[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 32

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 32 - Nguyện vọng

Sáng sớm hôm sau, Phong Nhiên thu dọn đồ đạc như thường lệ, chuẩn bị ăn sáng rồi đi học. Lúc cậu mở cửa, dì thường đứng trong bếp làm bữa sáng mỗi ngày vậy mà không đến.

"Anh Thời, đây là?"

Phong Nhiên nhìn bát mì trên bàn ăn rồi lại nhìn Thời Kỳ đang ngồi đối diện mình, đột nhiên có dự cảm không lành.

"Mì trường thọ, anh tự làm." Thời Kỳ cong mắt cười.

Phong Nhiên nhìn bát mì trường thọ đang bốc khói trên bàn, rau cải xanh biếc cùng với trứng rán vàng óng nằm trên sợi mì cán tay còn nóng hổi.

Phong Nhiên cầm đũa lên, cố gắng gắp một đũa mì lên cho vào miệng.

"Thế nào?"

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên đầy mong đợi.

"Ngon lắm."

Ngoại trừ việc đồ ăn nấu hơi nhừ và mỳ hơi mặn.

Thời Kỳ đã giấu kỹ ba bát mì còn lại với bảy tám quả trứng rán hơi cháy trong bếp cuối cùng cũng nở nụ cười đắc ý.

"Đi học đi, buổi tối anh đưa em đi chơi."

Thời Kỳ đẩy Phong Nhiên ra khỏi phòng với vẻ mặt thần bí. Nhìn bóng người khuất dần, nụ cười trên mặt anh dần nhạt đi, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.

"Lâm Mộc, cậu đã tới Thụy Sĩ chưa?"

"Đã đến thưa sếp, tình huống ở đây đúng như sếp đoán." Giọng nói của Lâm Mộc có chút cứng ngắc, hồi lâu mới phát ra âm thanh trong điện thoại, "Sếp, nếu bây giờ sếp dừng lại, chúng ta còn có cơ hội. " Từ khi tốt nghiệp Lâm Mộc đã làm việc tại Khoa học Kỹ thuật Thời Phương, hắn biết Thời Kỳ không phải kẻ ngốc.

Nhưng những gì ông chủ của hắn đang làm bây giờ chẳng khác nào tự s/át.

Vì một Phong Nhiên, thật sự đáng giá sao? 

“Chuẩn bị tiền trợ cấp thôi việc cho nhân viên.” Giọng Thời Kỳ không hề có một tia gợn sóng, như thể anh chỉ đang nói rằng thời tiết hôm nay không tệ.

"Sếp!"

"Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi."

Sau khi cúp điện thoại, Thời Kỳ nhìn tài sản của nguyên chủ trên màn hình máy tính. Như vậy một nháy mắt, anh cảm thấy mình rất tùy hứng.

Tuy nhiên, Thời Kỳ không còn quan tâm nữa.

Trường Trung học Khải Thịnh.

Phong Nhiên đang ngồi trong phòng viết bài, tay hơi khựng lại, không biết tại sao trong lòng luôn có chút không thoải mái.

Cuối cùng khi tan học, Phong Nhiên theo thói quen đợi mọi người trong lớp rời đi rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ngay khi chuẩn bị rời khỏi phòng học, một bóng người đã chặn trước mặt cậu.

“Phong Nhiên, hôm nay là sinh nhật của cậu, đây là quà tặng cho cậu.” Mặt Tần Thi hơi đỏ, hôm nay cô cố ý mặc một chiếc váy trắng, ánh nắng chiều không tính là chói mắt, mang theo một mảnh gợn sóng chiếu lên người cô gái.

Phong Nhiên nhìn chiếc hộp Tần Thi đang cầm, lại nhìn cô một chút, giọng điệu hơi lạnh nhạt: “Có phải tôi đã làm gì khiến cậu hiểu lầm không?”

Đối với Tần Thi, Phong Nhiên thực sự đối xử với cô hoàn toàn không giống như bình thường, nhưng đó chỉ là so sánh với những người khác ở Khải Thịnh mà thôi. Phong Nhiên chưa bao giờ có cảm tình với Tần Thi, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng vậy.

Nếu có thể, cậu thậm chí còn hy vọng Tần Thi sẽ không bao giờ đến gần cậu.

Có lẽ chính vì như vậy mới khiến Tần Thi hiểu lầm.

"Tớ..." Nghe được lời của Phong Nhiên, nụ cười trên mặt Tần Thi cứng đờ.

"Bạn học Tần, tôi không thích cậu."

Phong Nhiên không muốn Tần Thi hiểu lầm nên thẳng thừng mở miệng từ chối tất cả cảm tình của Tần Thi.

Sắc mặt Tần Thi tái nhợt.

"Là bởi vì Thời Kỳ sao?" Tần Thi trong lúc nhất thời tức giận, không chút quan tâm nói ra một câu. Thế nhưng vừa nói xong, cô lại hối hận.

Nếu vừa rồi Phong Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, thì bây giờ chính là lạnh giá.

"Cậu nói gì?"

"Là bởi vì Thời Kỳ đúng không? Bởi vì anh ấy tài trợ cho cậu, cho nên cậu phải… Cậu vẫn là học sinh, còn có tương lai tươi sáng, cần gì phải làm loại chuyện này? Cậu đừng để anh ấy tài trợ có được không? Không phải cậu thiếu tiền à? Tớ có thể giúp cậu.” Tần Thi lớn như này rất ít khi thất thố như bây giờ, cô biết rõ làm như vậy là không đúng, nhưng lại không khống chế được chính mình.

Phong Nhiên cúi đầu nhìn Tần Thi đang nắm lấy cánh tay mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng vô cùng.

Xem đi, dù sự thật có thế nào đi chăng nữa thì người ngoài cũng sẽ chỉ nghĩ rằng Thời Kỳ đang bao nuôi mình.

Tránh khỏi tay Tần Thi, Phong Nhiên không thèm nói với cô một lời, xoay người rời đi.

Tần Thi nhìn đôi bàn tay trống vắng của mình, cuối cùng nước mắt không kìm được mà tuyệt vọng rơi xuống.

"Ha, người như vậy có đáng để cậu thích không?" Một giọng nói giễu cợt từ phía sau cánh cửa vang lên, Tần Thi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt khinh thường.

Sau khi rời khỏi lớp học, Phong Nhiên kìm nén mọi cảm xúc mà bước đến cổng trường, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.

Hôm nay Thời Kỳ không mặc vest đắt tiền hay hàng xa xỉ không có thương hiệu mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, nhãn hiệu có thể nhìn thấy khắp phố.

Không còn những logo chói lóa đó, Phong Nhiên cảm thấy mối quan hệ giữa Thời Kỳ và mình dường như đã được cải thiện đôi chút.

"Anh Thời."

"Mặc bộ này mà còn được gọi là anh Thời thì không thích hợp lắm nhỉ?" Thời Kỳ hừ hừ xoa tóc Phong Nhiên hai lần. Mái tóc của Phong Nhiên mềm mại, hoàn toàn khác với khí chất của chủ nhân.

“Vậy gọi A Kỳ.” Phong Nhiên chủ động nắm tay Thời Kỳ giữa dòng người đến người đi.

Thời Kỳ cúi đầu nhìn bàn tay đan xen với bàn tay của chàng trai trẻ, tay chàng trai trẻ mang theo nhiệt độ của gió, có chút lạnh lẽo.

"Còn sáu tiếng nữa là bạn học Phong của chúng ta sẽ tròn mười tám tuổi." Thời Kỳ ngước mắt nhìn Phong Nhiên cũng đang nhìn anh, đôi mắt u oán kia dường như mang theo ý cười, đốt sáng bầu trời trước mắt Thời Kỳ.

Chàng trai trẻ rực cháy giống như sao trời, ngay cả khi bị mây đen che khuất, anh vẫn cảm thấy ngôi sao đó là tồn tại rực rỡ nhất trên khắp bầu trời.

Khiến người mê đắm cam nguyện trầm luân.

“Mỗi người chỉ có một lần mười tám tuổi thôi, hôm nay cái gì cũng có thể được thỏa mãn. Em đã nghĩ kỹ món quà mà mình muốn chưa?”

Nghe thấy Thời Kỳ nói, Phong Nhiên đang đi về phía trước dừng bước, nghiêng người nhìn Thời Kỳ đang đứng bên cạnh mình. Đêm ở Tấn Thành hôm nay phá lệ đến sớm, đèn đường hai bên đường mờ ảo, học sinh tan học tốp năm tụm ba tụ tập một chỗ nói chuyện cười đùa, rõ ràng là không gian ồn ào huyên náo, nhưng Phong Nhiên lại cảm thấy cực kỳ yên tĩnh.

Cậu đứng trước mặt Thời Kỳ, nhìn chính mình phản chiếu trong mắt Thời Kỳ, lắng nghe nhịp tim của hai người đan xen. Trong chớp mắt này, thế giới dường như đã bị nhấn nút tạm dừng, để cậu muốn làm gì thì làm.

“Gì cũng có thể sao?”

Giọng nói của Phong Nhiên có chút khàn khàn.

“Đúng vậy, hôm nay em có thể ước nguyện.” Thời Kỳ đứng dưới ngọn đèn, ánh sáng mờ ảo khiến anh phá lệ dịu dàng, giống như có thể tha thứ cho mọi tổn thương đã gây ra cho cậu.

“Lát nữa em sẽ nói cho anh biết.” Phong Nhiên rất muốn hôn anh, nhưng cuối cùng lại không làm bước đó.

“Được thôi, hôm nay là sinh nhật của em, em có quyền quyết định.” Thời Kỳ nhìn mười ngón tay đang đang xen với nhau, nụ cười trên mặt càng tươi sáng hơn: “Vốn là muốn dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, nhưng vừa nghĩ đến món phở xào lần trước chưa ăn được, luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.”

Phong Nhiên nghe thấy phở xào liền thấy ê răng, không phải vì phở xào không ngon, mà chủ yếu là khi nghe thấy lời này, cậu liền nghĩ đến khuôn mặt của Nguyễn Trần.

Một cảnh tượng bị đè nén sâu trong trí nhớ hiện lên, Thời Kỳ cầm một chùm chìa khóa đưa cho Nguyễn Trần, khoảng cách hai người rất gần, lúc nói chuyện, trên mặt Thời Kỳ là nụ cười nhẹ nhàng. Đó không phải là kiểu cười tùy ý trêu chọc người khác, mà là nụ cười chân thành và xuất phát từ trái tim.

Là chìa khóa ở đâu?

Thời Kỳ còn có một biệt thự khác sao?

Có phải Thời Kỳ cũng từng nói thích Nguyễn Trần?

Sự ghen tuông to lớn dường như nuốt chửng Phong Nhiên.

Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, trong lòng đột nhiên rất muốn biết, nếu như Thời Kỳ phát hiện mình là người như thế nào thì có còn thích mình nữa không?

Nghĩ đến đây, Phong Nhiên nắm chặt tay còn lại của cậu.

Mặc kệ có thích hay không, cậu cũng sẽ khiến Thời Kỳ ở bên cạnh mình.

"Anh đã làm một cái cẩm nang rồi, nghe nói đây có món phở xào ngon nhất Tấn Thành." Thời Kỳ không có đủ loại hào quang trên người giống như một sinh viên Đại học bình thường, thừa dịp tan học sẽ chạy ra ngoài ăn. Cả con phố náo nhiệt, đám người rộn rộn ràng ràng, giống như vốn phải như thế.