Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 21 -
Tại sao Thời Kỳ lại xuất hiện trong con hẻm đó?
Đây là vấn đề mà Phong Nhiên vẫn luôn nghĩ đến. Cậu sẽ không tin đây là sự trùng hợp.
Theo kế hoạch của cậu, Giản Minh sẽ tìm người đối phó cậu. Cậu bị thương một chút, bị Thời Kỳ nhìn thấy. Theo dục vọng kiểm soát của Thời Kỳ, anh sẽ không cho phép người khác làm tổn hại đồ vật của mình, điều này sẽ tạo ra ngăn cách với Giản Minh.
Nhưng cậu đã đánh giá thấp sự điên rồ của Giản Minh.
Giản Minh không phải muốn dạy cho cậu một bài học mà là muốn gi/ết cậu.
Cậu càng không ngờ rằng khi cây gậy vung xuống, phản ứng đầu tiên của Thời Kỳ là đẩy cậu ra.
Cậu thậm chí còn có thể nhớ lại âm thanh khi cây gậy đánh trúng người Thời Kỳ.
Âm thanh đó còn lớn hơn cả nhịp tim của cậu.
"Thời Kỳ, sao anh không thể yên lành làm một tên cặn bã chứ." Ba ngày sau, Phong Nhiên lại một lần nữa đứng trước cửa phòng của Thời Kỳ.
Thời Kỳ là người duy nhất ở bên trong cánh cửa.
Tay Phong Nhiên đặt trên tay nắm cửa, như thể cậu đã dùng hết sức lực để mở cửa.
Một tiếng cọt kẹt, cánh cửa mở ra.
Phong Nhiên bước vào cửa, đứng cách Thời Kỳ ba bước.
Người trên giường nằm yên tĩnh, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ trên người anh nhìn có vẻ hơi lỏng lẻo, không hiểu sao Phong Nhiên lại cảm thấy Thời Kỳ giống như công chúa đang hôn mê trong truyện cổ tích.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, ngay cả Phong Nhiên cũng cảm thấy đầu óc mình có vấn đề.
Phong Nhiên cứng ngắc giật giật khóe miệng, tìm một cái ghế ngồi trước giường bệnh của Thời Kỳ.
Người đàn ông trước mặt trông giống hệt Thời Kỳ trong ký ức của cậu.
Có lẽ bởi vì trùng sinh quá lâu nên Phong Nhiên không còn nhớ kiếp trước Thời Kỳ trông như thế nào trước khi bộ mặt thật lộ ra, cậu chỉ còn nhớ cảm giác này, giống như một người có vết thương chồng chất ngâm mình ở nơi đầy morphine, sa vào trong đó, nhưng lại không biết rằng đó chính là hồi quang phản chiếu của chính mình trước khi ch/ết.
Mà bây giờ…
Phong Nhiên đưa tay ra, chạm vào trái tim cậu.
Nơi này tựa như được bao bọc trong một lớp băng, khiến cậu không thể cảm nhận được Thời Kỳ.
"Tại sao anh không thể hoàn toàn giống một tên đạo đức giả như kiếp trước." Âm thanh của Phong Nhiên trầm thấp đến nỗi chính cậu cũng không nghe được bản thân đang nói gì. Cậu duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào Thời Kỳ.
Vẫn ấm áp.
Nhưng chưa kịp rút tay lại thì người nằm trên giường đột nhiên mở mắt.
Phong Nhiên: ! ! !
"Anh... anh tỉnh rồi!" Ngón tay Phong Nhiên giống như bị bỏng, cậu đột nhiên thu tay lại, nhảy dựng lên, bởi vì động tác quá nhanh nên đụng phải chiếc ghế, rầm một cái rơi xuống đất.
Thời Kỳ mặt không thay đổi nhìn Phong Nhiên, một lúc sau mới khàn giọng hỏi: "Cậu là ai?"
Phong Nhiên: ......
"Bác sĩ! Bác sĩ!" Phong Nhiên quay người và bước ra ngoài mà không hề suy nghĩ.
"Hahahahaha." Chỉ là trước khi anh bước ra khỏi phòng, phía sau lưng cậu đã vang lên tiếng cười không thể kiềm chế được.
Phong Nhiên dừng lại, quay người nhìn Thời Kỳ với vẻ khó tin.
"Anh……"
"Trêu cậu thôi, bạn học Phong." Thời Kỳ cười khúc khích, "Khụ khụ khụ, bạn học Phong có thể rót giúp tôi một cốc nước được không?"
Phong Nhiên đứng yên ở đó, cơn giận trong mắt cậu bùng cháy rồi dập tắt, dập tắt rồi lại bùng cháy. Một lúc lâu sau, Phong Nhiên đi tới trước bàn rót một ly nước, sau đó học theo Nguyễn Trần nhúng tăm bông vào nước, chuẩn bị làm ẩm cho môi Thời Kỳ.
Phong Nhiên chưa bao giờ chăm sóc người khác nên trên tăm bông dính quá nhiều nước, còn chưa kịp chạm vào môi Thời Kỳ thì những giọt nước trên tăm bông đã rơi xuống môi anh.
Thời Kỳ cũng hơi khát nước, vô thức lè lưỡi nhấp giọt nước kia.
Giọt nước bị đầu lưỡi ấm áp làm tan chảy trên đôi môi khô khốc, đôi môi vốn nhợt nhạt dần trở nên ẩm ướt, sắc hồng lộ ra, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt cùng nụ hoa đào mùa xuân.
Phong Nhiên nhìn, không biết vì sao trong đầu đột nhiên hiện lên một câu thơ - Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng. (-- Đề Đô thành Nam trang của Thôi Hộ)
Khuôn mặt của Phong Nhiên đỏ bừng khi nhận ra mình đang nghĩ gì.
“Tôi đi tìm bác sĩ đến khám cho anh.” Phong Nhiên tựa hồ đang chạy trốn, bước nhanh hơn, quay người rời khỏi phòng bệnh.
“Được.” Thời Kỳ cười yếu ớt nhìn Phong Nhiên rời đi, ý cười trên khóe miệng càng đậm.
"Không có vấn đề gì, chỉ là sau này cần phải nghĩ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, nếu không sẽ thật sự có nguy cơ mất trí nhớ." Bác sĩ cầm tiền của Thời Kỳ, sử dụng khả năng biểu diễn để biến Thời Kỳ thành một người bệnh nặng nguy kịch mới khỏi, có di chứng vô cùng nghiêm trọng.
Nếu không phải Lâm Mộc biết chuyện trước, hắn đã bỏ tiền ra đưa ông chủ của mình đi ICU rồi.
Phong Nhiên càng bối rối hơn, như vậy mà bác sĩ còn cho xuất viện!
Thời Kỳ vừa ho khan vừa nháy mắt với bác sĩ. Bác sĩ nhìn Thời Kỳ nháy mắt ra hiệu, hiểu rằng ý mình nói nghiêm trọng.
"Khụ khụ. Không sao đâu, chỉ cần cậu nghỉ ngơi tốt là sẽ ổn thôi." Bác sĩ xua tay, trực tiếp cho Thời Kỳ xuất viện.
Sau khi lên xe, bản tính lắm lời mà Lâm Mộc đè nén mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải phóng.
"Sếp, trong thời gian anh hôn mê đã xảy ra khá nhiều chuyện lớn." Lâm Mộc ngồi ở vị trí ghế lái, mặc kệ Thời Kỳ có muốn nghe hay không mà nói thẳng: "Sếp, anh có biết hôm qua Hà An bị ám sát không?”
"Ám sát?"
Lần cuối cùng Thời Kỳ nghe thấy từ này là trong một cuốn tiểu thuyết bản cổ đại. Hai từ này luôn mang một số ý nghĩa không hợp với thời đại này lắm.
“Đúng vậy, nghe nói là do tai nạn xe hơi.” Lâm Mộc suy nghĩ một chút, sau đó ghé vào tai Thời Kỳ nhỏ giọng nói: “Hình như là do người đang ở nước ngoài kia.”
Lời nói của Lâm Mộc tuy rất nhỏ nhưng những người ở đây vẫn nghe được.
Không ai để ý tới Phong Nhiên đang đứng trong góc, cứng đờ.
Người đang ở nước ngoài?
Thời Kỳ nghĩ nghĩ liền hiểu ra.
Hà An khác với những người như họ, cậu ta hoàn toàn xây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Cha mẹ cậu ta đều là những người bình thường và không thể giúp đỡ cậu ta bất cứ điều gì.
Xây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đã khó, xây dựng thành một doanh nghiệp như của Hà An còn khó hơn.
Ngoài năng lực của bản thân, Hà An còn khá may mắn.
Thời gian đầu Hà An đến Tấn Thành làm ăn đã được một phú hào (người giàu có và có thế lực) để ý và gả cô con gái duy nhất của mình cho Hà An. Nhưng mấy năm sau, phú hào qua đời, cô con gái vốn được cưng chiều từ nhỏ lại hoàn toàn phải dựa vào Hà An.
Nếu Hà An là người tốt thì không sao, nhưng người đàn ông này có bộ mặt và tâm hồn trái ngược nhau. Vài năm sau cái chết của phú hào, vợ của cậu ta bị cậu ta đưa ra nước ngoài, một năm cũng không đến thăm được vài lần. Ngoại trừ những chi phí sinh hoạt cần thiết, về cơ bản là cắt đứt liên lạc với cô ta.
Mà ở trong nước lại có nhiều tình nhân, nhiều người thậm chí còn không biết Hà An thực sự đã có vợ.
Một Phượng hoàng nam điển hình.
Người nước ngoài mà Lâm Mộc nói tới chính là vợ của Hà An.
"Ch/ết rồi à?"
“Không, nhưng cậu ta bị thương phải nhập viện.” Giọng nói của Lâm Mộc có vẻ đầy tiếc nuối, “Nghe nói ông chủ Hà đã thuê một đám vệ sĩ.”
"Nếu chưa ch/ết, hợp tác của chúng ta có thể tiếp tục." Giọng Thời Kỳ bình tĩnh, tựa hồ không quen biết với Hà An.
"Còn một việc nữa, tiệc đính hôn của Tề tổng và Đại tiểu thư của Hãn Hải sẽ diễn ra vào ngày thứ ba của tháng sau. Tề tổng nói thiệp mời đính hôn của anh ta sẽ được đích thân anh ta chuyển đến tận tay anh."
“Ừ, khi về chúng ta sẽ hẹn gặp.” Khi Tề Nhạc được nhắc tới, Thời Kỳ bình tĩnh nhìn Phong Nhiên.
Phong Nhiên lặng lẽ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
"Cậu Nguyễn... không đi cùng chúng ta à?" Ngay khi Thời Kỳ vừa mới quay mặt đi, Phong Nhiên đột nhiên lên tiếng, không biết nói lời này với tâm tư gì.
"Đã đưa cậu ấy về Tấn Thành. Cậu ấy ở đây không an toàn."
Thời Kỳ không giải thích nhiều, Phong Nhiên cũng không tiếp tục hỏi.
Trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Phong Nhiên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên cảm thấy bả vai chùng xuống.
Có thứ gì đó cọ vào mặt mình, chỗ bị cọ xát có chút đỏ bừng.
Duy trì một động tác, Phong Nhiên không hề nhúc nhích, một lúc sau, cậu mới cứng ngắc quay đầu lại.
Thời Kỳ đang lặng lẽ dựa vào vai cậu. Ánh mắt Phong Nhiên lướt từ lông mi đến mũi của anh, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng.
Thời Kỳ ngủ rất yên tĩnh, không giống như Thời Kỳ đang nằm trên giường bệnh, trên mặt Thời Kỳ lúc này có vết máu, không còn giống con búp bê bị người ta đặt trong tủ kính.
Nhìn đôi môi mỏng đó, Phong Nhiên đột nhiên nuốt nước bọt.
Trong màn đêm, ánh đèn mờ ảo tỏa ra ánh sáng mập mờ. Ánh đèn ngoài cửa sổ nhấp nháy chập chờn. Ánh sáng và bóng tối chiếu lên trên mặt Thời Kỳ, chớp tắt, giống như trái tim của Phong Nhiên, nhấp nháy.
Thời Kỳ ngủ say chỉ cảm thấy cả người lạnh như thể rơi vào hầm băng. Chỉ có một cái bếp nhỏ chống đỡ để anh không bị chết cóng.
Toàn bộ bên trong sân băng, Thời Kỳ chỉ có thể ôm chặt chiếc bếp nhỏ.
Mà bản thân lò lửa lúc này cũng suýt bị ôm đến mức thở không nổi.
Nhìn thấy tòa nhà quen thuộc xuất hiện, Phong Nhiên cuối cùng cũng đưa tay ra và vỗ nhẹ vào Thời Kỳ bên người.
"Anh Thời, đến rồi."
Khoảnh khắc tay cậu chạm vào tay Thời Kỳ, ngón tay của Phong Nhiên nóng lên một chút.
Sao lại nóng như vậy!
Phong Nhiên giật mình, đưa tay chạm vào trán Thời Kỳ. Một nhiệt độ bất thường lan ra từ mu bàn tay anh truyền đến.
Thời Kỳ bị sốt!
Phong Nhiên lập tức nghĩ đến vết thương của anh.
"Lâm Mộc, Thời Kỳ bị sốt." Đây là lần đầu tiên Phong Nhiên gọi đầy đủ tên họ của Thời Kỳ trước mặt người khác.
Nghe vậy, Lâm Mộc cũng sửng sốt.
"Tôi sẽ đưa hai người đến bệnh viện."
Vừa dứt lời, người dựa vào vai Phong Nhiên hừ hừ hai tiếng.
“Không đi bệnh viện.”
Ngủ một giấc, Thời Kỳ cũng không thấy dễ chịu chút nào, ngược lại cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, mọi suy nghĩ trộn lẫn vào nhau, giống như một vòng xoáy khổng lồ, khiến anh chập chùng lên xuống.
Dù vậy, khi Thời Kỳ nghe đến hai chữ bệnh viện, toàn thân anh như bị thứ gì đó kích thích.
Kỳ thật, Thời Kỳ là một người rất quái dị. Nếu vì mục đích khác, Thời Kỳ có thể ra vào bệnh viện mà không hề sợ hãi. Nhưng nếu thật sự bị bệnh thì lúc đó sẽ cực kỳ kháng cự.
"Không đến bệnh viện sao được? Anh bị sốt, nói không chừ là do vết thương ở đầu." Phong Nhiên không ngờ khi anh bị bệnh lại như thế này, cậu hơi đau đầu.
“Về nhà đi.” Thời Kỳ đã sốt đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn cứ luôn lẩm bẩm muốn về nhà. Đối với Thời Kỳ, nơi đầy nước khử trùng là nơi có cảm giác vô cùng không an toàn, anh thà chịu đựng trong ổ nhỏ của mình còn hơn.
Bây giờ Thời Kỳ dường như bị bao bọc trong băng, chỉ có hơi ấm tỏa ra bên người. Hai tay anh mò mẫm trên nguồn nhiệt, cuối cùng dường như đã tìm được tư thế thích hợp, hai tay vòng vào nhau.
Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ đột nhiên ôm cổ mình, một lúc sau bất lực thở dài.
"Tôi đưa anh ấy về nhà, anh đi tìm bác sĩ, nếu chỉ là sốt nhẹ thì ở nhà chữa trị vậy. Nếu thật sự có liên quan đến vết thương trên đầu... Phong Nhiên nhìn qua Thời Kỳ đang rúc vào trong ngực mình, bất đắc dĩ dùng khẩu hình miệng nói với Lâm Mộc: “Lại đưa đi bệnh viện. "
Lâm Mộc làm động tác OK.
“Vậy chúng ta về nhà thôi.” Phong Nhiên hơi nghiêng đầu, áp mặt mình vào trán Thời Kỳ.
"Ừm." Thời Kỳ nhẹ nhàng đáp lại.
Nhưng chỉ đáp lại một chút, căn bản không hề cử động.
Phong Nhiên không còn cách nào khác đành phải bế người về phòng.