Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 54 - Nhìn trộm
Bốn tháng sau.
“A Kỳ, dậy đi, phải đi ăn sáng rồi!” Nguyễn Trần đứng trước cửa phòng Thời Kỳ, bền lòng vững dạ gọi Thời Kỳ dậy ăn sáng mỗi ngày.
Bốn tháng trước, khi Thời Kỳ từ Murmansk trở về đã bị một trận bệnh nặng, được dặn dò phải chăm sóc cơ thể thật tốt, không nên quá buồn hay vui, cũng không được thức khuya.
Vì thế, Nguyễn Trần đặc biệt yêu cầu Ngô Đại bỏ hết toàn bộ ca đêm của Thời Kỳ, vì thế cậu đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ! ! !
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Thời Kỳ tóc dựng ngược đứng trước cửa, mắt vẫn chưa mở, mơ mơ màng màng.
"Mau rửa mặt đi, chúng ta đi ăn gì đó. Dưới lầu có một quán mới, trông có vẻ rất ngon.” Nguyễn Trần giống như một bà mẹ già, chăm lo từng ly từng tí cho sinh hoạt của Thời Kỳ. Thời Kỳ cầm bàn chải đánh răng đã nặn kem sẵn, vô cùng lo lắng sau này liệu mình có biến thành phế vật không.
Rửa mặt xong, Nguyễn Trần dẫn Thời Kỳ xuống lầu ăn sáng.
“Uầy, hai người hôm nay vẫn như cũ phải không?” Chủ quán nhìn thấy hai người đi xuống liền nhiệt tình chào hỏi.
Nguyễn Trần vốn muốn thử quán mới, lại bị như này làm gián đoạn nên đành phải từ bỏ quán mới, lại lại lại lại một lần nữa ngồi ở quầy hoành thánh.
“Ngày nào cũng ăn mà không ngán à?” Thời Kỳ thấy Nguyễn Trần đang ăn vui vẻ, chủ quán này ở tầng dưới chỗ bọn họ, hai người muốn đi ăn chỗ khác cũng sẽ phải đi ngang qua đây.
Chủ quán lần nào cũng chào đón họ vô cùng nồng nhiệt.
Chủ quán cũng rất giỏi trong việc nắm bắt Nguyễn Trần.
“Ngày mai chúng ta nhất định phải đến quán mới kia.” Nguyễn Trần có hơi ngượng ngùng đem trứng chần nước sôi trong đĩa của mình đặt lên đĩa của Thời Kỳ, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.
"Hôm qua cậu cũng nói như vậy." Thời Kỳ bất đắc dĩ.
Hai người đang nói chuyện, Thời Kỳ cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm mình.
Anh quay người lại nhìn, phía sau là bãi đậu xe vắng tanh, không một bóng người.
“Sao thế?” Nguyễn Trần nhìn theo ánh mắt của anh, không thấy gì cả.
"Không có gì." Thời Kỳ lắc đầu.
"Ăn xong chúng ta về đi, tôi muốn ngủ thêm chút nữa." Thời Kỳ duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn được nuôi đến tròn trịa của Nguyễn Trần. Ngô Đại thật sự rất biết nuôi người, lúc Nguyễn Trần mới đến Tấn Thành khô như nắm cỏ khô nhưng bây giờ đã bụ bẫm hơn rất nhiều, là tiểu mỹ nhân.
Nguyễn Trần không biết trong đầu Thời Kỳ đang nghĩ lung tung gì, nghe thấy Thời Kỳ muốn về ngủ, có hơi lo lắng nhìn anh.
"Thật sự không cần đi bệnh viện khám sao? A Kỳ, sao tôi thấy gần đây anh ngủ nhiều thế?" Suốt ngày, chỉ cần không phải là lúc làm việc thì Thời Kỳ sẽ ngủ. Nếu không phải chắc chắn Thời Kỳ là đàn ông thì Nguyễn Trần nhất định sẽ nghĩ liệu có phải Thời Kỳ đang mang thai hay không.
"Không cần, nhanh đi thôi." Đến cuối cùng, Thời Kỳ cơ bản là kéo Nguyễn Trần đứng dậy.
Cảm giác của Thời Kỳ vẫn luôn rất chính xác. Mặc dù không nhìn thấy ai nhưng anh có cảm giác như có người đang theo dõi bọn họ.
“Hai ngày này bảo Ngô Đại lái xe tới đón chúng ta đi làm đi.” Thời Kỳ gọi Nguyễn Trần đang muốn về phòng lại, “Hai ngày nay chân tôi khó chịu quá.”
“Chân không ổn thì chi bằng xin nghỉ phép đi!” Nguyễn Trần quan tâm đến sức khỏe của Thời Kỳ còn hơn chính anh.
"Không thể xin nghỉ phép mãi được, tôi còn nợ tiền Ngô Đại mà." Thời Kỳ tìm cớ dỗ Nguyễn Trần, khi về đến phòng, Thời Kỳ bấm số điện thoại của Ngô Đại.
"Có người đang theo dõi các cậu?" Ngô Đại trong lúc nhất thời có hơi khẩn trương, "Chẳng lẽ là... Phong Nhiên?"
Phong Nhiên.
Thời Kỳ dường như đã lâu không gặp người này.
...Cũng không lâu đến thế.
Dù sao thì đêm nào thằng nhóc thối này vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh, đuổi còn không đi.
“Chắc lúc này em ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.” Thời Kỳ đi tới cửa sổ nhìn xuống, cũng không có gì đặc biệt.
“Được, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Ngô Đại không dám không để ý đến sự an toàn của bé cưng nhà mình. Quan hệ của hai người cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, Ngô Đại vẫn chờ đợi để ôm mỹ nhân về.
“À đúng rồi, cậu biết chuyện của Hà An chưa?” Ngô Đại đang định cúp điện thoại chợt nghĩ đến những gì mình nghe được về Hà An hai ngày trước, “Việc đầu tư của Hà An thất bại, phải bồi thường một số tiền lớn, hiện tại cậu ta không còn quản lý Hà thị nữa. Tôi còn nghe nói người ở nước ngoài đã trở về, còn mang theo một đứa trẻ ba tuổi.
Một đứa trẻ ba tuổi?
Thời Kỳ nhíu mày, vậy chứng tỏ đó không phải là của Hà An.
Không ngờ Hà An vẫn luôn cẩn thận, cuối cùng lại nhờ cái nón xanh (bị cắm sừng) mà được mọi người biết đến.
Nghĩ tới đây, Thời Kỳ quả thật muốn cười đến phát điên rồi.
"Còn Hứa Giai Minh, người phụ nữ đó thì sao?"
“Người phụ nữ đó đã rời đi từ lâu rồi.” Giọng nói của Ngô Đại không rõ là mỉa mai hay không, “Đúng rồi, chắc gần đây Tề Nhạc không tìm cậu nhỉ?”
"Trang Giác nói với tôi là Uông Trừng cũng đang tìm tôi, nhưng trong khoảng thời gian này Tề Nhạc lại không tới." Nghĩ đến người này, Thời Kỳ đã cảm thấy buồn nôn.
"Vậy thì tốt." Nghĩ đến lời dặn của Tiết Kỳ trước khi đến Thụy Sĩ, Ngô Đại nghĩ rằng kiếp trước mình chắc chắn đã nợ Thời Kỳ rất nhiều tiền, nếu không kiếp này sao lại giống như một bà mẹ già mỗi ngày đều lo lắng cho Thời Kỳ như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Thời Kỳ nằm trên giường.
Tiết Kỳ trước khi rời đi đã tới gặp anh. Anh ta cho rằng Lâm Mộc thật sự đã phản bội chủ của mình nên đến đây xin lỗi thay cho cậu ta.
"Là tôi bảo cậu ấy rời đi, cũng là tôi đưa tiền cho cậu ấy." Thời Kỳ nói với Tiết Kỳ, "Xem như Khoa học Kỹ thuật Thời Phương nợ cậu ấy đi, Lâm Mộc đã giúp tôi giải quyết hậu quả nhiều năm như vậy, đây là điều cậu ấy xứng đáng nhận được."
Thật ra còn một lý do khác mà Thời Kỳ không nói.
Cho dù công ty ở Thụy Sĩ kia, dù không phải Lâm Mộc hay Phong Nhiên thì cũng sẽ có người khác ra tay. Các công ty ở Tấn Thành đã như một cái sàng rồi, trong số mười nhân viên thì đến tám người là nội ứng của công ty khác. Đối với một công ty như vậy, nếu muốn chỉnh đốn một lần nữa thì thật sự quá hao tâm tốn sức.
Thay vì không biết cuối cùng ai là người chiếm được lợi thế, Thời Kỳ thà tự mình ra tay.
Về phần Phong Nhiên...
Dù sao thì cuối cùng Thời Kỳ cũng sẽ tính hết nợ với thằng nhóc này.
Tiết Kỳ biết sự thật, vốn anh ta muốn ở lại nhưng Thời Kỳ đã bảo anh ta rời đi. Kiếp trước anh ta và Lâm Mộc âm dương cách biệt, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, Thời Kỳ sẵn sàng giúp họ.
Hà An vốn đã suy sụp, không cần nghĩ cũng biết là do Phong Nhiên. Đối với Hà An mà nói, điều này còn khó chấp nhận hơn việc gi/ết cậu ta.
"Nhất định phải cẩn thận, Hà An điên rồi, người có khả năng bị trả thù nhất chính là cậu." Tiết Kỳ nói với Thời Kỳ trước khi rời đi.
Thời Kỳ biết.
Nếu Hà An muốn trả thù Phong Nhiên thì chỗ duy nhất có thể ra tay chính là anh.
Anh đã đợi bốn tháng rồi mà người này vẫn chưa đến!
Nếu cậu ta không đến thì mình phải đi đâu tìm lối thoát cho Phong Nhiên!
"Chậc, chưa từng thấy người nào không biết điều như vậy." Bậc thầy tính toán Thời Kỳ tức giận nghĩ.
Dù Thời Kỳ có lo lắng đến đâu thì thời gian vẫn trôi qua từng chút một. Đến khi đẩy cửa phòng ra thì Ngô Đại đang ngồi trên sofa hưởng thụ việc Nguyễn Trần đút ăn.
“Chắc chắn cậu là người đầu tiên đi làm mà bắt ông chủ tới nhà đón.” Ngô Đại nhìn Thời Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi giơ ngón tay cái lên trước mặt anh.
"Đi thôi, đừng nói nhảm nữa, coi chừng tôi trễ làm mất." Thời Kỳ không có chút ý thức nhân viên nào, không những dám sai ông chủ mà còn không giữ thể diện cho ông chủ.
Ngô Đại cảm thấy mình đơn giản chỉ là một tình nguyện viên thời nay.
Chủ động nhường ghế phụ cho Nguyễn Trần, Thời Kỳ ngồi một mình ở ghế sau, anh mở điện thoại xem giờ, nhưng ánh mắt lại chạm phải người trên màn hình điện thoại.
Đó là một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng và quần tây.
Chàng trai trẻ đang cầm một cuốn sách trên tay, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
Chất lượng hình ảnh không rõ lắm, giống ảnh chụp lén hơn, nhưng Thời Kỳ đã dùng bức ảnh này làm hình nền điện thoại được bốn tháng.
Đây là bức ảnh Phong Nhiên tham gia cuộc thi hùng biện dành cho tân sinh viên.
Thời Kỳ còn nhớ lúc đó là một buổi chiều, Tề Nhạc luôn đến quấy rối anh, không biết trúng phải gió gì mà nhất định phải đưa anh đến Kinh Đô.
Cuộc sống trong khuôn viên trường là tốt đẹp nhất, không chỉ là đoạn thời gian của những năm tháng vô tư mà còn là lúc các chàng trai, các cô gái được tự do, giải phóng sau ba năm bị áp bức ở trường cấp ba.
Giẫm lên những chiếc lá rơi trong khuôn viên trường, vô số cặp nam nữ cùng bước đi, tiếng vui cười đùa giỡn khiến hai người họ cảm thấy lạc lõng.
"Nhìn kìa."
Tề Nhạc chỉ về một hướng.
Thời Kỳ nhìn theo, trông thấy một chàng trai trẻ thẳng như tùng bách, đứng cạnh chàng trai trẻ hăng hái là một cô gái xinh đẹp thanh tú.
Thời Kỳ biết cô gái này.
Tên là Tần Thi.
“Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.” Tề Nhạc nói, giọng điệu không thể nói là giễu cợt hay đe dọa, mà là mang theo chút hương vị cười trên nỗi đau của người khác.
Thời Kỳ nhìn anh ta, Tề Nhạc vô tội giơ tay nói: "Đây không phải lời tôi nói, là quan điểm nhất trí của các sinh viên trên trang confession của trường bọn họ." Tề Nhạc lấy điện thoại di động ra, bấm mở trang confession, phía dưới có vô số từ “khóc ch/ết mất thôi”.
“Cậu ta đã tiến về phía trước rồi, sao em vẫn nhốt mình ở chỗ cũ chứ?” Tề Nhạc nhìn Thời Kỳ, giống như một người anh trai thân thiết, chân thành khuyên bảo đàn em đang thất tình.
Nhìn thấy Tề Nhạc đạo đức giả như vậy, Thời Kỳ gần như muốn bật cười.
Không có mối uy hiếp Phong Nhiên, Tề Nhạc cũng coi như kiệt quệ rồi. Ngoài việc không ngừng quấy rối, thì cũng chỉ có thể châm chọc, khiêu khích như này.
Chỉ là, hẳn anh ta không còn nhiều thời gian để quấy rầy mình nữa.
Anh thu lại ánh mắt, không nhìn Phong Nhiên đang nhận được reo hò phía xa kia nữa. Anh chỉ cụp mắt xuống nhìn một con kiến ở dưới chân không biết xuất hiện từ lúc nào.
“Tề Nhạc, anh không cần phải thăm dò tôi hết lần này đến lần khác như vậy. Anh biết đấy, con người của tôi, đối với tình yêu vẫn luôn không thể lâu dài được. Bây giờ tôi không còn yêu cậu ấy nữa, anh muốn làm gì thì cứ làm đi. Tôi sẽ trả lại số tiền đã nợ Hãn Hải, nhưng người đại diện hợp pháp của Hãn Hải không phải là cô Uông nhỉ?" Thời Kỳ dừng lại một chút, "Tề Nhạc, trước giờ tôi chưa từng nợ anh thứ gì."
Nói xong, Thời Kỳ liền bỏ đi. Thay vì đi cùng Tề Nhạc, anh bắt chuyến tàu màu xanh lục (tàu chở khách kiểu cũ, không có điều hòa, giá rẻ) trở về Tấn Thành.
Sau khi ngồi trên ghế cứng suốt bảy tiếng đồng hồ, Thời Kỳ lướt xem tất cả các confession tỏ tình với Phong Nhiên, chọn tấm ảnh đẹp nhất để đặt làm hình nền điện thoại của mình.
“Thu hút ong bướm.” Thời Kỳ hoài nghi không biết mình có phải đang ghen hay không.
Anh có hơi tức giận.
Nếu Phong Nhiên thật sự ở bên người khác thì phải sao bây giờ?
Vừa mới nghĩ đến khả năng này, Thời Kỳ đã muốn lao đến Kinh Đô, túm cổ áo cậu rồi tra hỏi.
Nếu thật sự ở bên người khác.
Thời Kỳ nghĩ.
Vậy anh sẽ bắt Phong Nhiên lại, nhốt cậu vào ngôi nhà trước kia.
Anh có thể tàn nhẫn hơn Phong Nhiên rất nhiều.
Ý tưởng này vừa nảy ra, Thời Kỳ liền bật cười trước.
Xem đi, anh và Phong Nhiên chính là cùng một loại người.
Anh và Phong Nhiên là cặp đôi trời sinh.
Âm hiểm xảo trá, không từ thủ đoạn.
Là những người có thể ch/ết rồi cùng nhau xuống địa ngục.
Cô bé tên Tần Thi kia không thể.
Thời Kỳ nghĩ mãi, đến khi xuống xe, mông anh ngồi đến mức tê rần.
Chỉ là anh cũng nhận ra rằng mình đang ghen.
"Khụ khụ, nghĩ gì thế? Còn chờ ông chủ mở cửa cho cậu à!" Ngô Đại nhìn Thời Kỳ đang ngẩn ngơ chưa xuống xe, dữ dằn nói.
Anh ta nhìn thấy Thời Kỳ lại xuất thần nhìn vào màn hình điện thoại của mình, mỗi lần nhìn thấy anh như vậy, Ngô Đại đều muốn hỏi.
Cần gì phải vậy chứ?
Những người bình thường như họ thật sự không hiểu được quan điểm của người điên về tình yêu.
Đi vào Mioha, Thời Kỳ phát hiện bầu không khí hôm nay tựa hồ đặc biệt căng thẳng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thời Kỳ ngăn một đồng nghiệp lại và hỏi.
"Ài, tất cả bọn họ đều đến đây để đu idol đó. Tôi nghe nói có một ngôi sao lớn ở trong phòng riêng trên tầng hai của quán chúng ta, đây đều là fan của anh ta." Người đồng nghiệp nhìn từng nhóm cô gái nhỏ lao vào quán, trong mắt đều biến thành tiền.
"Ngôi sao lớn? Là ai?" Thời Kỳ đột nhiên có dự cảm không tốt.
"Hình như tên là... Giản Minh."
Nghe thấy cái tên này, Thời Kỳ lại có một loại cảm giác quả nhiên là vậy!