
Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 29 - Tiệc đính hôn
Nhà họ Tề là một gia tộc nổi tiếng và Hãn Hải cũng chẳng phải là nhân vật nhỏ bé gì. Hai nhà thông gia, không biết bao nhiêu rương thiệp mời được gửi đi. Loại dịp này rõ ràng là tiệc đính hôn, nhưng thực chất là một địa điểm giao lưu. Những người có thể có mặt đều là những người có bản lĩnh nhất định ở Tấn Thành, tất nhiên cũng có những người đã nỗ lực hết mình để vào được và muốn coi đây là bậc thang lên trời xanh.
Thời Kỳ nhờ một vài người có suy nghĩ không đơn thuần này đến giúp mình. Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy chó ngốc nhà mình đang mỉm cười với mình.
Dáng dấp Phong Nhiên rất đẹp, không có khí chất sợ hãi khi bị nuôi dưỡng ở kiếp trước. Chàng trai nhẹ nhàng thoải mái mặc bộ vest đắt tiền, đứng trong phòng tiệc như một hoàng tử bé cao quý, ngay cả mặt trời trên bầu trời cũng ưu ái cậu hai phần.
Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, cảm thấy cậu nên như vậy mới phải.
Tất nhiên, sẽ thật tuyệt nếu không có mấy con ruồi dính người đó.
Trên mặt Thời Kỳ cố ý lộ ra chút tức giận, thở phì phò đi tới trước mặt Phong Nhiên, nắm lấy tay Phong Nhiên.
Hành vi này của anh có chút kiêu ngạo, nếu là trước đó, Phong Nhiên sẽ cảm thấy Thời Kỳ coi cậu như một món đồ chơi có thể tùy ý đưa cho người khác trêu chọc, nên mới không chút nào để ý người khác đối xử với mình thế nào.
Nhưng bây giờ, Phong Nhiên biết rằng Thời Kỳ đang ghen.
Nghĩ đến đây, Phong Nhiên khẽ mỉm cười.
Tại sao trước đây cậu không phát hiện Thời Kỳ cũng có một mặt dễ thương như vậy?
Phải chăng... trong mắt người tình hóa Tây Thi?
Nghĩ đến từ này, bản thân Phong Nhiên cũng nổi da gà.
Không uổng công hành động tuyên bố chủ quyền của Thời Kỳ đã giúp cậu chặn được một đàn ong bướm muốn bay đến.
Thời Kỳ đang nắm tay Phong Nhiên không cảm thấy hành vi của anh là OOC, dù sao thì người khác cũng không biết lúc yêu thật lòng đại thiếu gia anh sẽ như thế nào.
Đã như vậy, anh cũng không ngại cho mọi người biết anh thích Phong Nhiên đến mức nào.
Tất nhiên, hành động của anh còn có ý khác.
Thời Kỳ nhìn Tề Nhạc đang nhìn họ qua cửa sổ sát đất khổng lồ, trên mặt Thời Kỳ lộ ra nụ cười trêu chọc.
Tề Nhạc cũng mỉm cười với anh, chỉ là nụ cười cũng không đến đáy mắt.
Thời Kỳ phớt lờ anh ta, kéo Phong Nhiên vào trong.
Thời Kỳ không phải kẻ ngốc, anh đẹp từ nhỏ, có vô số ong bướm muốn vồ lấy anh. Nếu như nói thời điểm vừa xuyên thư bị cốt truyện ban đầu ảnh hưởng, thì sau khi ở chung với anh ta, Thời Kỳ phát hiện ra rằng, những người anh em cặn bã này của nguyên chủ hình như có gì đó không đúng.
Thời Kỳ nghĩ tới thiệp mời mà mình đã ném vào thùng rác.
Làm sao một người bình thường có thể gửi cho anh em mình một tấm thiệp mời chỉ viết tên chú rể?
Còn có Tô Triển ở bên Tề Nhạc đã lâu, lần đầu tiên khi Thời Kỳ nhìn thấy cậu ta, anh đã cảm thấy ánh mắt Tô Triển trông quen quen, còn suy nghĩ có phải giống Phong Nhiên hay không. Nhưng có một ngày, khi anh soi gương, nhìn chính mình trong gương, lúc này mới phát hiện, đôi mắt kia không giống Phong Nhiên mà rõ ràng giống chính mình.
Thời Kỳ nở một nụ cười vừa vặn, bước tới trước mặt Tề Nhạc. Thời Kỳ đấm vào ngực Tề Nhạc như thường lệ, "Người anh em, chúc mừng nhé."
Nói xong, Thời Kỳ đưa một hộp quà cho Tề Nhạc.
Bao bì hộp quà trông rất sang trọng.
“Nhận đi, đây là quà đính hôn của anh.” Thời Kỳ mỉm cười vừa vặn với người phụ nữ đứng sau Tề Nhạc, “Chúc mừng chị dâu.”
Tiếng "chị dâu" khiến Tề Nhạc đứng hình tại chỗ.
"Cảm ơn." Đại tiểu thư Hãn Hải Uông Trừng duyên dáng mỉm cười.
Vừa nói, Thời Kỳ vừa lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông đưa cho Uông Trừng. Đây là việc Thời Kỳ đặc biệt chuẩn bị cho Uông Trừng.
Để tránh hành vi của mình bị hiểu lầm, Thời Kỳ đã mở chiếc hộp trước mặt mọi người.
Bên trong hộp là một chiếc đồng hồ.
Chiếc đồng hồ này không nhìn ra nhãn hiệu gì, nhưng khi Uông Trừng nhìn thấy nó, cô không tự chủ được mà liếc nhìn cổ tay Tề Nhạc.
Dây đeo màu xanh ngọc lục bảo, mặt đồng hồ màu đen. Chiếc đồng hồ trong hộp giống hệt chiếc trên tay Tề Nhạc, chỉ nhỏ hơn một chút.
“Khi Tề Nhạc 18 tuổi, tôi đã tặng anh ấy chiếc đồng hồ đó. Tôi đã thấy anh ấy đeo nó thường xuyên trong nhiều năm. Chị dâu đính hôn nên tôi muốn làm một chiếc giống như đúc để tặng chị làm quà đính hôn." Thời Kỳ nói với Tề Nhạc có thể tùy tiện, nhưng đối mặt với người chị dâu tương lai này, khuôn mặt Thời Kỳ đầy vẻ nghiêm túc.
“Cái này quá đắt.” Sắc mặt Uông Trừng có chút không vui, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy hộp quà.
"Không đắt đâu." Thời Kỳ mỉm cười, "Cái này được làm bởi một nghệ nhân chuyên về đồng hồ mà tôi gặp khi đi du lịch, không phải thương hiệu đắt tiền gì đâu, chị dâu thích là được rồi."
Nụ cười của Thời Kỳ giống như một đóa hoa rực rỡ, một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, giống như một thanh kiếm sắc bén, lần lượt đâm từng nhát vào trái tim Tề Nhạc.
Thời Kỳ dường như không nhận thấy vẻ mặt không tốt của Tề Nhạc, anh kéo Phong Nhiên lại và nắm lấy tay Phong Nhiên vô cùng tự nhiên. Hai người mười ngón tay đan xen, lại thêm hai người mặc vest một trắng một đen, so với nhân vật chính hôm nay còn giống cô dâu chú rể hơn.
“Tôi còn chưa giới thiệu với chị dâu, đây là...” Thời Kỳ quay người nhìn Phong Nhiên vẫn đang nhìn Tề Nhạc, không ngờ Thời Kỳ lại đột nhiên kéo cậu lại. Bây giờ nghe thấy Thời Kỳ muốn giới thiệu mình, cậu cũng tò mò nhìn Thời Kỳ.
Bắt gặp ánh mắt của Phong Nhiên, Thời Kỳ mỉm cười ngọt ngào đến khó tả.
"Đây là bạn trai của tôi, Phong Nhiên."
Lời vừa nói ra, tất cả người nghe thấy đều sửng sốt.
Uông Trừng không ngờ Thời Kỳ lại có thể tùy tiện nói ra như vậy.
Tề Nhạc không ngờ Thời Kỳ vậy mà lại nói tên khốn nạn Phong Nhiên là bạn trai của mình ở chỗ này!
Phong Nhiên cũng không ngờ rằng Thời Kỳ thực sự sẽ nói cậu là bạn trai của anh trước mặt nhiều người như vậy.
Bạn trai!
Hai chữ này tựa hồ như là ma chú nào đó, khóe miệng Phong Nhiên lập tức nhếch lên.
Cậu bên này đang là cuộc sống mỹ mãn thì càng làm nổi bật lên Tề Nhạc đang đứng đối diện giống như một con gà trống bại trận hơn.
"Chúc mừng." Phong Nhiên không bỏ qua cơ hội này để chế nhạo Tề Nhạc.
Lời chúc mừng này, Phong Nhiên nói với giọng điệu kéo dài hơn, như thể đang cố tình chế nhạo Tề Nhạc.
Ở giữa hai bên người ngựa anh đến tôi đi, một bóng người quen thuộc từ ngoài cửa đi tới. Thời Kỳ nhìn sang, người đến chính là Hà An.
Mối quan hệ giữa Hà An và Tề Nhạc không giống như nguyên chủ. Nguyên chủ và Tề Nhạc lớn lên cùng nhau, quan hệ giữa hai người càng thêm tùy tiện, mà quan hệ giữa Kỳ Nhạc với Hà An cũng là quan hệ hợp tác không tệ.
Nhưng điều mà Thời Kỳ không ngờ tới chính là đằng sau Hà An còn có một người mà anh quen.
Tiết Kỳ?
Thời Kỳ không để lại dấu vết liếc nhìn Phong Nhiên, ánh mắt của Phong Nhiên cũng rơi vào khung cửa sổ sát đất khổng lồ.
Về phần cậu đang nhìn ai, trong lòng Thời Kỳ biết rõ.
"Tề tổng, chúc mừng." Hà An cùng mọi người bước vào, mặc kệ chỉ trỏ xung quanh, vô cùng tự đắc đi đến trước mặt Tề Nhạc.
Sau khi chào hỏi đơn giản, Hà An chuyển sự chú ý sang Thời Kỳ. Khi nhìn thấy Phong Nhiên ở bên cạnh Thời Kỳ, lông mày cậu ta hơi nhíu lại.
"Thời tổng."
Ánh mắt Hà An rơi vào hai tay đang nắm chặt vào nhau, lời nói trong miệng đột nhiên dừng lại.
Nhìn thấy Hà An như vậy, Thời Kỳ ánh mắt tối sầm.
Mặc dù hiểu được tâm tư của Tề Nhạc đối với mình, nhưng Thời Kỳ không biết những người khác có tính tình giống mình hay không. Nhìn ánh mắt Hà An bây giờ, không có gì là anh không hiểu cả.
“Đi thôi, chúng ta qua đó nhìn xem.” Thời Kỳ gật đầu với Hà An, nắm lấy tay Phong Nhiên rồi quay người rời đi.
Khi hai người đã đi xa, Thời Kỳ mới buông tay Phong Nhiên ra.
"Muốn ăn gì?"
"Em không đói." Phong Nhiên tươi cười, tuy rằng hôm nay đã có danh phận, nhưng nghĩ đến ánh mắt của những người đó nhìn Thời Kỳ, cậu cũng không vui nổi.
“Đợi một lát rồi đi theo anh, nhưng đừng cách xa anh quá.” Thời Kỳ bưng một cái đĩa rồi kẹp thức ăn, dịp như hôm nay thì không thể không uống rượu được, vẫn là ăn lót dạ gì đó trước, nếu không lúc sau dạ dày sẽ cảm thấy khó chịu.
“Được.” Phong Nhiên không biết lúc đồng ý, giọng nói của mình lại dính đến thế nào, nhìn Thời Kỳ ăn phồng miệng tựa như một con hamster nhỏ.
Thời Kỳ ăn rất ngon miệng, Phong Nhiên nhìn anh như vậy, đưa tay lau đi vết đồ ăn không tồn tại trên mặt Thời Kỳ.
"Hửm?" Thời Kỳ ngơ ngác nhìn Phong Nhiên, cả người ngây ngốc, "Em có nghe anh nói không vậy? Có biết có bao nhiêu người tới đây để săn người đẹp không?"
"Biết, anh Thời đừng lo lắng." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thời Kỳ, Phong Nhiên cảm thấy mình nên nói điều này với Thời Kỳ mới đúng.
Nhìn đôi mắt mang theo ý cười của Phong Nhiên, Thời Kỳ quay người tiếp tục ăn, nhưng trong lòng lại không khỏi bật cười.
Nhìn vẻ mặt của Phong Nhiên, Thời Kỳ biết rằng màn trình diễn hôm nay của anh không hề uổng phí.
Được người mình thích thừa nhận danh phận trước mặt mọi người, ai mà không vui chứ.
Một màn này của anh chính là để cho Phong Nhiên có một cái thân phận.
Chỉ là ... Phong Nhiên có biết những kẻ cặn bã đó tâm tư với mình không?
Sau khi trùng sinh, Phong Nhiên trầm ổn hơn rất nhiều, Thời Kỳ cũng không thể nhìn ra bất cứ điều gì trên khuôn mặt cậu.
Đến khi Thời Kỳ gần như ăn xong, lúc này mới kéo Phong Nhiên đi về phía phòng khách chính.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, Thời Kỳ có thể gọi tên rất nhiều người. Khi Thời Kỳ chào họ, anh ôm Phong Nhiên lại gần, không chút để ý nếu Phong Nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và những người khác.
"Thời tổng." Thời Kỳ đang nói chuyện với những người xung quanh thì đột nhiên một giọng nói trong trẻo từ bên cạnh truyền đến.
Thời Kỳ quay người lại nhìn, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội.
Người phụ nữ có ngoại hình khá ưa nhìn, vẻ ngoài hiền lành dịu dàng. Chỉ là sự tính toán bộc lộ trong đôi mắt ấy đã làm hỏng đi vẻ đẹp của khuôn mặt này mà thôi.
Người phụ nữ này Thời Kỳ thấy hơi quen.
"Thời tổng, tôi đến đây cùng với Hà tổng." Hứa Giai Minh nở một nụ cười dịu dàng, duỗi bàn tay được bảo dưỡng tốt của mình ra.
Cách nói chuyện này của cô, Thời Kỳ liền nhớ tới lúc Hà An bước vào quả thực có một người phụ nữ đi theo bên cạnh.
Thời Kỳ phớt lờ người phụ nữ, người phụ nữ cũng không hề khó chịu mà rút tay về.
"Tôi vẫn chưa giới thiệu với Thời tổng, tôi tên là Hứa Giai Minh." Hứa Giai Minh nở nụ cười dịu dàng "Tôi đến đây để thay mặt em trai tôi xin lỗi Thời tổng, em trai còn nhỏ và ngang bướng, đụng chạm tới người của Thời tổng, thực sự xin lỗi.”
Nói xong, người phụ nữ cũng lộ ra nụ cười áy náy với Phong Nhiên.
“Thì ra tên ngốc đó ỷ vào thực lực của Hà An à. Nhìn cậu ta kiêu ngạo như vậy, tôi còn tưởng sau lưng cậu ta có nhân vật tài giỏi nào nữa chứ.”
Nghe được lời nói của anh, nụ cười trên mặt Hứa Gia Minh có chút cứng ngắc. Em trai cô từ nhỏ đã được cha mẹ chiều chuộng sinh hư, cô càng biết rõ tính khí của nó khi lớn lên sẽ như thế nào, nhưng biết thì biết, bây giờ bị người ta chỉ mặt gọi là tên ngốc, Hứa Gia Minh đương nhiên không cam lòng.
Chưa có ai nói chuyện với cô như thế này kể từ khi cô theo Hà An!
Hứa Gia Minh còn chưa kịp nói tiếp, Thời Kỳ lại nói thêm: “Cô Hứa cũng biết tên ngốc Hứa Nham kia đụng tới người của tôi, cho dù xin lỗi thì cũng phải đích thân cậu ta tới xin lỗi. Tôi thấy cậu ta phách lối như vậy, không giống như kiểu không biết mở miệng." Thời Kỳ cười lạnh, nhìn Hà An đi đến từ phía sau Hứa Gia Minh, vẻ giễu cợt trên mặt càng thêm sâu, "Hoặc là để Hà An đích thân tới xin lỗi Phong Nhiên cũng được."
"Đang nói gì vậy? Hình như tôi nghe thấy tên của tôi." Hà An cầm ly rượu cười đứng ở giữa Hứa Gia Minh và Thời Kỳ, ai không biết chuyện sẽ cho rằng cậu ta đang bảo vệ Hứa Giai Minh.
Nhìn thấy hành động của Hà An, nụ cười của Hứa Giai Minh càng đậm hơn.
"Ồ, em vợ của cậu đã làm chuyện tốt đẹp gì ở trường chắc Hà tổng cũng biết rõ mà." Nhìn thấy Hà An, Thời Kỳ không hề kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình, dù sao Hà An cũng biết tính tình phách lối của anh, "Hà tổng, chuyện này tôi không thể cứ để cứ cho qua như vậy được, tôi nghĩ cậu biết nên làm thế nào. Nếu tôi không thể xả hết giận chuyện này, thì hợp tác của chúng ta... cũng không cần thiết.”
Thời Kỳ nói với giọng không lớn không nhỏ, nhưng khi Hà An nghe thấy, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
Hà An chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào xung quanh mình, huống hồ là em trai của tình nhân nhỏ.
Hà An thậm chí còn không biết Hứa Gia Minh có em trai, sao biết được em trai của cô ta làm gì ở trường?
Trường học?
Nghĩ đến đây, Hà An nhìn về phía Phong Nhiên, tựa hồ là Thời Kỳ đang giúp Phong Nhiên trút giận.
"Lời nói của Thời tổng cũng quá khách khí, có gì quan trọng hơn sự hợp tác của chúng ta chứ." Hà An lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói, khiến Hứa Gia Minh đứng đằng sau cứng đờ.
“Vậy tôi sẽ đợi xem thành ý của Hà tổng.” Nói xong, Thời Kỳ ôm lấy Phong Nhiên trực tiếp rời đi.
Nhìn thấy Thời Kỳ toàn tâm toàn ý bảo vệ mình, nụ cười trên mặt Phong Nhiên càng chân thật hơn mấy phần. Chỉ là khi quay đầu lại, nhìn thấy Hà An đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thời Kỳ.
Ánh mắt đó giống hệt như của Tề Nhạc!
Nụ cười trên mặt Phong Nhiên biến mất, cậu quay lại nhìn Thời Kỳ.
Thời Kỳ kiêu ngạo quá bắt mắt khiến lòng Phong Nhiên hơi trầm xuống.
Tại sao luôn có những kẻ rác rưởi thích đồ của người khác như vậy?
Như thế một nháy mắt, lòng Phong Nhiên như ác long sắp thoát khỏi lồng giam, muốn giấu bảo vật của mình vào trong sơn động ở trên cao, gi/ết ch/ết tất cả những kẻ thèm muốn bảo vật của mình.
"Này, xem thử có phải là người trong video không?"
"Hình như là vậy."
"Đúng vậy, hình như vừa nãy tôi nghe nói Thời tổng gọi là Phong gì đó?"
"A! Vậy người tài trợ được nhắc tới trong video chính là Thời tổng."
"Này! Có chuyện gì thế? Thời tổng luôn rất tốt với tình nhân của mình. Đừng nói đến thi đấu MVP, nếu như tình nhân nhỏ của anh ta muốn một thông báo nhập học từ trường Đại học thì Thời tổng cũng có thể bỏ tiền ra cho cậu ta. "
"Ha ha ha ha ha ha ha."
Tiếng cười trào phúng vang lên, khuôn mặt Thời Kỳ đứng sau lưng họ còn lạnh hơn cả tuyết trên núi.
"Khụ khụ khụ khụ!"
Một số ít người đang cười vui vẻ quay người nhìn thấy Thời Kỳ, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
"Thời... Thời tổng."
Nói xấu sau lưng người ta, còn bị chính chủ nghe thấy.
Chuyện này... quả thực không có gì lúng túng hơn.
Những người này thật sự không dám đắc tội Thời Kỳ, trên mặt lại nở nụ cười, tựa như những lời xúc phạm vừa rồi không phải từ miệng họ phát ra.
Trước nụ cười lấy lòng của bọn họ, Thời Kỳ cười lạnh một tiếng.
"Các vị... có thể kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?"