Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 7 – Cậu ấy là trai thẳng
Qua cầu vượt một cách suôn sẻ, hệ thống định vị đã đưa Thời Kỳ đến tòa nhà Khoa học Kỹ thuật Thời Phương một cách an toàn.
Thời Kỳ vốn tưởng rằng mình đến sớm, nhưng khi đến gần văn phòng, đã có người đến sớm hơn anh.
"Sếp!"
Lâm Mộc bị dọa gần như nhảy dựng lên khi nhìn thấy Thời Kỳ đứng sau lưng mình, ông chủ của bọn họ xưa nay chưa bao giờ đến công ty sớm như vậy.
Phải chăng Khoa học Kỹ thuật Thời Phương sắp phá sản dưới sự lãnh đạo của ông chủ rồi?
“Ngày nào cậu cũng đến sớm thế à?” Thời gian làm việc của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương là chín giờ rưỡi, hiện tại vẫn còn chưa đến tám giờ.
"Đương nhiên, tôi là trợ lý riêng của anh nên phải đến công ty sớm để làm quen với lịch trình làm việc hôm nay của anh." Lâm Mộc mang theo chút lo lắng nói, ông chủ đến sớm như vậy chắc là để kiểm tra bất ngờ công việc của mình nhỉ.
Thời Kỳ chợt hiểu tại sao nguyên chủ biến th/ái như vậy, lại có thể giữ Lâm Mộc ở bên cạnh nhiều năm mà không hề ra tay.
Đây đâu phải là nhân viên, đây quả thực là một người hết mình vì Khoa học Kỹ thuật Thời Phương, là loại người làm việc chăm chỉ mà không bao giờ phàn nàn kia.
"Thật ra cậu cũng không cần phải đến sớm như vậy. Hôm trước..."
Thời Kỳ vừa nói vừa mở cửa văn phòng, nhưng chưa kịp nói xong thì anh đã nhìn thấy một đôi chân lớn.
Nhìn qua có lẽ đôi chân này phải dài một mét ba, tràn ngập cơ bắp được bao bọc trong một chiếc quần thể thao, hình dáng của đôi chân khiến Thời Kỳ phải khóc ròng, anh thật ghen tị mà!
Bất kể là kiếp trước hay bây giờ, Thời Kỳ đều liều mạng đến phòng tập thể thao, nhưng kết quả vẫn y như con gà luộc, cho ăn bể bụng vẫn chỉ có một lớp cơ mỏng trên bụng.
Mà người đàn ông đẹp trai trước mặt này lại có thân hình mà anh luôn mơ ước.
"Người này là?"
“À, đây là bạn của tôi, sếp, đèn trong phòng làm việc của anh hỏng rồi nên tôi nhờ cậu ấy sửa giúp." Lâm Mộc đứng ở trước mặt Thời Kỳ, cách ly ánh mắt của anh với người phía sau.
"Sếp, cậu ấy là trai thẳng."
Ngay khi lời này được nói ra, sắc mặt của hai người còn lại trong phòng đều thay đổi.
Khi Thời Kỳ đọc nguyên tác, anh muốn mở đ/ầu Lâm Mộc ra xem bên trong có gì, lúc này người đàn ông này đang đứng trước mặt anh, loại xúc động này của Thời Kỳ càng thêm mãnh liệt.
Nhưng việc lấy n/ão người khác là vi phạm Pháp luật nên Thời Kỳ chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.
"Sếp, đây là lý lịch của cậu ấy."
Lâm Mộc lấy một tờ giấy từ trong túi đựng tài liệu. Bản sơ yếu lý lịch này vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức ngay cả người tốt nghiệp Đại học bốn năm cũng có thể viết nhiều hơn thế.
Nhưng Thời Kỳ lại rất hài lòng, bởi vì anh biết thân phận của người trước mặt không hề đơn giản.
"Nếu tôi giao cho cậu một việc, cậu có chân thành làm việc cho tôi không?
Người đàn ông trước mặt tuy cường tráng nhưng cũng không xấu, khi Thời Kỳ hỏi cậu ta, cậu ta luôn theo bản năng liếc nhìn Lâm Mộc trước.
"Tôi có thể."
Người đàn ông gật đầu.
"Ừ." Thời Kỳ cũng gật đầu, kỳ thật anh chỉ hỏi theo thói quen, bởi vì anh biết chỉ cần Lâm Mộc ở bên cạnh anh, người này nhất định sẽ về phía anh.
Còn về Lâm Mộc.
Thời Kỳ quay đầu nhìn Lâm Mộc.
Tên ngốc này từng được nhà họ Thời tài trợ, sau khi tốt nghiệp Đại học liền đến làm việc tại Khoa học Kỹ thuật Thời Phương. Hợp đồng cậu ta ký quả thực là giấy tự b/án mình, nếu Lâm Mộc muốn chuyển đổi công việc thì phải trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng khoảng tám con số. Số tiền này quả thực còn cao hơn cả một ngôi sao hạng A. Mà khế ước bán th/ân này lại còn là đơn phương, Khoa học Kỹ thuật Thời Phương có thể sa thải Lâm Mộc mà không phải trả bất cứ giá nào.
Thời Kỳ choáng váng khi nhìn thấy phần hợp đồng này.
Với hợp đồng này, Lâm Mộc gần như có thể đến đồn cảnh sát kiện Khoa học Kỹ thuật Thời Phương tội lừa đảo!
"Tôi muốn cậu tiếp cận người này.”
Thời Kỳ bấm vào album ảnh trên điện thoại, tìm một bức ảnh rồi đưa cho người đàn ông.
Nếu không có kiêng kỵ gì với Lâm Mộc, có nghĩa là Lâm Mộc có thể biết chuyện này.
Tò mò thúc đẩy nên Lâm Mộc nhìn qua, sau đó lại có chút mê hoặc mà thu hồi ánh mắt.
Người trong album ảnh điện thoại rõ ràng là Phong Nhiên.
“Sếp đây là không yên lòng người yêu nhỏ bé của mình nên mới đặc biệt tìm người bảo vệ à?” Lâm Mộc oán thầm, đôi mắt ẩn sau mắt kính lén lút liếc nhìn Thời Kỳ, “Có nghĩa là ông chủ thực sự chuẩn bị lãng từ hồi tâm?”
Thời Kỳ phớt lờ sự dò xét của Lâm Mộc, tiếp tục nói chuyện với người đàn ông.
“Tôi muốn cậu làm bạn với cậu ấy, khiến cậu ấy tin tưởng cậu.” Thời Kỳ nhìn người đàn ông đó, nói từng chữ một: “Tôi muốn biết mọi hành động của cậu ấy.”
“Anh muốn tôi giám thị cậu ta?” Người đàn ông lập tức hiểu được ý tứ của Thời Kỳ.
“Đúng vậy.” Thời Kỳ không giấu giếm ý đồ của mình, “Đây là hồ ly nhỏ, cũng là bạn trai (tương lai) của tôi. Cậu ấy muốn cạo ch/ết tôi, nhưng tôi muốn cậu ấy cam tâm tình nguyện bị tôi ng/ủ.”
Sau khi Thời Kỳ nói xong về mối quan hệ phức tạp nhưng ngay thẳng này, hai người trước mặt anh sốc đến mức không ai nói gì.
Thời Kỳ vốn tưởng rằng hai người sẽ hỏi thêm cái gì đó, thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn đáp án, nhưng người đàn ông này không hề lãng phí lời nói vô nghĩa mà trực tiếp gật đầu.
“Vậy lương của tôi là bao nhiêu?”
"Giống như Lâm Mộc, từ giờ trở đi sẽ tính tiền lương. Bất kể cậu có tiếp xúc với người này hay không, tiền lương đều vẫn sẽ được trả."
“Được, chuyển thẳng tiền vào thẻ của Lâm Mộc.”
“Không thành vấn đề.”
Nói chuyện với người thẳng thắn sẽ bớt lo hơn, đợi đến khi Lâm Mộc tiễn người đàn ông đi rồi quay lại, cả tòa nhà ngoại trừ nhân viên vệ sinh và bảo vệ thì chỉ còn lại hai người.
"Sếp." Lâm Mộc do dự.
"Nếu cậu có điều gì muốn nói thì cứ nói đi."
Ánh mắt Lâm Mộc nhìn Thời Kỳ cực kỳ phức tạp, một lúc lâu sau mới yếu ớt nói: "Sếp, bạn học Phong là gián điệp thương mại à?"
Kịch bản lừa thân lừa tâm bày ra trong đầu Trợ lý Lâm, trước đây cậu thật sự đã hiểu lầm ông chủ của mình, cậu chỉ nghĩ rằng ông chủ của mình là một kẻ cặn bã, nhưng không ngờ rằng ông chủ của mình cũng là một người có não yêu đương.
Thời Kỳ: ......
Sau khi không thương tiếc đuổi người đi, Thời Kỳ bắt đầu xem xét lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.
Phong Nhiên là trùng sinh trở về, vì vậy đối với sự phát triển trong tương lai, cậu ấy đứng cùng một vạch xuất phát với mình, hay nói cách khác, cậu ấy đã tiến xa hơn mình.
Trong tiểu thuyết, dù muốn viết kỹ đến đâu cũng không thể viết ra chi tiết tất cả mọi thứ, nhưng những người sống trong thế giới của sách đều có thể biết được những chi tiết trong mạch truyện này mà tác giả không viết ra.
Trên thực tế, việc để người đàn ông giám sát Phong Nhiên có những rủi ro nhất định.
Mối quan hệ giữa đàn ông và Lâm Mộc là mối quan hệ một phía. Trong nguyên tác, Lâm Mộc cũng nhờ "Thời Kỳ" tìm việc làm cho người đàn ông nhưng "Thời Kỳ" từ chối, về sau tác giả không viết tiếp câu chuyện, chỉ là mấy chương sau đã viết "Trạng thái của Lâm Mộc có gì đó không đúng", về sau Lâm Mộc giải thích người đàn ông đó đã ch/ết trên bờ biển quốc tế.
Nếu như vậy xem ra, từ lúc người đàn ông này xuất hiện cho đến khi biến mất trên biển, cùng lắm chỉ khoảng một tháng.
Dựa trên tính toán này, khả năng cao là Phong Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này.
Thời Kỳ vuốt sống mũi trầm tư, cho dù đã đọc nguyên tác thì anh cũng không phải là Thần của thế giới này. Mỗi thế giới đều có quy tắc riêng, anh chỉ là con bướm nhỏ không biết có thể tạo ra gió lốc lớn đến mức nào. Muốn thắng được trận này, cách tốt nhất chính là bố trí sớm một chút.
Tấn công trước để chiếm thế thượng phong, đạo lý này xưa nay đều chưa từng thay đổi.