[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 3

 Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 3 - Cậu mặc vest đến hộp đêm?

Sau khi sắp xếp cho Phong Nhiên xong, Thời Kỳ lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.

Đối với đa số mọi người, cuộc sống về đêm ở Tấn Thành rất thiếu thốn, nhưng đối với những người thuộc thế hệ giàu có thứ hai nhàn rỗi như Thời Kỳ, màn đêm là thời khắc cuồng hoa/n.

Tại khu vực náo nhiệt của Tấn Thành, hộp đêm tên Bóng Đêm nhộn nhịp hơn nhiều so với các cửa hàng khác. Trong quầy tiếng người huyên náo, DJ đang chơi một bản nhạc điếc tai nhức óc, ánh đèn sáng chói đến mức Thời Kỳ phải nheo mắt.

Thời Kỳ tìm được nơi họ thường đợi, vừa mới ngồi xuống, một bóng người quen thuộc đã xuất hiện trước mặt anh.

Người đến đây trông rất lịch lãm, trên mặt đeo một cặp kính không gọng, kết hợp với bộ vest màu xám bạc đang mặc, thật sự tốc thẳng sự lẳng lơ vào mặt tiền cửa hiệu.

"Cậu mặc vest đến hộp đêm?"

"Vừa nãy có một cuộc hẹn." Người đến là Tề Nhạc, là người có mối quan hệ tốt nhất với "Thời Kỳ", khi "Thời Kỳ" muốn tìm người chơi cùng Phong Nhiên, người đầu tiên nghĩ đến là Tề Nhạc.

Về phần Tề Nhạc này, Thời Kỳ cảm thấy anh ta còn điên cuồng hơn cả nguyên chủ. "Thời Kỳ" trên giư/ờng có chút bạo l/ực, nhưng Tề Nhạc này không chỉ thích bạo l/ực trên giư/ờng mà còn thích chơi S/M, đôi khi không chỉ thân thể Phong Nhiên mà cả trái tim Phong Nhiên cũng bị tổn thương.

“Sao cậu lại nghĩ đến việc tìm tôi uống rượu?” Tề Nhạc lười biếng tựa người vào ghế sofa nuốt mây phun sương, khóe mắt nhếch lên được giấu sau cặp kính, mang theo một loại cảm xúc không thể nói được.

“Chờ những người khác tới rồi lại nói.” Thời Kỳ thu hồi ánh mắt quan sát, ánh mắt rơi vào ly rượu trước mặt, hờ hững chọn cái bàn.

Chẳng bao lâu, cả ba người đều đến đông đủ.

Trước đây, Thời Kỳ chỉ nhìn thấy những tên chơi bời mặt người dạ thú này ở trong sách, nhưng bây giờ, những người này sống sờ sờ đứng trước mặt anh, Thời Kỳ cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là người chia theo nhóm.

"Được rồi, mọi người đều ở đây rồi, nói đi." Người nói chuyện tên là Giản Minh, anh ta có mái tóc màu tím và đeo một chiếc mặt nạ trên mặt. Người này là một ngôi sao có hàng chục triệu người hâm mộ. Tính cách bên ngoài của anh ta là chàng trai tỏa nắng, nhưng lúc riêng tư thì mười câu là bảy câu mang theo mẹ.

"Khụ khụ," Thời Kỳ giả vờ hắng giọng, "Ông đây muốn hoàn lương, về sau có trai xinh gái đẹp các cậu đừng gọi tôi nữa nữa." Thời Kỳ nở một nụ cười dịu dàng, giống như thật sự đã có một người tiến vào trái tim anh ấy.

"Cái gì!"

Lời này vừa nói ra, mấy người ở đó đều sửng sốt.

"Chuyện xảy ra khi nào?"

Người đầu tiên phản ứng lại là Tề Nhạc, dưới ánh sáng mờ ảo, Thời Kỳ không nhìn rõ biểu tình của anh ta, nhưng anh có thể nhạy cảm cảm nhận được áp suất không khí của mấy người có mặt ở đây giảm xuống trong nháy mắt.

Thời Kỳ thắc mắc, những người này bị sao vậy, bọn họ là cặn bã lại không cho người khác hoàn lương?

“Gần đây tôi gặp được một cậu bạn không tệ lắm, dáng vẻ đáng yêu, thích làm nũng, bị trêu là đỏ mặt, quan trọng nhất là loại kia, sạch sẽ, mấy tên khốn các cậu ở chung với nhau lâu thì cũng sẽ thích kiểu thỏ con nghe lời kia thôi.”

Thời Kỳ nói câu này còn mang mục đích khác .

Mục đích khác tất nhiên là mắng mấy người kia.

"Các cậu ở bên nhau?"

“Đương nhiên.” Thời Kỳ trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ tựa như một tên chỉ biết yêu đương.

"Vậy... khi nào cậu định mang người này đến cho bọn tôi gặp đây? Người có thể khiến đại thiếu gia hoàn lương, chắc hẳn không phải là người bình thường." Giản Minh uống hết rượu trong ly, lúc cái ly để lên bàn kêu cạch một tiếng.

"Các cậu... sẽ hù dọa thỏ con của tôi." Thời Kỳ nhìn Giản Minh một cái: "Được rồi, hôm nay hẹn các cậu đến chính là để nói với các cậu một tiếng. Cũng đã muộn rồi, tôi phải về nhà với thỏ con của tôi đây, em ấy sợ tối.” Thời Kỳ uống hết rượu trước mặt, đứng dậy phủi quần áo, đặt tấm thẻ trong túi lên bàn, "Hôm nay tôi đãi, các cậu uống gì cũng được."

Sau khi đối phó với những người này xong, Thời Kỳ cảm thấy kế hoạch tránh xa Phong Nhiên của mình đã ổn định hơn một chút.

Mười một giờ, là lúc để vui vẻ, Thời Kỳ chen qua đám người đi ra ngoài, đột nhiên một bóng người quen thuộc lướt qua anh.

Thời Kỳ nhìn không rõ, nhưng cái chân bị nẹp kia khiến Thời Kỳ rất không có tâm trạng.

Với một chân bị bó nẹp, lúc này anh chỉ có thể nghĩ đến một người.

Phong Nhiên?

Sao cậu ấy lại ở đây?

Thời Kỳ nhìn nơi bóng lưng biến mất, suy nghĩ một chút, sau đó nhấc chân đi theo.

Bóng Đêm là một trong những hộp đêm số một, số hai ở Tấn Thành. Vào giờ cao điểm mỗi ngày, lượng người đến quả thực rất đông, Thời Kỳ vất vả lắm mới chen ra được, nhưng điều đáng kinh ngạc là người đeo nẹp kia lại chạy rất nhanh, đến khi Thời Kỳ chen ra khỏi đám đông thì đã hoàn toàn không thấy người đó đâu nữa.

Như thế trong một nháy mắt, Thời Kỳ thậm chí còn nghi ngờ bản thân liệu có nhìn nhầm hay không.

Vì không tìm được người nên Thời Kỳ muốn về nhà nhìn xem, chân anh sắp bước ra khỏi Bóng Đêm, không hiểu sao trong nháy mắt đại não đã phát ra tín hiệu bảo anh đi đến phòng vệ sinh nhìn một chút.

Thời Kỳ vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, với tư cách là đối tác trẻ tuổi nhất của công ty Hồng Khuyên, khi vụ án không có tiến triển gì thì trực giác sẽ đóng vai trò quan trọng. Nguyên nhân khiến anh có thể thắng được những vụ án đó trong kiếp trước là vì ngoài kiến ​​thức chuyên môn vững chắc, anh còn có trực giác rất tuyệt vời.

Nhà vệ sinh của hộp đêm luôn tràn ngập các loại suy đoán ám muội. Thời Kỳ từ chối mấy người nhét thẻ phòng vào người mình, đẩy cửa phòng vệ sinh ra, một tấm lưng rộng rãi che khuất tầm nhìn của Thời Kỳ.

“Hà An?” Khi nhìn thấy người này, tim Thời Kỳ đập thình thịch.

Hà An, một kẻ biến th/ái với khuôn mặt trẻ con và chiều cao 1m88. Quan trọng nhất, người này cũng là một trong bảy người.

"Anh Thời ~" Trước khi Thời Kỳ có thể đào sâu hơn, một khuôn mặt trắng nõn đáng thương hiện ra từ nơi Hà An đang chặn lại, ánh mắt sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy, như thể có một con thú man rợ nào đó đang đứng trước mặt cậu.

Phong Nhiên!

Vừa rồi quả nhiên là cậu ấy!

Thời Kỳ không có thời gian suy nghĩ kỹ càng tại sao Phong Nhiên lại xuất hiện ở đây, liền bước tới kéo cậu qua.

Phong Nhiên rời khỏi sự che chắn của Hà An, lao vào vòng tay của Thời Kỳ. Những giọt nước mắt vừa nãy kìm nén trong giây lát tuôn ra, ướt đẫm áo của Thời Kỳ.

"Được rồi, được rồi, không sao, có tôi ở đây, đừng sợ." Ở trước mặt Hà An, Thời Kỳ càng khó có khả năng phát cáu với Phong Nhiên, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành, chính là để có thể khiến Hà An tin tưởng anh thực sự đã động lòng với Phong Nhiên.

“Đây… là thỏ con của anh à?” Khuôn mặt trẻ con của Hà An nở một nụ cười vừa vặn, như thể cậu ta chỉ là có hứng thú với Phong Nhiên, “Xem ra trước đây chúng ta có cùng ánh nhìn nhỉ.”

Hà An bước đến, đưa tay muốn nâng cằm Phong Nhiên lên.

Thời Kỳ kéo Phong Nhiên lui về phía sau một bước, sắc mặt trở lên hơi khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà An.

“Hà An, cậu ấy khác với những người khác.”

"Được rồi được rồi." Hà An tựa hồ có chút sợ hãi trước ánh mắt hù dọa của Thời Kỳ, giơ hai tay lên, vô tội lùi về phía sau hai bước, "Xem ra anh Thời của chúng ta thật sự đã động lòng rồi."

Thời Kỳ có thể cảm nhận được người trong ngực mình đã cứng ngắc khó chịu, nếu tiếp tục nói gì đi nữa thì nhất định cũng sẽ bị lộ tẩy.

"Bọn tôi đi trước nhé."

Thời Kỳ bế ngang cậu lên, đi thẳng ra khỏi Bóng Đêm.

Ra khỏi Bóng Đêm, Thời Kỳ đưa người lên xe, khi nhìn Phong Nhiên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn đã không còn nữa mà thay vào đó là vẻ mặt ngả ngớn.

"Nói chút đi, sao cậu lại ở chỗ này." Thời Kỳ dần dần tới gần, Phong Nhiên không dám nhìn ánh mắt của anh, Thời Kỳ đến gần thì cậu lùi lại.

Không gian trong xe rất nhỏ, dù có rút lui thì Phong Nhiên cũng không thể rút lui hoàn toàn được.

Dựa lưng vào kính, cuối cùng không còn lối thoát.

Thời Kỳ có vẻ buồn cười, duỗi ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Phong Nhiên lên.

“Vừa rồi cậu ta có chạm vào cậu không?”

"Anh Thời, anh ấy không chạm vào tôi." Phong Nhiên nắm lấy bàn tay đưa ra của Thời Kỳ, có chút vội vàng mà giải thích.

"Vừa rồi cậu có nghe thấy không?" Thời Kỳ biết Phong Nhiên nhất định đã nghe được lời Hà An nói, anh không biết người bình thường khi nghe người khác nói có người thích mình sẽ phản ứng như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là thân thể cứng ngắc như vậy. Trong nháy mắt đó, vẻ mặt của Phong Nhiên không phải là ngạc nhiên, mà là chán ghét.

Kiếp này Thời Kỳ và Phong Nhiên không có những ân oán gút mắc kia, tại sao dù rõ ràng Phong Nhiên rất ghét anh nhưng vẫn nhích lại gần anh, thậm chí ngay cả sau khi anh đã cố tình xa lánh cậu?

Về vấn đề này, Thời Kỳ chỉ có thể nghĩ tới một khả năng.

Nếu việc anh xuyên sách có thể trở thành hiện thực, như vậy việc Phong Nhiên trước mặt trùng sinh cũng sẽ dễ dàng được tiếp nhận.