
Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 17 – Tranh tài kết thúc
Khi Thời Kỳ thức dậy vào ngày hôm sau, căn phòng đối diện đã trống không.
“Thưa anh, vị khách ở phòng 628 nhờ tôi đưa cái này cho anh.” Nhân viên lễ tân đưa một tờ giấy ghi chú cho Thời Kỳ.
Thời Kỳ nhận lấy.
"Anh Thời, tôi đi thi đấu. Ba ngày nữa gặp lại."
Ba ngày sau?
“Thưa cô, tất cả những người đang chuẩn bị tham gia cuộc thi đều trả phòng rồi sao?”
“Đúng vậy, cuộc thi hoàn toàn đóng kín và khán giả chỉ được phép tham gia vào ngày thi đấu cuối cùng." Cô gái ở quầy lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp, khiến sắc mặt Thời Kỳ không tốt lắm.
Một nhà kho ở ngoại ô Kinh Đô.
"Sếp, đã nhận được người, hiện tại có muốn về Tấn Thành không?" Lâm Mộc đứng trong nhà kho tối tăm mờ mịt, vẫy vẫy khói không tồn tại. Không biết trước đó trong nhà kho này cất giữ thứ gì mà luôn có thứ gì đó trong không khí, một mùi hương không thể diễn tả được.
Lâm Mộc tìm một góc tương đối sạch sẽ, nhìn thiếu niên bị trói vào ghế, hai mắt đỏ hoe sưng tấy vì khóc, còn người đàn ông ngồi trên chiếc giường thấp, khóe miệng đang mỉm cười, một đôi mắt luôn dò xét trên người mình.
Người đàn ông này thoạt nhìn không có vẻ gì là người tốt, hắn có đôi mắt như dao, râu quai nón che gần hết khuôn mặt, còn có... một vết sẹo đáng sợ như con rết ở khóe mắt.
Nói thật, nếu không phải mệnh lệnh của sếp, cộng thêm việc Nguyễn Trần bị trói mà quần áo vẫn còn nguyên vẹn, Lâm Mộc nhất định muốn báo c/ảnh sát.
"Đưa về đi, nhớ cẩn thận chút." Giọng nói của Thời Kỳ từ đầu bên kia điện thoại vang lên, lúc Lâm Mộc đang định nói thì người đàn ông có râu quai nón trên giường đột nhiên cử động, Lâm Mộc cảnh giác nhìn hắn.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn nói với ông chủ của cậu hai câu."
Lâm Mộc dường như nhìn thấy nụ cười không nhiều trên khuôn mặt trần trụi của người đàn ông có râu.
“Đưa điện thoại cho anh ta.” Thời Kỳ nghe vậy liền nói với Lâm Mộc.
Lâm Mộc ngoan ngoãn đưa điện thoại cho người đàn ông có râu quai nón.
"Cậu muốn đưa cục bột này về Tấn Thành? Tôi đề nghị không nên làm như vậy." Người có râu quai nón ngừng cười, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy.
"Xin lắng tai nghe."
"Thế lực Kim gia mà cậu nói ở Kinh Đô không nhỏ, gần đây lại bắt được cục bột này. Mặc dù các cậu đi tàu hỏa, đường sắt cao tốc hay đi máy bay thì cũng không an toàn."
“Lái xe về.” Thời Kỳ vốn không muốn để Lâm Mộc đón Nguyễn Trần bằng phương tiện công cộng.
“Cũng không an toàn.” Người đàn ông có râu quai nón uể oải nói: “Ở trạm thu phí cũng có người, nếu trên đường cao tốc trình diễn tốc độ, thì khả năng sống sót của cục bột này không lớn. "
Nghe vậy, Thời Kỳ im lặng.
Với tư cách là một người hành nghề luật, mỗi khi gặp phải tình huống này, anh đều muốn đưa ra luật hình sự và tát thẳng vào mặt những kẻ mù quáng trước luật.
"Cho nên…."
"Cho nên cách an toàn nhất là để người này ở đây. Chỗ của tôi rất hẻo lánh, không có người bình thường nào nghĩ đến việc đến đây." Người đàn ông có râu quai nón nói với giọng điệu bình tĩnh, còn có chút đắc ý: "Cuộc thi của tâm can bảo bối của cậu sẽ kéo dài ba ngày. Tôi nghĩ chắc ba ngày sau cậu cũng về lại Tấn Thành. Ba ngày này tôi sẽ giữ cục bột ở lại chỗ tôi, tôi cam đoan sẽ nuôi cậu ta trắng trẻo mập mạp."
"Huhuhuhu!"
Một tiếng rên rỉ quen thuộc vang lên, Thời Kỳ hơi suy nghĩ một chút rồi quyết định làm theo.
"Lâm Mộc, cậu về Tấn Thành trước đi, làm tốt việc tôi yêu cầu."
"Vâng, thưa sếp."
Sau khi cúp điện thoại, Thời Kỳ ngồi ở trên giường. Một lúc sau, anh mỉm cười bất lực.
Thời gian hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Hai ngày qua, đúng như Thời Kỳ dự đoán, điện thoại di động của anh không có động tĩnh gì.
Sáng sớm ngày thứ ba, Thời Kỳ mang theo một tấm vé bước vào trung tâm hội nghị và triển lãm.
“Thưa cậu, cậu tới đây để xem trận đấu của ai?”
Thời Kỳ vừa ngồi xuống, bên cạnh đã có một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị tiến tới bắt chuyện.
"Em trai." Thời Kỳ nghĩ đến Phong Nhiên, mỉm cười gật đầu.
Bây giờ mình cũng chu cấp cho cậu ấy đồ ăn thức uống, hỗ trợ cậu ấy đi học, còn lau mông cho cậu ấy, để cậu ấy gọi mình một tiếng anh trai cũng được nhỉ?
“Ấy, đứa trẻ của cậu học trường nào vậy?” Người đàn ông trung niên rất thân thiện với anh.
"Khải Thịnh."
"Ôi trời, không phải trùng hợp sao? Con trai của tôi cũng học Khải Thịnh." Người đàn ông trung niên nhìn Thời Kỳ với thái độ nước mắt lưng tròng như đồng hương gặp đồng hương. Thời Kỳ biết người này rất thân thiện, nhưng không ngờ lại thân thiện đến thế.
"Thật sao? Thật trùng hợp. Con trai của anh là ai?" Thời Kỳ rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của người đàn ông trung niên. Anh có bệnh thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc cơ thể với người lạ.
"Con trai tôi tên là Vương Siêu!" Khi nhắc đến con trai mình, người đàn ông trung niên cười rất kiêu ngạo, "Tôi là một người cha không có năng lực, tôi chỉ có thể vào được Khải Thịnh vì sự cố gắng của con trai tôi thôi. Tháng trước nó còn được người ta tài trợ nữa."
"Vương Siêu?"
Đúng lúc các thí sinh bước lên sân khấu, Thời Kỳ liếc mắt liền nhìn thấy Phong Nhiên.
Khải Thịnh đến tham gia tranh tài cũng chỉ có một Vương Siêu.
Đúng là trùng hợp.
Khi các thí sinh bước lên sân khấu, Thời Kỳ không nói chuyện với người đàn ông trung niên nữa mà tập trung nhìn Phong Nhiên trên đó.
Sau hai ngày thi đấu, Phong Nhiên trẻ trung và tràn đầy năng lượng cũng có vẻ mệt mỏi.
Chẳng qua Thời Kỳ nhìn cậu, hồ ly nhỏ này giống như cá gặp nước, tự do.
Dù sao thì cũng thoải mái hơn nhiều so với việc ở bên cạnh mình.
Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, bất giác mang theo nụ cười. Nếu Thời Kỳ có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt anh, nhất định sẽ giật mình vì nhận ra nụ cười trên khuôn mặt anh giống hệt nụ cười của người đàn ông trung niên bên cạnh.
Toàn bộ đèn của hội trường đã được bật lên, một người đàn ông mặc vest từ phía sau đi tới, bóng dáng người đàn ông vừa xuất hiện, trong micro đã vang lên tiếng cười cởi mở.
"Xin chào mọi người, chào mừng đến với vòng chung kết của cuộc thi thanh niên toàn quốc. Tôi là Tống Thần, là người chủ trì cuộc thi hôm nay." Sau khi Tống Thần nói xong, trong hội trường vang lên một tràng pháo tay.
"Các vị tướng trẻ trên sân khấu có thể nói là đã nỗ lực hết mình đi qua cửa trảm tướng, cuối cùng đã đến được trận chung kết. Chúng ta trước tiên dành cho họ một tràng pháo tay nồng nhiệt."
Nói xong, tiếng vỗ tay trong hội trường lớn hơn trước một chút.
"Hôm nay, ngoài một số tuyển thủ trẻ, còn có một vị khách bất ngờ đến tham dự trận chung kết của chúng ta. Anh ấy chính là nghệ sĩ piano trẻ tuổi tài năng Tô Triển!"
Sau khi người dẫn chương trình phát biểu xong, giữa hội trường đã truyền đến tiếng vỗ tay nồng nhiệt nhất.
Nghe vậy, Thời Kỳ liền hiểu ra, vừa rồi anh còn suy nghĩ, một cuộc thi dành cho thanh thiếu niên nhưng trong hội trường lại có rất nhiều người trẻ nhìn qua tầm hai mươi tuổi, hóa ra là có minh tinh.
Thời Kỳ thu tầm mắt khỏi hiện trường, lần nữa rơi vào Phong Nhiên.
"Xin chào mọi người, tôi là Tô Triển." Một giọng nói trong trẻo phát ra từ micro, Thời Kỳ cảm thấy giọng nói này nghe quen quen.
Nhìn sang, Thời Kỳ sửng sốt.
Người đàn ông này không chỉ có giọng nói quen thuộc mà ánh mắt của cậu ta cũng rất quen thuộc.
Người này… không phải là người mình nhìn thấy lần trước ở công ty của Tề Nhạc sao?
Nếu người này ở đây thì liệu Tề Nhạc có ở đây không?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Thời Kỳ liền bật cười.
Đối với những tình nhân này, Tề Nhạc trước giờ vung tiền thì đến, vung tiền thì đi, làm sao cậu ta có thể đặc biệt đến Kinh Đô vì một người tình nhỏ.
Phong Nhiên đang nói chuyện với đồng đội trên sân khấu, ngẩng đầu lên một cái liền bắt gặp một đôi mắt đang cười.
Phong Nhiên không biết liệu ánh sáng trong hội trường này có chói quá hay không, Phong Nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
"Cố lên."
Thời Kỳ nở một nụ cười vô cùng tươi tắn với Phong Nhiên, cũng mặc kệ cậu có nhìn thấy hay không, sau khi nói "Cố lên" bằng khẩu hình miệng thì vươn tay nắm thành nắm đấm, lắc lắc với Phong Nhiên.
Ông chú bên cạnh quan sát động tác của anh, cũng huơ tay bắt chước.
Hai người trên khán đài nhìn thấy hành động của những người dưới khán đài. Động tác lại nhất quán một cách đáng ngạc nhiên.