Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 30 - Vu hãm
Nhìn tin tức trên điện thoại, sắc mặt Thời Kỳ còn lạnh lùng hơn trước.
Trong điện thoại có một đoạn tin tức video, bối cảnh của tin tức này Thời Kỳ thấy rất quen. Đây là bức ảnh Phong Nhiên giành được MVP khi Thời Kỳ đồng hành cùng Phong Nhiên tham gia cuộc thi.
【Sốc! Có thứ rác rưởi như vậy trong giới học thuật! Vì để vào Đại học mà gian lận trong cuộc thi cấp Quốc gia. Haha, ông đây nhìn không nổi nữa!
Nghe nói người giành được MVP này có thân phận cũng không bình thường, sau lưng có chỗ dựa rất lớn đó.
Đúng là xã hội ngày càng bại hoại, lòng người không được như xưa.
Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ có ngành giải trí mới có quy tắc ngầm giao dịch quyền và sắc, không ngờ xu hướng không lành mạnh này lại lan sang giới học thuật rồi. 】
Bên dưới dòng chữ là một đoạn video, mặc dù trong video có che mặt Phong Nhiên nhưng một số cư dân mạng đã tiết lộ khuôn mặt của Phong Nhiên ở bên dưới, thậm chí còn có địa chỉ nhà Phong Nhiên và bối cảnh trường học.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thời Kỳ không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Phong Nhiên trong nguyên tác bị tiết lộ thông tin cá nhân trên mạng.
“Yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này.” Nhìn Phong Nhiên cũng đang xem điện thoại, Thời Kỳ đi tới giật lấy điện thoại của cậu, buộc cậu không được xem những thứ này, “Đều là mấy tài khoản marketing muốn thu hút sự chú ý, đừng sợ."
Phong Nhiên ở kiếp trước bị trầm cảm nặng, ngoại trừ bị mấy tên cặn bã đùa giỡn thì lần bùng nổ trên mạng kia cũng là một trong những nguyên nhân.
“Vâng.” Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, nở một nụ cười, “Em tin anh Thời sẽ bảo vệ em.”
Nụ cười trên mặt Phong Nhiên giống như cậu thực sự không quan tâm đến những chửi rủa trên mạng.
Nhưng Thời Kỳ lại cảm thấy cậu đang gượng cười.
Trước khi tiệc đính hôn chính thức bắt đầu, Thời Kỳ chỉ đơn giản nói gì đó với Tề Nhạc rồi rời đi luôn.
Dù sao thì anh cũng không thực sự đến đây để chúc mừng Tề Nhạc.
Dọc đường Phong Nhiên rất yên tĩnh, Thời Kỳ bận lái xe, thi thoảng tranh thủ nhìn Phong Nhiên một chút, Phong Nhiên cũng chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh Thời, đây không phải đường về nhà."
Phong Nhiên nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ rồi quay đầu nhìn Thời Kỳ.
Đây không phải đường về nhà mà là đường đến viện dưỡng lão của bà nội.
“Đã nói là bạn trai rồi, tâm tình không tốt thì đừng ráng chống đỡ nữa.” Thời Kỳ đưa tay xoa đầu Phong Nhiên, “Đi gặp bà nội chút đi.”
Kiếp trước, Phong Nhiên đã tự s/át sau khi bà cậu qua đời. Bây giờ... anh muốn Phong Nhiên dành nhiều thời gian hơn cho bà hơn, nói không chừng tâm tình sẽ dễ chịu hơn một chút.
Ít nhất gặp bà sẽ không muốn tự s/át.
Sau khi nghe Thời Kỳ nói, ánh mắt Phong Nhiên nhìn anh hơi thay đổi.
Cơn bão nhỏ hiện tại này đối với Phong Nhiên kiếp trước cùng lắm chỉ là một trở ngại nhỏ, đương nhiên cậu sẽ không nghĩ không thông chỉ vì mấy câu nói của những người mà cậu không hề quen biết.
Phong Nhiên tâm tình không tốt chỉ vì nghĩ về những gì đã xảy ra ở kiếp trước, mấy tên cặn bã kia chỉ vì để ngăn cản cậu trốn thoát, đã cùng nhau tạo ra một tấm lưới lớn, nhốt cậu vào trong đó.
Phong Nhiên tưởng rằng mình không quan tâm nữa, nhưng cảm giác ngột ngạt hít thở không thông đó không phải trùng sinh là có thể quên đi được.
Đó là những điều mà bản thân cậu đã từng trải qua.
"Em hãy ở bên bà nhiều chút, anh sẽ đưa em về sau khi xử lý xong mấy người kia."
Phong Nhiên có thể nhìn thấy rõ sự lo lắng trong mắt Thời Kỳ. Đối mặt với ánh mắt như vậy, Phong Nhiên cảm thấy trái tim lạnh lùng của mình ấm lên đôi chút.
Nhưng... Thời Kỳ càng như vậy, Phong Nhiên càng muốn giấu anh đi.
Nhìn Phong Nhiên rời đi, sự ấm áp trong mắt Thời Kỳ hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng.
Thời Kỳ khởi động xe, rẽ về một hướng.
"Anh… anh Thời, sao anh lại đến đây vào lúc này?"
Mioha còn chưa mở cửa, trong quán bar chỉ có mình Nguyễn Trần đang rửa ly.
"Ngô Đại có ở đây không?"
“Hả?” Nghe thấy hai chữ Ngô Đại, Nguyễn Trần sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra Thời Kỳ đến tìm ông chủ của bọn họ, “Ở đây, trên lầu, tôi đưa anh đi.” Nguyễn Trần đặt ly xuống, đưa Thời Kỳ lên tầng hai.
“Ở ngay bên trong.” Lúc đi tới cửa phòng làm việc của ông chủ, Nguyễn Trần vô thức thả lỏng bước chân, chỉ vào cánh cửa hơi đóng lại.
Thời Kỳ bước tới, đang định gõ cửa thì cánh cửa kêu cọt kẹt mở ra.
Người mở cửa vẫn còn đang buồn ngủ, râu quai nón trên mặt đã biến mất, lộ ra khuôn mặt khá nam tính.
"Thời tổng!" Ngô Đại không ngờ người đứng ở ngoài cửa lại là Thời Kỳ.
"Lại đến làm phiền anh nữa." Thời Kỳ nở nụ cười bất đắc dĩ.
Nhìn Thời Kỳ, trên mặt Ngô Đại mang theo nụ cười, nhưng nụ cười này không phải hướng về Thời Kỳ mà là hướng về phía Nguyễn Trần đang đứng sau lưng Thời Kỳ.
Nguyễn Trần đưa người tới cửa phòng làm việc của ông chủ, xoay người rời đi, giống như chuột gặp phải mèo.
“Có chuyện gì thế?” Ngô Đại tâm tình vui vẻ ngồi trên sofa, tự mình mở một chai rượu.
"Giúp tôi tìm ra người đã tung tin này."
Thời Kỳ đưa điện thoại cho Ngô Đại, Ngô Đại nhận lấy, nhìn một cái là hiểu ngay chuyện gì.
“Không thành vấn đề.” Ngô Đại lấy tiền của người đi trừ họa cho người, tay chân cũng nhanh nhẹn: “Đúng rồi, không biết Thời tổng đã nghe thấy chuyện này chưa.”
Thời Kỳ lấy lại điện thoại, đang định rời đi thì nghe thấy Ngô Đại hỏi.
"Chuyện gì?"
“Nhà họ Giản gần đây rất náo nhiệt, tôi nghe nói ông Giản có một đứa con trai bảy tuổi đã về nước.”
Thời Kỳ: ! ! !
Ông Giản hiện đã 60 tuổi, con trai út mới 7 tuổi!
Đúng là càng già càng dẻo dai nha.
Thời Kỳ ở trong lòng yên lặng giơ ngón tay cái lên cho ông Giản.
"Vì chuyện này mà nhà họ Giản đã trở mặt. Chắc cậu cũng biết, người nhà họ Giản không dễ bị bắt nạt."
Thời Kỳ từ chối cho ý kiến về lời nói của Ngô Đại.
"Còn nghe nói ở đây có kẻ chủ mưu đang đổ thêm dầu vào lửa. Cậu Thời, cậu nghĩ người này đến vì ai?"
Nghe Ngô Đại nói, Thời Kỳ nhướng mày.
"Mặc kệ là đến vì ai, chỉ cần tôi thắng là được."
"Ha ha ha, tôi thật sự rất thích dáng vẻ phách lối này của cậu."
Viện dưỡng lão
“Người đó đã được đưa đi rồi sao?” Phong Nhiên ngồi trước máy tính, đôi tay thao tác nhanh chóng trên bàn phím, còn có thể phân tâm nói chuyện với Viện trưởng Hứa.
"Đưa đi rồi, người phụ nữ kia cũng không phải là nhân vật đơn giản, huống hồ con trai của cô ta quả thực là hậu duệ của nhà họ Giản." Viện trưởng Hứa uống một ngụm trà, nghi hoặc nhìn Phong Nhiên, "Chỉ là chuyện này cũng không thể gây ra tổn hại gì cho Giản Minh, chỉ có thể khiến cậu ta phiền phức một chút thôi.
"Lúc đầu tôi thật sự không muốn làm gì Giản Minh cả." Nhắc đến Giản Minh, vẻ mặt của Phong Nhiên trở nên lạnh lùng, "Kế hoạch tiếp theo vẫn còn cần anh ta."
Viện trưởng Hứa không biết phía sau Phong Nhiên nghĩ gì, cậu đã nói như vậy, Viện trưởng Hứa cũng không hỏi nữa.
Chỉ là Viện trưởng Hứa lại nhìn bộ đồ vest trên người Phong Nhiên.
"Mối quan hệ giữa cậu và Thời Kỳ hình như có chút khác biệt."
Nghe vậy, tay Phong Nhiên đang lướt trên bàn phím dừng lại, không biết tại sao Phong Nhiên lại không muốn người khác biết về mối quan hệ của cậu và Thời Kỳ, đặc biệt là những người biết kế hoạch của cậu.
“Không có gì khác biệt.” Giọng nói của Phong Nhiên lạnh lùng, thậm chí còn mang theo chút tức giận, “Kế hoạch của chúng ta sẽ không thay đổi.”
Viện trưởng Hứa nhìn Phong Nhiên thật sâu một lúc lâu, bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu.
Phong Nhiên bị ông nhìn có chút thẹn quá hóa giận.
"Khụ khụ, bạn của tôi ở bệnh viện chính nói cho tôi biết là Hứa Giai Minh có thai." Viện trưởng Hứa hình như cũng muốn giúp Phong Nhiên tìm lối thoát, liền chủ động đổi chủ đề: "Dựa theo tính cách thận trọng của cô ta, đứa nhỏ này nhất định là của Hà An.”
Nói đến đây, Phong Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Viện trưởng Hứa, trên mặt Viện trưởng Hứa mang theo nụ cười, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi.
"Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?" Viện trưởng Hứa nhếch môi, "Đó là chuyện quá khứ rồi, bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp thôi."
Phong Nhiên biết quá khứ của Viện trưởng Hứa, không nói thêm gì.
“Hà An chắc chắn không biết.” Phong Nhiên mở điện thoại ra, bấm vào một giao diện trên điện thoại rồi thao tác một chút. Một lúc sau, điện thoại của Phong Nhiên xuất hiện một đoạn video giám sát.
Đoạn video giám sát cho thấy một người phụ nữ mặc sườn xám đang uống trà trong một ngôi nhà gỗ sang trọng. Bên cạnh người phụ nữ là một người nước ngoài có mái tóc màu vàng, hai người đang ngồi trò chuyện nhưng có thể thấy người phụ nữ này không mấy vui vẻ.
“Đúng rồi, lúc Hứa Giai Minh tới kiểm tra, Hà An không đi cùng cô ta.”
“Nếu Hà An biết, Hứa Giai Minh sẽ không giữ được đứa bé này.” Phong Nhiên nhìn camera giám sát, cười lạnh nói, “Mặc dù tập đoàn của Hà An tên là Hà thị, nhưng 60% trong số đó là tài sản ban đầu của nhà họ Trần. Nếu anh ta và Trần Kỳ không còn quan hệ vợ chồng thì Hà An không đủ tư cách sở hữu phần tài sản này.
Phong Nhiên bấm mở một tập tin trên máy tính.
"Mấy cái sản nghiệp kiếm được nhiều lợi nhuận nhất của Hà thị cũng là tài sản của nhà họ Trần. Lúc trước ông Trần vì con gái của mình mà đã ký một thỏa thuận với Hà An. Nếu cuộc hôn nhân giữa Hà An và Trần Kỳ tan vỡ thì tài sản của nhà họ Trần sẽ không có chút quan hệ nào với Hà An, mà một trong những nguyên nhân khiến mối quan hệ này tan vỡ chính là Hà An có con với người phụ nữ khác.”
Phong Nhiên chỉ vào tài sản không biết có mấy con số 0 trên màn hình máy tính, trào phúng cười một tiếng.
“Làm sao Hà An có thể từ bỏ số tài sản này?”
Nếu như anh ta không thèm quan tâm đến điều này thì ngay từ đầu đã không vì hai câu mình tùy tiện nói mà đánh vào Khoa học Kỹ thuật Thời Phương của Thời Kỳ.
"Vậy cậu định làm gì?" Viện trưởng Hứa nhìn Phong Nhiên, muốn biết kế hoạch tiếp theo của cậu.
“Nếu Hà An sắp làm cha, đương nhiên vợ hợp pháp của Hà An phải biết chuyện này.” Phong Nhiên cử động ngón tay, gửi đi một bức thư điện tử vừa mới viết xong.
“Hứa Giai Minh nhất định phải biết Hà An không muốn có con, nếu đã như vậy, chúng ta phải giúp cô ta một tay.”
"Hứa Giai Minh sống cùng Hà An đã lâu, nếu muốn Hà An không biết thì sẽ có chút khó khăn." Viện trưởng Hứa suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này thật khó khăn.
"Vậy thì tìm việc gì đó cho anh ta làm đi."
Mioha
"Sếp Thời, đã tìm thấy nguồn tin, là công ty TNHH Khoa học Kỹ thuật Mộng Tử."
“Đây là một công ty chuyên làm tài khoản thủy quân marketing, nói là công ty nhưng thực chất chỉ là một xưởng nhỏ.” Ngô Đại không chỉ tìm ra tên và địa chỉ của công ty đứng sau mà còn thuận tay hack vào hệ thống giám sát của công ty.
Nhìn thao tác điêu luyện của anh ta, Thời Kỳ cảm thấy mình nhìn thấy bóng dáng của hồ ly nhỏ nào đó trên người đàn ông này.
Khoa học Kỹ thuật Mộng Tử.
Thời Kỳ nhìn cái tên này rồi gửi cho Lâm Mộc.
Hiệu suất làm việc của Lâm Mộc cực kỳ nhanh chóng, trong thời gian ngắn hắn đã gửi tin nhắn cho Thời Kỳ.
Thời Kỳ nhìn qua, quả nhiên là như vậy.
Anh còn nói đang yên đang lành sao lại có người ở không tìm đến rắc rối, xem ra có một số người thực sự quá nhàn rỗi.
“Cậu định làm gì?” Ngô Đại lười biếng nằm trên ghế sofa, “Nếu ông chủ Thời muốn làm chuyện gì mà không tiện ra tay thì chỉ cần cho đủ tiền, tôi có thể làm thay.”
Nghe thấy điều này, Thời Kỳ cổ quái nhìn thoáng qua Ngô Đại.
Giờ khắc này, đột nhiên anh có chút hoài nghi về nghề nghiệp của Ngô Đại.
“Đối với loại chuyện này, đương nhiên gọi cảnh sát là hiệu quả nhất.” Thời Kỳ không có hứng thú với những vấn đề phạm pháp và hình sự. Nhấc điện thoại lên, Thời Kỳ không hề né tránh Ngô Đại, "Lâm Mộc, tìm mấy phóng viên đến nhà họ Hứa hóng hớt."
Lấy đạo của người trả lại cho người.
Nghĩ đến dáng vẻ cô đơn của Phong Nhiên trong xe, Thời Kỳ cảm thấy nhà họ Hứa này không cần thiết phải tồn tại.
Một công ty dựa vào việc con gái mình leo lên giường người ta để phát triển thì có thể làm gì?
“Cậu không định xử lý người đứng sau chuyện này sao?” Ngô Đại nhìn Thời Kỳ mấy lần, phát hiện thanh niên nhìn qua hiền lành hòa nhã này thực ra rất tàn nhẫn. Ngô Đại không tin rằng anh sẽ chỉ đụng đến mấy tên ngốc đang bị lợi dụng làm vũ khí của nhà họ Hứa.
“Người đứng sau để người khác lo đi.” Thời Kỳ tin mình tra ra được thì Phong Nhiên nhất định cũng có thể tra ra được. Đừng nói là Tề Nhạc hay Hà An, chỉ nói đến tên ngu ngốc Giản Minh kia thôi, nếu như Phong Nhiên muốn, cậu đều có thể hố ch/ết Giản Minh không biết bao nhiêu lần. Có thể Phong Nhiên vẫn giữ Giản Minh lại, thậm chí có thể để Giản Minh hoạt động trong ngành giải trí. Nếu nói Phong Nhiên không có kế hoạch, Thời Kỳ chắc chắn sẽ không tin.
Tuy nhiên, đó là trước kia, khi đó hai người còn đang trong quan hệ Phong Nhiên muốn chơi ch/ết anh. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, cho dù Phong Nhiên có diễn lại thì Thời Kỳ tin rằng những gì Phong Nhiên nói với anh đêm đó ít nhất không hoàn toàn là giả.
Như vậy, Phong Nhiên sẽ làm gì với mình?
Thời Kỳ có chút tò mò.