Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 5 - Uống thuốc
Khi Thời Kỳ bưng cốc nước từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy trong phòng khách có hai người đang nhìn nhau.
“Uống thuốc đi.” Thời Kỳ đưa thuốc đến miệng Phong Nhiên, nhìn người đưa thuốc vào miệng, sau đó trầm tư đưa cốc nước tới.
Toàn bộ quá trình, Lâm Mộc giống như người máy vô cảm, không hề xao lãng, cho dù người đàn ông tình cảm trước mặt khác xa với ông chủ cặn bã trong ấn tượng của anh ta, Lâm Mộc vẫn giả vờ cái gì cũng không biết.
Đương nhiên đây chỉ là bề ngoài, trên thực tế đã giống như núi lửa phun trào trong lòng, cả vạn con dê phi nước đại lao qua đầu anh ta.
"Được rồi, ở đây không còn việc của cậu nữa, cậu về trước đi, tháng này tăng lương cho cậu." Thời Kỳ giống như một tên cặn bã, dùng xong liền vứt đi, không chút luyến tiếc. Trước khi vứt đi vẫn không quên vẽ cho người ta một cái bánh lớn.
"Sếp, vừa nãy anh Tề gọi điện cho tôi vì không liên lạc được với anh. Anh ấy nói việc mà anh luôn muốn làm đã có manh mối, bảo anh đến gặp anh ấy vào buổi trưa."
Chuyện luôn muốn làm?
Nghe được cái này, Thời Kỳ còn chưa có phản ứng lại cốt truyện trong nguyên tác, nhưng ánh mắt Phong Nhiên bỗng sáng lên.
"Anh Thời, tôi không sao." Mặc dù hiện tại Phong Nhiên không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn lết thân ngồi dậy, dáng vẻ ngoan ngoãn, "Anh Thời, nếu anh có chuyện gì cần làm, thì cứ làm trước đi."
Nhìn thấy phản ứng của cậu, Thời Kỳ cười thầm trong lòng.
Có vẻ như “chuyện luôn muốn làm” này chính là thủ đoạn mà con hồ ly nhỏ muốn dùng để chống lại mình.
"Lâm Mộc, cậu ở lại chăm sóc cậu ấy."
Thời Kỳ vốn là muốn Lâm Mộc nhanh chóng rời đi, đột nhiên đổi ý, không có người trông hồ ly nhỏ, chẳng phải là để cậu muốn làm gì thì làm sao, trò chơi đơn giản đến như vậy sẽ không còn thú vị nữa.
Thời Kỳ không cho Phong Nhiên cơ hội nói thêm gì, liền rời đi không chút dây dưa.
"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Phong Nhiên quay lại và bắt gặp ánh mắt một lời khó nói hết của Lâm Mộc, đột nhiên cảm thấy rất mệt tim.
"Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi." Mặc dù Phong Nhiên phải chú ý tới Lâm Mộc, nhưng cậu cũng không đối xử như gặp phải địch lớn Thời Kỳ, giọng điệu có chút cứng ngắc, rõ ràng là dáng vẻ không muốn nói chuyện.
"Tôi sẽ đưa cậu về."
Lâm Mộc nhìn sắc mặt Phong Nhiên tái nhợt, sau đó lại nhìn chân cậu đang bó thạch cao, trong lòng nhất thời có chút thương xót.
Bình thường chỉ biết ông chủ chơi hoa, không ngờ lại chơi lớn đến như vậy.
E là đứa nhỏ này còn chưa trưởng thành, lại bị gãy chân, vừa gãy chân vừa bị tiêu chảy, đây là đang chơi cái gì vậy?
Hay là báo cảnh sát đi!
...Không được, ông chủ đã cho nhiều quá rồi.
Sau khi đưa người lên giường, Lâm Mộc nhìn về phía Phong Nhiên gần bằng tuổi em trai mình. Lâm Mộc luôn tuân thủ nguyên tắc không bao giờ quá nhiều chuyện, khó lắm mới mở miệng.
“Người trẻ nên yêu quý cơ thể của mình, đừng để mình phải thảm như vậy khi còn trẻ”.
Nghe vậy, Phong Nhiên xém chút nữa không thở nổi.
Kiếp trước Lâm Mộc cũng từng nói với cậu như vậy, lúc đó cậu còn tưởng rằng Lâm Mộc khác với Thời Kỳ cặn bã, nhưng không ngờ lúc cậu vừa mới chân trước chạy trốn, thì chân sau Lâm Mộc đã nói cho Thời Kỳ biết cậu đang ở đâu...
Vừa nghĩ đến lòng tin của mình đã cho chó ăn, Phong Nhiên hận không thể nhét hết bánh quy Thời Kỳ để lại vào miệng Lâm Mộc!
"Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Phong Nhiên sắc mặt lạnh lùng, trong lời nói có chút lạnh lẽo, không đợi Lâm Mộc bước một bước vào trong phòng, Phong Nhiên đã đóng sầm cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Phong Nhiên, sắc mặt của cậu càng lạnh lùng hơn.
Sau khi hít thở sâu hai hơi để bình tĩnh lại tâm trạng, Phong Nhiên lấy điện thoại ra và gửi hai chữ cho một người mà cậu không lưu tên trong danh bạ điện thoại.
"Duyên hải."
Đặt điện thoại xuống, Phong Nhiên nằm trên giường. Không biết tại sao, rõ ràng ngôi nhà này là cơn ác mộng và là nhà tù của cậu, nhưng kể từ khi trùng sinh, đêm cậu ngủ ngon nhất cũng chính là ở trong ngôi nhà này.
“Không thể là Stockholm được.” Phong Nhiên hiếm khi tự nói đùa với chính mình.
Chỉ là nụ cười không chạm tới đáy mắt cậu.
"Thời Kỳ, dù thế nào đi nữa, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận vì gặp được tôi."
Thời Kỳ không hề biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà. Khi anh xuống tầng dưới công ty của Tề Nhạc, thư ký riêng của Tề Nhạc đã đợi ở ngoài cửa, sau khi nhìn thấy Thời Kỳ liền trực tiếp đón anh vào.
Tề Nhạc là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, văn phòng của anh ta chiếm trọn một tầng.
"Thời tổng, phiền anh ở ngoài cửa chờ một lát."
Trợ lý riêng nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Thời Kỳ tìm cho mình một cái ghế, thờ ơ ngồi xuống: “Phòng làm việc của anh Tề hiệu quả cách âm không tốt lắm nha.”
“À.” Đầu của trợ lý riêng sắp cúi xuống tới lòng đất.
Âm thanh ướt át từ trong văn phòng truyền đến, Thời Kỳ chợp mắt một lúc, trong đầu nhớ lại tình tiết của nguyên tác. Theo tính toán thời gian, tình tiết hiện tại trong nguyên tác miêu tả đều là "Thời Kỳ" trêu chọc Phong Nhiên, hai người lôi kéo chiếm tới 95% độ dài truyện, những tình tiết còn lại căn bản không thể trích ra được cái gì có ích cho kịch bản.
Nếu như liên hệ với đoạn dưới...
Chẳng có gì hữu ích trong một quyển truyện kh/iêu d/âm cả!
Thời Kỳ có chút cạn lời.
Không biết từ khi nào âm thanh trong văn phòng rốt cục cũng dừng lại. Cửa mở ra, một thân ảnh đơn bạc đi tới, đôi mắt to ươn ướt, bờ môi sưng tấy, khóe miệng bị rách. Tư thế bước đi của cậu ta hơi kỳ lạ, có chút sửng sốt khi nhìn thấy ngoài cửa có người.
Thời Kỳ tình cờ nhìn thấy người này. Xung quanh Tề Nhạc có rất nhiều người, việc thay đổi người bên cạnh cũng giống như thay quần áo, nhưng Thời Kỳ chưa từng nhìn thấy người này bao giờ.
Nhưng đôi mắt của người này trông rất quen.
Giống như đã từng thấy nó ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
"Anh Thời, mời."
Người trợ lý riêng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Thời Kỳ nghe được giọng nói hơi khác thường của trợ lý, mắt hướng xuống nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy thứ gì đó đang chào hỏi mình.
“Tôi sẽ tự mình đi vào.”
Bước vào cửa, trong văn phòng không có mùi gì lạ, chỉ có Tề Nhạc lười biếng nằm trên ghế sofa hút thuốc, dáng vẻ giống như sau khi xong việc.
"Cậu gọi tôi đến đây chỉ để tôi làm người gác cửa cho cậu à?" Thời Kỳ không kiên nhẫn liếc nhìn Kỳ Nhạc, anh ta có một vị trí trong truyện kh/iêu d/âm. Ngoại hình của Kỳ Nhạc rất phù hợp với thị trường hiện tại, đặc biệt là bây giờ, dáng vẻ tràn đầy phách lối, điều này khiến Thời Kỳ ... rất chán ghét.
Vì lý do nào đó, Thời Kỳ chợt nghĩ đến con hồ ly nhỏ ở nhà.
"Thích không? Tôi đưa cho cậu chơi. Vừa rồi chắc cậu nhìn thấy rồi, vừa trắng vừa mềm, học khiêu vũ, bất kỳ tư thế nào cũng có thể thử." Tề Nhạc chống đầu nhìn Thời Kỳ, như thể đang cùng chia sẻ món đồ chơi nào đó với anh.
Nghe được lời nói của anh ta, Thời Kỳ theo bản năng nhíu mày.
"Được rồi được rồi, tôi biết cậu muốn hồi tâm rồi." Tề Nhạc đột nhiên mỉm cười với Thời Kỳ, "Được rồi, không trêu cậu nữa, nói chuyện chính đi. Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn mảnh đất ở duyên hải kia sao? Hãn Hải đồng ý hợp tác với cậu."
“Hãn Hải?” Thời Kỳ điên cuồng tìm kiếm cái tên này trong đầu, “Sao Tài chính Hãn Hải có thể đồng ý hợp tác với tôi? Không phải cậu đã trở mặt với bọn họ sao?”
“Trước khác nay khác.” Tề Nhạc từ đâu đó lấy ra một chai rượu, rót hai ly, đưa một ly cho Thời Kỳ, “Ông già tôi vẫn luôn muốn tôi và Hãn Hải thông gia, tôi đã đồng ý.”
Rượu trong miệng Thời Kỳ xém chút nữa phun ra.
Tên cặn bã này sắp kết hôn rồi à? !
"Sao lại giật mình như vậy? Ở tuổi chúng ta, kết hôn không phải là chuyện rất bình thường sao?" Tề Nhạc uống rượu trong ly, ly rượu rơi xuống bàn, vang lên một tiếng giòn tan. Tề Nhạc nhìn vào mắt Thời Kỳ, trong đó có rất nhiều cảm xúc, nhưng hết lần này đến lần khác không phải là thứ mà anh ta muốn thấy.
“Chúc mừng.” Thời Kỳ nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu đã cạn của Tề Nhạc.
Trong nguyên tác không có tình tiết như vậy, hoặc là tác giả không viết chi tiết, nhưng những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng là Thời Kỳ cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng đó là gì.
Thời Thị khởi nghiệp từ bất động sản, kể từ khi cha của Thời Kỳ lên nắm quyền, nhà họ Thời đặc biệt yêu thích một mảnh đất ở Tấn Thành. Nhưng nhiều năm như vậy, mảnh đất đó vẫn chưa hề được khai phá, cuối cùng bây giờ cũng có tin đồn là việc quay phim sắp bắt đầu ở mảnh đất đó.
"Số vốn cần thiết để mua được mảnh đất ở duyên hải kia không phải là nhỏ, sức của nhà họ Thời các cậu năm nay chủ yếu tập trung ở nước ngoài, bây giờ rút vốn thì không kịp, chi bằng hợp tác với Hãn Hải."
Thời Kỳ biết lời Tề Nhạc nói là sự thật, Tài chính Hãn Hải quả thực là đối tượng hợp tác tốt, nhưng...
Thời Kỳ nhìn Tề Nhạc, tự rót cho mình một ly rượu, sau đó nhẹ nhàng chạm vào ly rượu đã cạn của Tề Nhạc.
“Tôi đã có đối tượng hợp tác tốt hơn rồi.”
"Đối tượng hợp tác tốt hơn là ai?" Vừa rồi Tề Nhạc đã tính trước hết mọi thứ nghe được Thời Kỳ nói như vậy, vẻ mặt đắc chí lập tức biến mất, ngay cả tư thế ngồi cũng trở nên bình thường hơn mấy phần.
"Bí mật thương mại."
Ai?
Nếu suy đoán của anh là đúng thì hồ ly nhỏ của anh đã tìm được đối tượng hợp tác cho anh rồi.