Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 19 -
Lúc này, trong con hẻm phía sau chợ đêm Kinh Đô, Thời Kỳ một tay mang theo phở xào, tay kia cầm kẹo hồ lô bọc đường. Anh nhìn đám người đang đứng trước mặt, nở nụ cười dịu dàng, cắn một miếng răng rắc. Lớp vỏ kẹo hồ lô bọc đường bên ngoài trượt ra từ trong miệng, thoang thoảng từng tia ngọt ngào, tựa như khuôn mặt của anh.
Những người đứng trong ngõ nhìn thấy anh, trên mặt đều nở nụ cười d/âm đãng.
“Hai người đang đợi ai à?”
Thời Kỳ nhìn hai người đứng trước mặt, đang cầm vũ k/hí đứng trong con hẻm tối tăm giữa trời đông. Chỉ cần hai người này không phải kẻ ngốc, bọn họ chính là đang đợi người.
Người dẫn đầu nhìn Thời Kỳ từ trên xuống dưới.
"Vốn không phải đợi cậu, nhưng... cũng có thể đang đợi cậu."
Vừa nói xong lời này, người thanh niên đứng phía sau lộ vẻ không hài lòng.
Không phải nhân vật mục tiêu thì bình thường sẽ không muốn ly hôn. Trở ngại lớn nhất là gặp người đẹp nên nổi ý.
"Hắn không phải mục tiêu của chúng ta, chúng ta nhận tiền thì đừng gây rắc rối."
"Chậc, dù sao thì chúng ta cũng sẽ rời Kinh Đô sau vụ này. Chúng ta còn chẳng quan tâm đến việc gi/ết bất cứ ai, ngủ một đứa thì có vấn đề gì đâu? Cùng lắm thì h/iếp xong rồi gi/ết thôi." Người đàn ông vừa nói vừa vung con dao hình con bướm trong tay, từng bước đi về phía Thời Kỳ.
Khuôn mặt của Thời Kỳ thật sự rất có tính lừa gạt. Anh căn bản không giống với tên biến th/ái trong tác phẩm gốc chút nào, nhưng khuôn mặt lại trông rất biến th/ái.
Người đàn ông trước mặt là một.
Khi nghe được bọn họ chuẩn bị gi/ết người, sắc mặt Thời Kỳ trở nên u ám.
Thời Kỳ biết rất rõ họ đang đợi ai, và họ nhận tiền của ai.
Vốn tưởng rằng kẻ đứng sau có điên cũng chỉ dạy cho Phong Nhiên một bài học, nhưng rõ ràng anh đã đánh giá thấp biến th/ái ở trong lòng. Tên Giản Minh này vậy mà thực sự muốn g/iết Phong Nhiên.
Giản Minh muốn g/iết Phong Nhiên!!!
Đây có phải là vì không có được tình yêu nên muốn hủy đi?!
Thời Kỳ còn chưa kịp suy nghĩ mạch não quỷ dị của Giản Minh, bởi vì tay của người đàn ông sắp chạm vào mặt anh.
Đối mặt với người đàn ông, trên mặt Thời Kỳ không hề có vẻ sợ hãi như thường thấy mà trái lại còn cười lớn hơn.
Người đàn ông sửng sốt một lát, cho rằng mình coi trọng kẻ ngốc. Không nhìn thấy sự phản kháng mà mình muốn thấy, trên mặt người đàn ông mất đi chút hứng thú.
Nhưng vào lúc này, Thời Kỳ đột nhiên giơ tay lên, kẹo táo đang ăn đập mạnh vào mặt người đàn ông. Thừa dịp người đàn ông không hề phản ứng, giây tiếp theo Thời Kỳ nhấc chân lên và đá thẳng vào ngực hắn.
"Mày nghĩ mày là ai mà cũng muốn chạm vào tao."
Sắc mặt Thời Kỳ lạnh lùng, giống như một ác ma từ địa ngục bò lên, trên người không có chút ôn hòa nào, chỉ có khí tức còn lạnh hơn cả ánh trăng.
“Mày muốn ch/ết.” Chàng trai trẻ đứng ở phía sau người đàn ông kia không ngờ Thời Kỳ sẽ phản kháng, vẻ mặt vốn dĩ thiếu kiên nhẫn đã biến thành sát ý.
Đây là một người thành thạo việc giết chóc.
Thời Kỳ kiếp trước đã nhìn thấy rất nhiều kẻ g/iết người, bao gồm cả những kẻ gi/ết người vì đam mê và những kẻ phạm tội ngộ sát. Nhưng trong một nhóm người, Thời Kỳ có thể xác định chính xác ai là kẻ g/iết người hàng loạt.
Đôi mắt của những người như vậy luôn vô thức lộ ra thứ ánh sáng đáng sợ.
Mà trong mắt cậu trai trẻ trước mặt cũng có loại ánh sáng này.
Không biết cậu trai trẻ lấy đâu ra một con dao lóe lên hàn quang lao về phía Thời Kỳ.
Lực trùng kích của chàng trai trẻ rất mạnh mẽ, chớp mắt đã lao tới trước mặt Thời Kỳ. Bàn tay của người đàn ông nắm chặt thành nắm đấm, mục tiêu của hắn chính là khuôn mặt của Thời Kỳ.
Thời Kỳ một tay nắm lấy bàn tay đang lao tới của cậu trai trẻ, tay cầm dao còn lại của cậu trai bị chặn lại. Mặc dù cả hai tay đều bị khống chế nhưng cậu trai trẻ không hề hoảng sợ mà dùng sức mạnh thô bạo của mình trực tiếp hất Thời Kỳ vào tường.
Đối mặt với sự thiếu hụt về sức mạnh, Thời Kỳ không trực diện chiến đấu với cậu trai mà giơ chân lên và dẫm mạnh vào mu bàn chân yếu ớt của cậu ta. Một tiếng kêu trầm vang lên, Thời Kỳ thừa thắng xông lên, nắm lấy khớp cổ tay của cậu trai trẻ, con dao trong tay cậu ta vang lên một tiếng mà rơi xuống đất.
Lúc này, người đàn ông bị Thời Kỳ đá cũng kịp phản ứng, đứng dậy tấn công hai người vướng víu. Thời Kỳ nắm lấy thời cơ, bất ngờ lao thẳng vào người cậu trai trước mặt rồi đẩy xuống.
Hai người họ lao về phía nhau và cùng lăn xuống đất.
"Lão đại, thằng nhóc kia đến rồi."
Ngay khi Thời Kỳ đang định nói tiếp thì có tiếng nói từ ngoài ngõ truyền đến.
Mấy đứa đàn em chạy tới không ngờ rằng chẳng bao lâu sau khi họ rời đi thì lão đại của họ đã bị người ta đánh.
Thời Kỳ không ngờ tin tức mình nhận được lại có sai sót. Vốn định chỉ có hai người, nhưng hiện tại đứng sau lưng anh đã có năm người.
"Chơi ch/ết nó cho tao!"
Giọng nói giận dữ vang lên từ con hẻm, mấy đứa đàn em cũng phản ứng lại, từng người một cầm gậy lao về phía Thời Kỳ.
Thời Kỳ không hề hoảng hốt, dù sao thì anh cũng đã gọi cảnh sát trước khi đến, và cảnh sát sẽ sớm đến đây.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền đến.
Lần này chỉ có một người đến, lúc mấy đứa đàn em vừa tới hét lên khi xông tới, Thời Kỳ không cần phải đoán cũng biết người đến là ai.
Thời Kỳ đạp người đang lao về phía mình xuống đất, thậm chí còn nghĩ đến việc lấy một ngón tay cái cho lão Tiết.
Chiến hữu của anh có một số mối quan hệ, nửa giờ đã có thể sắp xếp ổn thỏa kế hoạch của anh.
Trên mặt Thời Kỳ hiện lên nụ cười có chút đắc ý.
Đến khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thời Kỳ nén lại nụ cười trên mặt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Đúng lúc này, một người đàn ông cường tráng cầm gậy lao về phía Thời Kỳ.
Thời Kỳ không đánh trả mà nghiêng người sang một bên để tránh. Chỉ là không tránh kịp, những chiếc đinh trên thanh sắt xé toạc quần áo, để lại vết máu không sâu trên cánh tay anh.
Thời Kỳ ôm cánh tay lùi lại hai bước ra khỏi con hẻm, đúng lúc đụng phải Phong Nhiên đang chạy đến.
"Sao anh lại ở đây!"
Nhìn thấy người tới, sự kinh ngạc trong mắt Thời Kỳ lập tức chuyển thành bối rối, "Mau rời đi."
Thời Kỳ không thèm che miệng vết thương, đẩy người đi ra ngoài.
Trong lúc cả hai đang kéo nhau thì bị người trong ngõ đuổi tới.
"Mẹ kiếp, ngay từ đầu tao còn thắc mắc tại sao mày lại ở đây, hóa ra mày cùng một nhóm với con vịt nhỏ này (ý là trai bao á :v)." Người đàn ông cầm đầu nhìn Phong Nhiên, trong mắt lóe lên lạnh lùng, "Tao còn tưởng hôm nay sẽ bỏ lỡ, đúng là tìm mòn dép cũng không thấy.”
Người đàn ông cười khúc khích.
Nghe xong lời nói của hắn, Phong Nhiên nhận ra nhóm người này là ai.
Cậu đã sớm biết hôm nay có người theo dõi bọn họ, nhưng vì nóng lòng muốn tìm Nguyễn Trần nên Phong Nhiên đã cố ý đẩy người ra xa, không nghĩ tới những người này lại đang đợi cậu ở đây.
Còn gặp được Thời Kỳ.
Phong Nhiên không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Một vài người ở phía đối diện đã dùng gậy lao vào hai người họ.
Thời Kỳ một tay bảo vệ Phong Nhiên ở phía sau, nhìn những người trước mặt.
“Cẩn thận.” Thời Kỳ dùng đôi tay còn nguyên vẹn bảo vệ Phong Nhiên ở phía sau, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Phong Nhiên được bảo vệ phía sau, con hẻm nhỏ chật hẹp, ánh trăng mờ ảo ngăn ở phía trước một đám người khiến bầu không khí lúc này vô cùng căng thẳng.
“Ai ra lệnh cho bọn mày làm việc này?”
Trong đêm tối, giọng nói của Thời Kỳ lạnh lùng như một tảng băng đông cứng dưới mái hiên tháng 12 âm lịch, một chiếc gai cứng rắn chĩa vào người trước mặt, khiến không ai có thể nhận ra anh đang bị một đám người bao vây.
“Ha, muốn biết là ai,” Người đàn ông cầm đầu nhìn hai người giống như nhìn đôi uyên ương đang tuyệt vọng, lộ ra nụ cười lạnh lùng, “Thì xuống hỏi Diêm Vương.”
Nói xong, người đàn ông chĩa dao về phía Thời Kỳ rồi lao tới.
Phong Nhiên vô thức muốn thoát khỏi Thời Kỳ, nhưng cậu đã bị người trước mặt đẩy ra.
Phong Nhiên thậm chí còn không nhìn rõ người đàn ông này đang làm gì. Khi nhìn lại, người đàn ông đã che phần thân dưới của mình và quỳ xuống đất. Thời Kỳ đứng phía sau hắn, một tay nắm lấy người đàn ông cầm dao con bướm, dao con bướm kề vào cổ người đàn ông, muốn bao nhiêu dọa người thì có bấy nhiêu dọa người.
Thậm chí trong nháy mắt, Phong Nhiên cảm thấy Thời Kỳ thực sự muốn giết người này.
Nhưng Phong Nhiên đứng ở phía sau có thể nhìn thấy rõ ràng, tay trái của Thời Kỳ bị dao chém một vết dài, máu trên tay trái chảy xuống cánh tay, nhuộm đỏ ống tay áo.
Anh đã bị thương, sự bình tĩnh của anh lúc này chỉ là do ánh trăng quá mờ, người đối diện không thể nhìn rõ chút run rẩy của anh.
“Ai bảo bọn mày đến làm phiền cậu ấy?”
Thời Kỳ không nhìn người bị anh túm tóc, càng không để ý đến cánh tay đang bị thương của mình, ánh mắt rơi trên người mấy người đang đứng ở đó, giống như ánh mắt của Tu La trong cung điện của Diêm Vương, không chỉ hung hãn mà còn dò xét.
"Mày… mày... Rốt cuộc mày là ai?"
"Tao là ai có gì quan trọng sao?" Thời Kỳ nhìn người đang nói, ấn tay xuống một cái, cổ người đàn ông chạm vào con dao hình bướm, lưỡi dao xé lớp da, lộ ra từng vệt máu.
Thời Kỳ nhìn cậu trai trẻ lúc đầu đứng sau lưng người đàn ông, ánh mắt của cậu ta lúc này càng hung dữ hơn, nhưng trong ánh mắt hung tợn lại có chút sốt ruột.
Sự sốt ruột này là dành cho những người đàn ông dưới tay anh.
Thời Kỳ cười lạnh nhìn cậu trai trẻ, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông bị anh đẩy ngã xuống đất, lạnh lùng nói: “Mày như này ít nhất cũng phải đi mười năm.”
"Những người bị giam cùng mày chắc cũng sẽ là những kẻ tội ác tày trời. Mày có biết loại người nào được chào đón nhất trong số những tội phạm nghiêm trọng không?" Giọng điệu Thời Kỳ nhẹ nhàng, giống như không có trọng lượng, "Là loại người trẻ tuổi, mặt mũi không đến nổi. Trong tù không có phụ nữ, mấy tên tội phạm muốn phát tiết ham muốn cũng chỉ có thể tìm đến tù nhân. Thật đúng lúc, tao biết một vài người trong số những tên tội phạm nghiêm trọng. Mày nói xem, nếu tao nhờ họ chăm sóc mày một chút, mày có thể sống sót được mười năm với cơ thể nhỏ bé của mình không?"
Thời Kỳ liếc nhìn thân dưới của người này, lại cười hai tiếng, “Sẽ không bị tao phế đi đâu. Chậc, chậc, chậc, thật đáng tiếc, nếu không cứng nổi thì sẽ mất đi nhiều niềm vui lắm.
“Chỉ là…” Thời Kỳ túm mạnh tóc của người đàn ông, “Mày như này, chắc vừa vào là bị chơi hỏng rồi.”
Thời Kỳ vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong mắt người đàn ông, bộ dạng hiện tại của anh còn đáng sợ hơn một con ác quỷ từ địa ngục bò lên.
Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ như thế này, giống như Thời Kỳ mà cậu biết ở kiếp trước, nhưng Phong Nhiên mơ hồ cảm thấy có gì đó khác biệt.
"Mày đến cùng muốn thế nào!"
"Tao chỉ muốn biết ai đã bảo bọn mày đến." Thời Kỳ nhìn người đàn ông, ngừng cười, "Nói ra thì cuộc sống trong tù của mày có thể sẽ dễ dàng hơn một chút."
Người đàn ông nhìn Thời Kỳ, khí chất xung quanh anh rất đáng sợ. Là một tên côn đồ nổi tiếng, hắn cũng đã từng tiếp xúc ngắn ngủi với một số người làm ăn lớn, những người đó trước giờ luôn sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình, mà người đàn ông trước mặt mang đến cho hắn cảm giác này.
“Tôi không biết, tôi kiếm được việc làm trên mạng. Người đó yêu cầu tôi gi/ết chết tên nhóc kia, sau đó đưa cho tôi năm triệu.”
Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên đứng trong bóng tối, cười lạnh.
"Một mạng sống trị giá năm triệu."
Thời Kỳ hỏi xong, tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến. Không lâu sau, những người mặc đồng phục cảnh sát đã phong tỏa khu vực này.
Giao nơi này cho cảnh sát, Thời Kỳ cuối cùng cũng có thời gian quay lại nhìn Phong Nhiên.
"Sao cậu lại ở đây?" Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên.
Phong Nhiên cũng nhìn Thời Kỳ, người vừa tràn đầy sát khí lúc nãy dường như chỉ là ảo giác của cậu, giờ đây người đứng trước mặt cậu đã trở lại trạng thái dịu dàng.
Thời Kỳ mặc cậu dò xét, vẻ lo lắng dường như in hằn trên mặt, dù Phong Nhiên có nhìn anh thế nào đi chăng nữa thì vẻ mặt anh vẫn không thay đổi.
"Tôi... tâm trạng không tốt nên đi dạo chút thôi."
“Là bởi vì không giành chiến thắng trong cuộc thi sao?” Thời Kỳ biết Phong Nhiên đang kiếm cớ nên tìm cách giữ thể diện.
“Vâng.” Phong Nhiên tùy ý gật đầu, “Tay của anh không sao chứ?”
“Không có gì, chỉ là một vết xước thôi.” Sắc mặt Thời Kỳ có chút tái nhợt, từ nhỏ anh đã cực kỳ sợ đau. Cơn đau dữ dội khiến anh gần như không thể kiềm chế được nước mắt, cũng may ý chí kiên cường khiến anh có thể chịu đựng được.
"Tại sao anh Thời lại ở đây?" Để chuyển hướng sự chú ý, Phong Nhiên chủ động lên tiếng.
"Tôi... Cẩn thận!"
Bên tai vang lên một tiếng thét, Phong Nhiên bị một lực mạnh đẩy sang một bên, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi quay đầu lại.
Thời Kỳ đang nhìn cậu với khuôn mặt đầy máu.
"Ha ha ha ha ha, tao giết mày, tao giết mày! Tao bị điên, tao bị điên rồi, giết mày, giết mày!"
Tiếng cười, tiếng la hét, tiếng gào và tiếng còi báo động hòa quyện vào nhau.
Nhưng lúc này, Phong Nhiên chỉ cảm thấy tai mình như bị thứ gì đó chặn lại, âm thanh bên ngoài biến mất, chỉ còn lại lời cảnh báo cuối cùng của Thời Kỳ.
"Thời… Thời Kỳ." Phong Nhiên há miệng, cậu không thể nghe thấy giọng nói của mình, thậm chí còn không biết mình có phát ra âm thanh nào không.
Cậu bước tới, muốn nhìn Thời Kỳ, nhưng chưa kịp bước đi thì đầu cậu đột nhiên đau nhức, giống như bị một cây kim bạc đâm vào đầu, đau đến mức không thể đứng vững được, bỗng nhiên ngã xuống đất.
Cách một bước, Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ.
Lồng ngực cậu dán trên mặt đất, nhịp tim đập thình thịch chồng lên lời cảnh báo đó. Dần dần, cậu dường như không thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.