Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 9 - Ngon không?
Sáng sớm hôm sau, khi Phong Nhiên đang chuẩn bị đến trường thì Thời Kỳ bưng một cái ly đi ra.
"Sữa đậu nành, bổ sung canxi." Thời Kỳ vỗ đầu Phong Nhiên, lúc này trẻ con đang tuổi lớn, nếu không thích uống sữa bò thì uống sữa đậu nành vậy.
Không thể trốn tránh, Phong Nhiên cầm cái ly mang theo tâm lý “gió đìu hiu, sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về” mà uống một ngụm.
Vừa uống một ngụm, cậu cảm thấy như mình vừa uống một ngụm nước đường.
Ngọt ngào đến mức khiến Phong Nhiên cảm thấy bản thân như được bọc trong kẹo bông gòn.
“Ngon không?” Thời Kỳ nhìn vết sữa đậu nành trên khóe miệng Phong Nhiên, lấy một tờ giấy nhẹ nhàng lau cho cậu.
“Ngon lắm.” Phong Nhiên miễn cưỡng cười, nếu uống thêm nữa sẽ mắc bệnh tiểu đường.
“Cậu thích thì tốt, mau đi học đi.” Thời Kỳ tựa hồ không nhìn ra vẻ mặt miễn cưỡng của Phong Nhiên, đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn.
Phong Nhiên thích ngọt. Nhưng trên đời này có rất nhiều đồ ngọt, một thứ quá bình thường làm sao có thể nhớ được? Thời Kỳ muốn tạo ra vị ngọt khiến Phong Nhiên quen thuộc nhất.
Chính là muốn về sau, cho dù Phong Nhiên ăn bất cứ thứ gì ngọt đều sẽ nghĩ đến anh.
Trừ khi cậu từ bỏ thói quen này vì anh.
Bởi nếu một người bỏ được thói quen đã in sâu vào xương tủy, thì cho dù có phủ nhận thế nào, chẳng phải mình đã có một vị trí quan trọng trong lòng người đó sao?
Thời Kỳ chỉ muốn Phong Nhiên ý thức được, dù có phủ nhận thế nào thì anh vẫn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cậu.
Yêu cũng được, hận cũng được.
Thời Kỳ nhìn bóng dáng Phong Nhiên rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười chắc chắn sẽ thắng.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Thời Kỳ lái xe đến Khoa học Kỹ thuật Thời Phương.
Vừa vào cửa, Thời Kỳ đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Hà An?"
“Tôi vốn tưởng rằng sẽ phải chờ thật lâu, nhưng không ngờ sếp lớn lại đến sớm như vậy.” Khuôn mặt như em bé của Hà An mang theo nụ cười, nhìn thấy Thời Kỳ quả thực sẽ khiến cho tâm tình của cậu ta dễ chịu hơn.
Mặt khác, tâm trạng của Thời Kỳ lại không được tốt cho lắm.
Sáng sớm đã gặp phải một tên cặn bã, thật là xui xẻo!
"Sao tôi không thấy trợ lý nhỏ của anh?"
"Tôi nhờ cậu ấy đưa A Nhiên đi học." Thời Kỳ vừa nhấc điện thoại lên đọc tin nhắn Lâm Mộc gửi cho anh, vừa trả lời Hà An.
Nghe được cái tên này, Hà An ánh mắt tối sầm, nụ cười trên mặt mang theo ba phần dối trá.
"Anh rất để tâm tới... bạn nhỏ đó nha." Giọng điệu của Hà An có chút kỳ lạ, khiến Thời Kỳ cảm thấy không được tự nhiên.
"Đương nhiên, dù sao ánh mắt của tôi cũng rất kén chọn, một khi đã nhận định thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Đương nhiên, muốn người đó có thể ở bên mình cả đời thì nhất định phải đối xử thật tốt." Nói xong, Thời Kỳ nhìn về Hà An cười nói: “Người như ông chủ Hà, thay người như thay quần áo, cả đời hẳn cũng sẽ không có cảm giác để tâm này.”
Bị chẹn họng, Hà An cũng không tức giận.
“Anh không sợ người đột nhiên xuất hiện là gián điệp thương mại sao?”
“Gián điệp?” Thời Kỳ buồn cười, ánh mắt sắc bén nhìn Hà An: “Gián điệp thương mại của ai? Chẳng lẽ là của ông chủ Hà?”
Hà An ở trong trung tâm mua sắm nhiều năm, đã sớm luyện thành tâm lý không đổi bất chấp mưa to gió lớn, Thời Kỳ cũng không nhìn ra sắc mặt của cậu ta có gì khác biệt.
Tất nhiên, anh cũng không quan tâm.
Khi thang máy đến, hai người bước ra khỏi thang máy và đi vào phòng làm việc, Thời Kỳ cũng không vòng vèo.
"Trong giờ làm việc đến gặp tôi, có chuyện gì à?"
"Tôi nghe nói mảnh đất duyên hải sắp được khai phá."
Khi nghe thấy từ "duyên hải", Thời Kỳ hơi ngước mắt lên.
Khi nhìn Hà An, cảnh tượng đêm đó chợt hiện lên trong đầu anh.
Anh vẫn luôn cho rằng đêm đó Phong Nhiên đến tìm anh, nhưng bây giờ xem ra việc gặp gỡ Hà An ở Bóng Đêm mới là mục đích cuối cùng của Phong Nhiên.
Vậy là Phong Nhiên muốn Hà An hợp tác với mình?
Trước không nói Hà An là ai, chỉ nói Hà An và nguyên chủ quen nhau đã lâu như vậy, Phong Nhiên có gì mà tự tin đến mức có thể khiến Hà An hợp tác với cậu?
Nghĩ tới đây, Thời Kỳ trở nên hứng thú.
"Cho nên?”
“Cho dù là Khoa học Kỹ thuật Thời Phương hay tập đoàn Hà Thị, vốn của mọi người đều tập trung ở nước ngoài. Bây giờ tôi cũng rất coi trọng mảnh đất này, chỉ dựa vào anh hoặc tôi cũng không thể ăn được mảnh đất này, chi bằng hợp tác đi."
"Hợp tác?" Thời Kỳ chống đầu, "Cậu cũng biết Hãn Hải đã cho tôi một cơ hội, không chỉ lãi suất thấp mà toàn bộ dự án đều là của tôi. Tại sao tôi phải hợp tác với Hà Thị?"
“Đây là kế hoạch của tôi.” Hà An đưa tập tài liệu trong tay cho Thời Kỳ, “Về phần tại sao anh phải hợp tác với tôi, đừng nói Hãn Hải hợp tác với anh có mấy phần chân thành, chỉ nói đến Tề Nhạc. Chỉ dựa vào mối quan hệ của anh ta với cùng với Đại tiểu thư thì kết quả cuối cùng của cuộc hôn nhân này như thế nào vẫn chưa xác định. Anh có thực sự muốn mạo hiểm vì một kết quả không chắc chắn không? Hơn nữa, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, nghĩ thế nào cũng đáng tin cậy hơn Hãn Hải chứ?”
Nghe được lời này của cậu ta, Thời Kỳ trong lòng bật cười.
Hợp tác với cậu ta chắc chắn ch/ết càng nhanh hơn.
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Thời Kỳ không đồng ý cũng không từ chối.
“Đương nhiên.” Hà An lịch sự rời đi.
Sau khi cậu ta rời đi, Thời Kỳ nhìn kế hoạch và hợp đồng theo kế hoạch trên bàn, càng xem càng cảm thấy buồn cười.
"Thời Kỳ" là một tên phóng đãng thuộc thế hệ giàu có thứ hai, có thể anh ta không hiểu, nhưng Thời Kỳ là một luật sư cấp cao đã làm việc trong ngành luật hơn mười năm, thoạt nhìn thì bản hợp đồng này không có vấn đề gì, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn thì tất cả chỉ là một cái bẫy.
Nếu hợp đồng này được ký kết, Khoa học Kỹ thuật Thời Phương có thể sẽ sớm tuyên bố phá sản.
Nghĩ đến đây, Thời Kỳ cảm thấy Phong Nhiên thật sự rất thông minh.
Dù nhìn ở khía cạnh nào thì Hà An vẫn là một đối tác tốt. Không chỉ có tiền, có tài nguyên và thủ đoạn, so với Hà An thì Tề Nhạc thậm chí còn kém thú vị hơn.
Nhưng Thời Kỳ không hiểu, kế hoạch này cho dù không có Phong Nhiên thì Hà An cũng có thể thành công. Nếu cậu ta nghĩ đến, Khoa học Kỹ thuật Thời Phương có lẽ đã không còn tồn tại từ lâu.
Nhưng tại sao bây giờ Hà An lại hợp tác với Phong Nhiên?
Nói cách khác, tại sao là bây giờ?
Chẳng lẽ anh đã đoán sai? Hành động hôm nay của Hà An kỳ thực không liên quan gì tới Phong Nhiên, Phong Nhiên còn chưa sử dụng thủ đoạn của cậu?
"Cốc cốc."
Có tiếng gõ cửa, Thời Kỳ định thần lại lên tiếng, một cái đầu quen thuộc tiến vào.
“Sếp, tôi đã làm tất cả những gì mà anh yêu cầu.” Người đến không ai khác chính là Lâm Mộc.
“Đây là video giám sát cả ngày hôm qua ở Khải Thịnh.” Lâm Mộc đưa USB cho Thời Kỳ.
Sáng nay, Lâm Mộc vừa đến văn phòng thì nhận được điện thoại của ông chủ, yêu cầu cậu đưa Phong Nhiên đến trường.
Lâm Mộc biết được tin này đã rơi nước mắt chua xót cho chính mình, nghĩ rằng mình sẽ sớm trở thành bảo mẫu cho người yêu của ông chủ giống như trợ lý nhỏ tội nghiệp trong tiểu thuyết của bá tổng. Nhưng những lời tiếp theo của ông chủ dường như khiến anh trở thành 007.
"Được rồi, hợp đồng này giao cho bộ phận pháp lý, bảo họ xem có vấn đề gì không."
Đặc vụ Lâm Mộc sải bước dài rời khỏi phòng làm việc của Thời Kỳ.
Sau khi mọi người rời đi, Thời Kỳ mở video giám sát, bấm vào lớp học của Phong Nhiên.
Chàng trai trẻ yếu đuối ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học, tiếng ồn xung quanh dường như không phù hợp với cậu. Ngoài ánh sáng ra, thứ duy nhất của cả vùng không gian có thể xuyên qua kết giới của cậu cũng chỉ có gió.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên tay đang viết chữ của chàng trai, ngón tay thon dài cầm bút in bóng lên trang giấy. Làn gió nhẹ hất phần tóc mái của cậu, để lộ vầng trán đầy đặn. Dưới sự đan xen của ánh sáng, bóng tối và gió, phác họa ra phong cảnh giống như một bức tranh của một họa sĩ nổi tiếng.
Có thể là viết mệt, cũng có thể là gặp phải vấn đề gì đó, lông mày xinh đẹp của chàng trai hơi nhíu lại, sau đó thả lỏng, bàn tay đang dừng lại bắt đầu múa bút thành văn. Khi đặt bút xuống lần nữa, vẻ mặt chàng trai đã bớt đi vài phần cô đơn, trên mặt còn có một nụ cười mà ngay cả chính cậu cũng không nhận ra.
Thiếu niên và ánh nắng là những điều đẹp đẽ nhất trên đời.
Thời Kỳ nhìn bức tranh, bất giác mỉm cười.
Nụ cười này chỉ kéo dài cho đến khi anh nhìn thấy một cô gái có nụ cười rạng rỡ xuất hiện.
Ngay sau đó là một người mặc đồng phục học sinh cà lơ phất phơ đi tới, tất nhiên còn có cậu học sinh được tài trợ ở đằng sau người kia mà anh không nhớ tên.
Thời Kỳ nhìn cậu học sinh kia sỉ nhục chàng trai trẻ, ánh mắt rét run.
"Hứa Nham."
Thời Kỳ nhẩm lại cái tên này, giọng nói u ám khó tả.
Nhạc đệm nhỏ khiến chàng trai trẻ không còn xuất hiện trong camera giám sát lớp học. Thời Kỳ mở video giám sát ở hành lang lên, thứ anh nhìn thấy là chàng trai trẻ đang dựa vào tường và xoay lưỡi dao.
Nhìn thấy Phong Nhiên như vậy, Thời Kỳ cảm thấy rất mới lạ.
Trong trí nhớ của anh, cho dù biết Phong Nhiên vẫn luôn giả vờ, nhưng ngoài vẻ mặt đáng yêu của Phong Nhiên thì là vô tình lộ ra vẻ chán ghét.
Thời Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng sáng loáng như vậy trên khuôn mặt cậu.
Phải hình dung như thế nào?
Lúc này, Phong Nhiên không giống hồ ly, mà giống một con sói.
Ở nơi không ai nhìn thấy, Phong Nhiên không tiếp tục ẩn mình nữa. Từ khuôn mặt thanh tú kia có thể thấy rõ sự tàn ác trong lòng cậu, hơi thở toát ra bên trong ánh mắt giống như thú hoang đang nhìn chằm chằm vào con mồi, khoảnh khắc tiếp theo có thể cắn vào cổ con mồi, răng nanh cắm vào bên trong cổ con mồi, nhuộm đỏ đầu lưỡi bằng máu của con mồi.
Giống như chỉ có máu ấm mới có thể khiến con thú hoang này xao động.
Thời Kỳ nhẹ nhàng sờ cổ mình, cứ cảm thấy có chút nóng ướt.
Trong video, bàn tay của chàng trai trẻ vốn nên cầm bút lại đang xoay lưỡi d/ao, một hồi lâu không biết cậu ấy đang nghĩ gì mà nhấc đôi chân thon dài của mình đi về hướng ngược lại của lớp học.
Quãng đường còn lại Phong Nhiên tránh né camera giám sát, cho đến khi chuông tan học vang lên, Thời Kỳ vẫn không thể nhìn thấy cậu trong video giám sát.
Phong Nhiên, người luôn cố tình giữ khoảng cách với mọi người, lần đầu tiên tỏ ra hứng thú với một phương hướng.
Thời Kỳ xoay camera giám sát về hướng Phong Nhiên đã đi, anh nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập lại với nhau, hai người cầm đầu đang nắm cổ áo nhau, một lúc sau thì các giáo viên vội vã chạy đến, đám người này mới phải giải tán.
Thời Kỳ xem đoạn video này rồi tạm dừng video nhìn hai người cầm đầu.
"Người này... nhìn rất quen."
Thời Kỳ nhìn hai người trong máy tính, một người là Hứa Nham, người còn lại...
"Là cậu ta!"
Thời Kỳ nhớ lại, đây không phải là cậu học sinh ngày hôm qua bị cảnh sát bắt trong hẻm sao!
Nghĩ tới đây, ắnh mắt Thời Kỳ nhìn về phía Hứa Nham cũng quái dị.
Bảo sao quen mắt như vậy, hóa ra đây chính là người được khiêng lên xe cấp cứu tối qua.
Nhớ đến cảnh tượng tối qua, Thời Kỳ cảm thấy thân dưới có chút đau nhức.
“Bị đánh thành ra như thế, chắc là đoạn tử tuyệt tôn luôn rồi nhỉ.”
Thời Kỳ điều chỉnh video đến khung hình Phong Nhiên xuất hiện, nhìn thấy nụ cười khinh thường trên môi chàng trai trẻ trong video.
"Là cậu làm."
Thời Kỳ cười khẽ, như thể... anh lại càng thích bạn nhỏ này hơn.
Mà lúc này, bạn nhỏ đang viết bài thi bỗng nhiên hắt hơi một cái.
"Hắc xì~"
Phong Nhiên sờ lên mũi, vô thức nhìn vào camera giám sát trước phòng học.
Sáng nay, sau khi Lâm Mộc đưa cậu đến trường thì không rời đi mà đi gặp Hiệu trưởng. Phong Nhiên không biết anh ta đã nói gì với Hiệu trưởng, chỉ thấy Hiệu trưởng dẫn Lâm Mộc xuống tầng hầm với vẻ nịnh nọt.
Tầng hầm, ngoài bãi đậu xe, còn có... phòng giám sát.
Nghĩ đến đây, Phong Nhiên lại liếc nhìn camera giám sát.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cậu luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
"Phong Nhiên, Phong Nhiên."
Tiết này vốn là tiết của Mạnh Lan nhưng vì có việc nên cô không thể đến được, nên tiết này trở thành tiết tự học.
Phong Nhiên nhìn về phía âm thanh phát ra, là Tần Thi gọi tên cậu.
"Phong Nhiên, cậu có biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?" Tần Thi trợn mắt to nhìn Phong Nhiên, "Nghe nói hôm qua Hứa Nham với Lộ Trình đánh nhau, sau đó được đưa đến bệnh viện."
"Ừm."
Phong Nhiên nhẹ nhàng đáp lại, chỉ là cậu không ngờ thủ đoạn đơn giản như vậy lại có thể khiến hai người cậu ghét nhất ở trường phải rời đi. Quả nhiên cách đối phó với kẻ ngốc tốt nhất chính là trực tiếp làm nhục bọn họ.
Phong Nhiên nhìn Tần Thi vẫn đang nói cười, nhớ lại cảnh tượng kiếp trước cậu từng thấy khi kẹt trong ngõ nhỏ. Cô gái tội nghiệp yếu ớt che người bằng quần áo còn sót lại, kêu khóc đến khàn cả giọng, cùng với những tiếng cười và tiếng thở h/ổn h/ển của những tên khiến người ta buồn nôn đó, hòa lẫn vào bóng tối tội lỗi.
Mà hết thảy những điều này chỉ vì ý tốt của cô gái đối với cậu.
Không có lý do cho sự xấu xa của người trẻ tuổi.
Cạch một tiếng, đầu bút chì đã bị nhấn gãy. Phong Nhiên kéo mình thoát khỏi ký ức nghĩ lại mà sợ đó, cô gái bên cạnh cậu vẫn còn đang ríu rít, nhưng Phong Nhiên cảm thấy không ồn ào như vậy.
Mạnh Lan nói không sai, nhà Hứa Nham quả thật có chút bản lĩnh, hơn nữa nhà họ Hứa ba đời đơn truyền, đến thế hệ Hứa Nham e là phải đoạn tử tuyệt tôn.
Nghĩ đến đây, Phong Nhiên cảm thấy cậu có thể thay đổi được rất nhiều thứ sau khi được trùng sinh.
Ví dụ như Tần Thi, như Hứa Nham.
Chuông tan học vang lên, Phong Nhiên mang theo cặp sách đi đến cổng trường. Một chiếc ô tô quen thuộc đỗ ở góc đường, Phong Nhiên lặng lẽ đi qua, mở cửa ra, nhìn thấy Thời Kỳ đang ngồi ở ghế sau.
"Anh Thời." Phong Nhiên sửng sốt một chút, cậu còn tưởng hôm nay là Lâm Mộc tới đón cậu.
"Sao vậy? Nhìn thấy tôi sao lại giật mình ghê thế?" Nghĩ tới đoạn video giám sát hôm nay xem được, tâm tình Thời Kỳ không tốt lắm, kỳ thực tình cảm ngây thơ thời niên thiếu quá mập mờ, cũng càng khiến cho người ta mơ mộng hơn.
"Không, tôi chỉ không ngờ anh Thời lại đến đón tôi." Phong Nhiên lên xe, "Anh Thời, sao anh lại đến đón tôi?"
“Đến đón cậu đi ăn cơm.”
“Ăn cơm?”
Hiện tại Phong Nhiên sẽ vô thức cảm thấy đau dạ dày khi nghe Thời Kỳ nói hai từ này.
"Ừ, hôm nay tôi tìm được một nhà hàng không tệ, muốn dẫn cậu đi nếm thử." Thời Kỳ không nói tim mình hơi cứng lại sau khi xem video giám sát, vì thế vừa làm vừa chơi, sau đó nhìn thấy một cửa hàng không tệ. Thời Kỳ nhìn thấy bánh gatô trong cửa hàng liền nghĩ tới Phong Nhiên, sau đó liền muốn dẫn cậu đi ăn.
Trên đường đi có chút yên tĩnh, xe dần dần giảm tốc độ. Phong Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đây không phải là một nơi cao cấp xứng tầm với địa vị của Thời Kỳ, mà là một con hẻm nhỏ kín đáo.
Chỉ là con hẻm nhỏ này bốn phía đều là người, ô tô không thể vào được.
“Chúng ta đi bộ qua.” Thời Kỳ xuống xe, đi tới cạnh Phong Nhiên rồi nói với Lâm Mộc: “Cậu đi dạo một lát, xong việc chúng tôi sẽ gọi cho cậu.”
Lúc này đang là giờ cao điểm tan làm và tan học, quán nhỏ này có rất nhiều người đến check-in. Thời Kỳ nhìn dòng người đang xếp hàng ở phía xa, rồi nhìn Phong Nhiên vẫn đang mặc đồng phục học sinh đứng bên cạnh mình.
Suy nghĩ một lúc, vẫn là đưa tay cởi đồng phục học sinh của Phong Nhiên ra, mặc chiếc áo khoác thường ngày anh vẫn luôn để trong xe vào.
Chiếc áo khoác màu trắng sữa khiến người mặc càng thêm trắng sữa.
“Hmm~ Nhìn thế này trông rất hợp.”
Kỳ diệu là cứ thế thay đồ xong, Thời Kỳ dẫn Phong Nhiên ra phía cuối hàng để xếp hàng.
Là một người chơi Gold Kryptonite, Thời Kỳ có quyền kiểm soát tuyệt đối quần áo của Phong Nhiên.
Nhưng bản thân Nhiên Nhiên: ...
Mặc dù Nhiên Nhiên thực sự không muốn mặc quần áo của Thời Kỳ, nhưng Nhiên Nhiên chỉ có thể khuất phục trước tiền tài.
"Waa ~” Hai người đang xếp hàng thì đột nhiên một giọng nói lớn từ phía sau cách đó không xa vang lên, có thể nghe thấy là giọng của một cô gái, "Nhìn kìa, phía trên có hai anh trai đang xếp hàng, hai bọn họ đều đẹp trai quá à."
"Ừ, ừ! Hai người họ đẹp đôi ghê!"
Phong Nhiên và Thời Kỳ đều rất tự tin về ngoại hình của mình, cả hai đều không quan tâm đến lời nói của cô gái đầu tiên, nhưng lời nói của cô gái sau khiến cả hai đều thay đổi sắc mặt.
Thời Kỳ cảm thấy cô bé này thật là có mắt nhìn.
Phong Nhiên cảm thấy ... mắt nhìn của mấy cô gái thời nay kiểu gì vậy! ! !
"Họ cũng đến Kỳ Mặc Tiểu Cư. Có phải họ cũng là fan của A Minh không?"
"Chắc chắn rồi! Tôi nghe trạm tỷ ở tuyến trước nói A Minh đã xuống máy bay được một tiếng rồi, chắc anh ấy sẽ đến sớm thôi. Ahhhhhhhhhhhhhhhh Vừa nghĩ tới sắp gặp được A Minh làm tôi phấn khích quá à. Ngôi sao lớn của Tấn Thành chúng ta cuối cùng cũng quay trở lại!!!"
A Minh?
Giản Minh!
Nghĩ đến hai chữ “Giản Minh”, sắc mặt Thời Kỳ có chút khó chịu.
Anh chỉ muốn cùng bạn nhỏ ăn cơm, sao có thể trùng hợp đụng phải Giản Minh như vậy?
Mức độ biến th/ái của Giản Minh trong nguyên tác cũng không kém gì Tề Nhạc.
“Đột nhiên tôi không muốn ăn nữa, chúng ta đi thôi.” Thời Kỳ không muốn Phong Nhiên nhìn thấy Giản Minh, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy.
Giản Minh khác với những người khác, ngoài việc có tiền ra, cậu ta còn có danh tiếng.
Mặc dù danh tiếng đã mang đến cho cậu ta rất nhiều tổn hại, nhưng đối với Giản Minh da mặt dày lại vô sỉ mà nói, những tổn hại đó quả thực không đáng kể.
Nhưng danh tiếng Giản Minh mang đến cho Phong Nhiên là một cơn ác mộng không thể nào thoát ra được.
Ngay cả khi Thời Kỳ là một độc giả vào thời điểm đó, anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ác ý truyền qua màn hình điện thoại di động. Là một luật sư, anh đã từng gặp rất nhiều người cuồng loạn, nhưng thời điểm đọc sách này anh mới biết được, hóa ra trên đời này còn có những lời lẽ gây tổn thương như vậy.
Tất cả những điều tốt đẹp đều biến mất ở đầu bên kia điện thoại, chỉ để lại cái ác cho Phong Nhiên.
Thời Kỳ không muốn nhớ lại, anh cũng không muốn Phong Nhiên nhớ lại.
Anh nhanh chóng kéo Phong Nhiên đi, nhưng đúng lúc này, một chiếc Nanny màu đen dừng lại ngay trước mặt họ.
Cửa xe cạch một tiếng, người ngồi bên trong là Giản Minh.
Giản Minh ăn mặc sang trọng, khi cửa xe mở ra, cậu ta khẽ cười với Thời Kỳ.
Rõ ràng là cậu ta cố tình dừng lại trước mặt Thời Kỳ.
Phía sau hai người là tiếng gào thét của fan hâm mộ. Tránh ánh đèn nhấp nháy khiến màn đêm lóe lên như ban ngày, Thời Kỳ quay lưng lại vẫn cảm thấy chói mắt, anh vô thức dùng tay che mắt Phong Nhiên lại.
"Thật trùng hợp, cậu cố ý đến đây đợi tôi à?" Vệ sĩ không biết từ đâu xuất hiện, tách đám fan phía sau ra khỏi bọn họ, chỉ có hai người trước mặt mới có thể nghe được lời nói của Giản Minh.
“Trùng hợp ghê.” Thời Kỳ thẳng thừng nói: “Tôi còn có việc phải làm, đi trước.”
Thời Kỳ muốn rời đi nhưng Giản Minh đã nắm lấy cánh tay của Thời Kỳ trong khi những người hâm mộ phía sau cậu ta đang chụp ảnh và la hét.
“Ở lại dùng bữa cùng nhau nhé.”
Giản Minh tựa hồ không ý thức được hành vi hiện tại của mình có bao nhiêu không thích hợp. Cậu ta muốn Thời Kỳ ăn cơm cùng cậu ta nên đã đưa tay ra túm lấy anh. Cậu ta không quan tâm hành động này sẽ mang đến hậu quả gì cho Thời Kỳ, càng không quan tâm hành động này sẽ khiến cho các nhân viên công tác phía sau cậu ta sẽ hôn mê thế nào.
"Thôi, cậu làm việc trước đi." Thời Kỳ không muốn dây dưa với tên điên này. Ở đây có nhiều người như vậy, ai biết sẽ có tin đồn gì, hay sẽ bị đồn thành cái gì.
“Vì cậu, hôm nay tôi có thể không làm việc.”
Lời nói Giản Minh rất mập mờ, Thời Kỳ nghi ngờ nhìn Giản Minh, sau đó nhìn thấy ánh mắt cậu ta rơi vào Phong Nhiên.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng, nắm đấm của Thời Kỳ đã đập thẳng vào mặt Giản Minh.
"Bọn tôi còn có việc." Giọng điệu của Thời Kỳ đã hoàn toàn lạnh đi, ở nơi không ai để ý, bọn họ có thể tùy tiện gây sự. Nhưng hiện tại trước bao nhiêu ánh mắt như vậy, Thời Kỳ không muốn Phong Nhiên phải chịu quá nhiều sự chú ý.
"Tôi không muốn ở đây nữa." Phong Nhiên đáp lại lời của Thời Kỳ, giọng nói nhỏ nhẹ tràn đầy tủi thân.
Thời Kỳ cho rằng Phong Nhiên đang nhớ lại chuyện kiếp trước nên không thèm nhìn biểu tình của Giản Minh, trực tiếp kéo Phong Nhiên đi.
Thời Kỳ quyết đoán rời đi, thậm chí không thèm quay đầu lại, trong lúc nhất thời cũng không nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Giản Minh.
Cũng không nhìn thấy Phong Nhiên vẫn luôn cúi đầu lộ ra nụ cười chế nhạo với Giản Minh.
Đối với người hâm mộ mà nói, Giản Minh mới chính là trọng tâm chú ý của họ, còn Phong Nhiên đã rời đi thì họ cũng không có ý định để ý.
Càng không có ai chú ý đến Phong Nhiên dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ.
"Rác rưởi."
Ở đầu hẻm, Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Không cần phải buồn, khi về tôi sẽ nấu mì cho cậu. Cửa hàng đó giống mấy cửa hàng hot trên mạng, không chừng cũng không ngon đâu."
Mặc dù biết Phong Nhiên là một con hồ ly nhỏ, nhưng vết thương từ kiếp trước sẽ không thay đổi, những lời văn anh lướt qua đều là trải nghiệm cá nhân của Phong Nhiên.
Trên đời không có sự đồng cảm thực sự, chỉ có bản thân Phong Nhiên mới biết những đau khổ mà bản thân từng chịu.
"Anh Thời, tôi không cố ý làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa anh và bạn anh." Phong Nhiên cúi đầu, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, "Tôi chỉ... không thích đèn flash."
“Tôi biết, không cần phải tự trách mình, không sao đâu.” Thời Kỳ xoa đầu Phong Nhiên, giống như đang vuốt phẳng bộ lông của một chú cún nhỏ vừa bị mưa làm ướt.
“Anh không trách tôi sao?” Phong Nhiên chớp mắt nhìn Thời Kỳ bằng đôi mắt cún con.
"Không trách cậu." Thời Kỳ có chút không hài lòng nói.
Cậu bé này quả thực có trái tim... đủ mạnh mẽ. Nếu nói vừa rồi tâm tình cậu không tốt là vì ảnh hưởng của kiếp trước, vậy hiện tại là đang giả vờ ngoan ngoãn. Có thể ngay cả Phong Nhiên cũng không biết, lúc cậu thật sự buồn, khóe mắt sẽ hơi sụp xuống. Còn khi cậu giả vờ ngoan ngoãn thì dù ánh mắt có vẻ phù hợp nhưng mắt sẽ hơi ngước lên.
Khi đang lừa anh, Phong Nhiên rất phấn khích.
Đã đến lúc nào rồi mà vẫn không quên diễn kịch, xem ra không có vấn đề gì.
Cuối cùng Phong Nhiên cũng nở một nụ cười, cậu dường như cảm động trước sự an ủi của Thời Kỳ, thậm chí còn đưa tay ra ôm lấy eo Thời Kỳ.
"Cảm ơn anh Thời."
Phong Nhiên vùi mặt vào ngực Thời Kỳ, giọng nói có chút buồn buồn.
Thời Kỳ không ngờ hồ ly nhỏ lại chủ động ôm mình, lo lắng trong lòng hoàn toàn biến mất, thay vào đó anh lại mong đợi hành động tiếp theo của hồ ly nhỏ.
"Anh Thời, ngày mai tan học lớp bọn tôi có tổ chức họp mặt, có lẽ tôi sẽ về hơi muộn."
Họp lớp?
Không biết tại sao, Thời Kỳ đột nhiên nghĩ đến cô gái xuất hiện trong video giám sát.
"Cậu thích tham gia họp lớp à?"
"Vâng."
Phong Nhiên vẫn luôn không ngẩng đầu lên nên không nhìn thấy đôi mắt của Thời Kỳ đang nheo lại sau khi nghe những lời của cậu.
Thời Kỳ giống nguyên chủ ở một số điểm, chẳng hạn như anh thích kiểm soát mọi thứ và không thích những điều bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn của mình.
Nhưng cô gái Tần Thi được Phong Nhiên chào đón bằng một nụ cười rõ ràng là một chuyện ngoài ý muốn kiểu này.
Thật là khiến người ta khó chịu.
Trong lòng Thời Kỳ như có mưa axit, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa.
“Thích thì đi.” Thời Kỳ ổn định giọng nói, vô cùng ân cần: “Nhớ về sớm một chút, tôi sẽ bảo Lâm Mộc tới đón cậu.”
Trợ lý kiêm tài xế Tiểu Lâm nhận được tin nhắn của sếp, vừa về đến thì nhìn thấy cảnh hai người dịu dàng ôm nhau. Hai người không thể tách rời kia cuối cùng cũng lên xe, tài xế Tiểu Lâm vừa lái xe vừa buôn chuyện suốt cả chặng đường.
Về đến nhà, Phong Nhiên tự giác đến ghế sofa trong phòng khách, bắt đầu làm bài tập về nhà.
Nhìn Phong Nhiên cắm đầu học, Thời Kỳ chợt cảm thấy mình như một ông bố đơn thân già.
Còn là ông già vô dụng không biết chăm sóc con cái mà chỉ có thể cho con và mình ăn mì gói.
Là một bá tổng, sao có thể để bạn trai nhỏ của mình ăn những món không có dinh dưỡng như vậy...
Thời Kỳ đi tới trước mặt Phong Nhiên, lấy điện thoại di động ra, mở một ứng dụng giao đồ ăn nào đó.
"Muốn ăn gì…"
Còn chưa nói xong, lời nói của Thời Kỳ đã bị tin nhắn trên điện thoại của anh làm cho sửng sốt.
Thời Kỳ rất ít để ý đến tin tức giải trí, nhưng vì Giản Minh nên anh không xóa weibo trên điện thoại của nguyên chủ.
Anh nhìn thấy tin tức từ weibo gửi tới, bấm vào, nhìn thấy lưới chín ô vuông. Trong bức ảnh là Giản Minh đẹp trai sang chảnh phản chiếu dưới ánh đèn flash giống như thiên sứ giáng trần. Nhưng đây không phải là trọng tâm, điều Thời Kỳ chú ý chính là chín tấm ảnh, trong mỗi tấm ảnh đều có hai nhân vật quen thuộc.
Là anh và Phong Nhiên!
Gần như ngay lập tức, Thời Kỳ nghĩ về những chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Vào thời điểm này, bài đăng trên weibo này đã lên hotsearch, các bình luận bên dưới hotsearch không chỉ bao gồm các fan mê đẹp mà còn có những người đang cố gắng tìm ra danh tính của họ.
Trong ảnh, toàn bộ người hâm mộ đều bị bảo vệ chặn lại, chỉ còn lại hai người họ đứng trước ngôi sao lớn.
Danh tính của họ khơi dậy vô số sự tò mò.
Xem bình luận bên dưới, hiển nhiên không có gì, nhưng Thời Kỳ vẫn rất tức giận.
"Muốn thì cậu có thể gọi đồ ăn ngoài, tôi còn chút việc." Thời Kỳ quay người đi lên lầu, cạch một tiếng, cửa phòng sách đóng lại, Thời Kỳ lúc này mới buông ra thanh âm.
"Tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, xóa tất cả những tấm ảnh trên mạng này, một tấm cũng không được để lại. Đồng thời xóa tất cả những bình luận tiết lộ danh tính, đặc biệt là những bình luận về Phong Nhiên."
Lâm Mộc vừa mới về đến nhà đã nhận được điện thoại của ông chủ, còn chưa kịp phàn nàn về số phận chó già của mình thì lời nói của Thời Kỳ khiến cậu ta lạnh cả người, hiếm khi ông chủ nói chuyện với cậu ta bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy.
Lâm Mộc lại nhìn điện thoại, Thời Kỳ gửi cho cậu ta một tin nhắn trong điện thoại, bấm vào thì ra một bài đăng trên weibo có chín ô.
“Vâng.” Lâm Mộc cũng nhìn thấy hai người họ trong ảnh, lập tức hiểu được ý của ông chủ.
Sau khi cúp điện thoại, Thời Kỳ vẫn chăm chú xem tin tức trên mạng.
Điều anh không muốn nhất chính là danh tính của Phong Nhiên bị người khác biết đến. Nói cách khác, anh hoàn toàn không muốn Phong Nhiên bị người trên mạng nhìn thấy, miêu tả trong nguyên tác quá dữ tợn, Thời Kỳ lo lắng anh không thể thay đổi cốt truyện của nguyên tác.
Internet luôn thay đổi, và khó kiểm soát nhất.
Reng reng reng, điện thoại reo.
Thời Kỳ thậm chí còn không nhìn thấy ai đang gọi cho mình mà trực tiếp nhấc máy.
"Thời tổng." Người lên tiếng mỉm cười, Thời Kỳ vừa nghe đã biết người này là ai.
"Tề Nhạc."
"Tên nhóc Giản Minh hôm nay trở về, phòng đã được đặt trước." Giản Minh thường xuyên rời khỏi Tấn Thành, khi cậu ta trở về, bọn họ cơ bản sẽ tụ tập với nhau một chút.
Nhưng bây giờ Thời Kỳ vừa nghe đến cái tên này liền tức giận, giọng điệu rất khó chịu nói: "Không được, trong nhà còn có việc."
“Có phải là do hot search trên weibo không?” Giọng Tề Nhạc truyền vào tai nghe, giọng điệu bình tĩnh, "Cũng không phải chuyện gì to tát, hiện tại có nhiều chuyện mới mẻ lắm, không bao lâu nữa mọi người sẽ quên thôi, đừng lo lắng như vậy. Với lại coi như bị phát hiện đi, cậu là bạn của Giản Minh, những cư dân mạng đó có thể làm gì với cậu chứ."
Nghe vậy, Thời Kỳ im lặng.
Một lúc sau, một giọng nói ở bên phía Tề Nhạc truyền tới.
“Cậu lo lắng bạn học nhỏ của cậu sẽ bị đào ra à?” Giọng Tề Nhạc vẫn đang cười như cũ, nhưng nếu Thời Kỳ nghe kỹ, có thể nhận ra nụ cười đó có chút gượng ép.
Đáng tiếc, Thời Kỳ quá tập trung vào tin nhắn của Lâm Mộc, căn bản không để ý đến giọng điệu của Tề Nhạc.
“Ừ.” Thời Kỳ qua loa đáp một tiếng: “Tôi còn có việc, các cậu bận gì thì cứ làm trước đi.” Nói xong cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho Lâm Mộc.
“Sếp, tôi nghe nói có người đang thúc đẩy chuyện này.” Giọng nói của Lâm Mộc từ bên kia điện thoại truyền đến, ngay sau đó còn có tiếng gõ bàn phím: “Người đứng sau trốn rất kỹ, chưa tìm ra được. Nhưng hình như hắn đã dừng lại, những bức ảnh này có thể xóa ngay lập tức."
"Được rồi, tiếp tục điều tra người đứng sau." Thời Kỳ sẽ cảm thấy không yên lòng nếu không tìm được người này.
"Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Thời Kỳ làm mới lại bản tin, những bức ảnh trước đó cũng không còn nữa. Thời Kỳ thử tìm kiếm nhưng anh không thể tìm thấy những bức ảnh đó trên toàn bộ Internet, ngay cả những cuộc thảo luận của cư dân mạng cũng không còn nữa.
Thời Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Mà phía bên kia.
Cuộc điện thoại vừa rồi của Tề Nhạc là để loa ngoài, Giản Minh ngồi bên cạnh đều nghe được hết.
"Xem ra Thời Kỳ rất tức giận về chuyện này." Thanh âm của Tề Nhạc có chút cười trên nổi đau của người khác. Cầm ly rượu đưa lên miệng uống một ngụm, khi đặt ly rượu xuống, nguyên bản giễu cợt trên mặt biến mất thay bằng âm u lạnh lẽo, "Vốn nghĩ ít nhất là một trong số chúng ta, không ngờ lại là một học sinh trung học lông còn chưa đủ dài."
Giản Minh bực bội xoa xoa kiểu tóc đặc biệt được tạo riêng cho mình, trên khuôn mặt được ngành giải trí ca tụng giống với Nữ Oa hiện lên một nụ cười hung ác: "Ch/ơi ch/ết một học sinh cấp ba khó như vậy sao!"
"Ch/ơi ch/ết học sinh cấp ba?" Tề Nhạc cười lạnh, "Cậu cho rằng thái độ của Thời Kỳ đối với học sinh cấp ba này cũng giống như những món đồ chơi nhỏ trước đó? Dù có tin hay không, nếu cậu chạm vào cậu học sinh cấp ba đó, Thời Kỳ sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu."
Tề Nhạc nói, nhìn vẻ mặt càng thêm không thiện cảm của Giản Minh, tựa hồ như vô tình nói: “Cái tên có bệnh sạch sẽ Thời Kỳ đó trước nay chưa bao giờ chơi những thứ mà người khác từng chơi qua. Không biết nếu cậu học sinh cấp ba kia bị bẩn thì cậu ấy có còn quan tâm đến như vậy không nhỉ?"
Sau khi nghe Tề Nhạc nói, khóe miệng đang rủ xuống của Giản Minh đột nhiên nhếch lên.
"Vậy thử xem sao?"
Ngày hôm sau khi chuông tan học vang lên, lần đầu tiên những học sinh luôn nóng lòng muốn về nhà ở lại trong phòng học, túm năm tụm ba để thảo luận.
Phong Nhiên không hề lừa Thời Kỳ, hôm nay quả thực có một buổi họp lớp sau giờ học.
Nhưng đúng như Thời Kỳ nghĩ, cậu căn bản không thích tham gia bất kỳ cuộc họp lớp nào, đêm nay cậu chỉ có một mục đích duy nhất.
Phong Nhiên ngước mắt nhìn Tần Thi đang thu dọn đồ đạc, trong lòng khẽ thở dài.
Ở kiếp trước chính là vào tối nay, tại cái gọi là họp lớp này, Tần Thi bị k/éo vào một con hẻm, bị h/ủy ho/ại cả đời.
Theo đạo lý mà nói thì Phong Nhiên không hề sai, nhưng nếu ta không gi/ết Bá Nhân thì Bá Nhân sẽ vì ta mà ch/ết.
Chính lòng tốt của Tần Thi đối với Phong Nhiên đã rước lấy những tai họa đó.
Kiếp trước cậu không thể làm được gì, nhưng bây giờ có cơ hội, Phong Nhiên muốn giúp đỡ cô gái tội nghiệp này.
Kẻ chủ mưu vụ b/ạo l/ực này là Lộ Trình đã vào đồn mấy ngày trước. Nhưng thủ hạ của Lộ Trình vẫn còn đang rêu rao ở bên ngoài, cậu không thể đảm bảo rằng hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vì thế cậu quyết định tham gia buổi họp mặt tối nay.
Đây không phải là buổi họp lớp đầu tiên, nhưng họp lớp lần trước Phong Nhiên lại không tham gia. Lần này lớp trưởng – người tổ chức bữa tiệc lần này không ngờ Phong Nhiên lại đăng ký tham gia nên gặp khó khăn trong việc sắp xếp xe.
Theo đạo lý mà nói thì con trai nên ngồi chung xe với con trai, con gái nên ngồi cùng xe với con gái. Nếu có người lén yêu đương thì lớp trưởng sẽ lấy việc công làm việc tư mà sắp xếp để họ ngồi chung với nhau.
Nhưng chẳng có cậu trai nào muốn ngồi cùng xe với Phong Nhiên.
“Hay là cậu đi cùng một chiếc với bọn tớ nhé.” Mặt Tần Thi hơi đỏ, kéo hai cô bé đến trước mặt Phong Nhiên, giọng điệu có chút ngượng ngùng.
Hai cô bé còn lại cũng không phản đối, Phong Nhiên gật đầu, mở cửa tay lái phụ bước vào.
Xe càng lúc càng gần nơi cần đến, một lúc sau, khung cảnh đường phố quen thuộc ánh vào tầm mắt Phong Nhiên. Khi anh ngẩng đầu lên, trước mặt hiện lên hai chữ quen thuộc - Bóng Đêm.
Ở Tấn Thành chỉ có một quán này thôi sao?
Sau khi xuống xe, nhóm người vẫn chưa bước vào nhưng tiếng ồn ào quen thuộc đã xuyên qua nhiều chướng ngại vật mà chui vào tai mọi người.
"Phòng riêng đã được đặt trước, chúng ta vào đi." Lớp trưởng đếm số người lại, sau khi tập trung đông đủ thì nhóm người bước vào Bóng Đêm.
Dù sao thì vẫn là học sinh cấp 3, cái gọi là họp lớp chính là một nhóm người cùng nhau ăn uống, ca hát, dù có ai nhắc đến chương trình cấm 18 cộng kia cũng sẽ bị từ chối.
Phong Nhiên không có hứng thú với tiếng quỷ khóc sói gào của bọn họ. Sau khi vào phòng riêng, cậu tìm một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống.
Cũng may Phong Nhiên bình thường rất yên tĩnh, bây giờ ngồi một mình ở trong góc cũng không ai bất ngờ.
Sau vài bài hát, không khí dần trở nên sôi động.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cửa phòng riêng đột nhiên mở ra.
Một người lạ mặt bước vào, vừa bước vào cửa, mọi người trong và ngoài cửa đều sửng sốt.
"Ôi trời, xin lỗi, tôi đi nhầm chỗ, tôi đi nhầm chỗ."
Người tới liếc nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại ở góc tường một lúc rồi mới ra khỏi phòng.
Khi cửa phòng riêng được mở ra, Phong Nhiên vô thức ngước mắt lên.
Cậu không nhận ra người mở cửa phòng riêng, nhưng khi vừa thu tầm mắt lại thì một bóng người quen thuộc đi qua phía sau người mở cửa.
Nhìn thấy người này, Phong Nhiên chợt thấy sống lưng ớn lạnh.
Lộ Trình!
Tại sao anh ta lại ở đây!
Không phải anh ta nên ở đồn cảnh sát sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Nhà họ Hứa sao có thể bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy!
Nhưng bây giờ cái này không phải là điều quan trọng nhất.
Phong Nhiên đột nhiên đứng dậy và nhìn xung quanh, cả phòng không có bóng dáng của Tần Thi.
Phong Nhiên đi đến trước mặt hai cô gái ngồi trên xe trước đó: "Tần Thi đâu?"
"Tần Thi? Cô ấy đi vệ sinh."
Sắc mặt Phong Nhiên lạnh lùng đến đáng sợ, giọng nói của hai cô bé hơi run nhìn Phong Nhiên khí lạnh bức người.
Nghe vậy, Phong Nhiên đột nhiên quay người rời đi.
Tại sao lại trùng hợp như vậy, Tần Thi không có ở đây, Lộ Trình lại vừa vặn xuất hiện.
Chẳng lẽ dù cậu có trùng sinh lần nữa cũng không thể thay đổi được số mệnh của Tần Thi?
Nghĩ đến đây, Phong Nhiên toát mồ hôi lạnh.
Đường đến con hẻm ở kiếp trước dường như đã khắc sâu vào xương tủy, Phong Nhiên hoàn toàn dựa vào trí nhớ để đến được góc tối đó.
Bốn phía đều có ánh đèn khắc cầu vồng, nhưng chỉ có con hẻm nhỏ này lại giống như miệng của một con thú khổng lồ, từng chút một nuốt chửng lý trí của Phong Nhiên.
Khi sắp bước vào con hẻm, Phong Nhiên dừng lại.
Cũng may hẻm nhỏ yên tĩnh, không có âm thanh nào khiến cậu không thể chấp nhận được.
Ngay khi Phong Nhiên lấy hết can đảm bước vào con hẻm thì có hai giọng nói phát ra từ đó.
"Lão đại, tôi vừa nhìn qua, dáng dấp của người đó quả thực không tệ."
"Hehehe, lần này hai chúng ta hời rồi, vừa được hưởng thụ, vừa được nhận tiền."
"Đúng rồi, chuẩn bị máy quay xong hết chưa?"
"Chuẩn bị xong hết rồi, lát chụp thêm hai tấm nữa. Hehehe, đến lúc đó chúng ta sẽ giữ lại hai tấm, không chừng sau này còn có thể chơi thêm vài lần nữa."
Một giọng nói ghê tởm vang lên, những lời này truyền đến tai Phong Nhiên, chồng lên ký ức của cậu. Mọi chuyện kiếp trước hiện lên trong đầu, Phong Nhiên gần như không suy nghĩ mà lao thẳng vào hẻm nhỏ, đấm một cú vào nơi giọng nói phát ra.
"Đmm!”
Cú đấm như xé tan bóng tối, đấm thẳng vào con chuột đứng trong bóng tối ra ngoài hẻm nhỏ.
Ánh trăng chiếu lên mặt hắn, Phong Nhiên rốt cục nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông này. Khuôn mặt vô cùng dữ tợn, bên cạnh mắt còn có một vết sẹo dài.
Không phải là một trong những người ở kiếp trước.
Mà là người vừa đi nhầm phòng lúc nãy!
"Đm!" Mặt sẹo không ngờ có người đánh lén từ phía sau, lúc nhìn qua cũng thấy mơ màng, sau đó nở một nụ cười thô tục lại nham hiểm: "Đm, không ngờ bọn tao còn chưa ra tay mà mày đã tìm tới trước rồi."
Vừa nói xong, một nắm đấm từ phía sau Phong Nhiên vung đến.
Phong Nhiên thậm chí không thèm tránh, nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị đánh lén kia.
“Răng rắc” một tiếng, tiếng xương bị trật khớp vang lên trong đêm tối.
"Ahhhhhh!" Âm thanh như g/iết heo vang lên trong hẻm nhỏ, Phong Nhiên đá vào đùi người đàn ông đang la hét, người kia ngã về phía trước, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất. Tên mặt dài ma sát trên mặt đất, tiếng thét chói tai liên tục vang vọng, có thể so sánh với nhân vật chính của một bộ phim kinh dị.
Phong Nhiên giẫm lên chân tên mặt dài, ngước mắt nhìn tên mặt sẹo, đôi mắt giống như một con thú hoang lột bỏ lớp d/a ng/ười, mang theo s/át ý khát m/áu.
"Hóa ra người bọn mày muốn tìm là tao à."