[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 6

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 6 – Giống một chú mèo

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Tề Nhạc, Thời Kỳ lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Mộc.

Người bên kia nhanh chóng trả lời điện thoại.

"Vâng, sếp."

“Cậu ấy đâu rồi?”

"Nghỉ ngơi ở trong phòng."

"Trước đó cậu nói là cậu có một người bạn muốn làm việc tại Thời Thị?"

Người ở bên kia điện thoại sửng sốt một chút, hiển nhiên là không ngờ Thời Kỳ lại nhắc tới chuyện này.

"Sếp, không phải anh ghét nhất là mấy kiểu đi cửa sau sao?"

“Biết tôi ghét mà còn dám nhắc tới? Được rồi, ngày mai bảo bạn cậu đến công ty đi. Nhớ đi thang máy chuyên dụng, cậu cũng về sớm chút đi."

“Vâng, cảm ơn sếp.”

Lúc Thời Kỳ trở về nhà, màn đêm đã bao trùm cả bầu trời. Anh đẩy cửa phòng Phong Nhiên, tuy đèn chưa bật nhưng có ánh trăng chiếu vào nên cũng không quá tối.

Thời Kỳ bước đến bên giường, người trên giường đang thở sâu, vẻ mặt ngủ ngon lành. Nếu như không phải lúc Thời Kỳ đến gần, lông mi bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích, Thời Kỳ hẳn sẽ tưởng rằng hồ ly nhỏ đang ngủ.

Nhìn người trên giường, trước mắt Thời Kỳ hiện lên một bóng người, chính là chàng trai trẻ mà anh nhìn thấy trong phòng làm việc của Tề Nhạc hôm nay. Thời Kỳ luôn cho rằng đôi mắt quen thuộc đó thuộc về Phong Nhiên, thế nhưng bây giờ nhìn thấy Phong Nhiên, Thời Kỳ cảm thấy đôi mắt đó không giống Phong Nhiên chút nào.

Có lẽ khoảng cách giữa hai người quá gần, hoặc có lẽ Thời Kỳ duy trì động tác như vậy quá lâu, Phong Nhiên không rõ anh muốn làm gì, kỹ năng diễn xuất kém cỏi thực sự không đủ, dứt khoát mở mắt ra.

Nhưng cậu không ngờ tới Thời Kỳ đang nhìn vào mắt cậu.

Cứ như vậy trong nháy mắt, Thời Kỳ theo sau ánh trăng, lọt vào tầm mắt của Phong Nhiên.

Thời Kỳ trước giờ luôn mạnh mẽ, Phong Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt anh trước đây.

Giống một chú mèo.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Phong Nhiên.

Thời Kỳ không nghĩ tới Phong Nhiên lại đột nhiên mở mắt.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Thời Kỳ dường như nghe thấy nhịp tim của chính mình.

"Anh… Anh Thời." Cuối cùng, Phong Nhiên nhịn không được dời mắt đi chỗ khác trước.

"Xấu hổ à?" Thời Kỳ vốn chỉ muốn xem người bệnh bây giờ thế nào, không nghĩ tới hiện tại lại có thêm chuyện để nói, "Lúc bám theo xe không phải rất dũng cảm à? Sao bây giờ lại... mềm nhũn như vậy." Thời Kỳ nhìn thấy nhúm tóc trên đỉnh đầu Phong Nhiên, nhịn hồi lâu vẫn là đưa tay ấn xuống cho cậu.

"Tôi... tôi không còn cách nào khác. Tôi muốn đi học, nhưng tôi... không có tiền." Khi nói ba chữ cuối cùng, giọng cậu còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.

Thời Kỳ trong lòng thở dài, bản thân chịu thua, biết rõ đây là nhóc lừa gạt, nhưng khi nhìn thấy dáng nhỏ bé đáng thương của cậu liền không nhịn được mà mềm lòng.

Cũng may kiếp trước làm luật sư không có khách hàng như Phong Nhiên, nếu không Thời Kỳ thật sự không thể nói được mình có phạm phải sai lầm về nguyên tắc nào hay không.

“Đã thích học như vậy thì ngày mai đổi thuốc xong tôi sẽ đưa cậu đến trường.” Thời Kỳ đang trong quá trình tự khinh thường mình, giọng điệu khi nói có chút cứng rắn. Phong Nhiên vốn đang cúi đầu trên giường nghe vậy, khuôn mặt lập tức chuyển sang vẻ mặt như đang khóc, đôi mắt to ngấn nước, nước mắt lưng tròng nhìn Thời Kỳ: "Anh Thời, anh không muốn tôi nữa à?"

Thời Kỳ: ….

Người này cũng biết diễn quá đi.

Thời Kỳ thu tay lại, ngả người ra sau, nhìn Phong Nhiên từ trên xuống dưới. Phong Nhiên không có quần áo nên Thời Kỳ đã tìm cho cậu một chiếc áo phông trắng. Dáng người anh to hơn Phong Nhiên, bộ quần áo rộng thùng thình tạo cho Phong Nhiên một loại cảm giác liễu rủ trong gió, bắp chân trắng nõn thon dài cùng với một lớp cơ mỏng, đôi chân đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn chảy máu mũi.

"Vậy phải xem em biểu hiện thế nào."

Hình ảnh hiện tại của Thời Kỳ rất giống mấy tên ác bá chuyên ép gái ngoan làm k/ỹ n/ữ.

Đôi tay Phong Nhiên giấu dưới chăn cứ siết chặt rồi buông ra, buông ra rồi lại siết chặt, cuối cùng siết chặt vào nhau đến mức móng tay cấn vào lòng bàn tay đau nhức.

Đau đớn khiến cậu thanh tỉnh.

Nhờ có ánh trăng, Thời Kỳ có thể thấy rõ Phong Nhiên đang dần lại gần, cho đến khi khoảng cách giữa hai người giống như lúc bốn mắt nhìn nhau khi nãy.

Lần này, Phong Nhiên không rời mắt mà tiến tới, giấu cảm xúc ở trong mắt muốn hôn lên môi Thời Kỳ.

Lúc sắp đụng phải thì Thời Kỳ hơi nghiêng đầu, đôi môi lạnh lùng của Phong Nhiên lướt qua miệng Thời Kỳ.

Phong Nhiên không nghĩ tới Thời Kỳ sẽ tránh đi.

Thời Kỳ thấy Phong Nhiên giống một con mèo ngốc nghếch vừa mới ngủ dậy, cảm giác căm ghét bản thân hèn nhát vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.

Đối mặt với sự dụ dỗ có chủ ý của một người phù hợp với sở thích của mình ở mọi khía cạnh, cho dù Thời Kỳ là Liễu Hạ Huệ, cũng khó có thể không lộ ra cảm xúc.

"Anh Thời?"

Thôi, bỏ đi.

"Chuyện không muốn làm có thể không cần làm, điều quan trọng nhất với cậu lúc này là phải chăm chỉ học hành.” Nói xong, Thời Kỳ trực tiếp nhét cậu vào trong chăn.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp, không khí lại ấm áp đến mức khiến Thời Kỳ khó có thể kiềm chế được bản thân.

"Tôi chỉ muốn xem cậu đã khỏe hơn chưa. Đi ngủ đi, tôi không phải không cần cậu đâu." Sau khi ra khỏi phòng, Thời Kỳ liền ngả người lên ghế sofa. Trăng đêm nay thật sáng, sáng đến mức khiến người ta có chút hốt hoảng.

“Xong đời rồi.” Thời Kỳ bất lực, “Hình như… Mình hơi thích hồ ly nhỏ này rồi.” Thời Kỳ vô thức dậm chân, hơi nhắm mắt lại, nhưng đại não lại đang chạy rất nhanh.

Do ảnh hưởng của công việc, trước giờ Thời Kỳ luôn là người lý trí, thậm chí bây giờ còn có thể nhanh chóng phân tích tình huống có lợi nhất cho mình.

Giống như chỉ là một loại dopamine nhất thời dâng trào, loại cảm tình này là mong manh nhất, người có lý trí sẽ không để loại cảm giác yếu ớt này làm gián đoạn kế hoạch của mình.

Thế nhưng, Thời Kỳ kiếp trước cộng với kiếp này, hơn ba mươi năm, chỉ có duy nhất một khoảnh khắc dopamine sắp vượt qua lý trí là vừa nãy.

“Sống thêm một lần, đương nhiên phải điên rồ hơn một chút.” Một lúc sau, Thời Kỳ mới đưa ra đáp án.

Thời Kỳ nhìn trăng, vốn dĩ muốn làm khán giả xem xiếc, nhìn tên hề trên khán đài tự cho mình thông minh đến mức nghĩ rằng mình đã lừa được thợ săn, sau đó lại bị người thợ săn ấn xuống đất, xé rách ngụy trang buồn cười của mình, nhìn khuôn mặt tươi cười cường điệu của chú hề lộ ra vẻ sợ hãi lẫn không dám tin như thế nào, rồi cười nhạo hắn không chịu nổi một kích thủ đoạn. Nhưng hôm nay anh muốn trở thành một con mồi cam tâm bị lừa gạt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là tên hề nhất định phải yêu con mồi của mình.

Thậm chí còn yêu anh hơn cả yêu bản thân mình.

Xưa nay Thời Kỳ chưa bao giờ làm ăn thua lỗ, nếu anh muốn trở thành con mồi, thì thợ săn kia sẽ phải cố gắng trả giá cao hơn.

“Thợ săn, con mồi.” Thời Kỳ cười khẽ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía căn phòng đã đóng chặt cửa kia.

Sáng sớm hôm sau, khi Phong Nhiên ra khỏi phòng, Thời Kỳ đã ngồi ở bàn đọc báo.

Nhìn bữa sáng trên bàn, Phong Nhiên không khỏi nghĩ tới đĩa bánh quy trên bàn nhỏ kia.

Quả thực là sức nặng không thể chịu nổi của cuộc sống.

“Cái này là dì đến làm.” Thời Kỳ nhìn thấy sự do dự của Phong Nhiên, mở miệng giải thích: “Lát nữa tôi đưa cậu đến bệnh viện thay thuốc.”

"Vâng."

Nghiêm túc ăn một bữa, hai người lái xe đến bệnh viện. Người thay thuốc là một bác sĩ trẻ, không có nói chuyện tầm phào như ông bác sĩ già lần trước.

Sau khi thay thuốc xong, Thời Kỳ chở Phong Nhiên đến cổng trường học.

“Vào lớp đi, buổi tối tôi đến đón cậu.”

“Cảm ơn anh Thời.” Phong Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Ngay lúc Phong Nhiên chuẩn bị xuống xe, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước xe của Thời Kỳ.

"Ai yo, đây không phải là cậu Thời sao!" Người tới chính là Hiệu trưởng.

Hiệu trưởng đứng trước cửa xe, cúi xuống nói chuyện với Thời Kỳ. Kết quả không ngờ lại nhìn thấy Phong Nhiên.

Bây giờ là bảy giờ sáng, Phong Nhiên đang ở cùng Thời Kỳ. Hai người bọn họ, một người là nhà tài trợ, một người là học sinh nghèo được tài trợ, tổ hợp như này thật khó để khiến người ta không suy nghĩ quá nhiều.

Phong Nhiên nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Hiệu trưởng, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy khó xử kể từ khi sống lại.

Cậu biết tại sao mình lại tiếp cận Thời Kỳ, nhưng trong mắt người khác, cậu là loại người vì tiền có thể bán th/ân kia.

Phong Nhiên đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng bị nhìn bằng ánh mắt thẳng thắn như vậy vẫn khiến cậu khó chịu vì lòng tự trọng nhỏ bé của mình.

"Lần trước không cẩn thận đụng phải bạn học Phong, bạn học Phong không tiện đi bệnh viện nên sáng nay tôi đặc biệt đưa cậu ấy đi." Thời Kỳ nghiêng người, chặn lại ánh mắt tò mò của Hiệu trưởng.

"Vào lớp đi, coi chừng muộn." Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, dáng vẻ như một quý ông, giống như hai người chi là bèo nước gặp nhau.

"Cảm ơn anh Thời."

Phong Nhiên không biết mình xuống xe bằng cách nào, nhưng khi cậu quay đầu nhìn lại, Thời Kỳ đã xuống xe và đang nói chuyện gì đó với Hiệu trưởng.

Thời Kỳ hoàn toàn không có hứng thú gì với những điều thú vị mà Hiệu trưởng nói về thời đi học của anh. Đợi đến khi chắc chắn Phong Nhiên đã vào trường, không có thời gian để nói chuyện tầm phào với vị Hiệu trưởng trước mặt, Thời Kỳ không nể nang gì cắt ngang ý muốn tiếp tục trò chuyện của Hiệu trưởng.

Hiện tại đi làm vừa vặn đã qua giờ cao điểm buổi sáng.

Cầu vượt đông người không quan tâm bạn có phải là bá tổng hay không.