
Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 49 - Tìm người
Đến khi Thời Kỳ mở mắt lần nữa, bóng tối trong phòng đã bị ánh sáng xua tan.
Thời Kỳ cảm giác được bên cạnh hơi lõm xuống, nghiêng đầu nhìn sang, người đang ngồi đọc sách bên cạnh chính là Phong Nhiên.
Phong Nhiên hôm nay rất bình tĩnh, tựa như chuyện hôm qua cãi nhau chưa từng xảy ra.
Thậm chí khi nhìn thấy Thời Kỳ tỉnh dậy thì khuôn mặt lạnh lùng kia còn nhìn anh với nụ cười trên môi.
"Tỉnh rồi à, buổi sáng anh muốn ăn gì?"
Thời Kỳ thờ ơ nhìn Phong Nhiên, hồi lâu mới trả lời cậu.
"Cậu định nhốt tôi ở đây đến hết đời à?"
"Đương nhiên là không." Phong Nhiên gấp sách lại, mắt cười cong cong, dịu dàng nhìn Thời Kỳ, "Đợi đến khi thông báo nhập học được gửi tới thì chúng ta sẽ cùng nhau đến Kinh Đô. Em đã mua nhà ở đó, em đi học buổi tối sẽ về nhà, anh ở nhà đợi em.”
"Cậu có nhà ở Kinh Đô?" Thời Kỳ kinh ngạc nhìn Phong Nhiên, "Cho nên, ngay từ đầu cậu cố ý tiếp cận tôi? Tại sao?"
Tại sao?
Tất nhiên Phong Nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức nói với Thời Kỳ rằng cậu tiếp cận anh vì muốn trả thù anh.
“Nếu em nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì anh có tin không?” Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, đôi mắt to có chút chột dạ.
Thời Kỳ: …
Bây giờ thằng nhóc này nói dối mà không cần làm nháp trước luôn à!
“Tôi sẽ không đến Kinh Đô với cậu.” Thời Kỳ không thương tiếc ngắt lời Phong Nhiên, “Cậu đây là phạm pháp!”
"Dù sao thì anh cũng không yêu em, anh đâu cần quan tâm em có phạm pháp hay không!" Phong Nhiên không hề tức giận với lời nói của Thời Kỳ, ngược lại giống như đã quay lại thời điểm lần đầu tiên họ gặp nhau. Trên mặt là vẻ tủi thân, với một đôi mắt tựa như đang buộc tội Thời Kỳ là tên cặn bã đã phụ cậu.
"Cậu quậy đủ chưa?" Thời Kỳ không muốn diễn tiếp, mặt không biểu tình quay sang bên kia.
"Như này không thoải mái, để em nới lỏng sợi xích cho anh." Phong Nhiên dường như không nghe thấy lời nói của Thời Kỳ, không biết cậu nhấn ở đâu mà sợi xích dài ra một chút. Có lẽ có thể cho phép Thời Kỳ tự do xoay người, nhưng vẫn không có cách nào xuống giường.
"Tôi có thể cảm thấy thoải mái nếu cậu làm như này sao?"
Sau khi nới lỏng sợi xích, Phong Nhiên lại ngồi bên cạnh Thời Kỳ.
"Nếu biết em đang quậy, vậy xin anh hãy ở lại với em đi." Phong Nhiên nằm xuống bên cạnh Thời Kỳ, vòng tay qua eo Thời Kỳ rồi tựa cằm lên vai anh, tựa như trước đây bọn họ đã làm như vậy vô số lần ở trong ngôi nhà cũ.
"Chờ em xử lý sạch sẽ những kẻ thèm muốn anh xong rồi em sẽ đưa anh ra ngoài."
Cái gì gọi là xử lý sạch sẽ?
Thời Kỳ trừng mắt nhìn Phong Nhiên, trên mặt Phong Nhiên tràn đầy ý cười, giống như lúc Thời Kỳ nhìn cậu chính là lúc cậu giành thắng lợi.
"Cậu điên rồi à? Gi/ết người là phạm pháp, cậu muốn xuống địa ngục sao?" Thời Kỳ cảm thấy dựa trên trạng thái tinh thần hiện tại của Phong Nhiên, cậu có thể thật sự gi/ết những người đó.
"Những chuyện mà em đã làm đủ để đưa em xuống địa ngục rồi." Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ với đôi mắt nóng bỏng.
Thời Kỳ còn chưa biết mình đã làm gì, đến khi phát hiện ra thì hẳn anh ấy sẽ càng hận mình hơn.
Phong Nhiên suy nghĩ, đưa tay ra che mắt Thời Kỳ, một nụ hôn rơi xuống mu bàn tay cậu.
Cậu muốn hôn mắt Thời Kỳ.
Nhưng cơn tức giận trong đó khiến Phong Nhiên có chút sợ hãi.
Cậu sợ Thời Kỳ sẽ ghét cậu.
Thế nhưng, Thời Kỳ đã ghét cậu rồi.
"Có đói không? Anh muốn ăn gì?"
Thời Kỳ nhắm mắt lại giống như không muốn nhìn thấy Phong Nhiên. Nhưng điều khiến Thời Kỳ cảm thấy kỳ lạ chính là không biết Phong Nhiên đã làm gì mà anh lại không cảm thấy đói.
Chẳng lẽ thời gian thật sự chưa qua bao lâu?
Thật khó để phân biệt thời gian trôi qua trong bóng tối nếu không có vật tham khảo.
"Không đói."
Giọng nói lạnh lùng của Thời Kỳ vang lên bên tai Phong Nhiên giống như một tảng băng mắc kẹt giữa hai người, vừa lạnh vừa đau, nếu muốn tới gần thì chắc chắn mình đầy thương tích.
Nhưng cho dù vết thương chồng chất thì Phong Nhiên vẫn muốn ôm Thời Kỳ.
Phong Nhiên đưa tay nhéo cằm Thời Kỳ, quay mặt anh về phía cậu.
Một lúc sau, một nụ hôn chậm rãi và kéo dài được đặt lên khóe miệng anh.
"Còn nhớ cái này không?" Phong Nhiên từ trong sách lấy ra một tấm bùa, "Trước khi thi anh đã đưa cho em, anh nói là đã xin cho em ở chùa Thành An. Chùa Thành An có chín mươi chín bậc thang, nghe nói phải bước một bước dập đầu một cái mới thành tâm."
Phong Nhiên đặt tay lên đầu gối của Thời Kỳ, nơi đó mơ hồ có thể nhìn thấy vết bầm tím.
“Nếu anh là kẻ ham muốn giàu sang, nếu anh không yêu em, sao anh lại làm đến mức này?” Phong Nhiên rúc vào bên cạnh Thời Kỳ, giống như một đứa trẻ cần hơi ấm, mà hơi ấm duy nhất thuộc về Phong Nhiên giữa trời đất này chính là Thời Kỳ.
"Thời Kỳ, có lẽ anh không hiểu, em thật sự đã mất đi rất nhiều thứ, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức em cảm thấy tất cả những gì mình có bây giờ sớm muộn gì cũng sẽ mất đi." Phong Nhiên vụng về áp mặt vào lưng Thời Kỳ, giọng nói không khống chế nổi run rẩy, "Nhưng em không thể mất anh được, Thời Kỳ, mất anh em thật sự sẽ phát điên, anh muốn em ch/ết sao?"
Thời Kỳ cảm nhận được phía sau lưng có chút ẩm ướt, tiếng khóc bị đè nén không ngừng vang lên trong căn phòng kín, từng tiếng từng tiếng rơi vào tai Thời Kỳ, xuyên thấu trái tim anh.
Trong lúc nhất thời, Thời Kỳ tự hỏi liệu mình có thật sự quá tàn nhẫn với Phong Nhiên hay không.
"Thời Kỳ, rõ ràng anh yêu em, anh tiếp tục yêu em có được không? Đừng thích Tề Nhạc, đừng thích Hà An, đừng thích Giản Minh, chỉ yêu em thôi có được không?” Giọng Phong Nhiên nói gần như là đang cầu xin, ôm lấy Thời Kỳ, đôi tay không cầm được mà dùng sức, giống như muốn vò Thời Kỳ vào trong xương máu của mình. Yêu cũng được, ghét cũng được, chỉ cần hai người họ ở bên nhau thì đó là kết quả tốt nhất.
Thời Kỳ vốn định không để ý đến Phong Nhiên, nhưng giọng nói của Phong Nhiên thật sự quá đau buồn, giống như một con ngỗng trời mất đi người yêu đang than khóc trong thung lũng vắng vẻ.
Thời Kỳ không đành lòng khi nghe điều đó.
"Phong Nhiên, nhốt tôi ở chỗ này gọi là yêu sao?" Giọng Thời Kỳ lạnh như nước tháng mười hai âm lịch, không mùi không vị, lại lạnh đến dọa người.
“Em không muốn làm vậy, nhưng vì anh muốn rời đi, em không nghĩ ra cách nào để giữ anh lại.” Phong Nhiên nhẹ nhàng cọ cọ cổ Thời Kỳ, “Em tưởng anh yêu em, sẽ vì yêu mà ở lại, nhưng...”
Phong Nhiên không nói những lời tiếp theo.
Cậu chỉ muốn giữ Thời Kỳ ở bên mình, dù chỉ thêm một phút hay một giây thôi cũng được. Về phần chuyện tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì và hậu quả của chuyện này ra sao, Phong Nhiên không biết và cũng không muốn nghĩ tới.
Như này là tốt rồi.
Phong Nhiên tự nhủ trong lòng.
Không muốn nghĩ đến hậu quả, như này là tốt rồi.
Mioha
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, Thời Kỳ đã từ chức và sẽ không đến đây làm việc nữa.” Ngô Đại nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, người đàn ông mặc một bộ vest lịch sự và mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, cặp kính trên mũi cũng vô cùng sáng bóng.
Nếu người này cầm một tập tài liệu trên tay thì sẽ giống như đang làm việc trong văn phòng, chẳng hề giống như đang nhảy disco trong quán bar chút nào.
“Hơn nữa, hiện tại chưa phải giờ làm việc của chúng tôi, thật sự không được, buổi tối rồi đến chơi nhé.”
Nghe Ngô Đại nói, Tề Nhạc có cảm giác như vừa mới từ Bắc Cực trở về, toàn thân bốc lên khí lạnh.
"Cậu ấy không có ở nhà, anh có biết cậu ấy sống ở đâu không?" Tề Nhạc cố gắng bình tĩnh và hỏi Ngô Đại với một chút ấm áp mà con người nên có.
"Cậu ta chẳng qua chỉ là một nhân viên vô cùng bình thường của tôi, làm sao tôi biết cậu ta sống ở đâu?" Ngô Đại dựa vào ghế sofa phía sau lưng, cười như không cười nhìn Tề Nhạc.
"Nhân viên bình thường?" Tề Nhạc cười lạnh, "Ngô tổng của Tư bản Đại Quất, Thời Kỳ có lẽ vẫn chưa trả hết số tiền cậu ấy nợ anh, anh không lo cậu ấy sẽ biến mất sao?"
"Tại sao phải lo lắng?" Ngô Đại tùy ý lắc ly rượu trong tay, rượu vang đỏ lắc lư trong ly thủy tinh nhưng lại không có một giọt nào dính vào thành ly. “Đồ đã thu cũng kha khá rồi, còn chút tiền thôi mà cậu ta cũng không trả nổi. Mà chút tiền đó thì cũng không đến mức tôi phải hao tâm tốn sức. Nhưng mà…”
Ngô Đại nhìn Tề Nhạc.
"Gia tộc Hãn Hải của vị hôn thê nhà Tề tổng cũng đã cho Thời Kỳ vay không ít tiền, vẫn chưa trả lại à nha. Có vẻ Tề tổng thật sự rất gấp nha." Ngô Đại giống như không biết Tề Nhạc đang nghĩ gì, lời nói của anh ta tràn đầy trào phúng, "Nếu Tề tổng lo Thời Kỳ chạy trốn thì chi bằng báo cảnh sát đi."
Tề Nhạc lạnh lùng nhìn Ngô Đại. Xét theo kinh nghiệm trà trộn ở các cửa hàng buôn bán, Ngô Đại này nhất định không phải là người đơn giản.
Thời Kỳ tiếp xúc với loại người này khi nào?
Đã hai ngày trôi qua kể từ thời điểm mà Thời Kỳ và anh ta đã thỏa thuận với nhau, Tề Nhạc không biết Thời Kỳ có đổi ý hay không.
Dù sao Thời Kỳ kiêu ngạo như vậy, muốn em ấy nằm dưới thân người khác quả thực có hơi làm khó em ấy.
Hơn nữa, Phong Nhiên đã hoàn thành kỳ thi Đại học, tất cả bài thi đều đã được nộp, cho dù Tề Nhạc có năng lực đến đâu cũng không thể ra tay ngăn cản giáo viên chấm bài.
Nhưng Thời Kỳ cũng không phải là kẻ ngốc, làm như vậy sẽ chỉ chọc giận Tề Nhạc.
Phải biết cuộc sống cũng không phải chỉ có mỗi kỳ thi Đại học là việc quan trọng trong đời.
Chỉ cần Tề Nhạc muốn, anh ta có thể đảm bảo rằng sẽ không có công ty nào nhận Phong Nhiên vào làm sau khi cậu tốt nghiệp, cũng có thể gài bẫy cậu sau khi cậu nhận việc. Nếu lòng dạ ác độc hơn một chút, thậm chí có thể tống cậu vào tù.
Bồi dưỡng một người thành tài không phải dễ, nhưng hủy diệt một người lại cực kỳ dễ dàng.
Đặc biệt là đối với một người giàu có và quyền lực như Tề Nhạc.
Thời Kỳ thích Phong Nhiên, điều này ai có mắt cũng có thể nhìn ra. Tề Nhạc chưa bao giờ nghi ngờ điều đó, chính vì điều này mà Tề Nhạc không thể kiềm chế được sự ghen ghét của mình đối với Phong Nhiên.
Đúng vậy, mặc dù anh ta luôn nói Phong Nhiên là rác rưởi, nhưng anh ta biết rằng anh ta đang ghen tị với Phong Nhiên.
Thời Kỳ coi Phong Nhiên quan trọng như vậy, sao có thể không xuất hiện.
Tề Nhạc không hiểu nổi, đột ngột đứng dậy rời khỏi Mioha.
Nguyễn Trần nhìn Tề Nhạc hung hăng rời đi, sau đó đi đến bên cạnh Ngô Đại.
"Ông chủ, A Kỳ từ chức khi nào vậy?"
Thời Kỳ đã hai ngày không tới, điện thoại cũng không liên lạc được, ở nhà cũng không có ai, Nguyễn Trần thật sự rất lo lắng.
"Chậc, vừa nhìn là biết cậu ta là chủ nợ của Thời Kỳ, đương nhiên không thể nói thật." Ngô Đại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Nguyễn Trần. Anh ta và Thời Kỳ chưa từng nói với Nguyễn Trần về kế hoạch này, mặc dù Nguyễn Trần đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng nội tâm cậu ấy vẫn quá đơn giản. Nếu nói những điều này ra, có thể cậu ấy cũng sẽ không hiểu.
Tề Nhạc bước ra khỏi Mioha, quay lại xe của mình, một lúc sau nhấc điện thoại lên và gọi. Rất nhanh, trong điện thoại có một giọng nói vang lên.
"Ở nhà Phong Nhiên không còn ai cả. Tôi đã kiểm tra căn cước công dân của cậu ta, cũng không tìm thấy thông tin nào về việc thuê mướn nhà, cũng không sử dụng bất kỳ phương tiện di chuyển nào." Người bên kia điện thoại rất chuyên nghiệp, nhanh chóng đưa cho Tề Nhạc những tin tức mà anh ta muốn.
"Vậy là chưa rời khỏi Tấn Thành, anh biết rõ Tấn Thành nhất, cho dù có đào ba thước đất cũng phải tìm ra cho tôi." Giọng của Tề Nhạc như ăn phải pháo, giống như giây sau sẽ nổ tung vậy.
"Thù lao?"
"Gấp đôi."
Sau khi cúp điện thoại, Tề Nhạc trút hết bực tức lên vô lăng.
Mà phía bên người cúp điện thoại kia, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa đang nhìn qua với nụ cười đúng mực.
"Cô Uông, như cô thấy đấy, tìm tôi làm việc thì phải có tiền." Uông Trừng nhìn người đẹp phi giới tính trước mặt, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười đúng mực.
"Tôi không ngờ ông chủ Trang không chỉ biết may quần áo mà còn nhanh nhạy như vậy."
"Ài, quen biết nhiều thì tự nhiên tin tức sẽ nhanh thôi." Trang Giác cười khẽ, trong mắt đều là tiền.