Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 51 - Rời đi
Từ đó trở đi, Phong Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh Thời Kỳ, nằm trên giường cùng anh ngắm lá ngoài cửa sổ, ngắm bình minh và hoàng hôn, ngắm trăng sao, ngắm mưa lớn như trút nước.
Chỉ là không chạm vào Thời Kỳ nữa.
Phong Nhiên biết Thời Kỳ không muốn mình chạm vào anh, cậu cũng không muốn làm chuyện gì khiến Thời Kỳ không vui.
Thời Kỳ đếm thời gian trôi qua từng ngày từ lúc bình minh đến hoàng hôn. Kỳ nghỉ tốt nghiệp cấp ba vốn đã vô cùng dài dằng dặc, giấy thông báo trúng tuyển của Phong Nhiên đã đến tay cậu vào giữa tháng bảy.
Đó là trường Đại học mà cậu muốn học, cũng là chuyên ngành mà cậu muốn học.
Đêm đó, Phong Nhiên cầm tờ thông báo trúng tuyển ngồi với Thời Kỳ rất lâu, cậu chỉ nhìn Thời Kỳ như vậy mà không nói lời nào.
"Chúc mừng đã đạt được điều mong muốn."
Vẫn là Thời Kỳ phá vỡ cục diện bế tắc, nói một câu chúc mừng.
"Chuyên ngành này rất dễ kiếm tiền, đợi đến khi em giàu có, có phải anh cũng sẵn lòng ở lại bên cạnh em không?" Phong Nhiên gần như bướng bỉnh mà quan tâm đến vấn đề này, cho dù Thời Kỳ có trả lời hay không, cậu vẫn muốn tìm cách để có thể khiến Thời Kỳ ở lại bên cạnh mình.
Thời Kỳ không trả lời cậu, chỉ im lặng ngồi cùng cậu.
Thời gian chớp mắt trôi nhanh, đã đến giữa tháng tám, trường học của Phong Nhiên sẽ khai giảng vào đầu tháng chín, cậu phải đến Kinh Đô trước để chuẩn bị. Tất nhiên, Thời Kỳ cũng phải đi cùng.
"Chậc, nơi này thật khó tìm." Một giọng nói không nên thuộc về nơi này vang lên, Thời Kỳ nhướng mắt, nhìn thấy người tới, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
"Có vẻ như đã đến lúc rồi."
Người vừa tới không ai khác chính là Ngô Đại.
“Tôi đã theo dõi dựa vào căn cước công dân của thằng nhóc đó rất lâu rồi, lúc cậu ta mua vé đi Kinh Đô là tôi biết ngay.” Ngô Đại nhìn sợi dây xích trên chân Thời Kỳ không quá dày, trông càng đồ chơi tình thú hơn. Nó được buộc quanh mắt cá chân của Thời Kỳ, càng hợp với chiếc chuông ở phía trên.
"Chậc chậc chậc, lâu rồi không gặp, không cảm nhận được cuộc sống của cậu được tưới tẩm tốt đến thế." Ngô Đại vừa trêu chọc Thời Kỳ, vừa dùng sợi kẽm không biết lấy ở đâu ra mở khóa cho anh.
Tưới tẩm?
Cảm ơn, đã hơn một tháng chỉ đắp chăn trò chuyện, thậm chí có mấy lần Thời Kỳ nửa đêm tỉnh dậy, nghe thấy Phong Nhiên đang bận rộn trong phòng tắm, đợi đến khi cậu ra thì vẫn dịu dàng ôm mình.
Cũng là tự làm tự chịu.
Câu này là dành cho Phong Nhiên, cũng là dành cho chính mình.
"Tôi có thể tìm được nơi này, những người vẫn luôn theo dõi cậu chắc cũng có thể tìm được. Giờ tôi đang giấu tin tức, nhưng hẳn là không thể giấu được lâu."
"Làm sao anh tìm được nơi này?" Thời Kỳ có hơi tò mò.
"Người đàn ông của cậu đã đổi hết số điện thoại di động, không xác định được vị trí, chỉ có thể đợi mua vé đẩy tới đây thôi." Ngô Đại nhìn Thời Kỳ vẫn luôn lắc lư sợi dây xích, hơi nhướng mày, "Không muốn rời đi?"
"Quả thực không muốn."
Ngô Đại: …
"Không muốn rời đi mà cậu bảo tôi tới cứu cậu?!"
"Như vậy đi, đợi đến khi bọn tôi bị chặn thì anh tới cứu tôi. Đến lúc đó nhớ đưa Nguyễn Trần theo, như vậy tôi mới có thể rời đi cùng anh." Nghĩ đến những gì Phong Nhiên đã nói với mình ngày hôm đó.
"Nhưng em không thể mất anh được, Thời Kỳ, mất anh em thật sự sẽ phát điên mất.”
“Anh muốn em ch/ết sao?"
Thời Kỳ không biết nếu mình thật sự rời đi như vậy thì Phong Nhiên có thể làm ra chuyện gì quá cực đoan hay không.
"Đúng là nợ cậu mà!" Ngô Đại không hỏi tại sao, chỉ khóa ổ khóa vừa mới mở ra lại, "Lần sau nếu không đáng tin như vậy thì cậu sẽ xong đời!"
Ngô Đại hung ác nhưng cũng không dám ở lại thêm nữa. Anh ta thừa dịp Phong Nhiên đang đi mua đồ ăn để lẻn vào, chợ bán đồ ăn ở rất gần đây, nói không chừng Phong Nhiên có thể sẽ quay lại sớm. Nếu bị chặn ở trong phòng thì sẽ rất lúng túng.
Đúng như Ngô Đại dự đoán, anh ta vừa mới chân trước rời đi thì chân sau Phong Nhiên đã bước vào.
Vừa bước vào cửa, không hiểu sao Phong Nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Theo bản năng, cậu vứt đồ trong tay, đột nhiên lao lên tầng hai, đẩy cửa phòng ra. Nhìn thấy Thời Kỳ đang dựa vào đầu giường đọc sách, trái tim đang đập thình thịch kia của cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cậu bước đến bên cạnh Thời Kỳ, đưa tay ra ôm người đó vào lòng.
"Gì vậy!" Thời Kỳ giãy giụa một chút, nhưng dưới nụ hôn của Phong Nhiên lại trở nên yên tĩnh.
"Thật xin lỗi, vừa nãy em tưởng anh bỏ đi rồi." Đối mặt Thời Kỳ, Phong Nhiên giống như đối mặt với một con búp bê sứ cực kỳ quý giá. Cậu không biết phải làm sao, cậu muốn lại gần hơn nhưng sợ con búp bê sứ sẽ bị vỡ vì cậu, nhưng đứng nhìn từ xa thì lại không cam tâm.
Cậu vụng về hôn lên tóc Thời Kỳ.
Rõ ràng trước khi nhốt người lại, chỉ cần giữ người trước mặt ở bên cạnh mình là đã vô cùng hài lòng rồi.
Nhưng khi thật sự đã nhốt người đó ở bên cạnh thì lại muốn trong lòng anh ấy chỉ có mình.
Thật là tham lam mà.
Phong Nhiên cười nhạo bản thân.
Làm người xấu không tốt sao? Thời Kỳ dù sao cũng không thể rời khỏi mày, mày muốn làm gì thì làm, miễn là anh ấy ở bên cạnh mày một thời gian, phải không?
Những ý nghĩ xấu xa được sinh ra vào ngày đầu tiên khi Phong Nhiên đưa Thời Kỳ đến nhà tù này.
Nhưng cậu vẫn không làm vậy.
Cậu muốn Thời Kỳ yêu cậu, chứ không không phải muốn Thời Kỳ ghét cậu.
Rốt cuộc chúng ta vẫn không thể yêu nhau sao?
Phong Nhiên nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của Thời Kỳ, những chuyện xảy ra ở kiếp trước đều xuất hiện ở trong đầu cậu.
Trong thoáng chốc, dường như cậu nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mình và bà.
Cậu hỏi bà tại sao hai người không thể ở bên nhau.
Bà nói với cậu rằng con người đều có duyên phận, nếu có duyên thì sẽ ở bên nhau, nếu không có duyên thì dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
“Nhưng nếu như có người không muốn buông tay thì sao?”
"Vậy chỉ hại người hại mình."
Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, tự hỏi liệu bây giờ cậu có đang hại người hại mình không.
"Đã mua vé, chúng ta sẽ khởi hành vào buổi chiều."
Coi như là cậu hại mình hại người đi, dù sao cậu ch/ết cũng sẽ phải xuống địa ngục, bớt đi chuyện này cũng không bớt tội.
Ăn xong, Thời Kỳ được Phong Nhiên ôm rồi đưa lên xe.
Trong xe không có người nào khác, đến khi Thời Kỳ nhìn thấy Phong Nhiên ngồi ở ghế lái, vốn đã quyết tâm không nói gì nãy giờ cũng không nhịn được.
"Cậu có bằng lái xe không?"
Nghe được lời này của Thời Kỳ, Phong Nhiên cuối cùng cũng nở nụ cười.
“Yên tâm đi, chúng ta có thể đến Kinh Đô an toàn.” Phong Nhiên nhẹ nhàng chọc chọc mặt Thời Kỳ để trấn an anh.
"Không phải cậu nói đã mua vé xe sao?"
Thời Kỳ vốn còn đang nghĩ đến việc Phong Nhiên sẽ đưa mình đi xe như thế nào, làm sao có thể trốn mà không bị lộ tẩy.
Không ngờ Phong Nhiên lại lái xe chở anh đến Kinh Đô!
"Bởi vì A Kỳ quá được yêu thích, có quá nhiều người nhìn chằm chằm anh nên em phải tìm biện pháp ổn thỏa." Phong Nhiên nhẹ nhàng sờ chóp mũi Thời Kỳ.
Thời Kỳ cảm giác được cậu đến gần, nghiêng đầu muốn tránh động tác tiếp theo của Phong Nhiên, nhưng bên tai chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ.
"Thắt dây an toàn vào, A Kỳ." Phong Nhiên nhìn bàn tay bị còng của Thời Kỳ, đưa tay giúp anh thắt dây an toàn.
“Còn nhớ lần đầu gặp nhau không, A Kỳ đã giúp em như thế này.” Phong Nhiên giống như nghĩ đến chuyện gì thú vị, “Khi đó rõ ràng A Kỳ thích em, còn luôn thích trêu em.”
“Nếu biết trước sẽ như vậy thì hôm đó tôi không nên đưa cậu về nhà.”
"Không có nếu như. A Kỳ vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, đến Kinh Đô chúng ta sẽ còn gặp phiền phức đó." Phong Nhiên không tức giận, cũng không tiếp tục tranh cãi với Thời Kỳ. Xe khởi động chậm rãi, Thời Kỳ phát hiện kỹ năng lái xe của Phong Nhiên cũng khá tốt, ngồi ở ghế phụ cũng không có cảm giác khó chịu.
Ngô Đại hẳn là có thể nhận ra được.
Thời Kỳ suy nghĩ ở trong lòng, nhắm mắt lại, tiếng ve kêu bên tai bị tiếng gió gào thét cuốn đi, chiếc xe đột nhiên dừng lại.
Thời Kỳ mở mắt, chỉ nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng đang đậu trước mặt họ, biển số hướng về phía hai người, Thời Kỳ nhận ra đó là xe của Ngô Đại.
“Bạn nhỏ, bắt cóc là phạm pháp.” Ngô Đại kéo Nguyễn Trần đang định lao tới, ánh mắt như dao nhìn Phong Nhiên đang ngồi trên ghế lái.
Qua kính chắn gió, Phong Nhiên cũng đang nhìn anh.
“Cậu muốn làm gì!” Thời Kỳ nhìn thấy tay Phong Nhiên rơi xuống vô lăng, mặc kệ nguy hiểm mà nhào về phía Phong Nhiê, nhưng lại bị Phong Nhiên ôm vào lòng.
“Đừng đi, đừng đi cùng bọn họ.” Giọng nói nghèn nghẹn của Phong Nhiên vang lên bên tai Thời Kỳ.
Là cầu xin, cũng là đe dọa.
"Em sẽ gi/ết bọn họ!"
“Vậy thì gi/ết cả tôi luôn đi!” Thời Kỳ thoát ra khỏi vòng tay Phong Nhiên, nhìn Phong Nhiên với ánh mắt chưa từng thấy qua.
Tràn đầy thất vọng.
“Chuyện xảy ra cho tới bây giờ, cậu cho rằng cậu còn có thể đưa tôi đi sao?” Trong mắt Thời Kỳ tràn đầy mệt mỏi, lâu như vậy, anh thật sự mệt mỏi.
Anh muốn kết thúc.
Mặc kệ là giằng co với Phong Nhiên hay mối quan hệ bắt đầu vội vàng và kết thúc cũng vội vàng cùng cậu.
"Phong Nhiên, tại sao hai chúng ta lại thành ra thế này?"
“Sao lại thành ra thế này?”
Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ.
Cậu cũng muốn biết, rõ ràng cậu thích Thời Kỳ như vậy, rõ ràng đã chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, rõ ràng Thời Kỳ chỉ có mình.
Nhưng tại sao anh ấy vẫn không muốn ở bên cạnh mình?