Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 52 - Chia tay
"Anh hận em không?"
Phong Nhiên biết rằng hôm nay cậu không thể đưa Thời Kỳ đi được.
Cậu nhìn vào mắt Thời Kỳ, muốn tìm đáp án cho vấn đề này.
Thời Kỳ không trả lời, bởi vì Ngô Đại đã ép mở cửa xe bên cạnh anh.
“Nếu em có thể cho anh tất cả những gì anh muốn, có phải anh sẽ không bỏ rơi em?” Phong Nhiên mở cửa xe đuổi theo, cậu muốn bắt lấy Thời Kỳ, muốn một đáp án.
Một đáp án có thể giúp cậu sống tiếp.
Cậu không nói dối.
Làm sao cậu có thể sống tiếp nếu không có Thời Kỳ?
“Cậu cho rằng cậu ta vì tiền mà rời bỏ cậu sao?” Ngô Đại đang ở sau cùng ngăn cản Phong Nhiên đang muốn tiến lên.
"Có ý gì?"
“Ài, nói cậu là bạn nhỏ đúng là không oan mà.” Ngô Đại nhìn gương mặt non nớt của Phong Nhiên, cảm thấy rất thú vị, cũng không để ý mà giúp Thời Kỳ thúc đẩy Phong Nhiên một chút, “Tề Nhạc lấy tương lai của cậu làm cái giá phải trả, muốn ép buộc Thời Kỳ phải thỏa hiệp. Để cậu có thể tiến xa hơn, Thời Kỳ đã đồng ý với điều kiện của cậu ta."
"Tôi sẽ gi/ết Tề Nhạc, không chỉ Tề Nhạc, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ tất cả những kẻ thèm muốn Thời Kỳ, để Thời Kỳ sẽ chỉ ở bên cạnh tôi." Phong Nhiên tâm lý không bình thường nhìn Ngô Đại, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
"Chậc chậc chậc, nghiệp chướng mà." Nhìn thấy Phong Nhiên cố chấp như vậy, Ngô Đại nhẹ nhàng lắc đầu, "Đến khi cậu lớn thêm một chút, cậu sẽ biết lời nói bây giờ của cậu buồn cười đến mức nào."
"Vậy sao? Nhưng dù tôi bao nhiêu tuổi thì tôi vẫn sẽ nói như vậy."
Nhìn Phong Nhiên, Thời Kỳ cảm thấy tuồng vui của mình sắp kết thúc.
“A Kỳ, đừng qua đó.” Nguyễn Trần ôm lấy Thời Kỳ, sợ anh nghĩ quẩn mà mềm lòng quay lại với Phong Nhiên. Đối với một người có thể làm ra việc giam cầm người khác thì có chuyện gì mà không dám làm.
“Tôi không qua đó thì phải làm sao bây giờ?” Thời Kỳ nhẹ nhàng cười với Nguyễn Trần, lắc lắc chiếc còng trên cổ tay anh.
Nguyễn Trần nhìn thấy, càng không có cảm tình gì với Phong Nhiên.
Vậy mà lúc trước cậu còn cảm thấy Phong Nhiên và Thời Kỳ là cặp đôi trời sinh nữa chứ.
Đúng là mắt mù mà!
Đi qua Nguyễn Trần, Thời Kỳ đi đến sau lưng Ngô Đại.
"Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu ấy."
“Vậy tôi ở trên xe chờ cậu.” Ngô Đại hơi nhíu mày, không nói thêm gì, việc hôm nay anh ta phải làm chính là đem Thời Kỳ đi, còn về phần khác thì tùy Thời Kỳ phát huy.
Những người khác đều đã rời đi, như thể giữa trời đất chỉ có hai người họ.
Cái nóng oi bức của ngày hè khiến người ta có hơi bực bội, thậm chí gió thổi qua cũng nóng bức.
Đối mặt với Thời Kỳ, khuôn mặt Phong Nhiên không còn vẻ quyết tâm hung ác nữa, mà nhìn Thời Kỳ với ánh mắt đáng thương.
Thời Kỳ thích những người ngoan ngoãn, vậy cậu sẽ ngụy trang thành dáng vẻ mà Thời Kỳ thích.
Cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng những phương pháp vụng về đến mức Thời Kỳ có thể nhìn ra ngay lập tức, để khiến Thời Kỳ bằng lòng ở lại vào giây phút cuối cùng.
Thế nhưng, kết quả đã khiến cậu thất vọng.
Thời Kỳ đứng trước mặt Phong Nhiên và giơ tay lên.
Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, một lúc sau, cậu lấy một chiếc chìa khóa nhỏ từ trong túi ra.
Lạch cạch, còng tay được mở ra, hai tay của Thời Kỳ lại được tự do.
"Thật xin lỗi." Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, đây là bởi vì cậu đã nói ra những lời tổn thương đó.
"Phong Nhiên, tại sao hai chúng ta lại thành ra thế này?" Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, giọng nói có hơi khàn.
“Sao lại thành ra thế này?”
Phong Nhiên nghĩ rằng tất cả đều là lỗi của mình.
Vốn dĩ cậu tưởng rằng nếu cứ để Thời Kỳ ở một nơi không ai biết đến anh, để trong mắt anh chỉ có mình cậu là được. Chỉ cần trong mắt Thời Kỳ có mỗi mình cậu, vậy trong lòng anh ấy cũng sẽ chỉ có mỗi mình cậu.
Thế nhưng Phong Nhiên đã quên mất.
Thời Kỳ là một người sống sờ sờ, biết vui-buồn, yêu-ghét, không phải là một con rối.
Nhìn ánh sáng trong mắt anh ngày qua ngày tiêu tan, Phong Nhiên đã hối hận.
Cậu hối hận vì sự ích kỷ của mình, hối hận vì sự bốc đồng của mình và hối hận về những gì mình đã làm.
Nhưng cậu không còn đường lùi.
Nếu mặc kệ Thời Kỳ rời đi như vậy, cậu thật sự sẽ mất đi anh ấy.
Phong Nhiên cảm thấy mình giống như một bệnh nhân tâm thần, linh hồn bị xé làm hai nửa.
Một nửa là để Thời Kỳ rời đi, mà nửa còn lại giống như ác ma nói với chính mình, đời này kiếp này dù có trở thành ma quỷ cũng phải giữ Thời Kỳ ở bên cạnh mình.
Cho dù điều đó có khiến Thời Kỳ hận mình.
Phong Nhiên không biết phải làm sao bây giờ, cậu nghĩ, thôi thì để ông trời quyết định vậy.
Nếu cậu có thể bình an đưa Thời Kỳ đến Kinh Đô, vậy đời này cậu sẽ không bao giờ để Thời Kỳ rời khỏi.
Nếu trên đường họ gặp người khác...
Khi Phong Nhiên nhìn thấy Ngô Đại và Nguyễn Trần chặn đường, trong nháy mắt đó, cậu thật sự muốn gi/ết hai người họ.
Thế nhưng Thời Kỳ lại nói mình gi/ết anh ấy đi.
Phong Nhiên cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
“Không sao.” Thời Kỳ trả lại còng tay cho Phong Nhiên rồi đột nhiên lên tiếng, nói một câu không nên nói ở đây: “Phong Nhiên, lúc đầu anh đã đồng ý đi xem cực quang với em, nhưng vẫn luôn không làm được. Chúng ta đi xem cực quang nhé."
Phong Nhiên nhìn Thời, theo bản năng muốn từ chối.
Đây là lời hứa mà Thời Kỳ nợ Phong Nhiên, đợi đến khi Thời Kỳ đi xem Cực quang với cậu, vậy lúc đó hai người sẽ không còn nợ nhau gì nữa.
“Anh không sợ em sẽ trói anh lại, đưa đến một nơi không ai có thể tìm thấy anh, nhốt anh cả đời sao?” Đôi mắt Phong Nhiên đỏ bừng, hung ác uy hiếp Thời Kỳ, cố gắng để Thời Kỳ từ bỏ việc đi xem Cực quang.
Nhưng cả hai đều biết, đây chẳng qua là dấu chấm hết cho cố gắng của họ mà thôi.
"Anh sẽ quyết định thời gian và địa điểm, mua vé máy bay xong anh sẽ gửi đến trường của em." Đối với lời đe dọa của Phong Nhiên, Thời Kỳ chỉ mỉm cười, "Cuộc sống không chỉ có tình yêu, em còn có một tương lai rộng mở. Không cần phải bảo thủ, tương lai, em sẽ gặp được những người còn tốt hơn.”
"Anh lại gạt em!"
"Dù em có đến hay không thì anh cũng sẽ đợi em."
Nói xong, Thời Kỳ xoay người rời đi, bỏ lại Phong Nhiên một mình đứng đó không biết bao lâu.
Cho đến khi mặt trăng đã ở hướng tây, khi Viện trưởng Hứa tìm thấy Phong Nhiên thì cậu đã nhốt mình trong xe và bất tỉnh.
"Phong Nhiên, Phong Nhiên!"
Môi của Phong Nhiên tái nhợt, trong thời tiết oi bức như vậy mà cơ thể của cậu lại giống như bị ném vào một hầm băng, bốc lên từng tia khí lạnh.
Viện trưởng Hứa khó khăn đưa Phong Nhiên đến bệnh viện, anh ta không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhận được tin nhắn yêu cầu anh ta đến một nơi để tìm Phong Nhiên.
Viện trưởng Hứa không phải kẻ ngốc, anh ta biết gần đây Phong Nhiên làm gì, chuyện này nhất định có liên quan đến Thời Kỳ. Anh ta lấy điện thoại di động ra bấm số của Thời Kỳ.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy." Lặp đi lặp lại, dù có thử bao nhiêu lần thì kết quả vẫn như vậy.
Viện trưởng Hứa có chút lo lắng nhìn Phong Nhiên, anh ta không biết lát nữa nên an ủi Phong Nhiên thế nào.
"Khụ khụ." Phong Nhiên đã truyền hết hai bình thuốc cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi mắt có chút sức sống kia bây giờ lại trở nên vô hồn.
Giống như lần đầu tiên Viện trưởng Hứa gặp cậu.
“Tôi đã đánh mất anh ấy rồi.” Giọng nói của Phong Nhiên khàn khàn, đôi mắt lại đỏ hoe, từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt tái nhợt của cậu, rơi xuống thấm vào tấm ga trắng xóa trên giường.
Lần đầu tiên gặp Phong Nhiên, cậu cũng đã nói với anh ta, tôi đã đánh mất chính mình rồi.
Viện trưởng Hứa nghĩ.
Mà lần này, cậu đã mất đi người mà cậu yêu nhất.
"Nghỉ ngơi thật tốt đi, bà Phong còn đang đợi cậu đến thăm." Viện trưởng Hứa không biết an ủi Phong Nhiên thế nào, đành phải đưa bà Phong ra.
Trong lòng Phong Nhiên, người duy nhất có thể so sánh với Thời Kỳ chắc chỉ có bà Phong thôi nhỉ?
"Có phải tôi rất thất bại không? Tôi chỉ là thứ rác rưởi. Lúc ấy, tại sao tôi lại được sống chứ? Ông trời cho tôi một thêm một cơ hội, chỉ là để xem chuyện cười của tôi lần nữa sao?" Phong Nhiên giống như điên rồi, vừa cười to vừa rơi nước mắt.
"Nếu không có cậu thì tôi đã ch/ết ở trên sân thượng từ lâu rồi. Tôi không biết cậu đã trải qua những gì, nhưng con người vẫn nên nhìn về phía trước, đúng không? Không có gì là không qua được." Viện trưởng Hứa nhìn trạng thái của Phong Nhiên, anh ta cảm thấy tình trạng hiện tại của Phong Nhiên không ổn lắm. Để tránh cậu làm ra chuyện gì đó quá khích, Viện trưởng Hứa suy nghĩ, vẫn là cho cậu uống thuốc an thần.
Phong Nhiên vẫn luôn rất cố chấp, thậm chí đã thành bệnh, anh ta vẫn luôn biết điều này.
Nhưng anh ta không ngờ rằng Phong Nhiên vậy mà lại thật sự thích Thời Kỳ, còn mất kiểm soát như vậy.
"Đúng là số phận mà."
Thấy Phong Nhiên đã bình tĩnh lại, Viện trưởng Hứa khẽ thở dài, quay người định rời đi, đến khi nhìn thấy người ở cửa thì sững người tại chỗ.
"Bà Phong."
"Đi nghỉ ngơi đi, mẹ ở cùng nó một lát." Bà Phong chắp hai tay sau lưng, ung dung đi đến bên giường cháu trai, tìm một chiếc ghế nhỏ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cháu trai.
Viện trưởng Hứa rời đi, để lại căn phòng cho hai bà cháu.
Bà Phong nhìn đứa cháu trai hành hạ bản thân đến mức không còn hình người, khẽ thở dài, cầm một chiếc ly nhỏ dùng tăm bông nhẹ nhàng làm ẩm môi cậu.
"Con người đều có duyên phận, nếu có duyên thì có thể ở bên nhau, nếu không có duyên thì dù có cố gắng thế nào cũng vô ích, không bắt được thì thà buông tay đi."
"Nhưng con không muốn buông tay." Giọng Phong Nhiên khàn khàn, ánh mắt trống rỗng. Khi quay lại nhìn về phía bà Phong thì nước mắt chảy ra từ đôi mắt khô khốc kia, lúc nước mắt chảy qua khóe mắt có hơi rát và đau.
“Vậy thì cuối cùng chỉ hại người hại mình.” Bà Phong nhìn Phong Nhiên, đôi tay già nua nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt này, một lúc lâu, bà nhẹ nhàng thở dài, "Biến mình thành dáng vẻ như quỷ thế này, ai mà thích con được chứ."
"Đúng vậy, Thời Kỳ, anh ấy sẽ không thích con nữa."
Khi nghe đến cái tên này, bà Phong đang lột vỏ cam dừng tay lại, đôi mắt già nua nhìn đứa cháu trai quý giá của mình, đôi mắt đã nhìn thấy quá nhiều chuyện trên đời trở nên đỏ bừng.
“Đã phải trải qua bao nhiêu cực khổ mới có thể biến Hạt Đậu Nhỏ lạc quan của bà thành thế này chứ.”
Phong Nhiên không hiểu bà có ý gì, khi nhìn sang, cậu thấy khuôn mặt bà đầy nước mắt.
“Bà biết con không phải Hạt Đậu Nhỏ của bà.” Bà Phong bóc một miếng cam trong tay nhét vào miệng Phong Nhiên đang đắng chát, “Hạt Đậu Nhỏ được bà bảo vệ rất tốt, nhưng đôi mắt của con đều là nặng nề và đè nén, sao bà không thể nhìn ra được chứ.” Bà Phong nhẹ nhàng lau nước mắt cho cháu trai quý giá của mình.
"Cho nên, dù con muốn làm gì, cũng nên nhớ rằng bà vẫn còn ở đây. Bà đã mất Hạt Đậu Nhỏ một lần, không thể mất lần thứ hai."
Bà Phong biết rất rõ tính cách cháu trai bà thế nào, bà biết mình không thể ngăn cản Phong Nhiên nên bà muốn dùng phương pháp này để giữ Phong Nhiên ở lại thế gian này.
Bà lớn tuổi hơn.
Phong Nhiên nhìn bà, nhiều năm như vậy mà cậu lại hoàn toàn không hề nhận ra, hóa ra bà của cậu luôn biết cậu không còn là người trước kia nữa.
Là bản thân khi chưa trùng sinh.
Chẳng trách bà đã ngừng gọi mình là Hạt Đậu Nhỏ từ lâu.
“Bà yên tâm, con chỉ hơi buồn thôi.” Phong Nhiên đưa tay lau nước mắt cho bà, buộc bản thân phải nở một nụ cười.