[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 8

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 8 - Hứa Nham thấy c/ứng rồi

Cuộc sống học đường lặp đi lặp lại, Phong Nhiên nghỉ một tuần, trên bàn có một chồng giấy đề thi dày cộp. Phong Nhiên dành trọn cả buổi sáng để hoàn thành tất cả những đề thi này. Ngay khi cậu đang suy nghĩ có nên đến gặp giáo viên để kiểm tra đáp án hay không, một bóng dáng xinh đẹp bước đến trước mặt cậu.

"Nè." Cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cười vô cùng ngượng ngùng, "Đây đều là đề thi được phát vào đầu tuần, tớ đã sửa lại hết rồi, cậu chỉ cần dò đáp án là được."

Nhìn thấy cô gái, vẻ mặt lạnh lùng của Phong Nhiên cuối cùng cũng có chút ý cười.

"Cảm ơn."

Phong Nhiên nhận lấy đề thi, cô gái trước mặt tên là Tần Thi, là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống học đường Trung học ảm đạm của cậu.

Những chàng trai hướng nội nghèo khó luôn là mục tiêu bắt nạt khi còn là học sinh. Trước khi gặp Thời Kỳ, cuộc sống của Phong Nhiên luôn là màu xám xịt, sự xa cách và ánh mắt chán ghét của mọi người khiến Phong Nhiên đã từng tự hỏi liệu mình có đủ tốt để xuất hiện trên thế giới này hay không.

Nhưng Tần Thi trước mặt lại khác, chỉ có cô là người duy nhất chịu nói chuyện với cậu.

Tình cảm của Phong Nhiên dành cho cô rất đơn giản, chỉ biết ơn và có lẽ có chút mắc nợ.

Dù sao nếu không bởi vì cậu thì cô gái này cũng sẽ không bị h/ủy ho/ại cả đời. Nghĩ đến đây, đột nhiên Phong Nhiên cảm thấy mình thật là buồn cười, chỉ mới hai mươi năm ngắn ngủi mà cậu đã dồn hết tâm sức vào một tên cặn bã. Bây giờ nghĩ lại, nếu như xem là thích, thì cùng lắm chỉ là một trạng thái tự đánh mất bản thân do tâm trí điều khiển mà thôi.

"Tần Thi, có gì mà cậu lại nói chuyện với loại người này?" Hai người đang nói chuyện thì có hai người từ ngoài cửa đi vào, trong đó có một học sinh nam mặc đồng phục rộng thùng thình, vừa đi vừa lắc lư, đi đến bàn của Phong Nhiên, chưa kịp nói chuyện đã đá vào bàn một cái.

Chiếc bàn bị đá sang một bên, góc bàn đập vào chân đang bị thương của Phong Nhiên.

Phong Nhiên vô thức cau mày, nụ cười mỏng manh trên mặt khi đối diện với Tần Thi biến mất hoàn toàn, bất giác trở nên lạnh lẽo.

"Hứa Nham! Các cậu đang làm gì vậy!" Tần Thi giận dữ đứng trước mặt Phong Nhiên, lại bị Hứa Nham đẩy ra.

"Làm gì? Tôi có thể làm gì đây?" Hứa Nham cười, nhìn Phong Nhiên từ trên xuống dưới, "Nghe nói có người nào đó vì học bổng đã chuẩn bị thật lâu mà vẫn không được nhà tài trợ chọn, thật là đáng tiếc quá đi. "

Ý định ban đầu của Hứa Nham là làm nhục Phong Nhiên, người này ngày nào cũng trốn ở hàng cuối lớp, giống như một con chuột, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Hứa Nham vốn dĩ muốn làm gì thì làm như trước đây, nhưng không hiểu vì sao hôm nay, đôi mắt vốn dĩ phải u ám vô hồn ấy lại tươi sáng đến không ngờ, một đôi mắt làm sáng lên toàn bộ khuôn mặt. Vẻ mặt luôn sợ hãi trước đây biến mất không còn gì nữa, thay vào đó là vẻ mặt rất lạnh lùng nhưng lại càng khơi dậy ham muốn chinh phục hơn.

Chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến Hứa Nham c/ứng luôn rồi.

Nhìn thấy ánh mắt của Hứa Nham, Phong Nhiên theo bản năng cảm thấy chán ghét.

Kiếp trước cậu đã từng nhìn thấy loại ánh mắt này của rất nhiều người.

Bàn tay của Hứa Nham đặt trên bàn trực tiếp nhéo vào mặt Phong Nhiên, khóe miệng nhếch lên một đường cong ghê tởm.

"Chi bằng cậu liếm cho tôi một cái? Tâm trạng tốt không chừng tôi sẽ giúp cậu đó."

“Hứa Nham!”

Tần Thi quả thực không thể tin vào tai mình.

Hứa Nham hoàn toàn không để ý đến Tần Thi, tay ấn mạnh vào sau đầu Phong Nhiên, muốn trực tiếp ép buộc cậu.

Ánh mắt của Phong Nhiên không nhìn vào Hứa Nham mà rơi vào Vương Siêu đang ở phía sau lưng cậu ta.

Vương Siêu là học sinh được Thời Kỳ chọn để tài trợ.

Sáng nay Thời Kỳ đưa cậu đến trường, cậu đã nhìn thấy Vương Siêu ở cổng trường.

Sắc mặt Vương Siêu có chút xấu hổ, vốn dĩ cậu ta chỉ muốn Hứa Nham gây phiền phức cho Phong Nhiên, nhưng không ngờ tên ngốc này lại làm ra loại chuyện như vậy.

Hiện tại tất cả mọi người đều đang nhìn về phía bọn họ, Vương Siêu dù có muốn tránh cũng không có nơi nào để tránh.

Cũng may chuông vào học vang lên đúng lúc, giáo viên đi giày cao gót bước vào lớp, Hứa Nham phách lối cũng đành phải thả Phong Nhiên ra.

Không có lý do nào khác, chỉ là bởi vì giáo viên bước vào chính là dì nhỏ Mạnh Lan của cậu ta.

“Lần này tôi sẽ bỏ qua cho cậu, tan học đợi đấy.” Sau khi bị cắt ngang, Hứa Nham vô cùng không vui.

Mạnh Lan vừa bước vào lớp tình cờ nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Phong Nhiên, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn lẫn chán ghét.

Một tiết trên lớp buồn ngủ, chuông tan học vang lên, mọi người ồn ào. Mạnh Lan giữa tiếng ồn ào đi thẳng đến chỗ Phong Nhiên, đưa tay gõ lên bàn của cậu.

"Theo tôi."

Nghe được giọng nói của Mạnh Lan, Phong Nhiên vuốt nhẹ tay áo, cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn khiến cậu tỉnh táo lại, đôi mắt lạnh lùng đến mức có thể ngưng tụ thành nước, thứ bị lông mi che phủ là sát khí gần như không thể khống chế nổi.

Trùng sinh, ngoại trừ mang đến sự tức giận không thể kiềm chế, mà còn mang theo yếu tố b/ạo lực sau khi bị tàn phá.

Phong Nhiên luôn muốn p/há h/ủy những kẻ đã làm tổn thương cậu, hoặc là sắp làm tổn thương cậu.

Phong Nhiên nhắm mắt lại, hình bóng Thời Kỳ hiện lên trong đầu anh.

Điều cậu muốn làm nhất vẫn chưa thực hiện được, không thể uổng phí cả đời này được.

Cuối cùng, Phong Nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ đi theo Mạnh Lan đến văn phòng với đôi chân đau nhức.

Trong giờ giải lao, văn phòng có rất nhiều người, nhưng Phong Nhiên bước vào cũng không gây nhiều chú ý.

"Phong Nhiên, hy vọng em có thể biết rõ thân phận của mình." Giọng nói Mạnh Lan lạnh lùng, ánh mắt càng mang theo trào phúng, "Tôi không cần phải nói nhiều với em về gia thế của nhà họ Hứa, coi như em có tâm tư gì thì cũng đừng đánh chủ ý lên Hứa Nham."

Mạnh Lan vô cùng không nể mặt mũi, gần như nói rằng Phong Nhiên đang quyến rũ Hứa Nham.

Lời này vừa nói ra, không ít người ghé mắt nhìn qua. Phong Nhiên có thể cảm nhận được những ánh mắt châm chọc đó đang đổ dồn vào mình, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều không giải thích.

Cậu khác với những người thượng đẳng này, đây là điều cậu đã biết từ lâu.

Chỉ là, những người này kiểu gì cũng sẽ ngã xuống mặt đất, quẳng thành bùn nhão, bị người trên mặt đất giẫm xuống mồ.

Chờ Mạnh Lam trút giận xong, Phong Nhiên quay lại phòng học thì tiết học tiếp theo đã bắt đầu được một nửa. Giáo viên tiết này lại là người đang theo đuổi Mạnh Lan. Vì để tăng sự hiện diện của mình trước mặt Mạnh Lan, giáo viên hoàn toàn không cho Phong Nhiên vào lớp.

Phong Nhiên dựa vào bức tường hành lang, mắt nhìn về phía trước không có mục đích, xoay con dao không biết từ đâu lấy được trong tay, khuôn mặt non nớt lộ ra sự trưởng thành không phù hợp với tuổi tác. Nghe thấy tiếng cười phát ra từ phòng học, Phong Nhiên thu tầm mắt lại, nhấc chân đi về một hướng.

Nửa tiết học nhanh chóng trôi qua, chuông tan học vang lên, những học sinh không sống trong khuôn viên trường nhanh chóng xách cặp đi đến cổng trường.

Phong Nhiên đang đi trên đường, nhìn tin nhắn anh vừa gửi cho Thời Kỳ trong điện thoại: "Anh Thời, em muốn về nhà lấy ít quần áo."

Đối với học sinh mà nói, thời gian vui vẻ nhất là sau giờ học. Khi Phong Nhiên đi qua cổng trường, cậu nhìn thấy một đám người đang tụ tập cách đó không xa, rất ồn ào. Những người đi ngang qua đứng bên cạnh cậu tốp năm tụm ba tụ tập thành một nhóm bàn luận chuyện bên kia.

"Trời ạ, là ai vậy? Xe máy của anh Trình mà cũng dám làm xướt?"

"Còn có thể là ai? Nghĩ thử xem, trong trường chúng ta có ai không hòa hợp được với anh Trình? Ai cướp bạn gái của anh Trình? Ai là người lan truyền tin anh Trình không được?" Câu sau cùng người đó nói rất nhỏ, giống như sợ có người nghe thấy thì mình sẽ bị vướng phải một tai họa vô lý.

"Vậy thì tớ biết đó là ai rồi, lần này có trò hay để xem rồi."

Hai người đang thảo luận sôi nổi, không hề để ý tới Phong Nhiên đang ở bên cạnh.

Khải Thành tan học sớm nhất ở Tấn Thành, nhưng khi Phong Nhiên đi bộ về nhà thì trời đã tối.

Nhà của Phong Nhiên ở trong khu nhà cũ, những bức tường pha tạp dường như hòa cùng với màn đêm. Phong Nhiên đứng trên sân thượng của tòa nhà, con hẻm không có đèn chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu sáng.

Và những nơi mà ánh trăng không thể chạm tới là nơi thác lo/ạn tối tăm.

Phong Nhiên nhìn xuống phía dưới, nghe thấy tiếng động cơ xe máy phát ra từ con hẻm chật kín đầy học sinh cấp ba nhiệt huyết. Không lâu sau là tiếng đánh nhau, sau đó là tiếng kêu thảm thiết.

Nghe được âm thanh này, Phong Nhiên liền ném lon Coca trong tay vào thùng rác dưới lầu, khóe miệng đẹp đẽ cong lên, một lúc sau mới thốt ra hai chữ: "Ngu xuẩn."

Rất nhanh, tiếng còi cảnh sát vang lên, Phong Nhiên cầm túi nhỏ của mình đi xuống lầu. Một bước dừng lại một bước, cầu thang không có ánh sáng còn tối hơn con hẻm bên ngoài. Phong Nhiên dựa vào cảm giác mà đi xuống, tiếng bước chân vọng lại trong hành lang, giống như đang đáp lại sự ồn ào náo nhiệt cách đó không xa.

Chỉ còn một tầng nữa là đến.

Đúng lúc này, cửa tòa nhà vốn dĩ tối tăm đột nhiên sáng lên một tia sáng.

Phong Nhiên ngẩng đầu nhìn qua thì thấy đó là ánh sáng phát ra từ điện thoại di động, ánh sáng rất yếu ớt nhưng rõ ràng là đang chiếu sáng cho mình.

Mà người đứng đằng sau luồng sáng đó lại chính là Thời Kỳ.

Không biết có phải đã quen với việc giả vờ hay không, nhưng biểu cảm trên mặt Phong Nhiên khi nhìn thấy Thời Kỳ không phải là kinh ngạc mà là đã hoàn toàn thu hồi vẻ lạnh lùng vốn không thuộc về mình, bày ra vẻ mặt mà Thời Kỳ thích.

Giống như thỏ con bất ngờ được ôm trong vòng tay ấm áp vào một ngày mưa.

"Anh… anh Thời."

"Bạn nhỏ, lần sau về nhà nhớ gửi định vị cho tôi. Cậu có biết tìm nhà cậu khó thế nào không?" Thời Kỳ bước nhanh về phía trước, một tay cầm lấy túi đồ nhỏ trong tay Phong Nhiên, tay kia ôm lấy eo Phong Nhiên, “Tôi đỡ cậu xuống.”

Sự đụng chạm cơ thể đột ngột khiến Phong Nhiên giật mình, Phong Nhiên theo bản năng muốn đẩy Thời Kỳ ra, nhưng khi tay cậu chạm vào cánh tay của Thời Kỳ, lực đẩy đã biến thành chỗ dựa.

Tâm trí của Phong Nhiên nhanh hơn cơ thể một bước.

Bất cứ điều gì không phù hợp với tính cách hiện tại của cậu ấy đều sẽ làm tăng nguy cơ bị bại lộ.

Trong hành lang quá tối, Thời Kỳ đỡ Phong Nhiên nên không có tay để cầm điện thoại. Phong Nhiên không chủ động đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, hai người kề sát nhau như vậy trong bóng tối.

Có lẽ vì có ấn tượng định sẵn là “Không nhìn thấy”, Phong Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn Thời Kỳ đang ở rất gần mình.

Kiếp trước cậu với Thời Kỳ dây dưa lâu như vậy, cho dù Thời Kỳ có đuổi cậu ra khỏi tiểu khu thì cậu cũng sẽ không bước tới đây một bước. Khi đó, cậu thậm chí còn không thể so được với đôi giày đắt tiền của anh.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật sự ngu ngốc đến đáng thương.

Coi tất cả những gì mọi người thể hiện ra đều là tình cảm chân thành.

Cũng không hề nghĩ tới, sẽ có người lại coi tình cảm chân thành của người khác như một trò chơi.

Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ bằng đôi mắt như một con dao tẩm độc. Nếu đôi mắt có thể gi/ết ngư/ời, Thời Kỳ bây giờ đã ch/ết vô số lần.

“Yên tâm.” Phong Nhiên tự nhủ trong lòng: “Sớm muộn sẽ có một ngày như vậy.”

“Tôi có đẹp trai không?”

Phong Nhiên mải mê suy nghĩ, đến khi kịp phản ứng thì cậu đã bắt gặp nụ cười trêu chọc của Thời Kỳ.

Phong Nhiên lập tức cúi đầu.

Bên tai cậu vẫn còn tiếng cười khẽ, rõ ràng đã bước ra khỏi hành lang tối tăm nhưng Thời Kỳ vẫn không bỏ tay ra khỏi eo Phong Nhiên. Thậm chí khi đi ngang qua con hẻm kia, bàn tay của Thời Kỳ còn hơi siết chặt.

"Nơi này loạn quá, sau này nếu muốn về nhà thì nói trước với tôi, tôi sẽ đưa cậu về." Lúc hai người đi ngang qua con hẻm, nhân viên y tế đang nâng người đưa vào trong xe cấp cứu. Người vốn dĩ cực kỳ phách lối hiện tại trông giống như một con chó ch/ết, bộ đồng phục học sinh màu xám bị nhuộm đầy m/áu không còn nhìn thấy màu ban đầu, màu đỏ chói mắt khiến người xem phải rít lên.

Phong Nhiên nhìn khuôn mặt vặn vẹo kia, giữa lông mày hiện lên một tia giễu cợt.

"Tốt."

Tiếng thét chói tai của một người phụ nữ từ trong ngõ truyền đến, lúc này Thời Kỳ đã đưa Phong Nhiên lên xe.

“Hôm nay đi học thế nào?” Thời Kỳ đóng cửa kính xe, cách ly mọi thứ bên ngoài với hai người.

"Khá tốt." Phong Nhiên cúi đầu, lại biến thành nhóc đáng thương phải từ bỏ lòng tự trọng của mình để sống sót. Hai tay cậu vô thức đan xen, giọng nói trầm thấp mang theo chút tủi thân.

Thời Kỳ nghe ra điều khác lạ.

"Sao vậy? Ở trường có người bắt nạt cậu? Hay là Hiệu trưởng miệng rộng đi bà tám khắp nơi?"

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, anh có thể cảm giác được Phong Nhiên hôm nay có chút khác thường ngày. Nếu như nói Phong Nhiên thường ngày là một con hồ ly che giấu ý định thực sự bằng sự khôn ngoan của mình, thì Phong Nhiên hiện tại giống như một con sói đã nếm qua m/áu.

Mặc kệ cậu có cố gắng che giấu thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể giấu được mùi m/áu tanh tỏa ra quanh người cậu.

Thời Kỳ không lo lắng cậu muốn trả thù mình, anh chỉ lo tra t/ấn trong nguyên tác sẽ thay đổi tính cách của Phong Nhiên, trở nên khát m/áu và ngang ngược.

Anh lo lắng Phong Nhiên sẽ tự h/ủy ho/ại chính mình.

"Không có người ức hiếp tôi." Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, rõ ràng là dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhưng vừa mở miệng lại thành: "Anh Thời, chuyện này tôi có thể giải quyết được."

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, một lúc sau mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giọng điệu có chút lạnh nhạt nói: “Tôi tin cậu.”

Trên đường về nhà, Thời Kỳ hỏi thêm vài câu nữa, nhưng cả hai đều không nhắc lại chuyện trường học.