[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 27

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 27 - Người tình

"Rầm."

Phong Nhiên nghiêng đầu tránh thoát nắm đấm của Hứa Nham, nhìn vào nắm đấm của Hứa Nham một lần nữa hướng tới, khóe miệng Phong Nhiên còn chưa kịp nhếch lên thì một cánh tay giống như chiếc kìm đã nắm chặt lấy cánh tay của Hứa Nham.

Sự thành công trong mắt Phong Nhiên vẫn chưa hoàn toàn thu hồi lại, thì thứ cậu phải đối mặt lúc này chính là đôi mắt tỉnh táo đến vô tình của Thời Kỳ.

"Cmn..."

Hứa Nham bị chặn lại hết lần này đến lần khác, tính khí vốn đã cáu kỉnh giống như bình xăng đang được châm lửa.

Thời Kỳ không phải là cha mẹ của cậu ta, càng sẽ không nuông chiều cậu ta. Rầm một tiếng, trực tiếp đá bay cậu ta, dùng vũ lực trấn áp.

"Chuyện gì xảy ra vậy!" Hiệu trưởng hoảng sợ chạy tới, gần như mím môi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Thời Kỳ, lão Hiệu trưởng nửa câu cũng không dám nói.

"Chúng ta đi."

Thời Kỳ liếc nhìn Hứa Nham đang rên rỉ trên mặt đất giống như đang nhìn người c/hết, kéo Phong Nhiên rời khỏi Khải Thịnh.

Trên xe, bên trong không gian nhỏ hẹp, khí tức đáng sợ của Thời Kỳ càng thêm mạnh mẽ.

Phong Nhiên ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, cậu biết mình đã bị lộ khi Thời Kỳ xuất hiện.

Thời Kỳ vừa vặn xuất hiện ở đó, không thể nào không nghe thấy cậu và Hứa Nham nói gì.

"Tôi sai rồi."

Nghe được lời xin lỗi của Phong Nhiên, Thời Kỳ giận đến mức bật cười.

"Cậu đâu có sai, Phong thiếu gia" Thời Kỳ cũng không thèm nhìn Phong Nhiên, đạp ga một phát, phóng nhanh ra ngoài.

“Tôi cố ý chọc tức cậu ta” Phong Nhiên lặng lẽ cúi đầu, giống như một đứa trẻ thành thật thừa nhận sai lầm của mình, “Bởi vì anh Thời luôn không chịu tha thứ cho tôi. Tôi nghĩ, nếu tôi bị tổn thương, anh Thời sẽ nhìn tôi."

Phong Nhiên trong giọng điệu tràn đầy tủi thân, vừa nói, một giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu lách tách rơi trên tay.

Chiếc xe đột ngột dừng lại.

Thời Kỳ quay đầu nhìn Phong Nhiên, nhéo mặt cậu.

"Phong Nhiên, rốt cuộc em xem bản thân mình là cái gì! Người tình của tôi, đồ chơi của tôi?" Trong mắt Thời Kỳ tràn đầy tức giận, "Sở dĩ em không muốn tôi gặp người nhà của em là vì em chưa bao giờ tin tưởng tôi. Tôi muốn đối xử bình đẳng với em, nhưng em luôn dùng một vài thủ đoạn mưu mô để hạ thấp bản thân mình. Được, em không nghĩ em là người tình sao? Vậy để tôi chỉ cho em cách người khác trở thành người tình như thế nào.

Thời Kỳ quay đầu lại, không nhìn Phong Nhiên nữa.

Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, nỗi sợ hãi chợt lóe lên trong mắt cậu, nhưng khi cậu cúi đầu xuống, sự lạnh lùng trong mắt cậu lan ra giống như không thể che giấu được.

Người tình khác?

Ai?

Nguyễn Trần sao!

Bề ngoài Thời Kỳ hung hăng lái xe, nhưng trong thâm tâm, ngay cả lông tơ trên người cũng dựng đứng. Người này lúc tức giận quả thực giống như một chiếc máy lạnh di động.

Sau lời tỏ tình ngày hôm qua, Phong Nhiên đã biết suy nghĩ của Thời Kỳ. Vào thời điểm mấu chốt này, nếu không nhân lúc còn nóng mà thêm chút lửa, khiến trái tim Phong Nhiên càng thêm bỏng rát, thì người có suy nghĩ thâm trầm này vẫn không biết khi nào có thể thực hiện bước tiếp theo.

Gió lạnh thổi qua cửa sổ xe, xe của Thời Kỳ dừng lại trước cửa Bóng Đêm.

Thời Kỳ xuống xe, thuần thục kéo Phong Nhiên tới một căn phòng.

Mở cửa ra, người bên trong nhìn thấy người tới, vẻ mặt trở nên có chút ý vị sâu xa.

"Ôi, đây chẳng phải là Thời tổng sao? Không phải nói không tới à?" Tề Nhạc nhìn Thời Kỳ đang vô cùng tức giận, nụ cười trên mặt càng lớn thêm mấy phần.

Vào phòng, Thời Kỳ buông tay Phong Nhiên ra, ngồi cạnh Tề Nhạc như khách quen.

“Bạn nhỏ muốn học vài thứ để làm thế nào trở thành người tình.” Giọng nói của Thời Kỳ vô cùng lạnh lùng.

“Ha.” Tề Nhạc nhìn Thời Kỳ, trong mắt có chút trêu chọc, “Vậy thì quá dễ.”

Vừa nói, Tề Nhạc vừa đưa tay vỗ vỗ cậu trai đang nằm trong lòng mình, giọng điệu tựa như đang chơi đùa với thú cưng.

"A Triển, qua với Thời tổng đi."

Cậu trai nằm trong ngực Tề Nhạc cứng đờ một chút, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy khỏi người Tề Nhạc, động tác ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh Thời Kỳ.

Tô Triển cầm ly rượu trên bàn, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu rất êm tai.

Thời Kỳ nhìn chằm chằm đôi bàn tay trắng nõn mềm mại, anh cảm thấy người này trông quen quen.

Đây không phải là nghệ sĩ piano đã biểu diễn ở buổi khai mạc khi Phong Nhiên đến tham gia thi đấu sao? Thời Kỳ vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh gặp người này là ở trong văn phòng của Kỳ Nhạc.

Thời Kỳ liếc nhìn đôi mắt quen thuộc của Tô Triển.

Tô Triển cầm rượu trong tay, ánh mắt nhìn Thời Kỳ có chút xấu hổ.

Ngay khi tay cậu ta bắt đầu run rẩy, Thời Kỳ đã nhận lấy rượu từ tay cậu ta rồi uống một ngụm.

"Tốt."

Giọng nói của Thời Kỳ tràn ngập tiếng cười, anh đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Tô Triển.

Trong nháy mắt, Thời Kỳ liền cảm giác được thân thể Tô Triển cứng đờ trong giây lát.

“Vậy tôi không quấy rầy nhã hứng của Thời tổng.” Tề Nhạc từ trong túi móc ra một tấm thẻ phòng đặt lên bàn, “Vốn là tôi muốn giữ cho riêng mình, hiện tại Thời tổng có hứng thú, tôi đành từ bỏ những thứ yêu thích.”

Thời Kỳ cầm lấy thẻ phòng, ôm eo Tô Triển đi ra cửa.

Khi đi ngang qua Phong Nhiên đang đứng trước cửa, Phong Nhiên đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Thời Kỳ.

Thời Kỳ nhìn thoáng qua, bước chân dừng lại trong giây lát.

Cánh cửa phòng đập mạnh một cái, sau khi Thời Kỳ rời đi, hộp đêm lại trở nên náo nhiệt.

Tề Nhạc không ngờ mình có thể xem được màn hay này. Mặc dù bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều biết Thời Kỳ đang cố tình giấu kín cơn tức giận, nhưng chỉ cần giữa Thời Kỳ và Phong Nhiên có rạn nứt thì cũng không phải phá được.

Nghĩ đến đây, Tề Nhạc nhìn Phong Nhiên bằng ánh mắt thương hại, sau đó cười nhạo con rệp đang vọng tưởng dựa vào Thời Kỳ để trèo lên cao này.

"Bạn học Phong, nếu muốn học tập kỹ càng, chi bằng dđến phong của tôi để tận mắt nhìn xem A Nam của bọn tôi phục vụ người như thế nào." Tề Nhạc nói, một lần nữa ôm một cậu trai khác tới.

Con vịt nhỏ tên A Nam cười rất quyến rũ, không ngừng dùng tay sờ tới sờ lui cơ thể Tề Nhạc.

Tề Nhạc thấy Phong Nhiên không có phản ứng gì nên cũng mất hứng thú với người không phù hợp để xuất hiện trước mặt mình lúc này, liền ôm A Nam đi đặt phòng khác.

Ngay khi Tề Nhạc rời đi, những người thuộc thế hệ thứ hai giàu có trong phòng đã ôm những chú vịt nhỏ mà họ thích rồi lần lượt rời khỏi phòng.

Hà An nhìn Phong Nhiên, cười khẩy một tiếng.

“Tôi cứ tưởng cậu có bản lĩnh gì nữa chứ.”

Nói đến chuyện này, Hà An cảm thấy mình bị ma quỷ ám ảnh. Làm sao có thể tin rằng ngay từ đầu Phong Nhiên đã muốn hợp tác với mình.

"Thầy Hà vẫn nên lo việc riêng của mình trước đi." Phong Nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không cảm xúc, "Mặc dù Hà thị đã ký hợp đồng với Khoa học Kỹ thuật Thời Phương nhưng tài chính của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương đều ở Thụy Sĩ, Thời Kỳ hiện muốn hợp tác với Hãn Hải."

Phong Nhiên nhìn Hà An, trên khuôn mặt cậu cuối cùng cũng lộ ra một biểu cảm khác ngoài sự thờ ơ.

"Có Hãn Hải, cho dù anh chuẩn bị dùng bất cứ thủ đoạn nào thì cũng không thể đánh bại Khoa học Kỹ thuật Thời Phương."

Nói xong, Phong Nhiên liếc nhìn người đàn ông mặc vest đứng sau lưng Hà An. Người đàn ông này rõ ràng là vệ sĩ của Hà An.

Nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt, sau đó hắn liền không để ý tới Hà An nữa mà cử động thân thể cứng ngắc, bước ra khỏi phòng.

Bên kia, Thời Kỳ đã ôm Tô Triển vào phòng, vừa bước vào phòng đã buông tay Tô Triển ra.

Căn phòng này dành riêng cho Tề Nhạc. Trong phòng có một số đồ chơi được trưng bày đặc biệt để Tề Nhạc người tình của mình hưởng lạc.

"Anh Thời." Tô Triển đứng sau lưng Thời Kỳ, một lúc sau, cuối cùng cậu ta cũng tiến lên một bước, đưa tay muốn ôm lấy eo Thời Kỳ.

Thời Kỳ quay người sang một bên, tránh khỏi sự đụng chạm của Tô Triển.

"Không muốn thì đừng ép mình, nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi đưa cậu về." Thời Kỳ đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, sau đó thuận tay châm một điếu thuốc cho mình.

Trong đêm tối ngoài cửa sổ, vô số ngọn đèn sáng lên, giống như những ngôi sao không thể chạm tới.

Thời Kỳ tính toán thời gian, trong lòng suy nghĩ không biết Phong Nhiên có thể cầm cự được bao lâu mới tới.

"Thật hâm mộ Phong Nhiên."

Trong căn phòng yên tĩnh, Tô Triển đứng cách Thời Kỳ một bước, giọng nói khó có thể nghe thấy được.

"Người như anh Thời vậy mà lại thật sự thích một người." Giọng điệu của Tô Triển kỳ quái không thể tả, thậm chí Thời Kỳ còn cảm thấy Tô Triển đang cười nhạo mình.

Thời Kỳ nhả ra một làn khói từ đôi môi mỏng của mình, trong làn khói mờ ảo, Thời Kỳ quay lại nhìn Tô Triển.

"Hút không?"

"Không được." Tô Triển sửng sốt một chút, lắc đầu.

"Sao vậy? Nghệ sĩ piano cũng phải bảo vệ giọng của mình à?" Thời Kỳ cười khẽ, nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Tô Triển không ngờ Thời Kỳ biết thân phận của cậu ta, sắc mặt vừa rồi có chút linh lực lập tức tái nhợt.

Thời Kỳ không ngờ lời nói của mình lại khiến Tô Triển phản ứng lớn như vậy.

"Cậu Tô rất nổi tiếng đó, đừng tưởng tôi không biết." Thời Kỳ móc ra một điếu thuốc đưa cho Tô Triển, "Thích một tên cặn bã rất mệt mỏi nhỉ."

Tay cầm điếu thuốc của Tô Triển bỗng nhiên dừng lại giữa không trung. Cậu không thể tin được mà nhìn Thời Kỳ, cậu cho rằng tình cảm của mình đã được che giấu rất kỹ, làm sao Thời Kỳ có thể nhận ra được.

"Thật xin lỗi."

Tô Triển không biết tại sao, cậu ta cảm thấy cả thế giới đều có thể biết được suy nghĩ của mình, nhưng Thời Kỳ thì không.

Tô Triển cảm thấy đứng trước mặt Thời Kỳ giống như kẻ thứ ba bị cởi quần áo trói lại diễu hành trên đường.

“Thích một người thì chẳng có gì phải cảm thấy có lỗi cả.” Thời Kỳ không hiểu tại sao cậu ta lại muốn xin lỗi mình, “Chỉ là cậu không may mắn thôi.”

Tô Triển nhìn Thời Kỳ, trong giây phút này, cậu ta vậy mà rất ghen tị với Phong Nhiên.

Cậu ta luôn cho rằng Phong Nhiên cũng giống như mình, chỉ là thú cưng mà Thời Kỳ tiện tay nhặt được. Ngay cả những biểu cảm mà Thời Kỳ thể hiện cũng chỉ là một vài tặng thưởng mà anh thêm vào trò chơi mà thôi.

Nhưng hiện tại xem ra, Phong Nhiên may mắn hơn mình rất nhiều.

Trong chốc lát, căn phòng rơi vào im lặng.

Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa.

Thời Kỳ đang dùng tay gõ nhẹ vào thái dương, ngón tay dừng lại, trái tim vốn đang căng thẳng vừa rồi cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

Thời Kỳ đứng dậy mở cửa, Phong Nhiên đang đứng ở ngoài cửa.

Thời Kỳ mặt không biểu tình nhìn Phong Nhiên, hai người nhìn nhau qua cửa.

"Có chuyện gì sao?"

Thời Kỳ bắt gặp ánh mắt dò xét của Phong Nhiên, giọng điệu lạnh lùng đến mức nước sắp đông lại.

Nhìn thấy người mở cửa vẫn mặc quần áo đầy đủ, trong lòng Phong Nhiên không biết đến cùng cảm thấy thế nào, chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc hộp.

"Anh Thời, chú ý an toàn."

Thời Kỳ nhìn Durex trong tay Phong Nhiên, muốn nói rằng vừa rồi chỉ là diễn thôi, nhưng lúc này Thời Kỳ thực sự giận đến bật cười.

"Em đến đây để nói cái này với tôi?"

Thời Kỳ hiếm khi mất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên anh thực sự nổi giận với Phong Nhiên.

Vốn tưởng rằng hành động của mình sẽ kích thích Phong Nhiên, khiến cậu làm ra chuyện mất lý trí, nhưng không ngờ người này lại bình tĩnh như vậy.

Thậm chí còn nhớ đưa bao cao su cho anh.

Trong một nháy mắt như vậy, Thời Kỳ phải tự hỏi liệu tình cảm của Phong Nhiên dành cho mình có phải là một phần để trả thù hay không.

Cậu ấy chỉ muốn mình nghĩ là cậu ấy yêu mình, rồi dùng điều này để trả thù.

Đúng không!

Đúng không!

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phong Nhiên, Thời Kỳ luôn giữ bình tĩnh cảm thấy cơn giận của mình sắp bùng phát khỏi đỉnh đầu.

"Ra ngoài!"

Anh vươn tay nắm lấy cổ áo Phong Nhiên, ném lên chiếc giường lớn trong phòng.

Những lời anh vừa nói là nói với Tô Triển.

Tô Triển nhìn hai người, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

Tiếng cửa đóng rất nhẹ, trong lúc nhất thời chỉ còn lại hai người đứng trong phòng.

"Chơi vui không? Phong Nhiên!" Thời Kỳ đè Phong Nhiên đang muốn đứng dậy lên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phong Nhiên, như thể anh muốn nhìn thấy cảm xúc bên trong cậu đến cùng là cái gì bằng đôi mắt đó.

"Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy!"

Sự tức giận của Thời Kỳ có bảy phần là giả, ba phần là thật, nhưng ba phần tức giận này thực sự khiến nước mắt rơi ra từ khóe mắt anh.

Tách, nước mắt của Thời Kỳ rơi xuống khóe mắt Phong Nhiên, thuận theo khuôn mặt Phong Nhiên trượt vào trong tóc cậu.

Mà Thời Kỳ tựa hồ đã hoàn toàn từ bỏ lòng tự trọng của mình, tựa đầu vào bả vai Phong Nhiên, nước mắt không khống chế được trào ra.

"Em là ỷ tôi thích em nên dẫm đạp tôi mà thôi. Thực ra, tôi không hề thích em chút nào." Cảm nhận được hơi ẩm từ bả vai truyền đến, cơn tức giận trong lòng Phong Nhiên đã tiêu tan đi một nửa.

Trong túi bên phải của cậu là mảnh vỡ chai bia lấy từ trong phòng ra, vừa gõ cửa, trong đầu cậu đã nghĩ đến vô số kịch bản.

Nếu như sau khi bước vào, thực sự trông thấy cảnh mà mình không muốn thấy nhất.

Phong Nhiên nghĩ, có thể cậu thật sự sẽ cứa mảnh vỡ này vào cổ Thời Kỳ.

Nếu người sống không chịu an phận thì cậu sẽ biến Thời Kỳ thành một cái x/ác an phận, để anh tuân theo ý mình, an tĩnh ở lại bên cạnh mình.

Phong Nhiên tàn bạo nghĩ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Thời Kỳ đang khóc trên người mình, Phong Nhiên nhẹ nhàng xoa mặt mình lên tóc của Thời Kỳ.

"Tôi xin lỗi, tôi chỉ... không biết phải đối mặt với phần thích này như thế nào. Trước giờ chưa từng có ai thích tôi cả."

Giọng nói của Phong Nhiên dịu dàng chưa từng có.

Nghe vậy, Thời Kỳ đang nằm trên vai Phong Nhiên ngẩng đầu lên, lung tung lau mặt, thuận tiện ngăn lạ khóe miệng đang nhếch lên của mình.

"Anh Thời, tôi không ghét anh, tôi chỉ là cần thời gian." Phong Nhiên nghiêm túc nhìn vào mắt Thời Kỳ.

Cần một chút thời gian để anh hoàn toàn thuộc về em.