Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 24 - Sai lầm
"Nhiên Nhiên, tới đây mau tới đây mau, bà nội tìm được vợ cho con rồi!"
Vừa nãy bà lão còn trông mệt mỏi ốm yếu, vừa nhìn thấy Phong Nhiên liền lao thẳng đến trước mặt Phong Nhiên như một viên đạn, kéo Phong Nhiên về phía Thời Kỳ.
"Thật trùng hợp nha, cậu chính là cháu trai của bà." Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, với tư thế như một kẻ xấu cáo trạng trước, ánh mắt nhìn Phong Nhiên cũng rất kỳ lạ.
Trong nháy mắt đó, sát khí lạnh lẽo đến mức Thời Kỳ gần như rùng mình.
"Anh Thời, thật trùng hợp." Phong Nhiên buộc mình hít một hơi thật sâu, đè nén tất cả những cảm xúc không nên xuất hiện.
Nhưng cậu biết, cảm xúc bộc phát của mình trong nháy mắt đó quá mạnh mẽ, cho dù bây giờ cậu có kìm nén lại thì vẫn sẽ bị Thời Kỳ bắt được.
Trong chớp nhoáng này, trong mắt Thời Kỳ lộ ra vẻ bối rối và chật vật.
Nhưng tại sao?
Không phải anh nên tức giận, ngang ngược, lăng mạ hoặc thậm chí đấm đá sao?
Nhưng không nên bối rối và chật vật.
Người không nên bối rối và chật vật không phải là mình sao?
“Bạn học Phong, không biết giữa chúng ta có hiểu lầm hay không.” Hai tay Thời Kỳ lặng yên buông thõng ở hai bên, nắm chặt lại sau đó yếu ớt buông ra, sau một lúc lâu giống như là tự giễu, cười khẽ một tiếng, “Nếu như cậu không sẵn lòng, đương nhiên tôi sẽ không ép buộc cậu, cậu không cần phải như thế.”
"Còn nữa, hôm nay tôi gặp bà của cậu vì công ty chúng tôi đến đây tổ chức teambuilding. Bà của cậu tìm thấy tôi trước, nếu cậu không tin thì có thể đi xem camera giám sát." Thời Kỳ không nhìn Phong Nhiên, chỉ là đôi vai anh lại rũ xuống, "Tôi đã nghĩ... quan hệ giữa chúng ta sẽ khác đi một chút vì chuyện xảy ra lần trước."
Giọng điệu của Thời Kỳ vừa đáng thương vừa đau lòng, Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Thời Kỳ như thế này.
"Cậu ở lại với bà đi, tôi về trước." Nói xong, Thời Kỳ mỉm cười với bà nội Phong, vừa định rời đi thì tay áo bị kéo lại.
Khi anh quay lại thì thấy người đang kéo tay áo mình hóa ra là bà Phong.
"Cháu dâu, chụp với bà một tấm ảnh đi."
Bà Phong dường như không hiểu cuộc cãi vã vừa rồi giữa hai người, cười hì hì nắm lấy tay Thời Kỳ, còn thuận tiện khoác tay lên, kéo Thời Kỳ ra bãi cỏ bên ngoài.
Thời Kỳ đã diễn xong, màn kịch hôm nay cũng sắp kết thúc, bà Phong lại ép anh diễn thêm cảnh nữa à?
Chụp ảnh?
Nghe được hai chữ này, Phong Nhiên đang đứng ở đó giống như con rối quay người lại nhìn về phía hai người đang đứng ở cổng.
Cơn đau dữ dội truyền đến đầu Phong Nhiên, như thể cậu bị giáng một đòn nào đó. Phong Nhiên cảm thấy đầu mình như sắp vỡ ra, ký ức hai đời đan xen vào nhau giống như gió lốc, Thời Kỳ kiếp trước và kiếp này đan vào cùng một chỗ, nguồn năng lượng khổng lồ cắn trả Phong Nhiên, biến tâm trí cậu thành từng mảnh.
Cơn đau dữ dội khiến sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng trước ánh mắt mong đợi của bà nội và cái nhìn chăm chú của Thời Kỳ, Phong Nhiên buộc mình phải bước từng bước một đến trước mặt hai người.
Nhìn sắc mặt Phong Nhiên tái nhợt, Thời Kỳ bất đắc dĩ thở dài.
Anh biết Phong Nhiên không thích chụp ảnh.
Nói cách khác, cậu ấy hơi sợ việc chụp ảnh.
Chiếc máy ảnh nhỏ đó đối với Phong Nhiên giống như một cái lồng nhốt thú hoang. Điều dừng lại ở trong đó là quá khứ bị xúc phạm hết lần này đến lần khác của cậu.
Thời Kỳ mềm lòng, anh vẫn luôn biết điểm này.
Nhìn sắc mặt Phong Nhiên tái nhợt, Thời Kỳ dịch sang bên cạnh một chút, bả vai hơi chạm vào vai Phong Nhiên, như muốn đỡ lấy người đàn ông giống như bèo tấm đang gặp gió này.
Có lẽ chống đỡ một mình quá khó khăn, trong lúc nhất thời, Phong Nhiên thực sự muốn hoàn toàn dựa vào anh.
Nhưng cậu đã kìm lại.
Ánh mắt cậu không tự chủ chuyển động, Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, trên mặt Thời Kỳ lộ ra một nụ cười rất vừa vặn, chỉ là trong nụ cười lại có một nỗi buồn không thể bị gió thổi bay đi.
Anh buồn vì cái gì chứ?
Phong Nhiên rất muốn hỏi.
Cà tím~
Răng rắc một tiếng.
Nụ cười đông cứng trong chiếc máy ảnh nhỏ.
Kèm theo đó còn có ánh mắt Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ.
Bà Phong nhìn ba người trong ống kính, mỉm cười như một đứa trẻ.
"Khi Nhiên Nhiên còn nhỏ, năm nào bà cũng dẫn nó đi chụp ảnh. Sau này không biết tại sao, đứa trẻ nổi loạn này càng ngày càng không thích chụp ảnh!" Mặc dù ngoài miệng bà nội Phong oán trách nhưng trong mắt lại tràn ngập tình yêu thương.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau, bà Phong đã nuôi dạy Phong Nhiên trong khó khăn, bà cũng muốn nhìn thấy cháu trai của mình trở thành một người trưởng thành đầu đội trời chân đạp đất.
Đáng tiếc, tất cả đều bị phá hủy.
Thời Kỳ hơi nhắm mắt lại, ánh nắng bị che khuất, anh chỉ cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo.
Thời Kỳ thấy vậy cũng không nán lại nữa, xoay người rời đi.
Lâm Mộc vừa nhìn thấy cảnh giằng co giữa Thời Kỳ và Phong Nhiên, mặc dù Lâm Mộc không biết ông chủ mình định làm gì, nhưng anh chuẩn bị xe trước là đúng đắn.
Hiện tại vừa nhìn thấy Thời Kỳ, Lâm Mộc lập tức khởi động xe.
Đôi chân dài của Thời Kỳ bước về phía trước một bước, gió cuốn theo từng bước đi của anh.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Ngay khi Thời Kỳ chuẩn bị lên xe rời đi thì một lực rất mạnh đã đụng anh vào cửa xe.
"Thật xin lỗi."
Ngay lúc Thời Kỳ quay lại nhìn xem chuyện gì đang xảy ra phía sau mình thì một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau anh. Trước khi kịp nhìn rõ người đang đến, đầu tóc mềm mại ấy đã đã tựa thẳng vào vai Thời Kỳ.
Đột nhiên bị ôm lấy, Thời Kỳ ngây ngẩn cả người.
Thực sự là ngây ngẩn cả người.
Anh không ngờ câu chuyện lại phát triển theo hướng này.
Cuối cùng Phong Nhiên cũng đuổi kịp, cậu đứng thẳng người, chớp mắt nhìn Thời Kỳ, "Xin lỗi anh Thời, chỉ là em quá sợ hãi, em... từ nhỏ em với bà sống nương tựa lẫn nhau, bà nuôi em lớn, muốn em thành gia lập nghiệp, em lo bà ấy biết." Giọng nói của Phong Nhiên trầm xuống, xin lỗi Thời Kỳ, có chút run run.
Thời Kỳ bị hai tay Phong Nhiên kẹp ở giữa cửa xe, nhìn Phong Nhiên. Khóe mắt Phong Nhiên hơi rủ xuống, lộ ra vẻ vô cùng tủi thân.
Thời Kỳ biết Phong Nhiên nói sự thật, nỗi sợ hãi của Phong Nhiên cũng là thật.
Nhưng anh không biết tình cảm thật thật giả giả của Phong Nhiên, lời xin lỗi dành cho anh có phải là thật hay không.
"Anh Thời, tôi không phải là không sẵn lòng." Phong Nhiên lặng lẽ cúi đầu, cả buổi không nghe thấy câu trả lời của Thời Kỳ, run rẩy ngẩng đầu nhìn vào mắt Thời Kỳ, "Anh Thời, thật xin lỗi."
Nói xong, cánh tay Phong Nhiên ôm lấy eo Thời Kỳ từ từ siết chặt, ép hết không khí giữa hai người, nâng cằm, tựa đầu vào vai Thời Kỳ, hết lòng ôm lấy người trước mặt.
Đôi mắt bối rối ban đầu của Thời Kỳ đột nhiên tràn ngập ý cười.
Con hồ ly nhỏ này thật sự đã rất cố gắng để bù đắp lỗi lầm vừa rồi.
Nếu như là diễn...
Thời Kỳ cười thầm.