[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 20

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 20 - 

"Sếp, anh thực sự... ổn chứ?"

Lâm Mộc đứng trước giường bệnh, nhìn Thời Kỳ như nhìn búp bê sứ, sợ búp bê sứ tự mình tìm đường chết.

“Tôi thực sự không sao.” Thời Kỳ nói câu này đến phiền, “Chỉ bị đánh một gậy vào vai thôi, không làm tổn thương đến đầu.”

Sở dĩ Thời Kỳ xuất hiện ở đó, một mặt là vì lo lắng Phong Nhiên sẽ thua thiệt, mặt khác là muốn xem liệu mình có thể tìm được cơ hội anh dũng cứu mỹ nhân, tạo ấn tượng tốt trong lòng Phong Nhiên hay không.

Vì thế khi nhìn thấy người đàn ông cầm gậy lao tới, anh một tay đẩy Phong Nhiên ra, mặt khác cố ý để cây gậy của người đàn ông tránh khỏi bộ phận hiểm yếu mà rơi trúng người anh.

Nhưng anh không ngờ rằng Phong Nhiên cũng sẽ ngất đi.

“Phong Nhiên tỉnh rồi sao?” Thời Kỳ bất đắc dĩ thở dài. Rõ ràng anh không hề để đứa nhỏ này bị tổn thương dù chỉ là một sợi tóc, sao cậu lại ngất đi?

“Vẫn chưa, bác sĩ nói cậu ấy chỉ sợ hãi thôi, không có gì nghiêm trọng.” Nhắc đến Phong Nhiên, thái độ của Lâm Mộc càng lạnh lùng hơn.

Nếu không vì cậu, Thời Kỳ sẽ không bị thương.

"Cậu đi xem Phong Nhiên đi, có Nguyễn Trần ở đây là đủ rồi." Thời Kỳ nhìn chàng trai trẻ đứng ở cửa, lúc Lâm Mộc tới, hắn cũng theo chỉ thị của Thời Kỳ mang theo Nguyễn Trần tới.

Lâm Mộc không biết Thời Kỳ đang nghĩ gì, nhưng theo ý nghĩ của hắn, nếu ông chủ của cậu thực sự yêu người mới thì cũng là chuyện tốt.

Hắn luôn cảm thấy Phong Nhiên không phải là vật trong ao, và ông chủ của anh không thể ép được.

Chỉ là… Lâm Mộc lại nhìn Nguyễn Trần.

Nguyễn Trần tuy nhỏ bé đáng thương nhưng trong đôi mắt to không hề có sự sùng bái cùng ái mộ đối với ông chủ của mình.

Tất cả đều là cảm ơn.

Đơn thuần là cảm ơn.

Nghĩ đến đây, Lâm Mộc bất đắc dĩ thở dài.

“Mà này, đừng nói với Phong Nhiên là tôi đã tỉnh.” Thời Kỳ dùng ánh mắt xảo trá nhìn cây cối trơ trụi ngoài cửa sổ. Nếu như lúc này trước mặt Thời Kỳ có một chiếc gương thì anh sẽ phát hiện, biểu cảm trên khuôn mặt hiện tại của Thời Kỳ càng trông giống hồ ly hơn là Phong Nhiên.

"Vâng." Lâm Mộc mặc dù nghe không hiểu sếp nhà mình, nhưng sếp đã nói cái gì thì chính là cái đó.

Sau khi xác nhận ông chủ không có chuyện gì, hắn đành phải rời khỏi phòng bệnh để gặp Phong Nhiên.

Nguyễn Trần lúc này đang đứng ngoài cửa bước vào phòng bệnh.

"Phong Nhiên đã nói với cậu rất nhiều điều quá đáng, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu." Khi nhìn thấy Nguyễn Trần, anh liền nhớ đến Phong Nhiên kiếp trước. Lúc đọc sách, anh hy vọng thế giới sẽ đối xử tốt hơn với Phong Nhiên, hiện tại anh cũng hy vọng thế giới có thể đối xử tốt hơn với Nguyễn Trần.

"Không sao đâu, tôi biết bạn học Phong chỉ quan tâm đến anh thôi." Nguyễn Trần nở nụ cười, lời nói của cậu không phải vì muốn lấy được sự ưu ái của Thời Kỳ, mà là bày tỏ sự cảm kích từ tận đáy lòng.

Thật lâu trước đó, có người đã nói với cậu điều này, chỉ là lúc đó tim cậu tràn đầy hài lòng với một người khác, đôi mắt bị che đậy khiến cậu không thể nhìn rõ sự việc, nhưng bây giờ, cậu là người ngoài cuộc.

"Cậu cảm thấy cậu ấy... quan tâm tôi sao?" Nghe thấy điều này, Thời Kỳ trở nên hứng thú.

Trong mắt Thời Kỳ, Phong Nhiên bề ngoài chỉ giả vờ với anh, nhưng sau lưng không chừng có thể đã dùng thủ đoạn nào đó để chơi ch/ết anh.

Cậu ấy sẽ quan tâm mình.

Thời Kỳ biết đây là một cảnh tượng sẽ xảy ra, nhưng cùng lắm sẽ chỉ xảy ra sau một thời gian dài nữa.

Theo tính toán của Thời Kỳ, hiện tại anh và Phong Nhiên hẳn là tương ái tương sát mới đúng.

“Đúng vậy.” Nguyễn Trần nhớ lại cảnh Phong Nhiên nói chuyện với cậu, rất hiếm khi kéo gần khoảng cách với Thời Kỳ: “Tôi cảm thấy có lẽ cậu ấy thích anh, nhưng bản thân lại không biết.”

Nguyễn Trần tựa như cao thủ tình cảm, ngồi bên giường Thời Kỳ, từng chút từng chút một phân tích cho Thời Kỳ.

Mà ở phía bên kia.

Tại phòng bệnh của Phong Nhiên.

"Cẩn thận!"

"Cẩn thận!"

"Cẩn thận!"

Hai chữ ác mộng không ngừng lặp đi lặp lại trong bóng tối, Phong Nhiên không thể thấy rõ cậu đang ở đâu, chỉ có thể nghe thấy sự cảnh báo từ bốn phương tám hướng.

"Hahahahahahaha, đồ ngu này, Thời Kỳ đã cứu mày một mạng." Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trong bóng tối, mặc bộ đồng phục học sinh mà cậu thường mặc, nhưng nụ cười trên khuôn mặt không phải của cậu, giống như Thời Kỳ kiếp trước, vừa ác liệt vừa hống hách.

"Người mà mày hận nhất đã cứu mày một mạng, hahahahahahaha, mày sống thêm một đời thì thế nào chứ!" Sự khiêu khích ác ý của một “bản thân” khác dường như đang kích thích Phong Nhiên đi qua đầu kia mờ mịt của sông Sở Hà.

"Chi bằng giao cơ thể của mày cho tao đi, tao sẽ giúp mày kết thúc chuyện này."

"Cút! Cút đi!" Phong Nhiên điên cuồng muốn đuổi “bản thân” khác của mình đi, nhưng dù cố gắng thế nào cũng đều vô ích.

Một “bản thân” khác ở khắp mọi nơi.

"Tao sẽ tự mình báo thù, cũng sẽ trả một mạng cho Thời Kỳ! Mày im đi! Im đi!" Phong Nhiên đột nhiên mở mắt ra, trắng xóa chói mắt khiến cậu choáng váng.

“Cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh rồi.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Phong Nhiên, cậu cứng nhắc quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Lâm Mộc ngồi trên ghế.

"Anh... Anh Thời sao rồi?" Giọng nói Phong Nhiên rất khàn, giống như giây tiếp theo sẽ ho ra máu.

"Sếp còn chưa tỉnh lại." Giọng điệu Lâm Mộc có chút tiếc nuối, "Bác sĩ nói hiện tại chỉ có thể tích cực chữa trị, nhưng kết quả thế nào thì vẫn chưa xác định."

Lâm Mộc vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho ông chủ.

【 Sếp, người tỉnh rồi. 】

“Không xác định là có ý gì!” Phong Nhiên giọng khàn khàn, không để ý đến sự ngăn cản của Lâm Mộc, kéo bình truyền dịch đến phòng bệnh của Thời Kỳ.

Nhưng bàn tay trên nắm cửa chết sống vẫn không thể ấn xuống được.

Phòng bệnh là phòng đơn, chỉ có một người nằm trên giường. Bên giường bệnh có một bóng người nhỏ bé đang dùng tăm bông thấm ướt môi Thời Kỳ.

Đó là Nguyễn Trần.

Nguyễn Trần vẻ mặt lo lắng, hai mắt đỏ hoe vì khóc.

"Đi thôi, nơi này không cần cậu." Đối mặt trước mắt cảnh tượng trước mắt, giọng nói của Lâm Mộc có chút lạnh lùng.

"Các anh đã tìm được Nguyễn Trần?"

Phong Nhiên nhìn vào phòng bệnh, giọng điệu bình tĩnh đến khó tả.

"Ừ, tối qua tìm được rồi, vốn dĩ muốn gọi điện thoại báo cho ông chủ, không ngờ..." Lâm Mộc không nói lời tiếp theo.

"Vậy cậu ấy... là bị Kim gia bắt được sao?" Khi Phong Nhiên hỏi vấn đề này, giọng nói của cậu hơi run.

"Không. Cậu ấy đã được cứu." Lâm Mộc không biết tại sao Phong Nhiên lại hỏi như vậy, ông chủ có nói với cậu ấy chuyện của Kim gia không?

Lâm Mộc không dám xác định, nên cũng không nhiều lời.

Nếu là lúc bình thường, Phong Nhiên hẳn là sẽ nhận ra hôm nay Lâm Mộc không bình thường, nhưng hiện tại trong lòng cậu rối bời đến mức không phát hiện ra điều gì.

Ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân xa dần, Nguyễn Trần thận trọng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, người đứng ở cửa đã rời đi.

Nguyễn Trần nhìn bóng dáng Phong Nhiên rời đi, thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Thời, cậu ấy đi rồi."

Thời Kỳ mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, lấy góc độ của anh căn bản không thể nhìn thấy Phong Nhiên đang dần đi xa, nhưng anh chính là nhìn cánh cửa kia, khóe miệng cười càng lúc càng lớn.

Hận không đáng sợ.

Điều đáng sợ là phần hận này lại xen lẫn với nhiều thứ khác.

Đặc biệt có những tình cảm mà ngay chính bản thân cũng không biết chúng là gì.

Loại tình cảm này dễ dàng biến chất nhất.

"Cảm ơn."

Thời Kỳ thu hồi ánh mắt, nói một tiếng cảm ơn với Nguyễn Trần.

Nguyễn Trần cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, sau khi nghe được lời của Thời Kỳ, Nguyễn Trần mới phản ứng lại rồi lên tiếng.

Nhìn thấy cậu ta như vậy, Thời Kỳ khẽ thở dài một tiếng.

Anh đã điều tra Nguyễn Trần sau lưng cậu, cũng vì điều này mà anh hiểu rõ những gì Nguyễn Trần đang suy nghĩ.

Thành thật mà nói, những người như Nguyễn Trần mới đúng là những con thỏ nhỏ nếu đặt trước mặt anh, nếu như trước đây, có lẽ Thời Kỳ sẽ thực sự có hứng thú với Nguyễn Trần. Nhưng có lúc rất khó để tạo ra sự khác biệt, sau khi nhìn thấy điều tốt nhất thì sẽ mất đi hứng thú với những người khác.

"Tôi không quan tâm quá khứ của cậu, cũng không cần để ý tôi. Tôi giúp cậu chỉ vì cảm thấy cậu rất giống một người bạn cũ của tôi." Giọng nó của Thời Kỳ bình thản không mang theo gợn sóng, "Hơn nữa, tôi thật sự cảm thấy kỹ thuật pha chế rượu của cậu rất tốt, nếu tôi mở quán bar, nhất định sẽ mời cậu làm người pha chế rượu cho tôi."

Nghe được lời khen ngợi về tài pha chế rượu, khuôn mặt vốn trắng nõn của Nguyễn Trần lập tức đỏ lên.

"Anh Thời, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ trở thành một người pha chế rượu xuất sắc!" Nhìn Nguyễn Trần đang khẩn trương chờ đợi, Thời Kỳ nhẹ nhàng nói "Tốt".

Bầu không khí ở đây có thể coi là ấm áp, nhưng bầu không khí ở phía bên kia đã giảm xuống mức đóng băng.

"Bạn học Phong, rốt cuộc cậu có ý gì với ông chủ của bọn tôi?"

Nghe như vậy, Phong Nhiên cảm thấy như có ai đó ấn nút tạm dừng trong đầu cậu, mọi suy nghĩ đều dừng lại tại chỗ.

"Thành thật mà nói, tôi thấy ông chủ của bọn tôi thực sự rất tốt với cậu." Lâm Mộc suy nghĩ một chút rồi nói: "Mặc dù trước đây ông chủ của bọn tôi quả thực có chút cặn bã, với chuyện tình cảm thì như dạo chơi nhân gian, nhưng đối xử với cậu chắc chắn là khác."

Lâm Mộc vừa nói vừa nhìn Phong Nhiên. Phong Nhiên vẫn không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

"Nếu như cậu chỉ vì tiền thì cậu nên rời khỏi ông chủ của bọn tôi càng sớm càng tốt. Tôi có thể giới thiệu cho cậu một người có nhiều tiền hơn." Nhìn thấy Phong Nhiên rõ ràng đang cự tuyệt giao tiếp, Lâm Mộc trong lòng cũng hơi tức giận, hắn cảm thấy không đáng thay cho ông chủ của mình.

"Tôi nhìn ra được ông chủ của bọn tôi thích cậu, nếu cậu không có ý đó thì mỗi ngày làm việc tốt mà để anh ấy đi đi." Lâm Mộc đứng dậy, cầm ấm nước trên bàn đi ra ngoài, rời khỏi phòng Phong Nhiên.

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, Phong Nhiên quay đầu lại, liếc nhìn bóng lưng Lâm Mộc, nhất thời mỉm cười không rõ ý nghĩa.

“Mỗi ngày làm một việc tốt.”

"Để anh ta đi."

"Sao lúc trước anh ta không nghĩ đến việc để tôi đi?"

Phong Nhiên cụp mắt xuống, dùng móng tay cái bên phải ấn ngón trỏ thành một đường dài.

Bỏ qua là không thể nào, kiếp trước và kiếp này tất cả đều đặt ở trên người Thời Kỳ, hai người từ lâu đã không thể hoàn toàn tách rời.

Chỉ là Phong Nhiên không hiểu tại sao Thời Kỳ lại muốn cứu cậu.

Tại sao lại muốn thay mình chặn cây gậy đó?

Thời Kỳ thích chơi những trò chơi thao túng lòng người, nhưng anh chưa bao giờ bỏ ra quá nhiều thứ cho trò chơi. Càng không có khả năng sẽ liều mạng để cứu một món đồ chơi.

Chỉ là…

Phong Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh tượng tối qua.