Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 48 – Giam cầm
"Chuyện gì vậy?"
Lúc Thời Kỳ xách đồ trở lại thì thấy Phong Nhiên đang ngồi trong phòng khách. Phong Nhiên ngước mắt nhìn anh, ánh mắt trống rỗng, như thể đang xuyên thấu qua mình để nhìn vào thứ khác vậy.
Thời Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhưng phía sau anh chẳng có gì cả.
“Đi lâu ghê.” Phong Nhiên đứng dậy, giống như một con chó lớn tựa vào vai Thời Kỳ.
"Đi mua đồ ăn mà, tối nay chúng ta ăn lẩu đi. Anh cũng có mua rượu ở Mioha nữa. Cuối cùng em cũng đã hoàn thành kỳ thi Đại học rồi, có thể uống chút rượu!" Thời Kỳ đưa tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh của Phong Nhiên.
Nghe giọng nói tươi cười đó, khuôn mặt Phong Nhiên dựa vào vai Thời Kỳ không có chút biểu cảm nào.
Rượu.
Ha, chuốc say em rồi, có phải anh sẽ có thể rời đi không?
Phong Nhiên nghiêng đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên cổ Thời Kỳ. Mùi trên cơ thể Thời Kỳ phức tạp đến mức cậu cũng không biết trong đống mùi này có mùi nào mà người khác cố ý để lại hay không.
Giống như cậu vậy.
Vừa nghĩ đến khả năng này, Phong Nhiên cảm thấy như mình bị quấn trong một miếng bọt biển chứa đầy nước, mỗi lần hít thở đều cảm thấy ngột ngạt.
"Được rồi, đi rửa rau thôi." Thời Kỳ đưa mọi thứ cho Phong Nhiên. Sau khi kỳ thi tuyển sinh Đại học kết thúc, người nào đó đã còn là động vật được bảo vệ cấp một nữa, Thời Kỳ sai sử không chút do dự.
Phong Nhiên nhận lấy rau, đi vào bếp một cách tự nhiên.
Thời Kỳ nhìn bóng lưng Phong Nhiên, cũng không đi theo, để cho Phong Nhiên có thời gian làm việc.
"Chậc, không biết ngày mai có thể nhìn thấy mặt trời không nữa." Thời Kỳ mở tủ quần áo ra, nhìn chiếc túi không có biểu tượng gì đặt ở bên trong, giống y hệt túi đồ Thời Kỳ tặng Phong Nhiên.
Thời Kỳ cứ cảm thấy để ở chỗ này quá rõ ràng, nghĩ nghĩ, tìm quần áo gấp lại để che túi.
Sau mấy lần thao tác Thời Kỳ, nếu ai đó nhìn qua thì nhất định sẽ không thấy có vấn đề gì.
Làm xong tất cả những việc này, Thời Kỳ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho ai đó, sau đó tắt điện thoại rồi ném sang một bên.
"Ăn thôi."
Thời Kỳ vừa ra khỏi phòng, bóng dáng Phong Nhiên xuất hiện từ bên cạnh.
"Vâng."
Trong phòng khách, nồi lẩu trên bàn đã sôi sùng sục, rau củ Thời Kỳ mua đã được chế biến sẵn, đặt ngay ngắn bên cạnh nồi lẩu.
Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, màn đêm oi bức, chàng trai trẻ đang ngồi trước nồi lẩu rót cho mình một ly rượu.
Tất cả những điều này tạo thành cảnh cuối cùng trước khi Thời Kỳ bất tỉnh.
Trong thoáng chốc, Thời Kỳ cảm giác như có ai đó nhẹ nhàng hỏi bên tai mình: “Thời Kỳ, anh thật sự yêu em sao?”
Giọng nói này rất quen, Thời Kỳ không cần mở mắt cũng biết là ai.
Anh muốn trả lời, thế nhưng không còn sức nữa.
Khi mở mắt ra lần nữa, Thời Kỳ nhất thời không thể biết được là mắt mình có vấn đề hay là môi trường nơi mình ở quá tối.
Anh thử đứng dậy, nhưng chân tay bị trói bởi thứ gì đó. Thời Kỳ lắc một cái, nghe được tiếng xích sắt va chạm.
Trong thoáng chốc, dường như còn có tiếng chuông.
Chuông?
Vẻ mặt Thời Kỳ trong bóng tối có chút kỳ quái, anh đoán được Phong Nhiên sẽ giam cầm anh, nhưng không ngờ cậu lại biết chơi như vậy.
"Tỉnh rồi?"
Ngay lúc Thời Kỳ đang nghĩ lát nữa nên đối mặt với Phong Nhiên thế nào thì một giọng nói lạnh lùng không chút ấm áp đột nhiên vang lên từ trong phòng.
"Phong Nhiên?" Giọng nói của Thời Kỳ đầy ngạc nhiên và bối rối, nhưng anh mừng vì mình đã không nói ra những điều không nên nói.
Cạch.
Tất cả đèn đều sáng lên.
Thời Kỳ nheo mắt lại. Sau khi mắt đã thích ứng với ánh sáng, anh mới nhìn rõ toàn bộ căn phòng.
Đây là một căn phòng vô cùng đơn giản, không có gì ngoài một chiếc giường.
Đứng ở bậc thềm phía trước là Phong Nhiên với vẻ mặt lạnh lùng.
"Em đang làm gì vậy?" Nhìn vào mắt Phong Nhiên, Thời Kỳ thấy rõ rằng đôi mắt vốn không hề bận tâm kia dần trở nên thâm tình, mà trong phần thâm tình này có một nỗi đau buồn khó phai mờ.
Giống như bị người yêu phản bội vậy.
"A Kỳ, ở lại đây được không?" Phong Nhiên bước xuống bậc thang, tiến gần hơn, rồi lại gần hơn.
Dây xích trên tay chân Thời Kỳ rất ngắn, anh chỉ có thể vùng vẫy trên giường chứ không thể nhấc lên được.
Phong Nhiên bước đến bên giường, co một chân lên, đôi bàn tay thon dài lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt Thời Kỳ. Trong lúc nhất thời, Phong Nhiên có vẻ không hài lòng với mức độ đụng chạm này, giơ đầu ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đường nét khuôn mặt và lông mày của Thời Kỳ.
"Em định nhốt anh ở chỗ này." Thời Kỳ tựa hồ cuối cùng cũng hiểu được Phong Nhiên rốt cuộc muốn làm gì, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Không phải là nhốt ở đây, mà là ở lại đây.” Bàn tay Phong Nhiên đặt lên cổ Thời Kỳ, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ở lại đây với em không được sao?”
"Phong Nhiên! Đồ khốn! Em xem anh là gì? Là mèo con hay chó con mà có thể giam cầm cả đời sao?" Sự kinh ngạc trong mắt Thời Kỳ đã được thay thế bằng sự tức giậ, nếu tay chân của anh không bị khóa lại thì bây giờ anh phải cho người này một cái tát.
"Là anh bỏ rơi em trước!" Phong Nhiên tựa hồ bị chọc giận, mặt có hơi dữ tợn. Bàn tay đặt lên cổ Thời Kỳ nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn không nhẫn tâm dùng sức, “Tại sao lại muốn rời xa em? Tề Nhạc có gì tốt hơn em? Anh nghĩ anh ta thật sự thích anh sao! Anh ta chỉ muốn chiếm hữu anh thôi. Không có được nên mới náo loạn, anh ta thậm chí sẽ không vì anh mà từ bỏ Uông Trừng."
Phong Nhiên nhìn vào mắt Thời Kỳ, dùng những lời lẽ ác độc nhất để tấn công lòng tự trọng của Thời Kỳ.
"Thời Kỳ, anh muốn làm bồ nhí cho tên cặn bã Tề Nhạc kia à? Cũng giống như Hứa Giai Minh, chỉ cần Tề Nhạc cho anh tiền, dù không có thân phận gì thì anh vẫn bằng lòng sao?"
Mỗi một câu nói, Phong Nhiên lại bước tới gần Thời Kỳ hơn, cho đến khi chóp mũi Phong Nhiên chạm vào chóp mũi Thời Kỳ.
"Anh cũng không bằng Hứa Giai Minh. Hứa Giai Minh có thể sinh con cho Hà An, nhưng anh có thể sinh con cho Tề Nhạc sao?" Lúc Phong Nhiên nói những lời sau cùng thì cũng là lúc dán lên môi Thời Kỳ.
Mỗi một câu nói chói tai đụng chạm đến Thời Kỳ, Thời Kỳ cay đắng nhắm mắt lại, nhưng cũng là bỏ qua nỗi đau trong mắt Phong Nhiên.
Rõ ràng những gì nói ra đã làm tổn thương hai người, thế nhưng Phong Nhiên lại giống như không muốn sống nữa, làm tổn thương Thời Kỳ, chính mình cũng tổn thương.
“Phong Nhiên, trong lòng em anh là loại người như vậy sao?” Thời Kỳ phải rất lâu mới nói ra được, giọng nói run rẩy giống như một nụ hoa bị mưa lớn đập nát, tưởng chừng như có thể héo úa bất cứ lúc nào.
"Vậy tại sao anh lại muốn rời đi?" Phong Nhiên giống như một bệnh nhân bị hoang tưởng ảo giác, sống ch/ết cũng phải nhận được câu trả lời từ Thời Kỳ.
Tại sao muốn rời đi?
Có rất nhiều đáp án cho câu hỏi này. Thậm chí Thời Kỳ có thể phủ nhận rằng anh căn bản không muốn rời đi.
Nhưng đối mặt với ánh mắt thăm dò của Phong Nhiên, Thời Kỳ rõ ràng nhìn thấy đau buồn tràn đầy trong mắt, nhưng tại sao Phong Nhiên lại không nhìn thấy.
Nói cách khác, rõ ràng cậu đã nhìn thấy, nhưng tại sao lại làm điều này với mình.
Nghĩ đến lời đe dọa của Tề Nhạc.
“Vậy thì cứ kết thúc như thế này đi.” Thời Kỳ nghĩ.
Thời Kỳ có chút lưu luyến si mê nhìn Phong Nhiên, nhưng đến khi Phong Nhiên muốn hỏi lại tại sao thì ánh mắt Thời Kỳ lại trở nên lạnh lùng.
“Tôi không yêu cậu.” Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, nói từng chữ một: “Phong Nhiên, tôi không yêu cậu.”
"Anh nói dối!" Phong Nhiên tựa hồ bị kích thích, hai mắt đỏ bừng.
“Nếu tôi yêu cậu, sao tôi có thể rời xa cậu được?” Thời Kỳ giống như người ngoài cuộc đứng nhìn kẻ đáng thương bị số phận trêu chọc, “Phong Nhiên, tôi ở bên cậu chẳng qua là vì khuôn mặt của cậu thôi, cậu đẹp nên tôi bằng lòng bỏ tiền ra. Nhưng bây giờ tôi không có tiền, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, sao có thể cùng cậu chịu khổ được.”
Thời Kỳ biết vảy ngược của Phong Nhiên, mỗi lời anh nói đều là đang đâm vào trái tim Phong Nhiên.
“Bồ nhí thì sao, không sinh được con thì sao? Tề Nhạc bằng lòng, anh ta trả tiền, tôi giao cơ thể. Hai bên đều tình nguyện, người khác có thể, tại sao tôi không thể?”
“Đừng nói nữa!” Phong Nhiên điên cuồng cắn vào miệng Thời Kỳ, cố gắng chặn những lời anh sắp nói ra.
Cho đến khi miệng cả hai đều tràn ngập mùi máu tanh.
“Nói anh yêu em, nói vừa nãy đều là gạt em, nói đi, nói đi!” Phong Nhiên cuồng loạn, bàn tay đặt trên cổ Thời Kỳ nắm chặt thành nắm đấm, đánh vào bên cạnh tai Thời Kỳ, nhưng tất cả chỉ có thể đổi lấy ánh mắt khinh thường của Thời Kỳ.
Giống như đang chế nhạo Phong Nhiên.
Chế giễu tình cảm chân thành của cậu.
Đối mặt với Thời Kỳ như vậy, Phong Nhiên tựa hồ không khống chế được mà chạy khỏi căn phòng.
Khi nghe thấy tiếng khóa bên ngoài, vẻ lạnh lùng và đau buồn trên mặt Thời Kỳ trong nháy mắt biến mất.
Phong Nhiên trước khi rời đi đã tắt đèn, bên trong căn phòng tối om, Thời Kỳ cũng không cần lo Phong Nhiên lắp camera giám sát ở đây.
"Chiêu này tuy cũ nhưng vẫn có tác dụng." Thời Kỳ thầm like chiêu cũ được sử dụng trong chín rưỡi trên mười cuốn truyện ngược này.
"Đến cùng là không có niềm tin vào bản thân hay không có niềm tin với mình?" Thời Kỳ sững sờ nhìn lên trần nhà.
Nếu Phong Nhiên tin vào tình cảm của anh, vậy thì sẽ không tin rằng anh sẽ rời đi cùng Tề Nhạc, cũng sẽ không trực tiếp giam anh mà không hỏi anh tại sao.
"Ảnh hưởng của kiếp trước đối với em ấy quá lớn."
Sự cố chấp của Phong Nhiên bắt nguồn từ việc cậu không tin tưởng vào tình cảm này, lo được lo mất, đây là điều mà Thời Kỳ không có cách nào trấn an dù anh có hứa bao nhiêu đi chăng nữa.
Thay vì sống trong hoài nghi và mất niềm tin đến hết cuộc đời, Thời Kỳ càng muốn chiến đấu đến cùng hơn.
“Còn tưởng hôm nay sẽ thân mật ngọt ngào nữa chứ, không ngờ tâm lý của bạn nhỏ lại suy sụp nhanh như vậy.” Thời Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía cửa, tiếng bước chân đã không còn vang lên nữa, nghĩ đến Phong Nhiên đã rời đi.
"Nhưng nếu ngày mai Tề Nhạc không nhìn thấy mình ở Mioha, chắc anh ta sẽ không nghĩ mình đang gạt anh ta chứ? Vậy chắc anh ta sẽ nổi điên mất." Nghĩ đến đây, Thời Kỳ không nhịn được cười, “Cũng không biết Tề Nhạc điên lên hay Phong Nhiên điên lên sẽ ghê gớm hơn.” Thời Kỳ nghĩ nghĩ, vẫn là bỏ phiếu cho người đàn ông của mình.
Chỉ là, cái này không liên quan gì đến việc Thời Kỳ mất đi tự do cá nhân.
Nhắm mắt lại, không có chó con dính người cọ qua cọ lại, Thời Kỳ có được một giấc ngủ ngon hiếm có.
... Chỉ là hơi khó chịu vì không thể xoay người! ! !