[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 22

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 22 - Một nụ hôn

Thời Kỳ cảm thấy như đang đi tàu lượn siêu tốc. Khi được bế lên, toàn bộ cơ thể anh như rơi vào lò luyện đan, ngọn lửa ấm áp bao bọc lấy anh, khiến anh thở một hơi thoải mái.

Nhưng khi bước xuống, lưng anh chạm vào tấm ga lạnh lẽo. Bàn tay hơi lỏng lẻo đột nhiên siết chặt, cả người lao lên giống như cá chép lao khỏi mặt nước.

Phong Nhiên đang ôm Thời Kỳ trong tay không ngờ Thời Kỳ lại đột nhiên lao về phía trước. Trọng tâm của cậu không ổn định, giây tiếp theo ngã về phía trước cùng chỗ với người trong tay.

Cũng may trước mặt hai người là chiếc giường êm ái, cả hai bịch một tiếng ngã sấp xuống giường.

Sau khi bị va chạm mạnh như vậy, Thời Kỳ đang choáng váng buộc phải mở mắt ra một chút.

Sau đó, anh nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc đang bay thẳng về phía anh.

Cạch một tiếng.

Thời Kỳ chỉ cảm thấy đôi môi nóng rát của mình hơi lạnh.

Thời Kỳ vốn đã hồ đồ vì sốt, cũng không hiểu tại sao lúc đó môi mình lại cảm thấy mát lạnh đến thế.

Thử thăm dò, Thời Kỳ hơi ngẩng đầu lên, lặp lại chuyện vừa phát sinh vừa nãy.

Lành lạnh, ngọt ngào, thật khiến cho người ta nghiện.

Thời Kỳ vừa muốn nếm thử lần nữa, nhưng còn chưa kịp nhấc thân trên lên thì một lực mạnh đã trực tiếp đè anh xuống giường. Lực mạnh đến mức tưởng chừng như đang muốn nhấn anh xuống giường.

Thời Kỳ cảm thấy khó chịu, vùng vẫy một lúc. Bàn tay đang đè trên vai anh trượt xuống, người đang đè lên người anh rầm một tiếng đụng phải người anh.

Lần này Thời Kỳ không chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng mà còn cảm thấy răng mình đau nhức.

Phong Nhiên bị hôn hai lần bối rối đứng dậy khỏi người Thời Kỳ, luống cuống che miệng mình. Lần đầu tiên là sai lầm, là trùng hợp, nhưng lần thứ hai cậu nhìn thấy Thời Kỳ tiến lại gần mình, nhẹ nhàng đụng đụng miệng mình.

Lẽ ra cậu nên đẩy anh ra xa.

Nhưng khoảnh khắc khi hai bên chạm nhau, phản ứng đầu tiên của Phong Nhiên không phải là đẩy Thời Kỳ ra mà là cảm thấy như có một quả pháo hoa nổ tung trong đầu.

Phong Nhiên không dám nghĩ lại, chỉ có thể đỡ Thời Kỳ đứng dậy, nhét anh vào trong chăn.

Cậu cảm thấy mình nên rời khỏi đây ngay và bình tĩnh lại một chút.

"Lạnh." Chiếc chăn giống như hầm băng. Thời Kỳ không muốn nguồn nhiệt của mình biến mất, theo bản năng nắm lấy thứ gần mình nhất, túm lấy, nguồn nhiệt hoàn toàn bất động.

Núi không đến thì mình đi lên núi.

Thời Kỳ thậm chí còn không mở mắt, xoa xoa tay Phong Nhiên.

Khi tay bị tóc mềm cọ xát, Phong Nhiên cảm thấy như bị sét đánh, choáng váng tại chỗ, nhịp tim vừa rồi còn chưa bình tĩnh lại dường như lại bị tổn thương.

Thịch, thịch, bịch.

Phong Nhiên cảm thấy như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thời Kỳ cúi người cuộn tròn trong chăn. Góc chăn che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt có chút phiếm hồng.

Đôi mắt ấy ngày thường trông hiền lành nhưng giờ đây lại giống như bị chà đạp, chỉ biết ẩn mình trong chiếc chăn mỏng manh để tự chữa lành.

“Lạnh.” Thời Kỳ thực sự bệnh đến hồ đồ, nắm lấy tay Phong Nhiên không chịu buông ra.

Phong Nhiên nhìn bàn tay đang bị nắm lấy, cậu giật giật, nhưng cuối cùng lại không gỡ đôi tay này ra.

Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở, Phong Nhiên buộc mình phải tỉnh táo lại. Cậu ngồi xổm bên giường nhìn Thời Kỳ đang mê man.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới Thời Kỳ lại có một mặt yếu đuối như vậy.

“Lạnh.” Thời Kỳ lại lẩm bẩm, nhẹ nhàng kéo tay áo Phong Nhiên, vô thức dụi mặt vào gối, giống như một con mèo vẫn chưa tỉnh ngủ.

Mèo con không tìm được thứ mình đang tìm, mắt ngấn nước nhìn Phong Nhiên, tay lại dùng lực nhiều hơn một chút: “Đi ngủ.”

Hơi nóng bất thường từ cơ thể Thời Kỳ làm nóng không khí xung quanh, thậm chí Phong Nhiên còn cảm thấy không khí xung quanh mình đều đã bị nướng chín, nếu không thì sao cậu lại cảm thấy hô hấp có chút không thông.

“Chỉ là để báo đáp lòng tốt của anh thôi.” Phong Nhiên cụp mắt xuống, tìm lý do thích hợp để lên giường.

“Hận thù giữa chúng ta sẽ không tiêu tan chỉ vì anh chặn một gậy thay cho tôi.” Như thể không yên lòng, một tiếng thì thầm khác vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Nhỏ đến mức không rơi vào tai Thời Kỳ mà lại rơi vào trong lòng Phong Nhiên.

Sáng sớm hôm sau, những tia nắng của ngày nghỉ còn đáng lo ngại hơn cả tiếng đồng hồ báo thức của ngày làm việc. Khi Thời Kỳ mở mắt ra, đầu vẫn còn có chút nặng nề. Vừa mới chuẩn bị rời giường thì lòng bàn tay phải liền cảm thấy ấm áp, tựa như có vật gì trong lòng bàn tay anh.

Anh bóp bóp, thô ráp, lại còn ấm.

Tay Thời Kỳ bỗng nhiên cứng đờ, cứng ngắc quay đầu lại, sau đó Thời Kỳ nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Phong Nhiên đang nhìn chằm chằm vào mình.

Thời Kỳ cúi đầu, phát hiện tay mình đang nắm lấy cánh tay Phong Nhiên. Từ vòng tròn màu đỏ trên cổ tay kia có thể thấy được lúc mình nắm đã nắm mạnh đến mức nào.

Có lẽ ông trời không muốn anh dễ dàng lừa như vậy, Thời Kỳ đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy những khung hình hiện lên trong đầu anh, cảnh nội thất ô tô quen thuộc, sau đó là đêm đen như mực và cảnh ám muội trong phòng, cuối cùng là cảnh anh ôm lấy Phong Nhiên không chịu để cậu rời đi.

Trong chớp mắt, Thời Kỳ cũng hiểu được mất mặt thấy bà ngoại là thế nào.

Anh trước sau sống hai đời, cho dù kiếp trước vừa mới tốt nghiệp, bị chặn đánh gần chết trong một con hẻm nhỏ vì vụ kiện hi/ếp d/âm thì cũng không chật vật đến như vậy.

Hành vi của anh có phải quá được không?

Nếu ở đây có vết nứt trên mặt đất, Thời Kỳ nhất định sẽ chui vào đó.

Lần đầu tiên Thời Kỳ không biết nên nói cái gì mới ổn, ngay lúc vừa định cứng rắn nói chuyện thì Phong Nhiên liền hành động trước.

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên đưa tay ra, lúc bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán mình, Thời Kỳ chợt nhớ tới lời nói của Nguyễn Trần.

"Cậu ấy quan tâm anh."

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, vẻ mặt Phong Nhiên bình tĩnh hoặc là nói có chút quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức Thời Kỳ không biết Phong Nhiên thực sự lo lắng cho mình hay chỉ giả vờ.

“Không sốt.” Giọng điệu của Phong Nhiên hơi thoải mái, “Hôm qua anh không muốn đến bệnh viện nên Lâm Mộc chỉ có thể mời bác sĩ đến nhà truyền dịch cho anh.”

Nói đến đây, trong mắt Phong Nhiên có chút trêu chọc, tựa hồ như đang nói không ngờ anh lại là người như vậy.

Thời Kỳ: ......

Thời Kỳ không muốn ai nhớ đến mình.

“Hôm qua cảm ơn cậu.” Thời Kỳ thu tay lại, lần đầu tiên khi ở cùng Phong Nhiên, anh lại cảm thấy hơi khó xử.

Mà ở nơi anh không nhìn thấy, Phong Nhiên nhìn thấy anh thu tay lại, vẻ mặt trở nên có chút lạnh lùng.

Nhưng chỉ trong chốc lát, khi Thời Kỳ lại ngẩng đầu lên, Phong Nhiên vừa rồi đã bị thay thế bởi Phong Nhiên có lớp ngụy trang vô cùng tốt, dáng vẻ trông thật đáng thương.

“Chờ một chút, tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng.”

Thời Kỳ lần này không có ngăn cản, hiện tại anh rất cần có không gian riêng.

Sau khi ra khỏi cửa, đôi mắt vốn không hề bận tâm của Phong Nhiên trở nên thâm trầm, khí chất tàn nhẫn toát ra ở nơi không ai có thể nhìn thấy. Nhìn vào đoạn video trên điện thoại, từ hốc mũi phát ra một tiếng cười xùy, thấm lấy trào phúng không chút lưu tình nào.

"Giản Minh, lần này hi vọng anh có thể toàn thay thoát khỏi."

Phong Nhiên nhấp vào WeChat, chuyển đổi tài khoản.

Lướt xem bạn bè WeChat của mình, sau đó nhấp vào một hình đại diện cực kỳ bình thường.

【 Phóng viên Triệu, có một tin tức lớn, không biết anh có quan tâm không. 】

Tin nhắn này vừa gửi đi thì lập tức có phản hồi.

【 Cậu cứ nói. 】

Phong Nhiên không dừng lại một chút nào, gửi một đoạn video vào điện thoại của anh ta.

【 Đây là khúc dạo đầu. Phần còn lại, tôi muốn năm trăm nghìn. 】

Một lúc sau, bên kia gửi tin nhắn đến.

【 Thành giao! ! ! 】

Điện thoại reo lên, Phong Nhiên mở tin nhắn ra thì thấy tin nhắn từ ngân hàng. Tâm tình vô cùng vui vẻ, gửi phần còn lại của video cho bên kia.

Phóng viên Triệu này nói là phóng viên, nhưng thực chất anh ta chỉ là một tay săn ảnh, một tay săn ảnh rất vô liêm sỉ. Nhưng Phong Nhiên cảm thấy anh ta rất thông minh.

Thứ cậu đưa cho phóng viên Triệu là những tin xấu ngắn gọn, nhưng giá của những tin xấu này không chỉ có năm trăm nghìn. Cho dù anh ta đưa lên mạng để đổi lấy lưu lượng truy cập hay đến nhà họ Giản để dọa dẫm bắt chẹt một phen thì đều có thể nhận được nhiều hơn con số năm trăm nghìn.

Chỉ là hai loại tình huống, bất kể là loại nào thì đều là những gì Phong Nhiên sẵn lòng trông thấy.

Còn vui hơn mượn đao gi/ết người.

Ăn sáng xong, Thời Kỳ uống thuốc dưới sự giám sát của Phong Nhiên. Đúng lúc anh đang định về phòng ngủ một lát thì có tiếng gõ cửa ngoài sân.

Thời Kỳ không kiên nhẫn liếc nhìn, người đứng trước cửa hóa ra chính là Tề Nhạc.

"Tề tổng, cơn gió nào đã đưa cậu đến đây?"

Trên mặt Thời Kỳ hiện lên một nụ cười, có lẽ là bởi vì bệnh còn chưa lành nên sắc mặt hơi ốm yếu, đôi môi tái nhợt mở ra khép lại, ánh mắt Tề Nhạc thẳng thắn nhìn anh.

Nhưng cũng chỉ diễn ra trong chốc lát.

“Tiệc đính hôn của tôi, cố ý đích thân đến đây mời Thời tổng.” Tề Nhạc vừa nói vừa lấy thiệp mời từ trong túi ra.

Thời Kỳ nhìn tấm thiệp mời có phần quen thuộc, đưa tay nhận lấy, nhưng anh chưa kịp mở ra thì Phong Nhiên đang đọc sách trong phòng không biết xuất hiện sau lưng anh từ lúc nào.

"Anh Thời, bệnh của anh còn chưa khỏi hẳn đâu, đừng tùy tiện đi lại.” Giọng điệu Phong Nhiên rất quen thuộc, giống như cậu đã là chủ nhân ở đây, cùng một chủ nhân khác trong nhà chiêu đãi khách."

"Anh Tề có muốn uống gì đó không?"

Tại nơi Thời Kỳ không nhìn thấy, Phong Nhiên lại lộ ra vẻ khiêu khích.

Thấy thế, nụ cười trên mặt Tề Nhạc lạnh lùng mấy phần.

"Thôi khỏi." Giọng nói của Tề Nhạc rét lạnh, ánh mắt thản nhiên quan sát Phong Nhiên, sau đó tập trung vào khuôn mặt của Thời Kỳ.

"Chúng ta ngồi trên ghế sofa nói chuyện đi." Phong Nhiên nắm lấy cánh tay của Thời Kỳ, trực tiếp đỡ Thời Kỳ đến ghế sofa mà không cho Tề Nhạc có cơ hội nói lại.

Thời Kỳ cảm thấy Phong Nhiên có gì đó kỳ lạ, trong lòng nghi ngờ nhưng bây giờ anh là sức mạnh để bạn nhỏ trong nhà làm càn, nên anh cũng xuôi theo ý muốn của Phong Nhiên mà ngồi xuống ghế sofa.

“Ngồi đi.” Thời Kỳ chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh, ra hiệu cho Tề Nhạc ngồi xuống.

Tề Nhạc cắn chặt răng hàm, trên mặt vẫn mang theo tươi cười như cũ, thuận theo ánh mắt Thời Kỳ ngồi xuống sofa.

Thời Kỳ một mặt để cho bạn nhỏ làm càn, mặt khác cũng không quên tìm kiếm lợi ích cho bản thân, tìm một tư thế quen thuộc, thoải mái dùng bạn học Phong đang cẩn thận quá mức làm gối dựa.

Mở thiệp mời ra, Thời Kỳ sững sờ khi nhìn thấy nội dung bên trong.

Thiệp mời này khác với thiệp mời mà Hà An cho anh xem trước đây.

Tên ghi ở cột nam vẫn là Tề Nhạc, nhưng ở bên kia, chỗ lẽ ra phải ghi tên nhà gái lại trống rỗng.

"Cậu đang lừa tôi bằng một phế phẩm?"

Thời Kỳ ném lại thiệp mời cho Tề Nhạc, "Sao thế? Tề tổng coi thường Khoa học Kỹ thuật Thời Phương sao?"

Tề Nhạc nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt rơi vào khoảng không, khóe miệng nhếch lên nụ cười khiến Thời Kỳ có chút khó hiểu: “Những người này làm việc quá bất cẩn, nhưng không sao đâu, Thời tổng cũng có thể đi vào với khuôn mặt này."

Tề Nhạc lại đặt thiệp mời trước mặt Thời Kỳ.

"Người anh em, đời này tôi chỉ có một lần thôi, cậu cứ coi như sưu tầm đi.”

"Tề Nhạc, cũng không phải là tôi phải lòng cậu, tôi sưu tầm thiệp mời đính hôn với thiệp cưới của cậu làm gì?" Thời Kỳ ngoài miệng đùa giỡn, cầm thiệp mời lên: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ đi."

Thời Kỳ thực sự muốn biết đại tiểu thư Hãn Hải này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, ánh mắt Phong Nhiên rơi vào tấm thiệp mời chỉ có một cái tên, trên mặt hiện lên một tia giễu cợt khó nhận thấy.

Tề Nhạc là một kẻ điên, điểm này cho dù là trên giường hay dưới giường đều không ngoại lệ.

Ai mà ngờ rằng thiệp mời đám cưới của thương nhân nổi tiếng ở Tấn Thành, phía dưới tên cô dâu còn có một cái tên.

Tên viết bằng lọ thuốc đặc biệt, sẽ hiện rõ khi tiếp xúc với nước.

Thời Kỳ.