[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 28

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 28 - Đồ vest đôi

Hai người đều rất ăn ý không đề cập đến chuyện xảy ra đêm đó, nhưng bầu không khí giữa họ đã thay đổi. Phong Nhiên không còn thận trọng nữa mà thỉnh thoảng lại bộc lộ một số cảm xúc nhỏ, khiến cả người cậu trở nên sống động hơn.

"Đi, đưa em tới chỗ này."

Thời Kỳ dẫn theo Phong Nhiên lái xe đến ngoại ô Tấn Thành. Một lúc sau, những tòa nhà cao tầng hai bên dần thấp đi, dần dần bị thay thế bởi những con hẻm nhỏ.

Một lúc sau, xe dừng lại trước một con hẻm.

Con hẻm trông rất cũ kỹ, thảm thực vật chỉ còn lại những cành cây trên tường, nhưng có thể tưởng tượng nếu đến mùa vạn vật hồi sinh thì những cành cây này có lẽ sẽ bao phủ toàn bộ bức tường.

Thời Kỳ đi tới cửa trước, đẩy cửa ra hiệu cho Phong Nhiên vào.

Khi Phong Nhiên bước vào, lọt vào tầm mắt cậu là một phong cách trang trí đặc trưng của Thượng Hải những năm 1980, còn có một người phụ nữ ngồi trên ghế xoay, mặc váy đỏ và để tóc uốn.

"Úi ~ Khách hiếm thấy nha." Người phụ nữ cao hơn 170cm, chân đi một đôi giày cao ngất trời, chiếc váy đỏ tôn lên những đường cong duyên dáng của người phụ nữ.

Hmm……

Chỉ là ngực người phụ nữ hơi phẳng mà thôi.

"Sếp Thời, đây có phải là bạn nhỏ mà cậu nói đến không?" Người phụ nữ vừa nhìn thấy Phong Nhiên, đôi mắt trang điểm khoa trương của cô ấy sáng lên như một kẻ lang thang đã đói ba ngày khi nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, “Chàng trai trẻ, tôi thấy cậu có xương cốt đẹp, là hạt giống làm người mẫu tốt đó.”

"Khụ khụ, tôi còn ở đây mà, trêu chọc người trước mặt tôi có phải không ổn lắm không?" Đối mặt với phụ nữ, Thời Kỳ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tự tìm một cái ghế ngồi xuống.

Trang phục thường ngày của Thời Kỳ nhìn thế nào cũng trái ngược với phong cách Dân quốc của căn phòng này, nhưng khi Thời Kỳ ngồi ở đó lại có một sự hài hòa kỳ lạ.

"Giúp tôi chuẩn bị một bộ vest cho cậu ấy. Trang trọng một chút, cô có thể tìm một bộ để mặc thử trước." Đây chính là mục đích thật sự của việc Thời Kỳ đưa Phong Nhiên đến đây.

Vài ngày nữa, tiệc đính hôn của Tề Nhạc sẽ được tổ chức, Thời Kỳ muốn đưa Phong Nhiên đến tham dự.

"Dáng người đẹp như vậy, tôi phải tìm cẩn thận một chút." Người phụ nữ từ đâu đó lấy ra một cây thước mềm, nhìn Phong Nhiên, trong mắt dường như tỏa ra ánh vàng liều lĩnh. Cô ấy vừa cầm cây thước mềm vừa nói chuyện với Thời Kỳ, cây thước đặt trên người Phong Nhiên, di chuyển từ trên xuống dưới, rất nhanh, một loạt con số được ghi lại.

“Thử xem.” Người phụ nữ lấy ra mấy bộ vest đưa cho Phong Nhiên.

Nhìn Phong Nhiên đi vào phòng thử đồ, cô gái bước tới trước mặt Thời Kỳ, nũng nịu nói: "Sếp Thời, cậu thật may mắn. Với kinh nghiệm ngủ với đàn ông nhiều năm của tôi, người này của cậu chắc chắn là một người có tiềm năng."

Ha ha.

Thời Kỳ cười lạnh, đương nhiên anh biết Phong Nhiên là một người có tiềm năng.

"Nói thật cho tôi biết, cậu đã từng nếm thử chưa?" Người phụ nữ chợt bắt đầu nói luyên thuyên, đôi mắt sang lấp lánh, "Nói chi tiết cho tôi một chút, tôi sẽ giảm giá cho cậu 20%, không, giảm 50%!"

Thời Kỳ quả thực chỉ muốn trợn trắng mắt.

"Người ta còn chưa trưởng thành mà phải không? Có phải cô muốn đưa tôi vào không?"

"Chậc chậc chậc, nhìn không ra tên cặn bã như cậu còn rất có nguyên tắc." Người phụ nữ xem thường nhìn Thời Kỳ.

Khi cả hai còn đang nói chuyện, bức màn phòng thử đồ phía sau họ bị kéo ra.

Nghe thấy âm thanh, hai người cùng nhau nhìn lại.

Thời Kỳ nhìn thấy người đứng phía sau, anh chợt hiểu những chàng trai sắp kết hôn đã kinh ngạc như thế nào khi nhìn thấy vợ tương lai của mình mặc váy cưới.

Chàng trai trẻ có bờ vai rộng và vòng eo thon, khuôn mặt thanh tú giống như một tác phẩm nghệ thuật được nghệ sĩ chạm khắc cẩn thận, toàn thân trông càng xa cách hơn khi kết hợp với bộ vest màu xám bạc, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, phần lớn bị che khuất bởi bầu trời xám xịt. Ánh sáng thu hút mọi người đẩy lùi phần màu xám, tìm tòi nghiên cứu bản chất thực sự của các vì sao.

Chàng trai trẻ giơ một tay lên buộc vạt áo còn lại. Chiếc cà vạt giữa cổ được treo lỏng lẻo trên cổ áo. Bầu không khí lười biếng bị ánh sáng mờ ảo trong phòng tăng thêm một phần hiệu ứng. Thời Kỳ nhìn chàng trai trẻ, chỉ cảm thấy như mình càng gần với cậu hơnt.

Thời Kỳ nghe được tiếng nuốt nước bọt.

Không phải của anh mà là người phụ nữ bên cạnh anh.

"Thời Kỳ, cho tôi ngủ một lần đi, sau này tôi sẽ may quần áo miễn phí cho cậu."

Thời Kỳ nhìn người phụ nữ có đôi mắt xanh lục này, anh cảm thấy nếu bây giờ mình không ở đây, thì người này sẽ lừa gạt Phong Nhiên giống như bà sói lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ.

"Cô là muốn phát triển sự nghiệp của mình ở Orange phải không?" Giọng nói của Thời Kỳ mang theo tiếng cười, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng đến đáng sợ.

Lúc này người phụ nữ mới thu hồi ánh mắt khỏi người Phong Nhiên, quay sang nhìn Thời Kỳ, có chút đáng tiếc nói: “Cậu cũng biết, người tôi thích nhất vẫn là cậu, mặt người dạ thú, nhã nhặn bại hoại, đáng tiếc hai chúng ta cùng số.”

Nghe lời này của người phụ nữ, răng hàm sau của Thời Kỳ sắp nghiến nát.

Người này bị sao vậy? Dù anh có giải thích bao nhiêu lần thì người này vẫn tin chắc anh là 0!

"Vậy tôi chúc cô không tìm thấy 18 cm nào, vừa ngắn, vừa nhỏ lại nhanh." Thời Kỳ nhìn người phụ nữ, nói ra lời nguyền độc ác nhất trên đời.

"Thời Kỳ! Cmm!" Móng tay đã được sơn kỹ của người phụ nữ sắp đâm vào khuôn mặt của Thời Kỳ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo có chút vặn vẹo. Nếu không phải bởi vì tên cặn bã này là chủ nợ của mình, thì người phụ nữ nhất định sẽ làm xước khuôn mặt của anh bằng những móng tay được chăm sóc cẩn thận của mình.

Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

"Coi may quần áo đi, cuối tuần tôi sẽ tới lấy."

Kết quả của việc chọc giận chủ quán là người phụ nữ đòi gấp đôi giá quần áo của Phong Nhiên.

“Bạn nhỏ, người đàn ông bên cạnh cậu là một tên cặn bã, coi chừng cậu ta ăn sạch cậu đấy.” Người phụ nữ lấy tiền rồi nhưng vẫn chưa hết giận, “Nếu cậu không muốn theo cậu ta nữa thì chi bằng đến chỗ tôi, trở thành Venus của tôi, tôi chắc chắn sẽ cho cậu thù lao hài lòng." Đối với lời mời trần trụi như vậy, Phong Nhiên cười nhạt một tiếng.

Sau đó chỉ nghe thấy tiếng răng rắc.

Thời Kỳ lấy một chiếc kéo, bấm chúng vào bên trái và bên phải vai của người phụ nữ.

Một nắm tóc rơi xuống.

Âm thanh này giống như nhấn nút tạm dừng toàn bộ cửa hàng, người phụ nữ không thể tin được nhìn Thời Kỳ.

Thời Kỳ mỉm cười nhìn người phụ nữ.

Hít vào một hơi, Thời Kỳ đột nhiên kéo Phong Nhiên, chạy ra khỏi cửa hàng như một cơn gió.

"Thời Kỳ! Tên khốn nạn!" Một giọng nói giận dữ vang lên từ phía sau, âm thanh táo bạo đến mức như thể muốn mở đỉnh đầu của Thời Kỳ ra vậy.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là giọng nói vừa rồi không phải của phụ nữ mà là giọng của một người đàn ông.

Mãi cho đến khi Thời Kỳ kiệt sức, anh mới ngừng chạy.

"Anh Giác là đàn ông, anh ấy chỉ thích mặc quần áo phụ nữ." Thời Kỳ hiểu được sự bối rối của Phong Nhiên, lên tiếng giải thích.

“Anh ấy là bạn của anh à?” Giọng nói của chàng trai trẻ rất bình tĩnh, nhưng Thời Kỳ dường như nghe thấy điều gì đó bất thường từ giọng nói bình tĩnh đó.

Phong Nhiên bắt gặp ánh mắt của Thời Kỳ, nụ cười của chàng trai trẻ rất đẹp nhưng không được tươi sáng cho lắm.

"Cảm giác hai người rất thân."

“Không, anh là chủ nợ của anh ấy.” Thời Kỳ cảm thấy mình đã phát hiện ra một mặt khác của Phong Nhiên, nhưng không ngờ rằng cậu lại là một người hay ghen.

"Tại sao muốn may vest cho tôi?" Phong Nhiên chuyển chủ đề rất tự nhiên.

“Bởi vì anh muốn đưa em đi dự sự kiện.” Thời Kỳ đặt tay lên vai Phong Nhiên, giống như sợi mì không xương.

Bảy ngày sau, Lâm Mộc lấy một bộ vest từ cửa hàng của Trang Giác.

Lúc Thời Kỳ nhìn thấy bộ vest đen Phong Nhiên đang mặc, vô cùng chu đáo tìm chiếc trâm cài hình con bướm mà mình đã tặng cho cậu, tự tay ghim lên.

“Bạn học Phong thật sự …” Thời Kỳ tìm kiếm rất nhiều tính từ, cuối cùng phát hiện ra, chỉ có một tính từ có thể diễn đạt tâm tình của mình, “Xinh đẹp tựa hoa và trăng.”

Phong Nhiên: ...

Thời Kỳ mặc kệ vẻ bất đắc dĩ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Nhiên, lấy bộ đồ đã chuẩn bị từ trước ra để thay.

Không biết Trang Giác có phải cố ý hay không, bộ đồ của anh và Phong Nhiên đều có màu đen trắng, ngay cả những chi tiết trên bộ đồ cũng bổ sung cho nhau, người sáng suốt vừa nhìn là biết hai người có quan hệ như thế nào.

Chỉ là, Thời Kỳ cũng không quan tâm liệu có ai biết hay không.

Nghĩ tới đây, Thời Kỳ quay đầu nhìn Phong Nhiên, chỉ thấy Phong Nhiên cũng đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.

"Đi thôi."

Thời Kỳ không cho Lâm Mộc đi theo mà tự mình chở Phong Nhiên đến nhà họ Tề.

Dinh thự nhà họ Tề xa hoa từ trên xuống dưới, nhà họ Tề xây ở giữa sườn núi. Thời Kỳ đến không quá sớm, trong phòng tiệc của nhà họ Tề đã có rất nhiều người đứng.

Thời Kỳ dừng xe trước cửa, giao cho người chịu trách nhiệm đỗ xe, anh bước tới cạnh Phong Nhiên, vô cùng thân mật vỗ vai Phong Nhiên.

"Đừng lo lắng, hôm nay chính là dẫn em đi ăn."

"Vâng." Phong Nhiên phớt lờ những ánh mắt thăm dò, mỉm cười với Thời Kỳ.

Chỉ là ngay lúc Thời Kỳ quay người đi, Phong Nhiên mới cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại.

"Mọi thứ đã sẵn sàng."

Phong Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng lưng của Thời Kỳ.

Loại trường hợp ăn uống linh đình này chính là một nơi phù phiếm, người đứng trong đó có đủ loại suy nghĩ. Hết lần này tới lần khác, bộ dạng của Thời Kỳ lại đặc biệt bắt mắt, vài người trong hội trường cũng đã nhìn về phía anh.

Điều này khiến Phong Nhiên rất khó chịu.

"Bắt đầu đi."

Phong Nhiên gõ ba chữ, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Thời Kỳ, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời.