bị rất nhiều hoạt động: ...

"Được rồi, Phong thiếu gia, ngày mai em cứ đi học đi, tan học anh tới đón em." Nhìn Phong Nhiên mở cửa chuẩn bị đi vào, Thời Kỳ nói.

"Vâng."

Nhìn bóng lưng của Phong Nhiên, Thời Kỳ thực sự có ảo giác kiểu cô con gái mới lớn trong nhà mình.

Mà phía bên kia.

Tề Nhạc nhìn tin tức không tìm được trên điện thoại di động, cười lạnh một tiếng: "Giải quyết nhanh như vậy, Giản Minh cũng quá vô dụng rồi."

"Tề tổng muốn làm lớn chuyện này sao?" Tô Triển lặng lẽ dựa vào ngực Tề Nhạc, ánh mắt rơi vào điện thoại di động của anh ta, trên mặt ảm đạm, lúc nói ra những lời này, cậu ta cũng không biết bản thân nghĩ thế nào.

Tề Nhạc đưa tay nâng cằm Tô Triển, nheo mắt nhìn cậu ta.

Không thể không nói, dáng dấp của Tô Triển cũng khá thanh tú, nhưng khi có viên ngọc Thời Kỳ trước mặt, Tô Triển có vẻ hơi không phóng khoáng.

"Bỏ đi, bây giờ Thời Kỳ đối xử với Phong Nhiên như bảo vật, nếu còn làm gì nữa, lỡ như Thời Kỳ tức giận thì phải làm sao." Tề Nhạc đưa tay nhẹ nhàng nhéo eo Tô Triển, vòng eo nhỏ nhắn mang theo những dấu vết do anh ta để lại.

Tề Nhạc nghĩ, thật tuyệt biết bao nếu dấu vết này lưu lại trên cơ thể Thời Kỳ.

Lỡ như Thời Kỳ tức giận thì phải làm sao?

Tô Triển nhìn Tề Nhạc, lúc nói lời này, ánh mắt anh ta nhìn cậu rất dịu dàng, dịu dàng đến mức chỉ cần anh ta nhìn cậu với ánh mắt như vậy, Tô Triển liền biết Tề Nhạc đang nhìn một người khác xuyên qua mình.

Người mà anh ta tốn hết tâm tư để có được.

Mà cậu, lại chẳng là gì đối với Tề Nhạc, chỉ là một món đồ chơi có thể chia sẻ.

Tô Triển nhìn Tề Nhạc, rõ ràng trong lòng đã biết đáp án, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn muốn hỏi.

"Tề tổng thích anh Thời lắm sao?" Giọng Tô Triển hơi run run.

Vừa dứt lời, cằm đột nhiên bị nhéo mạnh, lực mạnh đến mức tưởng chừng như muốn bóp nát cằm của cậu.

"Tô Triển, cậu có biết vì sao cậu ở bên cạnh tôi lâu nhất không?" Tề Nhạc nhìn người nằm bên cạnh, nụ cười chưa chạm đến đáy mắt.

Tô Triển cũng nhìn Tề Nhạc, cả hai đều biết câu trả lời, nhưng cả hai đều không nói gì.

Một lúc lâu sau, tay Tề Nhạc che đôi mắt của Tô Triển lại.

Tô Triển không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác được người bên cạnh càng ngày càng gần mình, cho đến khi đôi môi mỏng đó áp sát vào tai mình.

"Không có đôi mắt này, thật sự là chẳng giống chút nào."

Vù~

Đôi tai Tô Triển đột nhiên ù đi, át hết tất cả âm thanh của thế giới này.

"Tô Triển, biết rõ thân phận của mình đi, tôi không thích những người nhiều chuyện." Tề Nhạc nói, vỗ nhẹ vào mặt Tô Triển, đứng dậy bước ra khỏi phòng không chút lưu luyến.

Một mình ở lại trong căn phòng yên tĩnh có hơi đáng sợ, qua thật lâu, tiếng khóc kìm nén mới phát ra từ căn phòng.

Nhưng chẳng có ai quan tâm.