Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 53 – Đánh cược
Dù Phong Nhiên có nghĩ gì đi chăng nữa thì tấm vé máy bay đi xem Cực quang vẫn nằm trong tay Phong Nhiên.
Ngày kia.
Địa điểm không phải là Thụy Sĩ mà là Murmansk.
“Muốn đi sao?” Viện trưởng Hứa nhìn Phong Nhiên đã nhìn chiếc vé máy bay cả một ngày, khẽ thở dài.
Cần gì phải hỏi, anh ta đã biết câu trả lời của Phong Nhiên rồi mà?
“Gần đây Tiết Kỳ có liên lạc với anh không?” Ánh sáng trong phòng lờ mờ, Phong Nhiên tựa vào cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Cái cây tươi tốt vốn nên nở hoa kia không biết lý do gì mà đã chết, bây giờ trơ trụi.
“Cậu ấy nói thời cơ đã chín muồi, Hà An đã đầu tư rất nhiều tiền vào đó, bây giờ kẹt rồi.” Nói đến đây, Viện trưởng Hứa cười lạnh, “Lòng lam không đáy, cái bẫy lúc trước đưa cho Thời Kỳ giờ lại rơi vào người cậu ta, cậu ta cũng bị đồng tiền làm cho mù mắt."
Nói xong, Viện trưởng Hứa mới ý thức được mình không nên nhắc đến Thời Kỳ trước mặt Phong Nhiên.
Anh ta nhìn sang thì thấy Phong Nhiên vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, như chưa hề nghe thấy cái tên này.
"Ra tay đi. Tôi không muốn chờ thêm nữa." Phong Nhiên cụp mắt xuống, giấu đi vẻ mặt trong mắt.
Viện trưởng Hứa nhìn cậu, luôn cảm thấy cậu giống như cái cây đã chết bên ngoài kia.
Không có chút sự sống nào cả.
Nhưng bây giờ Viện trưởng Hứa cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Phong Nhiên.
Thời gian nháy mắt trôi qua, Phong Nhiên nhìn thấy Thời Kỳ chậm rãi đi tới sân bay. Rõ ràng người đó đã đi về phía mình, nhưng Phong Nhiên vẫn cảm thấy thời gian thật sự quá dài. Giống như những ngày không có Thời Kỳ cộng lại cũng không dài bằng khoảng thời gian Thời Kỳ đi tới.
Phong Nhiên sắp không chờ được nữa, cậu muốn bước đến bên cạnh Thời Kỳ.
Nhưng cậu sợ mình sẽ không thể giữ chừng mực.
Cậu không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Thời Kỳ.
Khi Thời Kỳ vào sân bay đã nhìn thấy Phong Nhiên trong đám đông.
Khoảng thời gian này Phong Nhiên đã chăm sóc bản thân rất tốt, người vừa gầy vừa cao, đứng ở giữa đám đông giống như hạc giữa bầy gà. Tất cả những người trong sân bay cộng lại không thể chói mắt hơn Phong Nhiên.
Nhìn thấy cậu, Thời Kỳ muốn bỏ chạy.
Nhưng anh vẫn từng bước một đi đến trước mặt Phong Nhiên, với nụ cười trên môi hoàn toàn giống như trước đây, như thể chuyện lúc trước chưa từng xảy ra, họ vẫn là một cặp đôi bình thường sống trong một ngôi nhà cũ.
Phong Nhiên biết rằng đây là sự dịu dàng cuối cùng mà Thời Kỳ dành cho cậu.
Tay cậu hơi run, trước khi nắm lấy tay Thời Kỳ, cậu cố ý lau mồ hôi trên lòng bàn tay.
Thời Kỳ nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, cũng không tránh đi.
“Đi thôi, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Vé máy bay là vé khứ hồi, bọn họ sẽ ở lại Murmansk trong ba ngày.
Giống như một cặp đôi trẻ bình thường nhất, họ đến Quảng trường Lầu Năm Góc để check-in, chụp ảnh dưới tượng Alyosha, đi xem tàu phá băng chạy bằng năng lượng hạt nhân Lenin và đỡ nhau đi ra sau khi dùng bữa ở cửa hàng McDonald's ở Cực Bắc thế giới.
Họ thậm chí còn gặp một người quen ở đây.
"Anh Thời, đã lâu không gặp."
Đã lâu rồi không có ai gọi anh là anh Thời.
Thời Kỳ quay lại, người đang nói là một người đàn ông, vẻ ngoài xem như đẹp trai, nếu không nhờ hầu kết của anh ta thì có hơi khó phân biệt là nam hay nữ.
Nhưng Thời Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy anh ta.
"Chào anh, chúng ta từng gặp nhau sao?"
Phong Nhiên muốn đứng trước mặt Thời Kỳ, nhưng chân vừa mới bước ra, cậu vẫn đứng nguyên ở đó.
"Anh Thời chưa bao giờ gặp tôi, nhưng tôi có kỷ niệm sâu sắc về anh Thời. Lúc đó ở Kinh Đô, vốn là buổi biểu diễn cuối cùng của đoàn kịch chúng tôi, nhưng vì lúc đó anh Thời nói rằng chúng tôi đã khiến hai tiếng đồng hồ của anh trở nên vui vẻ, cho nên sau khi suy nghĩ lại thì chúng tôi vẫn quyết định kiên trì thêm một chút, vậy mà sơ ý đã kiên trì cho đến tận bây giờ.
Người đàn ông nở một nụ cười ngượng ngùng.
Khi anh ta nói lời này, cả Thời Kỳ và Phong Nhiên đều nhớ ra người này là ai.
Khi Phong Nhiên đến tham gia cuộc thi, vì quá lo lắng nên ban đầu Thời Kỳ muốn đưa cậu đi nghe biểu diễn piano, nhưng không nghĩ tới lại đi nhầm chỗ, trời xui đất khiến xem một vở kịch câm.
“Các cậu tới biểu diễn sao?” Thời Kỳ vẫn rất vui vẻ gặp lại người quen cũ ở nước ngoài.
“Vâng, tối nay, không biết hai người có thời gian không?” Người đàn ông lấy hai tấm vé từ trong túi ra.
"Đương nhiên là có thời gian." Thời Kỳ nhận lấy vé, đưa một tấm cho Phong Nhiên, "Bọn tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."
Tối hôm đó, hai người đến nhà hát như đã hẹn.
Trong khoảng thời gian ngắn, vở kịch câm ban đầu không có người xem bây giờ đều phải xếp hàng để vào.
Còn là những người tha hương nơi đất khách.
"Chào anh, đây là kịch câm nên chúng tôi cần anh để điện thoại ở bên ngoài."
“Được.”
Tên vở kịch đã quen thuộc với cả hai, vẫn là “Hoa Rơi”, vẫn kể về tình yêu giữa một chàng trai nghèo và một cô gái nhà giàu, và vẫn có một cái kết bi thảm.
Tiếng cười lớn trong phòng, tựa như lần đầu tiên Thời Kỳ và Phong Nhiên xem vở kịch này.
Nhưng bây giờ, họ là hai người duy nhất trong phòng không cười.
"Chúng ta không cùng một thế giới, tại sao phải ở cùng nhau?"
Thời Kỳ nhìn lên sân khấu, không biết đang nói về chàng trai nghèo và cô gái nhà giàu, hay là đang nói về bọn họ.
“Không cố gắng thì làm sao biết được có thể ở bên nhau hay không.” Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, cậu nắm tay anh, muốn dùng sức nhưng lại sợ làm anh đau. Cuối cùng chỉ có thể ngăn cản Thời Kỳ rút tay lại bằng cảm giác hiện diện mạnh mẽ.
Đây là ba ngày cuối cùng của cậu.
"Đi thôi, nếu không vé xe sẽ không còn giá trị nữa."
Trên sân khấu, các diễn viên đang chào cảm ơn, toàn bộ ánh sáng trong phòng đều chiếu lên những người trên sân khấu. Trong bóng tối, có hai bóng người bước ra khỏi rạp mà không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
Hai người lấy điện thoại di động, đêm tháng tám ở Murmansk có hơi lạnh, Thời Kỳ mặc áo khoác vào rồi mà vẫn thấy lạnh.
Phong Nhiên nhìn thấy, đưa tay ôm Thời Kỳ vào lòng.
Toàn thân chàng trai trẻ tràn ngập nhiệt lượng không thể bị phân tán bởi sự lạnh lẽo, khiến toàn thân Thời Kỳ cảm thấy ấm áp.
“Có thể tháng tám ở Murmansk sẽ không thể nhìn thấy Cực quang.” Ánh mắt của Phong Nhiên rơi xuống nơi xa trên mặt đất, nơi đó có một con chim nhỏ.
“Vậy chúng ta đánh cược đi.” Thời Kỳ dừng bước, Phong Nhiên cũng buộc phải dừng lại. Cậu quay đầu nhìn Thời Kỳ, không biết tâm tình thế nào, mới hỏi: “Đánh cược gì?”
“Nếu lần này chúng ta nhìn thấy Cực quang, thì từ nay về sau mỗi người hãy sống thật tốt nhé.” Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên và nói.
Ý của anh rất rõ ràng.
Nếu lần này nhìn thấy Cực quang thì coi như đã hoàn thành tâm nguyện của Phong Nhiên.
Không cần thiết phải có bất kỳ dây dưa nào giữa hai người họ.
"Nếu như không nhìn thấy thì sao?" Phong Nhiên tiến lên một bước, "Nếu như không nhìn thấy Cực quang, vậy coi như lần này chưa tới được không? Sau này lại cùng em đi xem Cực quang?"
Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, trên lông mày cậu mỗi tia lo lắng đều là vì anh.
Thời Kỳ thừa nhận lòng anh đã mềm nhũn.
Kỳ thật, muốn ở cùng Phong Nhiên cả đời, đây không phải biện pháp triệt để duy nhất.
Anh có thể lựa chọn lừa dối Phong Nhiên đến hết cuộc đời, để Phong Nhiên không biết những toan tính của anh trong suốt quãng đời còn lại.
Cũng có thể luộc ếch trong nước ấm, dùng quãng đời còn lại để hóa giải sự cực đoan trong lòng Phong Nhiên. Không phải Phong Nhiên luôn lo được lo mất trong mối quan hệ này sao? Vậy Thời Kỳ sẽ dành cả cuộc đời để nói cho cậu biết tình cảm của mình.
Cùng lắm thì chỉ lãng phí thời gian nửa đời người mà thôi.
Giờ khắc này này, Thời Kỳ thật sự mềm lòng.
Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên một lần đi.
Thời Kỳ nghĩ.
Nếu hôm nay không nhìn thấy Cực quang, vậy coi như ông trời phù hộ cho hai người họ. Cho dù trước đó hai người họ có đủ loại dối trá thế nào thì cuối cùng cũng có thể trở thành người nhà.
Nếu như nhìn thấy Cực quang...
Thời Kỳ kiềm chế bản thân không suy nghĩ thêm nữa.
"Được."
Nghe được câu trả lời của Thời Kỳ, Phong Nhiên giống như cây già gặp mưa, toàn thân tỏa ra sức sống.
Thời Kỳ đứng ở phía sau Phong Nhiên, nhìn khóe miệng chàng trai trẻ cứ nhếch lên mãi.
Đến giờ Thời Kỳ vẫn không thể tin được mình thật sự bị thằng nhóc này túm được.
Khi màn đêm đã hoàn toàn bao trùm Murmansk, hai người bước lên tàu điện. Tàu điện hơi lắc lư, suốt chặng đường Thời Kỳ vẫn được Phong Nhiên ôm trong lòng, nên trên đường đi dù nhiệt độ không khí hơi lạnh thì Thời Kỳ vẫn ngủ rất ngon.
Đây là mùa du lịch thấp điểm ở Murmansk, không có nhiều người đến đây, chỉ có vài nhóm người, ngay cả những phòng kính có thể ngắm phong cảnh rất khó đặt trước nhất cũng có thể đặt được.
Lúc Thời Kỳ đến đã ngủ suốt nên bây giờ anh không buồn ngủ chút nào.
Thời Kỳ ngồi trước cửa kính, nhìn ra màn đêm tĩnh lặng bên ngoài. Bên người đột nhiên ấm áp, một mùi hương quen thuộc truyền đến từ bên cạnh, Thời Kỳ hơi nghiêng đầu, vừa vặn có thể đặt đầu lên bờ vai Phong Nhiên.
Hai người nhìn nhau trong im lặng rồi cùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Du khách bên ngoài tổ chức một bữa tiệc đốt lửa nhỏ, mọi người cùng ca hát và nhảy múa, cầu mong có thể nhìn thấy Cực quang.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, có người la lên: "Nhìn kìa, là Cực quang." Nghe thấy âm thanh, Thời Kỳ muốn mở mắt ra nhưng đột nhiên lại bị một đôi bàn tay lạnh lẽo che mắt lại.
Đôi bàn tay đang run rẩy.
Thời Kỳ giơ tay lên giữa không trung, cuối cùng vẫn không lấy bàn tay đang che mắt mình ra.
"Ngủ thôi." Thời Kỳ nói.
Anh nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào.
Đồng hồ trong căn phòng kính tích tắc tích tắc.
11842 giây.
Bầu trời cuối cùng cũng chuyển sang màu trắng bạc.
Người nằm bên cạnh không nhúc nhích, giống như đã ngủ quên.
"Phong Nhiên, chúng ta... chia tay đi."
Thời Kỳ nói xong, Phong Nhiên tựa hồ không nghe thấy, cũng không có phản ứng gì với Thời Kỳ.
Nhưng Thời Kỳ biết, Phong Nhiên nhất định đã nghe thấy.
Bây giờ đã đưa ra quyết định, Thời Kỳ sẽ không dây dưa dài dòng.
Sau khi thu dọn đồ đạc, mặc dù động tác của Thời Kỳ không tính là nhẹ nhàng, nhưng Phong Nhiên đang nằm trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Anh vĩnh viễn không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ được.
Thời Kỳ hiểu rõ điều này.
"Tạm biệt, chúc em, có một tương lai tươi sáng." Thời Kỳ đẩy cửa ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Tiếng bước chân dần dần đi ra, người trên giường cuối cùng cũng mở mắt ra.
"Tạm biệt."
Phong Nhiên dùng lực của hơi thở nói lời tạm biệt với Thời Kỳ đã không thể nghe thấy được nữa.