[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 50

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 50 – Chán ghét như vậy sao?

Đúng vậy, thám tử mà Tề Nhạc tìm chính là Trang Giác.

"Cô Uông đến tìm tôi, có lẽ cũng là vì chuyện này nhỉ?" Trang Giác ngồi cạnh Uông Trừng, buôn chuyện hỏi: "Giữa Tề tổng và Thời Kỳ không có vướng mắc gì về lợi ích, muốn tìm người chắc cũng vì cô Uông thôi ha. Vậy sao cô lại đến tìm tôi? Chắc không phải vì thấy tôi đẹp nên cô cố ý đến đây chăm lo cho công việc của tôi nhỉ?"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Uông Trừng càng tươi sáng hơn, nhưng trong lời nói lại không có chút gì vui vẻ.

"Ông chủ Trang cũng không cần phải che giấu tôi, tôi biết rất rõ vì sao Tề Nhạc lại tìm Thời Kỳ." Nói đến đây, vẻ mặt Uông Trừng cuối cùng cũng trở lại như cũ, "Nguyên nhân tôi và Tề Nhạc tìm cậu ta không giống nhau."

"Vậy sao cô lại muốn tìm cậu ta?" Trang Giác tựa hồ không cảm nhận được sự lạnh lùng của Uông Trừng, vẫn cười hì hì nhìn người phụ nữ này: "Là vì ​​muốn giúp Hãn Hải đòi nợ, hay là vì ​​hạnh phúc của mình mà tiêu diệt tình địch?”

"Tình địch? Ông chủ Trang cho rằng Thời Kỳ không có gì kia cũng xứng trở thành tình địch của tôi sao?" Uông Trừng cười lạnh, từ đầu đến cuối cô ta chưa từng coi trọng Thời Kỳ.

"Nói như vậy thì cô Uông vẫn quan tâm đến Tề tổng nhỉ?" Trang Giác không ngờ đại tiểu thư của Hãn Hải thật sự thích Tề Nhạc, anh ta vẫn luôn cho rằng hai người họ bị ép kết hôn.

"Việc này không liên quan gì tới ông chủ Trang, hơn nữa, cuộc hôn nhân của tôi đương nhiên phải hoàn mỹ, bất kể nhân tố nào gây cản trở đều phải bị tiêu diệt." Uông Trừng không trả lời thẳng câu hỏi Trang Giác, nhưng người có nhiều kinh nghiệm như Trang Giác vẫn có thể nhìn ra tâm tư của Uông Trừng từ vẻ mặt mà cô ta đang cố gắng hết sức để che giấu.

Dù sao những điều này không liên quan gì tới Trang Giác. Tất cả những gì anh ta muốn là tiền.

“Có đủ tiền thì mọi chuyện đều dễ nói.”

Thời Kỳ bị một đám người tìm bây giờ đang bị ép hưởng thụ dịch vụ đi nhà vệ sinh.

"Thật sự phải như này sao?"

Thời Kỳ nhìn chiếc còng trên tay mình, ai có mắt cũng có thể biết chiếc còng đó có tác dụng gì. Người thiết kế thậm chí còn sợ người dùng quá kịch liệt trong quá trình sử dụng nên còn chu đáo gắn thêm một lớp lông trắng không biết làm từ vật liệu gì vào còng tay.

Khi Thời Kỳ đeo nó vào, anh luôn cảm thấy có một loại cảm giác không nói nên lời.

Để phòng ngừa anh chạy trốn, Phong Nhiên không chỉ mang còng tay cho anh mà còn nới lỏng dây xích ở chân phải đến mức tối đa, để anh có thể đi đến góc phòng. Lúc này Thời Kỳ mới phát hiện trong căn phòng này còn có một cánh cửa bí mật.

"Em giúp anh."

Nhìn thấy động tác Phong Nhiên cởi quần của mình quá nhanh, Thời Kỳ cảm thấy người này nhất định là cố ý.

Đương nhiên khi Phong Nhiên đặt tay lên bộ phận không thể diễn tả kia, Thời Kỳ không khỏi rùng mình một cái.

Anh nghiến răng nghiến lợi, cố gắng để Phong Nhiên buông ra, nhưng khi Phong Nhiên nhìn sang, Thời Kỳ liền khựng lại.

Tại sao đôi mắt của người này lại trong sáng như vậy!

Chẳng lẽ mình hết hấp dẫn rồi sao?

Thời Kỳ âm thầm hừ lạnh. Bị nhốt lâu như vậy, anh không còn sức để phản kháng nữa, có thể để Phong Nhiên muốn làm gì thì làm, nhưng tên này lại không động đến mình dù chỉ là một ngón tay.

Thời Kỳ đã quen ăn thịt cá đột nhiên phải ăn kiêng.

Làm sao có thể!

Việc giam cầm này thật sự khác hoàn toàn với giam cầm play trong tưởng tượng.

Thời Kỳ cảm thấy mình nên giành lấy phúc lợi cho bản thân.

Đợi đến khi Phong Nhiên dọn đồ xong, lúc định ôm anh về thì Thời Kỳ quay người rời đi trước. Chỉ là trong lúc nhất thời anh "không để ý" sợi dây xích dưới chân mình, chân trái vấp phải sợi dây xích trong khi hai tay lại bị còng, cả người mất thăng bằng, đột nhiên ngã sang một bên.

Phong Nhiên đứng ở bên cạnh thấy vậy nên đưa tay ra đỡ Thời Kỳ, nhưng đã quá muộn, đầu Thời Kỳ đập một phát vào ngực Phong Nhiên.

Mà đôi tay đang đeo còng có lông mềm kia của Thời Kỳ vừa hay chạm vào bộ phận phía dưới nào đó của Phong Nhiên.

Thời Kỳ chật vật đứng lên, trong lúc giãy giụa, bàn tay tự nhiên không thể tránh khỏi mà xoa nhẹ hai lần chỗ đó.

Người trẻ tuổi vốn đã khó khống chế, dường như khoảnh khắc Thời Kỳ chạm vào chỗ đó, nơi đó đã xảy ra biến hóa.

Nhưng Thời Kỳ hết lần này đến lần khác giống như không chú ý tới, đứng dậy rồi lùi về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa anh và Phong Nhiên.

Hơi thở Phong Nhiên trở nên nặng nề vì đột nhiên bị trêu chọc.

Thời Kỳ quay người lại, rõ ràng đầy chống cự nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường.

Áo phông rộng ở trên thắt lưng Thời Kỳ, lộ ra vòng eo thon thả, chân vẫn luôn cong lên, tạo nên một đường cong hông hoàn mỹ.

"Cởi trói cho tôi."

Thời Kỳ cảm giác được Phong Nhiên vẫn chưa tới, quay người nhìn Phong Nhiên vẫn còn đứng ở nơi đó, sắc mặt vẫn rất lạnh nhạt, duỗi đôi tay bị còng về phía Phong Nhiên.

Đôi mắt đó rõ ràng là lạnh nhạt, nhưng trong mắt Phong Nhiên, đôi mắt đó dường như đang ẩn chứa những móc câu nhỏ, khiến làn sóng nhiệt mà Phong Nhiên không thể kìm nén lại càng trở nên mất kiểm soát.

Cậu không thể không tiến lại gần hơn.

Dưới cái nhìn của Thời Kỳ, Phong Nhiên không hề mở còng tay cho anh mà lại đưa tay chạm vào tóc của Thời Kỳ.

Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt thăm dò của Thời Kỳ, Phong Nhiên đột nhiên đẩy anh xuống.

Đến khi đôi mắt của Thời Kỳ tỉnh táo trở lại, người vẫn luôn khống chế anh đã đè lên người anh.

"Cậu ..."

Thời Kỳ không có cơ hội để nói bất cứ điều gì, chiếc còng trên cổ tay anh cuối cùng cũng thực hiện được giá trị mà nó nên có.

Chàng trai trẻ nhất định sẽ không kiềm chế được nếu bị trêu chọc như vậy.

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Đây là lần đầu tiên Phong Nhiên không biết được nước mắt của Thời Kỳ có ý nghĩa gì.

"Phong Nhiên, rốt cuộc cậu… coi tôi là gì?"

Đến khi Phong Nhiên trút hết vào bên trong cơ thể Thời Kỳ, mắt Thời Kỳ đầy lơ đễnh.

Xong chuyện, trên vai Phong Nhiên đầy dấu răng, nhưng Thời Kỳ vẫn chưa từng rên một tiếng.

"Em yêu anh."

Phong Nhiên hôn lên mắt Thời Kỳ, lau đi từng giọt nước mắt trên mắt anh.

“Để tôi ra ngoài tắm nắng đi.” Biết Phong Nhiên sẽ không trả lời mình, Thời Kỳ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khàn giọng đưa ra yêu cầu.

Phong Nhiên không trả lời.

“Sao vậy, ngủ một lần rồi mà cũng không đổi được một cái yêu cầu sao!” Thời Kỳ trên người đầy dấu vết nói, rõ ràng sướng đến mức chịu không nổi nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn: “Cho dù có chơi gái cũng phải trả tiền mà.”

Nghe Thời Kỳ nói như vậy, lông mày Phong Nhiên vừa mới giãn ra lập tức nhíu lại. Nhìn vào ánh mắt Thời Kỳ, rõ ràng vừa nãy vô cùng dịu dàng tình cảm, nhưng hiện tại lại trở nên có chút hung dữ.

"Em chưa bao giờ nghĩ như vậy." Phong Nhiên giải thích.

Thời Kỳ hoàn toàn không muốn nghe những gì cậu nói.

"Nơi này đều do cậu khống chế, tôi chỉ muốn tắm nắng một chút, nơi này không có cửa sổ, tôi không thích."

Thời Kỳ nói xong rồi không nói nữa.

Một lúc lâu sau, Phong Nhiên thở dài thật sâu, giống như đang thỏa hiệp với Thời Kỳ.

"Được."

Phong Nhiên cởi dây xích ở chân Thời Kỳ rồi bế anh vào phòng tắm.

Trong phòng tắm không tính là lớn có một bồn tắm nhỏ đã được xả nước, nước bốc hơi nóng khiến căn phòng nhỏ đầy sương mù.

Phong Nhiên đặt Thời Kỳ vào trong bồn tắm, đôi bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể đang ngâm trong nước của Thời Kỳ. Dư âm vừa rồi còn chưa hoàn toàn trôi qua, bị đụng chạm như vậy, Thời Kỳ rên rỉ.

Một tiếng cười khẽ vang lên trong phòng tắm nhỏ hẹp, cho thấy tất cả những điều đó là do chủ nhân của đôi bàn tay này cố ý gây ra.

Tiếng va chạm lại vang lên một lần nữa.

Có lẽ là bởi vì lời nói trước đó của Thời Kỳ đã chọc giận Phong Nhiên, nên lần này Thời Kỳ từ phòng tắm đi ra thì đã bất tỉnh.

Thời Kỳ không biết chuyện gì đã xảy ra ở giữa, đến khi mở mắt ra lần nữa thì anh đã không còn ở trong căn phòng không có cửa sổ nữa đó nữa.

Ánh nắng rực rỡ từ cửa sổ tiến vào, chiếu lên khuôn mặt ẩm ướt hồng hào của Thời Kỳ. Thời Kỳ nghiêng đầu, nhìn thấy một cửa sổ sát đất bằng kính cực lớn, tựa như cửa sổ trong phòng ở nhà Thời Kỳ.

Lạch cạch.

Ngoài cửa vang lên tiếng động, Thời Kỳ đột nhiên nhắm mắt lại, tựa như anh không muốn người tới biết mình đã tỉnh.

Nhưng đến khi Phong Nhiên bước đến bên cửa sổ, những giọt nước mắt không thể kiềm chế kia vừa vặn rơi xuống khuôn mặt Thời Kỳ.

Phong Nhiên biết Thời Kỳ đã tỉnh.

Thời Kỳ cũng biết mình giả vờ ngủ thất bại.

Nhưng anh vẫn không mở mắt.

Không biết qua bao lâu, Phong Nhiên đưa tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt kia đi.

“Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi, anh đã ngủ cả ngày rồi.” Phong Nhiên ngồi ở mép giường, vạch trần trò giả vờ ngủ của Thời Kỳ.

Thời Kỳ mở to mắt, đôi mắt ướt át hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Phong Nhiên.

Nhìn thấy Thời Kỳ như vậy, tay đang múc cháo của Phong Nhiên hơi khựng lại.

“Anh ghét ngủ với em đến vậy sao?” Phong Nhiên cụp mắt xuống, Thời Kỳ có thể thấy rõ vẻ mặt đầy mất mát của cậu.

Thời Kỳ thở dài trong lòng.

Bạn nhỏ cũng quá tham lam rồi. Em nhốt anh ở đây, mà còn muốn anh nói lời yêu với em nữa sao?

Hai chúng ta bắt đầu bằng sự dối trá, nếu tiếp tục đi tới đích thì chỉ có kết cục ch/ết không được tử tế thôi.

Muốn thay đổi cái kết thì phải tìm đường sống trong đường ch/ết.

Thời Kỳ không trả lời Phong Nhiên mà chỉ lặng lẽ cầm lấy cái bát trong tay cậu, húp từng ngụm cháo còn ấm bên trong.

Sau khi trả lại chiếc bát rỗng cho Phong Nhiên, Thời Kỳ lặng lẽ nằm trên giường, nghiêng người không nhìn Phong Nhiên nữa mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Sợi xích quanh mắt cá chân Thời Kỳ vẫn chưa được tháo ra, anh bị nhốt ở đây, bị ép buộc ở lại bên cạnh Phong Nhiên.