Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 25 - Ghen tuông
Xe chậm rãi dừng lại, Phong Nhiên xuống xe, đứng ở bên cạnh cửa xe nhìn Thời Kỳ.
"Cậu về trước đi, tôi... có chút việc phải làm." Thời Kỳ dựa lưng vào ghế, hơi nhắm mắt lại, không hề nhìn Phong Nhiên.
Phong Nhiên đứng ở ngoài xe nghe vậy, trong lòng căng thẳng, một lúc sau mới mím môi hỏi: “Tối nay anh có về không?”
Phong Nhiên nói xong, tay Thời Kỳ đang liên tục gõ vào ghế bỗng dừng lại.
Xem ra liệu pháp kích thích của mình vẫn còn rất hiệu quả.
Thời Kỳ mím khóe miệng, ngăn không cho chúng nhếch lên.
"Về."
Xe khởi động lại lần nữa, Thời Kỳ vốn vẫn nhắm mắt lại mở mắt ra.
Lâm Mộc lúc này nhận thấy ông chủ của mình hình như không muốn nói chuyện với người khác nên im lặng suốt dọc đường.
Tấn Thành về đêm không sôi động lắm, nhưng đèn vẫn sáng rực rỡ. Ánh đèn đường lúc sáng lúc tối, khiến người đi xe cảm thấy choáng váng.
Đột nhiên, bên trong xe sáng lên một chấm đỏ cực kỳ khó thấy.
Chỉ là trong chốc lát, chấm đỏ nhỏ đó vụt tắt, lại một lần nữa hòa vào bóng tối.
Thời Kỳ chống một tay lên cửa kính ô tô để đỡ đầu, một tay chỉnh lại quần áo, để chấm nhỏ đỏ thứ hai vừa hiện lên vừa vặn không bị che đi.
Thời Kỳ nở một nụ cười thành công ở nơi không thể tìm thấy nút giám sát.
"Lâm Mộc, đi Mioha đi.”
Mioha là một quán bar mới mở ở Tấn Thành, người ta nói rằng ông chủ đứng phía sau vô cùng bí ẩn. Ngay khi quán bar mới này vừa mở thì đã lấy đi hầu hết khách của Bóng Đêm.
Không có lý do nào khác ngoài việc anh chàng pha chế ở đây vô cùng đẹp trai.
Thời Kỳ bước vào cửa, sóng âm ồn ào náo nhiệt đập vào màng nhĩ của anh. Thời Kỳ theo thói quen đi đến quầy bar, tìm một chỗ ngồi xuống.
Trước quán bar có rất nhiều người tụ tập, giữa đám đông là một thanh niên có mái tóc màu lam nhạt, nước da rất trắng, khuôn mặt có chút trẻ con ở nơi này giống như khiến cho người ta muốn phạm t/ội, nhưng cậu ta lại thành thạo từ chối tất cả đàn ông và phụ nữ đến hỏi thông tin liên lạc của cậu.
Thời Kỳ nhìn người đàn ông cơ bắp đứng trước mặt rời đi với vẻ mặt thất vọng, sau đó mới bước tới.
"Tôi đoán được cậu sẽ rất được chào đón, nhưng không ngờ cậu lại nhận được nhiều sự chào đón của mấy người đàn ông cơ bắp đến thế." Chàng trai trẻ quay đầu lại ngạc nhiên khi nghe điều này.
"Anh Thời!"
Chàng trai trẻ không ai khác chính là Nguyễn Trần, người được Thời Kỳ cứu khỏi Kinh Đô.
“Tôi đã nói sẽ có người thích rượu cậu pha mà.” Thời Kỳ không chút che đậy mà khen ngợi những người xuất sắc, “Pha giúp tôi một ly đi.”
"Vâng."
Nguyễn Trần vô cùng biết ơn Thời Kỳ, từ lâu đã coi Thời Kỳ là ân nhân cứu mạng của mình.
Nếu không có Thời Kỳ, có lẽ bây giờ cậu đã bị vứt bỏ ở đâu đó.
"Anh Thời muốn loại nào?"
Thời Kỳ cúi đầu liếc nhìn chiếc cúc áo thứ hai mà mình đã nới lỏng, một lúc sau mới nói: “Có thể khiến người ta quên đi lo lắng, ý loạn tình mê.”
Lời nói của Thời Kỳ vừa u sầu vừa ấm áp.
Nếu không phải đã biết Thời Kỳ đã có bạn trai mà anh thật sự yêu thích thì Nguyễn Trần còn tưởng rằng Thời Kỳ đang tán tỉnh cậu.
Nguyễn Trần nhìn Thời Kỳ, lúc nói chuyện Thời Kỳ hướng về phía cậu, nhưng ánh mắt lại không hề nhìn vào cậu dù chỉ trong giây lát, mà là nhìn về phía cái kệ phía sau cậu.
"Có phải anh Thời cãi nhau với bạn học Phong không?" Đây là suy nghĩ đầu tiên của Nguyễn Trần, có thể khiến anh Thời có biểu hiện như vậy có lẽ chỉ có mỗi bạn học Phong.
“Cãi nhau?” Thời Kỳ lặp lại hai chữ này, nở nụ cười yếu ớt: “Sao tôi có thể cãi nhau với cậu ấy?”
"Cho tôi một ly rượu đi."
Nguyễn Trần biết Thời Kỳ muốn say nên thành thạo bắt đầu công việc của mình.
Ai cũng có thể trở thành người pha chế theo nghĩa thông thường, nhưng những người thực sự tạo dựng được tên tuổi cho mình thì rất hiếm. Ví dụ như Nguyễn Trần có hiểu biết riêng về việc pha chế rượu, rượu qua tay cậu ấy có thể mang đến cho mọi người cảm xúc mà cậu ấy muốn truyền tải.
Không chỉ vậy, các động tác pha chế đồ uống của cậu ấy cũng rất uyển chuyển và mượt mà, có thể nói là một bữa tiệc mãn nhãn.
Thời Kỳ nghiêng người đối diện với Nguyễn Trần đang pha chế đồ uống.
Một lúc sau, một ly rượu có thể coi là tác phẩm nghệ thuật được đẩy tới trước mặt Thời Kỳ.
Nguyễn Trần đưa rượu cho Thời Kỳ, sau đó nhìn anh đầy mong đợi.
Thời Kỳ cầm lên nếm thử một miếng.
Hmm……
Hương vị không thể diễn tả được.
Tuy nhiên, có cảm giác rằng cuộc nói chuyện sôi nổi thời trẻ cuối cùng đã kết thúc một cách ảm đạm.
Chắc hẳn sẽ rất phù hợp với những người đang thất tình.
Là một trong những người “thất tình”, Thời Kỳ cho đánh giá rất cao.
“Rượu này tên là gì?” Thời Kỳ một hơi uống hết nửa ly, mặc dù cảm giác rất kỳ lạ nhưng hương vị vẫn không tính là khó uống.
“Còn chưa nghĩ ra.” Nguyễn Trần thất thần nhìn rượu trong ly, “Sống trong say, ch/ết trong mộng, hay ý loạn tình mê, hình như đều được.” Âm thanh của Nguyễn Trần mang theo bi thương không nói được, một lúc lâu, tựa như đang cố gắng nhịn xuống, mỉm cười nói: "Anh Thời là người đầu tiên uống ly rượu này."
“Thật vinh…” Còn chưa kịp thốt ra từ “hạnh”, Thời Kỳ đã ngã phịch xuống quầy bar.
"Anh Thời!" Không ngờ ly rượu của mình lại có thể khiến Thời Kỳ thành ra như vậy. Cậu vội vàng đỡ Thời Kỳ dậy, âm thanh vừa rồi khá lớn, hy vọng không đập trúng đầu.
“Không sao, không sao, chỉ là đồ uống hơi mạnh thôi.” Thời Kỳ ngẩng đầu, thuận tay vuốt thẳng nút áo, “Tửu lượng của tôi rất tốt, có lẽ là do hôm nay tâm tình không tốt.”
“Anh Thời, rượu này được pha với rất nhiều loại rượu, càng lâu càng ngấm, anh uống nhanh như này sẽ say đó”. Nguyễn Trần lên tiếng khuyên nhủ.
Nhưng Thời Kỳ dường như không nghe thấy gì cả, anh lắc đầu, ương ngạnh uống hết nửa ly còn lại.
"Anh Thời!"
Động tác của Thời Kỳ nhanh đến mức Nguyễn Trần không kịp ngăn cản.
“Đừng lo lắng,” Thời Kỳ nhìn ly rượu, chất lỏng màu đỏ còn sót lại trên ly, hòa quyện với âm nhạc nóng bỏng xung quanh, tạo ra ảo giác khiến hormone bùng nổ.
“Rượu không làm người say, người còn muốn tự say nữa ấy”. Thời Kỳ thì thào hai tiếng, lại bảo Nguyễn Trần pha thêm ly nữa.
Nguyễn Trần không dám pha rượu nồng độ cao cho anh, chỉ có thể chọn một ly rượu hoa quả nồng độ thấp.
Ai biết được vừa rót rượu thì bên cạnh Thời Kỳ lại có thêm một người đàn ông. Người đàn ông cầm ly rượu đưa cho Thời Kỳ, Thời Kỳ nhận mà không thèm nhìn, uống một ngụm.
Nhìn thấy điều này, Nguyễn Trần sợ hãi.
Mặc dù ở đây hoạt động hợp pháp nhưng người đến người đi đều là lòng người khó dò, bọn họ cũng không có cách nào đảm bảo mọi khách hàng đến đây đều là người tốt.
Điều gì sẽ xảy ra nếu có thứ gì đó trong đồ uống của người đàn ông này!
Nguyễn Trần không dám suy nghĩ nhiều, lao tới kéo Thời Kỳ lại, rõ ràng Thời Kỳ đã say rồi.
"Anh Thời, để tôi đưa anh về nhà."
Với bộ mặt của Thời Kỳ, Nguyễn Trần thật sự không dám bỏ mặc anh say khướt ở trong quán bar.
Thời gian quá muộn, Nguyễn Trần ngại không dám gọi điện cho Lâm Mộc, nên bàn giao công việc cho đồng nghiệp rồi bắt taxi đưa Thời Kỳ về.
Khu phố nơi Thời Kỳ sinh sống rất nổi tiếng, cậu từng nghe Lâm Mộc nói rằng nếu báo ra tên khu phố đó thì tài xế taxi sẽ nhanh chóng đưa hai người đến nơi.
Việc kiểm soát ra vào của khu chung cư cao cấp rất nghiêm ngặt, Nguyễn Trần kéo Thời Kỳ. Ngay khi cậu còn đang suy nghĩ liệu mình có thể bước vào khu chung cư với khuôn mặt này của Thời Kỳ hay không thì một bóng người quen thuộc đã xuất hiện trước cửa khu chung cư.
"Bạn học Phong!"
Nhìn thấy Phong Nhiên, tim Nguyễn Trần đập thình thịch.
Phong Nhiên không thích cậu, cậu cũng biết điều này. Sở dĩ cậu đích thân đưa người trở về là để tránh cho Phong Nhiên hiểu lầm Thời Kỳ đã ở bên cậu cả đêm.
Phong Nhiên bước ra khỏi cửa khu chung cư thì nhìn Thời Kỳ mềm nhũn, còn chưa kịp nổi cơn thịnh nộ ở trong lòng thì đã bước tới ôm lấy anh.
Ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, Thời Kỳ tìm được tư thế thoải mái.
"À thì... Anh Thời say rượu, tôi vừa đưa anh ấy về thôi, cậu đừng hiểu lầm." Nguyễn Trần thật sự lúng túng khó xử, rõ ràng bản thân và Thời Kỳ trong sạch nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Thời Kỳ, bản thân Nguyễn Trần cũng hoài nghi liệu cậu có thực sự có liên quan đến mối quan hệ của họ hay không.
"Tôi biết rồi, cậu về sớm chút đi."
Giọng nói của Phong Nhiên có chút lạnh lùng, Nguyễn Trần vô thức liếc nhìn Thời Kỳ, trong mắt có chút đồng tình.
Phong Nhiên phớt lờ ánh mắt của Nguyễn Trần, ôm lấy Thời Kỳ bước vào khu chung cư.
Thời Kỳ "say rượu" được ôm trong vòng tay rắn chắc và đáng tin cậy của chàng trai trẻ, đầu cọ lên người, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bạn học Phong, nếu cậu thực sự không quan tâm đến tôi, tại sao một người quen làm hồ ly lại ghen tuông cả người như vậy?
Với nhiệt độ cơ thể này, e là lúc tôi vừa rời khỏi Mioha thì cậu đã chờ tôi ở cổng rồi nhỉ?
Giống như một vị tướng quân thắng trận, Thời Kỳ ôm chặt lấy chiến lợi phẩm của mình.