Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 18 - MVP
Sau khi Tô Triển hoàn thành màn tự giới thiệu dài dòng của mình, cuộc thi cuối cùng cũng bắt đầu.
Thời Kỳ nhìn những câu hỏi nhấp nháy trên màn hình, cây bút trên tay các thành viên của cả hai đội không ngừng nghỉ. Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác được giải quyết, Thời Kỳ cũng căng thẳng theo, như thể anh thực sự đang tham gia cùng.
Phụ huynh có con tham gia các cuộc thi.
"Được rồi, bây giờ là câu hỏi cuối cùng." Người chủ trì và toàn hội trường đang trong không khí khẩn trương sôi nổi, lại khiến cho bầu không khí lại bớt căng thẳng hơn một chút. "Tỷ số hiện tại là 67:81. Tỷ số này vẫn còn có chênh lệch. Nhìn kìa, nhưng không cần phải lo lắng, hãy xem câu hỏi cuối cùng.”
Người dẫn chương trình chỉ vào màn hình lớn phía sau.
"Câu hỏi cuối cùng có giá trị 20 điểm”
Vừa nói xong, câu hỏi cuối cùng hiện lên trên màn hình, tiêu đề chỉ có mấy chữ, nhưng hình ảnh lại phức tạp đến mức trông như đang nhìn kính vạn hoa.
Câu hỏi vừa được đưa ra, người của hai bên đã nhanh chóng hành động.
Cuối cùng, chung quy Khải Thịnh đã thua một nước cờ.
Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên trên sân khấu, mặc dù thua nhưng tinh thần của Phong Nhiên rất tốt.
Trong cuộc thi đấu này, hầu hết người ghi điểm là Phong Nhiên. Mặc dù Khải Thịnh thua nhưng người giành được MVP trong trò chơi này là Phong Nhiên.
Nhìn thấy kết quả này, Thời Kỳ cảm thấy cũng có lý.
Phong Nhiên không thích Khải Thịnh và cậu ấy không muốn giành chiến thắng cho Khải Thịnh.
Nhưng MVP quả thực sẽ có ích cho kỳ thi tuyển sinh Đại học.
Phong Nhiên cầm giải thưởng MVP trong tay, cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái.
Nhưng nụ cười còn chưa kịp chạm vào mắt thì đã chạm phải ánh mắt của Thời Kỳ.
Kẻ máu lạnh vô tình đó lại cười còn vui hơn cả cậu.
Như thể thực sự vui vẻ vì chính mình vậy.
Nụ cười của Phong Nhiên nhạt đi hai phần.
Sau khi kết thúc tranh tài, các giáo viên không còn tiếp tục quấn lấy học sinh nữa. Nhìn thấy Phong Nhiên đi tới, Thời Kỳ bước tới và đưa cậu đi.
Hai người vừa rời đi không bao lâu thì phía sau xuất hiện một bóng người.
Rắc một tiếng.
【 Anh Thời, Phong Nhiên đã ra khỏi trung tâm hội nghị và triển lãm. 】
Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh.
Không biết có phải do góc chụp hay không nhưng bức ảnh này cực kỳ mơ hồ. Nhìn từ xa, có vẻ như tay Thời Kỳ đang nắm lấy Phong Nhiên.
Một lúc lâu sau, có tin nhắn đến từ bên kia điện thoại.
【 Đã biết. 】
Người cầm điện thoại nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt mơ hồ thở dài một tiếng rồi cất điện thoại trở lại túi.
"Chúng ta nên đi thôi. Chuyến đi này vốn đã gấp rồi, nếu không đi thì chúng ta sẽ không kịp lên máy bay."
“Đã biết.”
Ở bên kia, Thời Kỳ rời khỏi trung tâm hội nghị và triển lãm, đưa Phong Nhiên về khách sạn.
"Tiền phòng còn chưa hoàn lại cho cậu, nghỉ ngơi thật tốt một đêm rồi ngày mai chúng ta trở về Tấn Thành." Phong Nhiên cất chiến lợi phẩm của mình đi, lúc quay lại mới phát hiện Thời Kỳ đang ở rất gần mình.
Thời Kỳ không ngờ cậu đột nhiên quay đầu lại.
Trong lúc nhất thời, Thời Kỳ cảm thấy chóp mũi mát lạnh.
Mũi của Phong Nhiên chạm vào mũi của Thời Kỳ.
"Anh… Anh Thời."
Đằng sau tấm bình phong là tủ, anh không có đường thoát ra.
Khoảnh khắc hai người chạm nhau, một cơn gió mát bỗng thổi từ sau lưng Phong Nhiên, khiến cậu không khống chế được mà rùng mình.
“Khi chúng ta trở về, tôi sẽ làm một chiếc tủ chỉ để đựng chiến lợi phẩm của cậu.” Thời Kỳ rời mắt khỏi Phong Nhiên và nhìn về phía chiếc cúp trên tủ, “Được không?”
Phong Nhiên quay đầu lại nhìn chiếc cúp trên tủ một lúc lâu mới nói một chữ: “Được.”
Thời Kỳ lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với Phong Nhiên.
Sau khi nhận thấy nguồn nhiệt sau lưng đã biến mất, trái tim ấm áp của Phong Nhiên cũng dần bình tĩnh lại.
"Chúng ta đi thôi, vất vả lắm mới đến được Kinh Đô, đi dạo một vòng đi, tôi nghe nói chợ đêm ở Kinh Đô cũng được lắm."
Chợ đêm ở Kinh Đô quả thực xa hoa hơn so với các nhà hàng cao cấp, nơi đây nhộn nhịp hơn mấy phần.
Các gian hàng đồ ăn nối tiếp nhau, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
"Muốn ăn gì?" Thời Kỳ đứng ở đầu ngõ vẫy tay, rất có tư thế giống như đã chiếm lấy con phố này.
"Phở xào."
Phong Nhiên chỉ vào quầy hàng cuối cùng ở lối vào con hẻm, có lẽ vì đèn phía sau quầy hàng quá tối nên không có nhiều người xếp hàng ở đó.
"Được." Thời Kỳ mỉm cười gật đầu, đi tới.
Chợ đêm nhộn nhịp và sôi động, dòng người ra vào không ngừng nghỉ. Thời Kỳ và Phong Nhiên, hai người đẹp trai đi cùng nhau, khó tránh sẽ gặp phải những người đàn ông và phụ nữ lén lút nhìn họ trên đường.
Thời Kỳ hoàn toàn miễn nhiễm với kiểu ánh mắt này.
Ở kiếp trước, khuôn mặt của anh thuộc hàng đỉnh cao ngay cả trong làng giải trí. Cộng với thân phận là một luật sư, số lượng người hâm mộ trên tài khoản cá nhân của anh có thể sánh ngang với những ngôi sao hạng ba được vây xem khi đi trên phố.
Đồng thời, anh cũng rất nhạy cảm khi bắt gặp một loại ánh mắt khác.
Là một luật sư, ngoài việc ủng hộ công lý, điều quan trọng nhất là cứu được mạng sống.
Những cái khác có thể không cần phải nhạy cảm, nhưng nhất định phải nhạy cảm với nguy hiểm.
Từ lúc hai người rời khách sạn, Thời Kỳ đã cảm thấy có gì đó không ổn. Bây giờ họ đang ở trong khu chợ đêm này, có đám đông che chắn, những người đó dường như cũng thả lỏng.
Chỉ là….
Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên đứng bên cạnh.
Hồ ly nhỏ bên cạnh còn có khả năng gây rắc rối hơn cả anh.
Một lúc sau, anh đột nhiên nói: “Có vẻ cậu không thích… Nguyễn Trần.”
Phong Nhiên sững sờ khi nghe thấy cái tên này.
“Thật ra tôi thấy cậu rất giống Nguyễn Trần.” Thời Kỳ nhìn mặt Phong Nhiên, ánh mắt như đang đánh giá anh: “Có biết tại sao lúc ở quán bar tôi lại cứu cậu ta không?”
"Cứu?"
"Đúng vậy, ở quán bar, Nguyễn Trần bị người ta đòi nợ, người truy đuổi cậu ta có chút thế lực ở đây, bọn họ muốn ép Nguyễn Trần dùng thân đổi tiền. Tôi nhìn thấy cậu ta bị chặn ở quán bar, không biết tại sao lại nhớ tới lúc cậu chặn trước xe của tôi."
Thời Kỳ nhìn sắc mặt tái nhợt của Phong Nhiên, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.
"Thật ra hai người rất giống nhau, chỉ là cậu ấy thảm hơn cậu một chút, cậu ấy ở Kinh Đô cực khổ không nơi nương tựa, không biết bây giờ đã đi đâu.” Thời Kỳ nhẹ nhàng thở dài, "Hy vọng cậu ấy sẽ không bị người của Kim gia tìm được, nếu không... cũng chỉ có thể thu dọn cho cậu ấy."
Lời nói của Thời Kỳ giống như một con dao vẫn luôn treo trên đầu Phong Nhiên chặt xuống. Lưỡi dao khổng lồ nghiền nát nội tạng của Phong Nhiên, khiến cậu đau đớn.
“Tôi không muốn ăn.” Phong Nhiên không biết đang nghĩ cái gì, thoát ra khỏi tay Thời Kỳ, chân như bước trên mây mà trở về.
“Vậy tôi mua về cho cậu ăn nhé.”
Phong Nhiên tựa hồ không nghe thấy, bước chân càng nhanh hơn.
Đêm tối giống như một con thú khổng lồ, đầu ngõ bên này là khu chợ sầm uất, đầu ngõ bên kia là cái miệng không nhìn thấy đầu của con thú khổng lồ, nuốt chửng toàn bộ ánh sáng.
Phong Nhiên càng chạy càng cảm thấy trái tim mình trở nên hỗn loạn, sự bất an ban đầu cuối cùng đã biến thành một cơn hoảng loạn tột độ. Cậu không muốn Nguyễn Trần trở thành đồ chơi của Thời Kỳ, nhưng không ngờ lại khiến Nguyễn Trần gặp nguy hiểm lớn hơn vì cậu, Nguyễn Trần thật sự sẽ bị Kim gia bắt được.
Phong Nhiên không dám tưởng tượng.
Số phận của Nguyễn Trần chắc chắn sẽ tồi tệ hơn cậu của kiếp trước.
"Kim gia, đúng, chính là Kim gia."
Phong Nhiên dừng lại. Ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa là một quán Internet.
Phong Nhiên chạm vào USB trên cổ.
Một lúc sau, cậu tăng tốc độ.
Quán Internet nhỏ mở trong ngõ hẻm, tuy bên trong chướng khí mịt mờ nhưng không cần thẻ căn cước.
Né tránh camera trong quán Internet, Phong Nhiên tìm một góc nhỏ ngồi xuống.
Bật máy tính và cắm USB trên cổ.
“Kim gia.” Phong Nhiên nhìn vào ô dấu chấm hỏi trên màn hình, lẩm bẩm, giơ tay gõ hai chữ này vào đó.
"Cậu trai, cậu muốn tìm Kim gia à?"
Nghe được lời này, chàng trai bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Phong Nhiên nhìn sang và thấy một chàng trai trẻ xấu xí.
Phong Nhiên cảnh giác nhìn anh ta, một lúc sau mới gật đầu.
"Anh biết Kim gia?"
“Tất nhiên là tôi biết anh ta.” Người đàn ông cười toe toét, nhe ra một cặp răng to màu vàng, “Cậu muốn tìm Kim gia vay tiền à?”
Đòi nợ, vay tiền.
Có vẻ như đó là Kim gia.
"Đúng vậy, tôi muốn tìm anh ta vay tiền. Anh có biết anh ta sống ở đâu không?"
"Hẻm lão Thất, căn thứ hai bên trái là nhà của Kim gia."
Phong Nhiên rút USB ra, đứng dậy đi ra ngoài quán Internet.
Người đàn ông nhìn thấy Phong Nhiên rời đi, cười ha hả rồi nhấc điện thoại di động lên để gọi.
"Mọi chuyện đã được giải quyết, cậu ta đã đi qua rồi."
Không biết đối phương đáp lại thế nào, người đàn ông gật đầu cười nói: “Đừng quên những gì anh đã đồng ý với tôi.”