[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 2

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 2 - Anh Thời, chân tôi đau

“Bác sĩ, chân cậu ấy thế nào rồi?” Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên đang rơi nước mắt, lại lần nữa không thể nói nên lời.

"Xương bị gãy, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là sẽ ổn thôi. Nhớ đừng để bị dính nước, càng không thể tùy tiện cử động, cuối tuần đến thay thuốc." Giọng điệu của bác sĩ lạnh lùng.

“Vâng. "

Vị bác sĩ già tóc bạc, mang một cặp kính lão, nhìn Phong Nhiên một lúc rồi lại nhìn Thời Kỳ, vẻ mặt vô cùng đau đớn, “Mấy thanh nên trẻ các cậu, sinh con sớm, nhưng lại không có chút trách nhiệm nào cả.”

Bác sĩ già trợn trừng mắt, lời này rơi vào tai Thời Kỳ, xém chút nữa anh đã nhảy dựng lên.

"Bác sĩ, ông có nên thay kính không? Cậu ấy là học sinh cấp ba, tôi chỉ hơn cậu ấy sáu bảy tuổi thôi à, ông nói tôi là bố của cậu ấy sao?" Này chẳng phải rõ ràng là nói anh già à!

Thật là tức chết mà!

Thời Kỳ không dám nói cái khác, nhưng anh vô cùng tự tin về gương mặt của mình.

Khuôn mặt nguyên chủ giống anh đến tám phần, nhớ ngày đó khi anh còn trẻ, nam nữ trong hộp đêm ai mà chẳng phải quỳ dưới quần Tây của anh.

Hiện tại ông lão này lại nói mình là cha của ranh con này!

Đây là đang coi thường ai vậy?

Thời Kỳ vẫn còn muốn tranh luận, nhưng những bệnh nhân phía sau không thể chờ đợi được nữa, Thời Kỳ chỉ có thể thở phì phò rời khỏi phòng khám.

Phong Nhiên lặng lẽ đi theo sau lưng Thời Kỳ, đôi mắt rõ ràng là ngấn nước, nhưng lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thời Kỳ giống như một con sói đơn độc đang nhìn người sắp ch/ết trong sa mạc, tràn ngập mùi m/áu tươi.

“Tôi đưa cậu về nhà.” Lương tâm Thời Kỳ vẫn còn chưa mất, quay đầu lại nhìn về phía Phong Nhiên.

Phong Nhiên nhanh chóng thay đổi cảm xúc, nhìn Thời Kỳ với vẻ mặt đáng thương.

"Anh Thời, chân em đau không đi được." Phong Nhiên đến gần trước mặt Thời Kỳ, hai người dựa vào rất gần.

Thời Kỳ cảm giác được không khí nóng ập vào tai, khiến vành tai anh ngứa ngáy. Thời Kỳ cúi đầu, chạm phải ánh mắt Phong Nhiên.

Thời Kỳ vốn là gay, mẫu người anh thích vừa vặn lại là kiểu thỏ nhỏ như Phong Nhiên.

Hiện tại con thỏ nhỏ này hết lần này đến lần khác quyến rũ anh, nếu không phải bởi vì nguyên tác, Thời Kỳ thật muốn thuận theo con thỏ nhỏ này.

Nuôi một con thỏ nhỏ, đợi đến khi trưởng thành là có thể biến nó trở thành một bé cưng trên giường.

Thời Kỳ nhìn mặt Phong Nhiên, hình ảnh Phong Nhiên tuy/ệt vọng nhảy từ mái nhà xuống trong nguyên tác đột nhiên vụt qua trong đầu anh.

Thời Kỳ lắc đầu, không được dẫm vào vết xe đổ của nguyên tác.

“Tôi ôm cậu.” Thời Kỳ đỡ chân Phong Nhiên, sải bước ra ngoài.

"Tôi sẽ đưa cậu về nhà. Đừng lo lắng chuyện trường học, tôi sẽ xin nghỉ phép cho cậu, tuần sau tôi sẽ đón cậu đi thay thuốc." Thời Kỳ đặt cậu ngồi vào ghế phụ, còn tri kỷ thắt dây an toàn cho người ta.

“Nhà tôi không có ai cả.” Phong Nhiên rụt rè nhìn Thời Kỳ, “Bố mẹ tôi ly hôn và lập gia đình riêng. Cả hai người đều coi tôi là gánh nặng nên đã sớm mặc kệ tôi rồi.”

Nghe Phong Nhiên nói, Thời Kỳ trầm mặc.

Anh đương nhiên biết điều này, “Thời Kỳ” chính là vì Phong Nhiên bất lực nên mới vô liêm sỉ như vậy.

Chỉ cần trên thế giới này còn có một người đối xử chân thành với Phong Nhiên, thì... có lẽ kết cục sẽ khác.

"Anh Thời..."

“Vậy tôi sẽ tìm bảo mẫu cho cậu.” Thời Kỳ tiếp thu lời của Phong Nhiên, trong lòng tự nhủ: “Ranh con này không phải muốn đến nhà mình đấy chứ.”

"Mấy ngày trước trời mưa rất to, nhà tôi bị dột, nước ngập. Bác sĩ nói chân tôi không được để nước dính vào."

"Vậy tôi đặt phòng cho cậu.”

"À... Đặt phòng à? Không ổn đâu nhỉ!"

Thời Kỳ: …

“Nếu không…  Đến nhà tôi?” Thời Kỳ quay đầu nhìn Phong Nhiên.

"Vậy thì cảm ơn anh Thời rất nhiều."

Thời Kỳ muốn cười, cứ như thế trong nháy mắt, Thời Kỳ thậm chí còn nghi ngờ trí nhớ của mình có phải bị rối loạn rồi hay không.

"Thời Kỳ" trong sách hoàn toàn là một kẻ cặn bã, điều anh ta thích nhất là dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để dụ dỗ lừa gạt những thiếu niên trẻ người non dạ, khiến họ toàn tâm toàn ý dựa vào anh ta, để rồi khi họ cảm thấy bản thân thật may mắn khi có người thích như thế, thì sẽ đẩy họ xuống đáy cốc không thương tiếc, giống như hàng hóa bị chia sẻ, giống như đồ chơi bị tra t/ấn.

Anh ta tận hưởng niềm vui khi chơi trò chơi này.

Và Phong Nhiên là nạn nhân trong trò chơi của anh ta.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Thời Kỳ cảm thấy Phong Nhiên trước mặt chẳng hề giống với Phong Nhiên trong sách.

Thời Kỳ nghi hoặc, nhưng cũng không tiếp tục thăm dò mà lái xe về nhà trước.

Gia đình Thời Kỳ khá giả, bố mẹ anh đều là doanh nhân, khi trưởng thành, bố mẹ anh mua cho anh một căn biệt thự ở trung tâm thành phố, nơi tất đất tất vàng. Mặc kệ Thời Kỳ hay là "Thời Kỳ" đều mắc bệnh sạch sẽ quá mức, ngoại trừ anh sẽ không có ai khác tới đây, về sau cha mẹ nguyên chủ đột ngột qua đời, cũng không có ai đến đây.

“Chúng ta đến rồi, đây là nhà của tôi.” Thời Kỳ thuận tay treo quần áo lên ghế sofa rồi đi thẳng đến tủ lạnh.

Thời Kỳ quay lưng về phía Phong Nhiên, hoàn toàn không để ý tới sau khi vào cửa toàn thân Phong Nhiên đều căng thẳng.

Nếu như nói Thời Kỳ là một cơn ác mộng thì căn phòng này chính là nơi chứa đựng cơn ác mộng của cậu.

Mỗi góc phòng đều có bóng dáng giãy giụa của cậu, vừa bước vào phòng, Phong Nhiên đã cảm thấy căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ không thể sống sót của cậu.

"Sao vậy? Còn đợi tôi ôm cậu à." Thời Kỳ bưng nước quay lại, nhìn thấy Phong Nhiên vẫn còn đứng nguyên ở đó.

Phong Nhiên cúi đầu để bình tĩnh lại cảm xúc, khi ngẩng đầu lên, cậu lại trở thành chàng trai trẻ có chút câu nệ kia.

"Anh Thời, tôi hơi mệt."

"Ừm ~" Thời Kỳ đi vòng quanh, tìm được một căn phòng ở tầng một, "Chân cậu lên xuống cầu thang không tiện, cứ ở tầng một đi."

"Cảm ơn anh Thời."

Thời Kỳ nhìn cậu chậm rãi bước đi, trong lòng thực sự sốt ruột, khẽ đưa tay ra ôm chặt lấy cậu.

"Đồ trên giường toàn là đồ mới, cậu cứ yên tâm ở đi, mấy ngày này nghỉ ngơi thật tốt, nếu cậu muốn đi học thì tôi có thể tìm người mỗi ngày đưa cậu đi học." Thời Kỳ nhớ tới giấc mơ lớn nhất của Phong Nhiên viết trong cuốn sách đó là vào một trường học hạng nhất ở thủ đô, dựa vào khả năng của cậu, vốn là có thể, nhưng ai có thể ngờ rằng cậu sẽ gặp tên khốn "Thời Kỳ" kia, đêm trước kỳ thi Tốt nghiệp Trung học còn đè ép người tra t/ấn, kết quả cuối cùng chính là Phong Nhiên trượt kỳ thi tuyển sinh Đại học và chỉ có thể học ở một trường đại học hạng hai.

“Tôi đã học hết chương trình học cấp ba, hiện tại cũng chỉ là ôn tập.” Phong Nhiên cúi đầu, cụp mắt, hơi mím môi, “Anh Thời, làm phiền anh xin nghỉ phép giúp tôi.”

"Ừ." Phong Nhiên thông minh, và Thời Kỳ biết điều đó, "Vậy thì cậu nên nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong, Thời Kỳ đóng cửa lại cho Phong Nhiên.

“Thật là một ngày kỳ quái.” Thời Kỳ nằm ở trên sofa, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Hôm nay là ngày thứ hai anh trở thành Thời Kỳ trong sách, mặc dù thân phận là bá tổng, nhưng thân là bá tổng trong văn khiêu d/âm, mỗi ngày ngoại trừ “làm này làm nọ” thì chính là “làm này làm nọ”, cho nên anh phải dành một chút thời gian để khiêu chiến với Pháp luật, ăn chơi phóng túng không thiếu thứ gì, dù sao cũng không cần phải gây dựng sự nghiệp.

Mang tiếng là bá tổng độc đoán nên Thời Kỳ cũng cảm thấy yên tâm.

"Không được, vẫn phải làm gì đó để ngăn chặn chuyện này xảy ra." Thời Kỳ nhấc điện thoại lên và bấm số.

“Này, Tề Nhạc, ừm, chín giờ hôm nay chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé.” Thời Kỳ gọi điện từng người một, hẹn gặp cả ba người đã viết ở trong sách.

Những người này đều là bạn xấu của Thời Kỳ, bình thường ăn chơi phóng túng, có lẽ là do sự ăn ý giữa những thiếu gia ăn chơi, nên chỉ cần Thời Kỳ coi trọng, chưa chơi chán, thì những người này dù có thế nào cũng sẽ không động tới… Mặc kệ là xe, túi hay là con người.

Trong phòng, Phong Nhiên tựa đầu vào cửa, căn phòng này cách âm không được tốt lắm, mỗi cái tên Thời Kỳ nói ra đều lọt vào tai cậu.

Mỗi cái tên anh nói ra đều giống như một con dao sắc bén, xé nát vết thương chưa lành của Phong Nhiên thành từng mảnh, máu thịt be b/ét.

“Thời Kỳ,” Phong Nhiên siết chặt bàn tay đang xuôi ở bên người, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn ngập lửa giận không chỗ phát tiết, “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh nếm trải tất cả những gì tôi đã chịu đựng!”

Những sự sỉ nhục, tra t/ấn và c/ầm tù kia.

Sẽ không giảm xuống.

Ngoài phòng không có tiếng động, Phong Nhiên trở lại trước bàn, suy nghĩ kế hoạch của mình.

Sở dĩ Thời Kỳ có thể làm điều ác là vì ỷ vào gia thế, vợ chồng Thời Thị là những người hiền lành, trên thương trường cũng rất nghĩa khí, mọi thiện duyên tích lũy bao năm qua đều ứng lên thân Thời Kỳ, cho nên đoạn đường này của Thời Kỳ xuôi gió xuôi nước, ngay cả những người đó đều phải cho anh ta mặt mũi. Nhưng nếu tất cả những gì anh ta dựa vào đều không còn thì anh ta cũng sẽ bị người khác ức hiếp giống như chính mình.

Phong Nhiên nhìn vào tấm gương trên bàn, người trong gương âm trầm u ám, lầm lì, mặt mày hoàn toàn hiện lên sự cay đắng.

Kiếp trước, ngoại trừ Thời Kỳ, còn có mấy người khác luôn thích nhìn khuôn mặt này khi đang chơi đùa mình.

Tất cả bọn họ đều cho rằng bản thân đã che giấu tốt, nhưng Phong Nhiên biết rõ khi những người này nhìn cậu, trong lòng họ đều đang nghĩ về Thời Kỳ.

Bọn họ lưu luyến si mê Thời Kỳ, nhưng không dám thật sự ra tay với Thời Kỳ. Một mặt là vì gia đình của Thời Kỳ, mặt khác là vì họ cảm thấy Thời Kỳ trong thế giới trò chơi mới chính là thứ khiến họ lưu luyến si mê.

Thế nhưng, điều gì có thể kích thích những con thú đó hơn là một người ở trên cao, ngoài tầm với lại rơi vào vũng lầy.

"Thật kinh tởm."

Nếu như không có gia thế, so sánh với mình – cái tên giả mạo này, Thời Kỳ chính chủ chắc chẳn sẽ phải nhận lấy nhiều hơn.

Phong Nhiên cảm thấy vui mừng khôn tả khi nghĩ rằng những gì mình phải chịu đựng sẽ trở thành hiện thực đối với Thời Kỳ.

"Cốc cốc."

Đúng lúc này, cửa phòng Phong Nhiên bị gõ.

"Buổi tối tôi phải ra ngoài nên đã gọi đồ ăn ngoài, bị ốm không thể ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ nên đã gọi cho cậu cháo trứng muối thịt nạc." Thời Kỳ gõ cửa như thủ tục rồi trực tiếp mở cửa ra, khi anh nhìn thấy Phong Nhiên đang nhìn vào gương, vẻ mặt có chút... quỷ dị.

Chẳng lẽ tất cả bé 0 đều quan tâm nhiều đến khuôn mặt của mình?

Thời Kỳ lắc lắc rủ bỏ da gà trên người, bước tới ôm lấy Phong Nhiên - người vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại sự ngạc nhiên của mình.

“Nhẹ như vậy, lại thích khóc, còn thích nũng nịu, bạn nhỏ, cậu không phải là con gái đấy chứ.”

Nghe vậy, Phong Nhiên trên mặt nở nụ cười giả tạo, nhưng trong lòng lại muốn đập tên khốn này vào tường!

Nói xong, Thời Kỳ dường như vô tình nhìn vào mặt Phong Nhiên, vẻ mặt của Phong Nhiên lại có chút kỳ quái.

Hôm nay sau khi tiếp xúc, Thời Kỳ cảm thấy Phong Nhiên rất kỳ lạ, hoàn toàn khác với những gì viết trong sách, trong đầu anh có chút suy đoán, nhưng vẫn cần phải xác minh.


Chương trước  |  Mục lục  |  Chương sau