[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 1

 


Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 1 – Tại sao anh ta không chọn mình?

"Cậu Thời, đây đều là những học sinh nghèo nộp đơn xin hỗ trợ tài chính, phần lớn trong nửa năm nữa sẽ thi Tốt nghiệp Trung học."

Thời Kỳ được gọi tỉnh lại, lúc này anh có chút hoảng hốt. Hôm qua anh ấy vẫn là một nhân viên xã hội bình thường, sau khi hoàn thành một vụ án, anh đưa các thành viên trong nhóm đi ăn mừng, không biết có phải vì có tuổi hay không, chỉ uống một chai rượu thôi mà đã đánh mất lý trí, ngủ quên trong quán bar, vừa mở mắt là đã ở thế giới này.

Một thế giới kỳ lạ.

Sở dĩ thế giới này kỳ lạ là bởi vì thế giới này ban đầu vốn là một cuốn sách.

Một quyển sách chợ hoa.

Bởi vì có cùng tên với một trong các nhân vật trong sách nên cấp dưới của anh đã vô cùng nhiệt tình chia sẻ cuốn sách này với anh. Là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế bẩm sinh, nếu đọc phần mở đầu thì Thời Kỳ chắc chắn sẽ xem hết cuốn sách. Vì vậy, anh ấy đã chịu đựng sự khó chịu về thể chất và đọc xong cuốn tiểu thuyết kh/iêu d/âm này với tỷ lệ cốt truyện trên làm t/ình là 1:10.

Ý nghĩa chung của cuốn sách là nhân vật thụ chính trẻ tuổi Phong Nhiên gặp người không tử tế, yêu một tên cặn bã tâm lý bi/ến th/ái, không chỉ chơi đùa với tình cảm của Phong Nhiên mà còn chia sẻ với đám bạn xấu của mình. Phong Nhiên qua tay nhiều người, chịu đựng mọi sự ức hiếp và tra tấn, mình đầy thương tích, không còn cách nào phản kháng, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa đành nhảy l/ầu tự s/át.

Thời Kỳ cảm thấy cuốn sách này hủy hoại tầm nhìn của mình, lãng phí thời gian, nếu là Phong Nhiên, hắn nhất định sẽ giết chết đám khốn nạn đó trước khi chết.

Đáng tiếc, Trời không theo ý muốn của con người.

Thời Kỳ không phải Phong Nhiên, mà là kẻ cặn bã mọi người đều muốn gi/ết ch/ết trong quyển sách này.

Cảnh hiện tại là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Thời Kỳ và Phong Nhiên trong nguyên văn.

Trường trung học Khải Thịnh là một trong những trường Quý tộc hàng đầu ở Tấn Thành. Nhưng ngôi trường này có chút khác biệt với những trường học Quý tộc khác trong tiểu thuyết, những trường học Quý tộc khác sẽ dùng học bổng làm phần thưởng để chiêu mộ một số học sinh nghèo nhưng học giỏi nhằm tăng tỷ lệ tuyển sinh của trường.

Nhưng Khải Thịnh thì khác, dùng học phí đắt đỏ để tuyển dụng con cái của các Quý tộc, sau đó chọn một số học sinh nghèo có thành tích xuất sắc để thu hút tài trợ từ những người giàu có muốn nổi tiếng, đồng thời gián tiếp truyền bá danh tiếng của trường.

Mà trường học có thể làm như vậy là nhờ đội ngũ giảng viên tài giỏi hùng hậu.

Mặc dù tác giả đã đưa ra lời giải thích, nhưng Thời Kỳ luôn cảm thấy đây là vì tác giả muốn tìm cớ để tên cặn bã trong nguyên tác gặp được cậu bé đáng thương bị bắt nạt ở trường, cậu bé đáng thương không nơi nương tựa chịu mọi ức hiếp, nên mới toàn tâm toàn ý ỷ lại vào tên cặn bã.

Và cậu nhóc đáng thương này chính là Phong Nhiên.

Hoàn cảnh gia đình Phong Nhiên khó khăn, không có khả năng chi trả học phí nên cần tìm nhà tài trợ, và Thời Kỳ tình cờ lại là một trong những nhà tài trợ đó.

Nhìn những cậu bé đứng ở hàng ghế trước mặt, những người này đều xuất thân từ gia đình nghèo, bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình trên người, trong mắt ai cũng tràn đầy mong đợi và ngoan ngoãn, sợ nhà tài trợ không hài lòng sẽ cho bọn họ đứng ở ngoài cửa.

Tuy nhiên, có một người lại khác.

Cậu đứng đây giống như vì sao trong đêm tối, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái cũng chú ý đến cậu.

Mái tóc của chàng trai sạch sẽ xõa tung, không vì nghèo khó mà trở nên dầu mỡ.

Nước da của cậu hơi trắng bệch như thể chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời, nhưng cộng với một đôi mắt nhìn ai cũng như mang ba phần buồn bã, là một loại vẻ đẹp trời sinh.

Phong Nhiên nhận thấy có người đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn sang, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Thời Kỳ, lại bối rối rủ xuống, lông mi dài lộ ra vẻ hoảng sợ.

Giống như một con thú cưng bị hù dọa.

Như thế một nháy mắt, Thời Kỳ cảm giác được yếu tố hung bạo trong cơ thể này đang khuấy động.

Nhân vật “Bệnh mà còn đẹp hơn Tây Thi ba phần” này thật sự rất dễ trở thành mục tiêu của những kẻ biến thái.

Phải làm sao bây giờ, Thời Kỳ đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của Phong Nhiên rất hợp với khẩu vị của mình.

Thời Kỳ hít một hơi thật sâu và mỉm cười với vị Hiệu trưởng già bên cạnh.

"Hiệu trưởng đừng lo lắng, tôi đã nói sẽ báo đáp trường cũ nên tôi sẽ không nuốt lời." Ánh mắt Thời Kỳ quét qua một loạt các học sinh nam, chỉ chỉ: "Cậu ấy đi."

Người mà Thời Kỳ chỉ chính là chàng trai trẻ... bên cạnh Phong Nhiên.

Thời Kỳ không coi mình là quân tử, nhưng anh cũng không muốn trở thành kẻ xấu. Cuộc đời bi thảm của Phong Nhiên bắt đầu từ "Thời Kỳ", bây giờ có cơ hội, Thời Kỳ không muốn liên quan gì đến Phong Nhiên.

Nhưng khi anh không trông thấy, đôi mắt đầy sợ hãi và hận thù kia của Phong Nhiên sững sờ trong giây lát.

Tại sao?

Tại sao anh ta không chọn mình?

Phong Nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thời Kỳ thích chính là loại người yếu đuối như chó mèo hoang, chỉ có thể dựa vào anh ta, vươn cổ chờ đợi sự cưng chiều của anh ta. Bản thân mười bảy tuổi chính là dựa theo dáng vẻ Thời Kỳ thích mà tới, kiếp trước Thời Kỳ thoạt nhìn đã thích cậu, nhưng tại sao lần này anh ta lại chọn người khác.

Sắc mặt Phong Nhiên có chút u ám.

Kiếp trước, anh gặp phải những tên không tử tế, vì bà nội bị bệnh mà phải vật lộn giữa nhiều loài dã thú, trở thành đồ chơi riêng, bị tra tấn đến mình đầy thương tích, thậm chí còn có vấn đề về tinh thần. Sau khi bà nội mất, cậu không còn gì vướng víu mà ch/ết đi.

Nhưng cậu không ngờ ông trời lại cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu.

Với cơ hội này, cậu ấy có thể chăm sóc tốt cho bà của mình và kiếm tiền trang trải cuộc sống bằng kiến thức về máy tính đã học ở Trung học và Đại học trong kiếp trước, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Ngoại trừ Thời Kỳ.

Nhiều năm sau khi trùng sinh, mỗi khi cậu nhắm mắt lại đều sẽ xuất hiện hình bóng của Thời Kỳ, một kẻ biến thái với nụ cười dịu dàng trên môi, có thể một tay bẻ gãy ba chiếc xương sườn của cậu.

Thời Kỳ là cơn ác mộng của cậu, cơn ác mộng mà kiếp trước cậu không thể thoát khỏi.

Nếu không thể trả thù Thời Kỳ, thì cả đời này cậu sẽ không thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

Vì vậy cậu không chỉ muốn trả thù Thời Kỳ mà còn muốn khiến Thời Kỳ nếm trải tất cả những gì cậu đã phải chịu đựng ở kiếp trước.

Nhưng nếu không thể đến gần Thời Kỳ thì làm sao có thể báo thù được.

Thời Kỳ chẳng hề biết gì về phiền não của Phong Nhiên, dù sao hiện tại anh cũng đã cắt đứt quan hệ cùng với Phong Nhiên, về sau cũng sẽ không có vướng mắc, và cuộc sống sau này của cậu sẽ như thế nào cũng không phải là điều mà Thời Kỳ muốn nghĩ tới.

Hoàn thành được một việc quan trọng, Thời Kỳ cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Lái chiếc xe thể thao và đeo kính râm, hoàng tử hộp đêm của Tấn Thành đã trở lại.

"Ài, cảm giác thật tuyệt khi không phải là nô lệ của công ty." Gió nhẹ thổi qua mái tóc mới làm của Thời Kỳ, chỉ cảm thấy hôm nay thời tiết tốt, mây tốt, gió tốt.

Vào số, khởi động, nhưng xe chưa kịp di chuyển thì một bóng người nhỏ bé đã nhảy ra từ bên cạnh, trực tiếp chặn trước xe anh, như thể bị chiếc xe vừa mới khởi động làm giật mình, cả người mất kiểm soát nhào lên phía trước mặt xe.

Thời Kỳ giật mình.

"Bạn nhỏ, cậu đây là… muốn giả bị đụng xe sao?" Thời Kỳ mở cửa xe, chân dài bước xuống xe một bước, "Xe của tôi có...”

Từ "camera hành trình" nghẹn lại trong cổ họng Thời Kỳ, thiếu niên giả bị đụng xe đứng dậy, Thời Kỳ có thể nhìn rõ mặt cậu ta.

"Là cậu?"

Phong Nhiên?

"Anh... Anh Thời." Phong Nhiên đứng cách Thời Kỳ ba bước, đôi tay mảnh khảnh bất an nắm lấy góc áo, đôi mắt to vốn dĩ mang theo ba phần buồn bã, lúc này rõ ràng có việc muốn nhờ, ba phần buồn bã biến thành bảy phần, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt đọng lại ở đáy mắt, chưa kịp mở miệng nói chuyện, một giọt nước mắt lớn như hạt đậu đã đọng lại trên cằm cậu.

Thật sự là... Nhìn thấy là thương.

"Bạn nhỏ, cậu tìm tôi có việc gì à?" Thời Kỳ nhanh chóng thu hồi vẻ mặt kỳ lạ, nở một nụ cười bất cần đời, hơi cúi đầu nhìn thẳng Phong Nhiên, trong mắt tràn đầy trêu chọc, tựa như đang nhìn một con mèo cưng dễ thương nào đó.

Thời Kỳ như thế này mới chính là Thời Kỳ mà Phong Nhiên quen thuộc.

"Anh Thời, anh có thể... anh cũng có thể tài trợ cho tôi không?" Giọng nói của Phong Nhiên hơi run run, "Tôi biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng... nhưng tôi thực sự cần sự hỗ trợ này."

Thời Kỳ hơi nhíu mày, không ngờ Phong Nhiên lại tới tìm anh cầu cứu.

"Trên thế giới này có rất nhiều người cần giúp đỡ, tại sao tôi lại phải giúp cậu?"

Nghe được lời của Thời Kỳ, trong mắt Phong Nhiên hiện lên một tia giễu cợt, nhưng khi ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt trong đáy mắt phản chiếu sự đáng thương, mở miệng nhẹ nhàng nói: "Anh Thời, nếu... nếu anh Thời sẵn lòng giúp đỡ tôi, tôi sẵn lòng trả bất cứ giá nào."

Thời Kỳ: …? ? ?

“Bạn nhỏ, cậu cũng biết sau khi nói lời này với người lớn thì sẽ xảy ra chuyện gì không?” Thời Kỳ xưa nay chưa bao giờ là người tốt, đứa nhỏ này hiển nhiên là đang muốn dụ dỗ cậu.

Bộ đồng phục học sinh khoa trương được mặc lỏng lẻo trên người Phong Nhiên, từ góc nhìn của Thời Kỳ, anh có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn thanh tú khi cậu cúi đầu xuống.

Thực sự thích hợp để trồng một vài quả dâu tây nhỏ trên đó.

Khụ khụ.

T/ù trên ba năm, cao nhất t/ử hình! (hình phạt cho tội ấu d/âm í :v )

Đối mặt với sự cám dỗ, Thời Kỳ lúc nào cũng phải cảnh báo bản thân.

"Anh Thời." Phong Nhiên giống như bị hù dọa, cơ thể run rẩy lùi lại hai bước.

"Xin lỗi bạn nhỏ, mặc dù tôi rất muốn giúp cậu, nhưng kinh phí có hạn, ở Tấn Thành cũng có rất nhiều người tốt bụng, cho nên vẫn sẽ có nhà tài trợ." Thời Kỳ đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười vừa vặn, "Tạm biệt."

Nói xong, Thời Kỳ không dây dưa nữa, lên xe, khởi động lại, chuẩn bị rời đi.

Phong Nhiên cúi đầu thấp xuống, ánh mắt lạnh lùng ở nơi mà Thời Kỳ không nhìn thấy, đôi môi mím chặt, răng hàm cũng nghiến chặt, cậu không ngờ dù đã làm đến mức này rồi mà Thời Kỳ vẫn không hề lung lay.

Không lẽ tên khốn này bất lực?

Phong Nhiên không thể không ác độc mà nghĩ.

Nhìn thấy xe sắp rời đi, Phong Nhiên biết hiện tại có cơ hội mà không nắm bắt thì sau này sẽ hối hận, không có thời gian để cậu chuẩn bị một kế hoạch tinh vi hơn nên Phong Nhiên bước tới chặn trước mặt xe của Thời Kỳ.

Lúc này xe đã khởi động, chuẩn bị rời đi, bị ngăn lại như vậy, Thời Kỳ vội phanh gấp, nhưng vẫn là chậm một bước.

Phong Nhiên bị xe tông, cả người mất kiểm soát ngã xuống đất, lăn hai vòng.

"Cậu có bệnh hả!"


Mục lục  |  Chương sau