Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 4 - Nhìn một người đàn ông với ánh mắt này...
"Anh Thời, người kia vừa mới nói động lòng là có ý gì?"
Khi Phong Nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa giống thỏ lại vừa giống mèo, đôi mắt to tròn đầy khao khát, lại dường như sợ Thời Kỳ sẽ nói điều gì đó mà cậu không muốn nghe, nghe sẽ đau lòng. Đôi mắt vừa mới khóc trông càng sáng hơn, trong hoàn cảnh bế tắc như này, nhìn một người đàn ông với ánh mắt này...
Nghĩ đến cảm giác chán ghét chợt lóe lên trước đó, Thời Kỳ cảm thấy người này nếu sau này trở thành diễn viên thì nhất định sẽ là ảnh đế tương lai.
Vốn dĩ Thời Kỳ tưởng rằng đây là một con thỏ trắng nhỏ cần được bảo vệ, nhưng không ngờ, lại là một con cáo được bao phủ bởi lớp da thỏ.
Nghĩ đến đây, Thời Kỳ liền hiểu ra.
Tại sao người này lại muốn đến gần mình?
Suy cho cùng, ở kiếp trước, người hại cậu ấy thảm nhất chính là "Thời Kỳ".
“Bạn nhỏ không hiểu động lòng là ý gì à?” Thời Kỳ đưa tay vuốt ve miệng Phong Nhiên, nếu là một con thỏ nhỏ thì không sao, anh không muốn gây thêm rắc rối, nhưng đây là một con hồ ly nhỏ, lại còn muốn trả thù, thậm chí là một con hồ ly nhỏ tự đưa mình vào chỗ ch/ết, chuyện đó càng trở nên thú vị hơn rất nhiều, "Động lòng có nghĩa là... Anh thích em."
Một chữ “thích” vừa thốt ra, cho dù vẻ mặt Phong Nhiên có giấu kỹ thế nào cũng sẽ sụp đổ trong giây lát.
Thời Kỳ nhìn muốn cười.
“Vậy em có biết cái thích của người lớn là ý gì không?” Thời Kỳ vừa nói chuyện, bàn tay vốn đặt trên môi Phong Nhiên đưa ra sau gáy, không nghe lời mà di chuyển xuống.
Mỗi tấc di chuyển, mỗi phần của cơ thể Phong Nhiên trở nên cứng hơn.
"Em nói, em muốn anh giúp em." Thời Kỳ tiến lại gần, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi của Phong Nhiên, "Bây giờ em có một con đường rất đơn giản."
Lời nói mập mờ mà thẳng thắn, Phong Nhiên hiển nhiên không nghĩ tới người này lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Bàn tay sau lưng đột nhiên rút vội, ngón tay nắm chặt lấy chỗ ngồi bên dưới.
Phong Nhiên có thể nhìn thấy rõ sự thích thú trong mắt Thời Kỳ.
Đối với “thích” mà Thời Kỳ nói ra, Phong Nhiên cảm thấy đó là thứ vô giá trị nhất trên đời. Anh ta dùng tình cảm giả dối không cần tiền để đổi lấy tình cảm chân thành của người khác, rồi coi những chân thành này như đồ chơi mà tùy ý vứt bỏ, cho đến khi chủ nhân của những tình cảm chân thành này không thể tự kiếm chế mà hãm sâu vào trong đó, anh ta sẽ giống như một vị thần cao cao tại thượng, cười nhạo sự ngu ngốc của những kẻ cho đi tình cảm chân thành của mình.
Bây giờ cậu không thể bại lộ.
“Anh Thời, tôi sợ." Phong Nhiên cúi đầu, đè nén tất cả hận ý sắp không thể che giấu được trong mắt.
Bây giờ cậu không thể bị lộ.
Bàn tay của Thời Kỳ lướt qua lưng Phong Nhiên, không hề chạm tới nơi mà Phong Nhiên nghĩ, thay vào đó anh trở tay, cạch một tiếng mà thắt dây an toàn cho Phong Nhiên.
“Sợ mà vẫn không thắt dây an toàn.” Thời Kỳ nhẹ nhàng vỗ đầu Phong Nhiên, “Đi thôi bạn nhỏ, thức khuya sẽ không cao thêm đâu.”
Con dao này đ/âm thẳng vào tim Phong Nhiên.
Kiếp trước Phong Nhiên bị thiếu dinh dưỡng, sau khi gặp "Thời Kỳ" lại bị tra t/ấn nên chiều cao của cậu vẫn luôn duy trì ở mức khoảng 1m75.
Phong Nhiên im lặng hừ nhẹ, trong lòng thầm ghi thêm một khoản cho Thời Kỳ.
Trên đường đi, sự yên tĩnh khiến bầu không khí ám muội lúc đầu phát lạnh. Khi về đến nhà, Phong Nhiên đã tựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Thời Kỳ không đánh thức người ta mà trực tiếp đưa tay ôm ra ngoài.
Có lẽ động tác hơi lớn, Phong Nhiên bừng tỉnh, giương đôi mắt như đã nhìn thấy cơn ác mộng của đời mình, vẻ mặt Phong Nhiên mơ hồ lộ ra sợ hãi và chán ghét.
Nhưng nó chỉ diễn ra trong chốc lát.
Nếu không phải Thời Kỳ đang nhìn chằm chằm Phong Nhiên, chắc chắn anh đã bỏ lỡ biểu cảm trong một nháy mắt này.
"Tỉnh rồi?"
Sau khi vào nhà, Thời Kỳ trực tiếp đưa cậu về phòng.
"Uống một ly sữa trước khi đi ngủ đi, nó sẽ giúp em cao hơn."
Quả nhiên, khi Thời Kỳ nói ra từ sữa, anh thấy rõ ràng Phong Nhiên đang run rẩy.
Sữa, một từ rất phổ biến. Nhưng đối với Phong Nhiên, đó là cơn ác mộng bị đẩy hoàn toàn vào hố lửa.
Kiếp trước, lần đầu tiên khi "Thời Kỳ" chia sẻ Phong Nhiên với Tề Nhạc, Tề Nhạc đã nói với Phong Nhiên, sữa là một từ an toàn.
Nhưng cả đêm hôm đó, mỗi lần Phong Nhiên nhắc đến sữa, sự tra tấn của Tề Nhạc lại càng sâu hơn.
Sau đó, Phong Nhiên nhìn thấy sữa sẽ cảm thấy buồn nôn, đó là phản ứng sinh lý không thể kiểm soát được.
"Thôi ạ, tôi muốn đi ngủ."
"Được rồi, chúc ngủ ngon."
Nếu trước đó chỉ là phỏng đoán thì bây giờ Thời Kỳ có thể khẳng định Phong Nhiên hiện tại chắc chắn không phải là chàng trai trẻ ngây thơ đến nực cười được mô tả trong nguyên tác.
Căn phòng của "Thời Kỳ" rộng đến bất ngờ, Thời Kỳ đang nằm trên chiếc giường lớn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đầy ranh mãnh.
Dựa theo thân phận của hai người, hiện tại Thời Kỳ muốn đánh đổ Phong Nhiên thì chỉ cần nhích vài ngón tay, anh có rất nhiều cách khiến Phong Nhiên không thể xoay người. Nếu cậu ấy muốn trả thù mình thì sẽ dùng biện pháp gì đây?
Động thái lần này giống như một con kiến muốn rung chuyển một cái cây.
“Cậu ấy sẽ không muốn khiến mình thích cậu ấy rồi sau đó mạnh mẽ vứt bỏ mình chứ.” Thời Kỳ hừ một tiếng, cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của chính mình.
Đời này, cho dù Phong Nhiên có thích một con chó thì cũng sẽ không bao giờ thích mình.
“Thật đáng tiếc, một con thỏ nhỏ dễ thương như vậy, độc thân nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tìm được một bạn nhỏ phù hợp với gu của mình ở mọi phương diện, không ngờ không phải là một con thỏ trắng mà lại là một người tà nhẫn có vẻ ngoài thánh thiện. Không biết bạn nhỏ sẽ dùng những thủ đoạn gì đây."
Từ đầu đến cuối, Thời Kỳ chưa bao giờ có ý nghĩ trực tiếp chơi ch/ết Phong Nhiên. Kiếp trước anh là Luật sư, lòng tôn trọng Pháp luật đã khắc sâu vào xương tủy. Nhưng mà anh thực sự rất tò mò, cảm giác kích th/ích trong xương cốt khiến anh cầu nguyện thủ đoạn của hồ ly nhỏ sẽ không làm anh thất vọng quá nhiều.
Thời gian năm ngày trôi qua trong nháy mắt, Thời Kỳ vẫn không ngừng chờ đợi động thái của Phong Nhiên, nhưng không nghĩ tới, con hồ ly nhỏ này mỗi ngày trừ ăn và ngủ thì chính là tự nhốt mình trong phòng, rất có bộ dáng muốn ăn ch/ết Thời Kỳ.
Thời Kỳ không hề khó chịu, mỗi ngày anh đều nấu đồ ăn cho cậu theo nhiều cách khác nhau.
“Thử đi, đây là lần đầu tiên tôi xuống bếp.” Thời Kỳ bưng ra một đĩa bánh quy sô cô la.
Cuộc sống kiếp trước của Phong Nhiên thực sự rất khốn khổ, thứ cậu thích ăn nhất chín là sô cô la.
Mặt Thời Kỳ rất có tính lừa gạt, nhìn không hề lòe loẹt như trong truyện bá tổng truyền thống. Nếu phải nói thì trông giống như một nam thứ vô hại, là kiểu khiến người ta yêu quý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cùng với ánh mắt chờ mong, giống như một con chó lớn với đôi mắt đầy sao, dường như rất mong đợi câu trả lời của Phong Nhiên.
Phong Nhiên: …
Phong Nhiên nhìn đống đồ tối đen như mực trên đĩa, cậu thà chết đói còn hơn ăn những thứ trên đĩa này.
“Sao thế, không cho mặt mũi như vậy luôn à?” Thời Kỳ ngồi đối diện Phong Nhiên, tự mình bốc một chiếc bánh quy nhỏ đưa tới miệng Phong Nhiên.
Phong Nhiên muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhận mệnh nuốt chiếc bánh quy một miếng.
Khoảnh khắc tiến vào, Phong Nhiên có cảm giác như mình đã nhìn thấy Thượng đế.
Thời Kỳ vẫn luôn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phong Nhiên, xém chút nữa bị nét mặt của cậu chọc cười.
Bạn nhỏ còn tưởng mình núp giỏi lắm.
"Có ngon không?"
"...Ngon." Phong Nhiên khó nhọc nuốt miếng bánh quy xuống, vô cùng trịnh trọng gật đầu một cái.
Ý định ban đầu của Thời Kỳ là làm món gì đó thật ngon cho anh chàng nhỏ bé này, nhưng không ngờ rằng bản thân đã đánh giá quá cao tay nghề của mình. Bây giờ nhìn bạn nhỏ đáng thương như thế, cũng không cố ý bắt nạt người ta nữa.
Nhưng Thời Kỳ không nghĩ tới, anh đã đánh giá quá cao không chỉ tay nghề của mình mà còn cả khả năng tiếp nhận của dạ dày Phong Nhiên.
“Uống chút nước nóng đi.” Thời Kỳ bế Phong Nhiên ra khỏi phòng tắm, đặt lên ghế sofa, tìm một chiếc chăn nhỏ đắp kỹ cho cậu.
“Chịu khó chút nữa, lát sẽ có người tới đưa thuốc.” Thời Kỳ ngồi ở bên cạnh ghế sofa, nhìn Phong Nhiên đang nằm đối diện trên ghế sofa. Con hồ ly nhỏ ốm yếu không còn lo lắng như trước nữa mà lộ ra vài phần điềm đạm đáng yêu.
Phong Nhiên đã hoàn toàn kiệt sức vì bị giày vò, chỉ có thể rủ mắt gật đầu yếu ớt.
Thấy Phong Nhiên cảm thấy có lỗi, Thời Kỳ cầm cốc nước rỗng đi vào bếp.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói nhập mật khẩu.
Với một tiếng bíp, cánh cửa được mở ra, ngoài cửa là một chàng trai trẻ thon gầy.
Phong Nhiên vừa nhìn thấy người tới, thái dương đột nhiên đau nhức.