[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 23

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 23 - Gặp bà 

Tề Nhạc gửi thiệp mời xong liền rời đi, tựa như thật sự đến đây chỉ là để gửi thiệp mời cho Thời Kỳ.

Chỉ là trước khi rời đi, Tề Nhạc khinh thường liếc nhìn Phong Nhiên một cái.

“Mệt mỏi quá à.” Từ khi Nguyễn Trần nói xong, Thời Kỳ vô thức nhìn Phong Nhiên bằng ánh mắt mang chút dò xét. Dù vô tình hay cố ý, cậu đều lộ ra một chút dáng vẻ chân thật.

“Vậy về phòng nghỉ ngơi chút đi.” Phong Nhiên bất an đưa tay sờ sờ trán Thời Kỳ, còn may, không nóng lắm.

Nhìn Phong Nhiên dẫn mình lên lầu, Thời Kỳ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Người ta nói nước ấm luộc ếch, nhưng Thời Kỳ cảm thấy hiệu quả của thuốc này cũng khá tốt, ít nhất hiện tại Phong Nhiên đã bắt đầu chủ động tiếp xúc với anh.

Và anh có thể nhìn ra được, hành động vừa rồi của Phong Nhiên hoàn toàn thật lòng.

Sau khi lên lầu, Thời Kỳ yên lặng nằm trên giường, đúng lúc Phong Nhiên xoay người chuẩn bị rời đi thì Thời Kỳ đột nhiên gọi cậu lại.

"Đây là phần thưởng của cuộc thi." Thời Kỳ lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ vuông vức màu xanh lam trên bàn cạnh giường ngủ, "Vốn dĩ nên đưa nó cho cậu vào ngày cậu kết thúc cuộc thi, nhưng đi vội quá nên quên mang theo đến Kinh Đô mất, giờ đưa cho cậu.”

Phong Nhiên nhìn chiếc hộp trong tay Thời Kỳ, một lúc lâu sau mới cầm lấy nó.

“Anh biết là tôi có thể thắng sao?”

“Đương nhiên, tôi vẫn luôn có niềm tin đối với cậu.” Trên măt Thời Kỳ hiện lên một nụ cười chân thành. Anh vẫn luôn tin tưởng vào thực lực của Phong Nhiên, chuyện này chưa bao giờ nói dối. “Cậu xem thử có thích hay không.”

Phong Nhiên mở hộp ra, bên trong là một chiếc trâm cài ngực hình con bướm làm từ đá quý.

"Khi nhìn thấy chiếc trâm cài này, tôi đã nghĩ đến cậu, cảm thấy cậu đeo lên sẽ vô cùng đẹp.”

Thực ra Thời Kỳ muốn tặng chiếc trâm cài này làm quà sinh nhật lần thứ mười tám cho Phong Nhiên. Khi vô tình nhìn thấy chiếc trâm cài này, anh đã bị con bướm trên đó thu hút. Bướm rõ ràng là những sinh mạng rất mong manh, nhưng trên chiếc trâm cài ngực này, con bướm vỗ cánh chuẩn bị bay đi, sống động như thật, giống như đang chiến đấu chống lại sự bất công của cuộc sống.

Cực kỳ giống Phong Nhiên.

“Cảm ơn, tôi rất thích.” Phong Nhiên nhìn chiếc trâm cài ngực hình con bướm trong tay, nhỏ xíu nhưng lại khiến long cậu nặng trĩu.

Kiếp trước cậu đã từng nhìn thấy chiếc trâm cài này, nhưng nó không phải ở trên tay cậu mà ở trên ngực Tề Nhạc.

Nghe nói giá trị của chiếc trâm cài này có thể mua được một căn nhà ở Kinh Đô.

“Cái này quá đắt, tôi không có dịp để đeo nó.” Phong Nhiên đóng hộp lại, đưa cho Thời Kỳ.

“Sao lại không.” Thời Kỳ cầm lấy chiếc hộp, lấy chiếc trâm cài ngực ra, cài lên bộ đồ ngủ của Phong Nhiên.

Bộ đồ ngủ trị giá chưa đến một trăm nhân dân tệ được tô điểm bằng những chiếc trâm cài có giá trị bằng một căn nhà ở Kinh Đô. Phong Nhiên cảm thấy sức nặng của bộ đồ ngủ khiến vai cậu đau nhức.

Nhưng Thời Kỳ đã đỡ lấy bờ vai cậu.

“Nếu là cậu, chiếc trâm cài này ngay cả khi cậu đeo lên bộ đồ ngủ cũng rất thích hợp.” Thời Kỳ nhẹ nhàng vuốt tóc Phong Nhiên, dùng giọng nói không thể thân mật hơn: “Bạn học Phong của chúng ta tương lai chắc chắn sẽ là một người rất xuất sắc, vì vậy đừng coi thường bản thân. Tôi luôn tin tưởng cậu.”

Tôi tin tưởng cậu.

Bốn chữ ngắn ngủi nhưng đáng giá hơn ngàn lời nói, sở dĩ Phong Nhiên rơi vào vòng xoáy ở kiếp trước cũng là vì mặc cảm tự ti. Nhưng bây giờ Thời Kỳ thực sự nói rằng anh ấy tin tưởng cậu.

Giờ phút này Phong Nhiên dường như đã quên hết thảy mọi thứ, cậu nhìn thẳng vào mắt Thời Kỳ, cậu muốn nhìn rõ ràng trong đôi mắt đó là sự chân thành hay một cái bẫy càng sâu hơn.

Nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đôi mắt cậu đã bị một đôi bàn tay lạnh ngắt che lại.

"Được rồi, nếu cậu nhìn tôi như thế này nữa thì tôi sẽ nghĩ là cậu muốn tôi hôn cậu đó."

Giọng nói mang theo ý cười của Thời Kỳ truyền đến, suy nghĩ của Phong Nhiên ngay lập tức quay trở lại cái đêm kiều diễm đó.

Bùm~

Thời Kỳ nhìn đôi tai đỏ bừng kia, vốn định đưa tay nhéo nhéo nhưng chủ nhân của đôi tai lại bỏ chạy như một con thỏ.

"Hahahahaha!"

Tiếng cười phóng đãng của Thời Kỳ và... tiếng bước chân bối rối chạy trốn vang lên trong phòng.

"Bạn học Phong của chúng ta đúng là ngây thơ nha."

Sau khi khỏi bệnh, Thời Kỳ lại nằm trên giường ba ngày.

Vào ngày thứ tư, Thời Kỳ nhìn mình trong gương đang mặc bộ quần áo bình thường, vô cùng không biết điều mà cho khuôn mặt của mình mười điểm.

Hôm nay Phong Nhiên đến trường, còn Thời Kỳ đã đặc biệt cho toàn bộ công ty nhà mình nghỉ phép.

"Cậu tìm được viện dưỡng lão kia chưa?" Thời Kỳ nhìn thông tin trong tay, hỏi Lâm Mộc.

"Tìm được rồi, ở phía đông thành phố. Đó là viện điều dưỡng chuyên điều trị bệnh Alzheimer."

“Ừ, người đến cả chưa?”

"Đều đã đến. Mọi người đều rất tích cực khi nghe tin sẽ tổ chức team building ở viện dưỡng lão." Lâm Mộc mỉm cười, có trời mới biết hôm qua lúc nghe ông chủ nói muốn tổ chức team building có bao nhiêu vui vẻ, các “nô lệ” của công ty cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, sau đó lại nghe địa điểm tổ chức là ở viện dưỡng lão.

Hết lần này đến lần khác ông chủ vẫn nói một cách hung hồn đầy lý lẽ, nói cái gì mà cống hiến cho xã hội.

Haha, nếu không phải bà của bạn học Phong ở viện dưỡng lão này thì sao ông chủ có thể tốt bụng như vậy.

"Sếp, chúng ta làm như vậy thật sự có ổn không?" Lâm Mộc nhìn Phong Nhiên qua kính chiếu hậu, hắn biết sếp đã điều tra Phong Nhiên, bây giờ sếp lại vội vàng liên lạc với người nhà của cậu ấy, thật sự sẽ không khiến người ta tức giận chứ?

"Có vấn đề gì?" Thời Kỳ đóng tài liệu lại, nhìn khung cảnh mờ nhạt ngoài cửa sổ, trong đầu nhớ lại hai ngày qua ở chung với Phong Nhiên.

Thời Kỳ cảm thấy hài hòa của hiện tại có chút không ổn định, có chút giấy dán cửa sổ càng ngày càng mỏng.

"Biết tại sao lại có bảy năm ngứa ngáy không?"

Nghe vậy, Lâm Mộc sửng sốt.

Ông chủ của anh là người độc thân nên không phải còn quá sớm để nghĩ về nguyên nhân của bảy năm ngứa ngáy sao?

"Không biết."

"Bởi vì bảy năm đủ để bào mòn hết tình yêu ban đầu. Người ta nói hôn nhân là mồ chôn tình yêu, kỳ thực cuộc sống đời thường cùng với trà, gạo, dầu, muối mới là thủ phạm."