[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 55

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 55 - Trêu chọc

“Lại là tới tìm cậu.”

Ngô Đại ngẩng đầu nhìn vị trí của phòng riêng trên tầng hai một chút, sau đó lại đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của Thời Kỳ.

Thằng nhóc này ngoài việc có hơi đẹp chút chút thì lại đen như than tổ ong. Sao lại có nhiều người nhìn chằm chằm cậu ta như vậy?

Ngô Đại bày ra vẻ mặt không hiểu, anh ta vẫn thích Nguyễn Trần ngọt ngào mềm mại hơn.

“Đi đi, cẩn thận chút, đừng phá quán của tôi.” Trên đường đi, Ngô Đại không biết đã nhìn thấy bao nhiêu người dùng máy ảnh chụp ảnh.

Ngô Đại bảo vệ Nguyễn Trần để mấy cái máy ảnh kia không chụp được cậu. Sau đó giống như đuổi ruồi, Thời Kỳ bị ném lên lầu.

"Thật độc ác." Thời Kỳ không nói nên lời.

Đi lên tầng hai, cả tầng có vẻ hơi yên tĩnh. Không khí lẽ ra phải náo nhiệt giờ lại có chút yên ắng.

Ngoại trừ anh, toàn bộ tầng hai đều bị Giản Minh bao hết. Thời Kỳ vừa lên lầu đã nhìn thấy hai người mặc đồ đen đứng trước cửa một căn phòng, giống như thần giữ cửa.

"Anh Thời, Giản tổng đã đợi anh ở bên trong rồi."

Giản tổng?

Mới nghe xong, Thời Kỳ sững sờ trong giây lát.

Giản Minh? Giản tổng?

Nói cách khác, trong vở kịch liên quan đến nhà họ Giản này, người chiến thắng cuối cùng lại là Giản Minh?

So với đứa con riêng nhà họ Giản không liên quan gì đến anh, Thời Kỳ càng hy vọng người thất bại trong cuộc đấu tranh sẽ là Giản Minh.

Suy cho cùng, trong suy nghĩ của Thời Kỳ, Giản Minh là một tên điên không có quan niệm đạo đức.

Theo nguyên tác, trước khi có được Phong Nhiên, người cậu ta thích nhất chính là nam sủng của cha cậu ta.

Nghĩ đến đây, mỗi lần Thời Kỳ nhìn thấy Giản Minh, anh đều lo lắng tên điên này sẽ làm điều gì đó vượt quá hành vi của người bình thường. Dù sao mấy lần Phong Nhiên bị vây hãm đều do Giản Minh này gây ra.

Chậc.

Sự tôn trọng pháp luật của Thời Kỳ đã được nới lỏng hơn một chút.

Nhưng mặc kệ trong lòng đang nghĩ gì, trên mặt Thời Kỳ vẫn lộ ra vẻ mặt đàng hoàng. Nụ cười tiêu chuẩn được rèn luyện trong quán bar vài tháng qua đã có đất dụng võ ở đây.

Thời Kỳ mặc đồng phục nhân viên phục vụ của quán bar, trên tay bưng rượu bước đến trước cửa phòng riêng nơi Giản Minh đang ở, đưa tay gõ nhẹ một cái.

Cạch, cánh cửa mở ra.

Chính Giản Minh là người mở cửa cho anh.

Đã lâu không gặp, khí chất toàn thân Giản Minh đều thay đổi. Nếu trước đây Giản Minh trông giống một tay chơi kiếm sống trong ngành giải trí thì giờ đây, dáng vẻ của cậu ta tựa như đã trải qua một phen mưa gió trên thương trường, có chút lắng đọng.

Nhưng Thời Kỳ lại cảm thấy người này càng âm u lạnh lẽo hơn.

"Sao còn đứng ngoài cửa thế?"

Nhìn thấy Thời Kỳ, trên mặt Giản Minh hiện lên một nụ cười, vết thương ở đuôi lông mày còn chưa lành nên nụ cười tự nhiên mang theo ba phần tàn nhẫn.

"Cậu bị thương sao?" Thời Kỳ không chút kiêng kỵ nhìn mặt cậu ta.

Đối với một người sống dựa vào khuôn mặt thì lời nói của Thời Kỳ có thể nói là rất khiến người ta đau lòng.

Nhưng vượt qua dự kiến của Thời Kỳ chính là Giản Minh vốn là người khó kiểm soát cảm xúc nhất lại không hề nổi giận với anh, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi.

“Đúng vậy, có một con chó đến nhà, không hiểu chuyện nên làm tôi bị thương.” Giản Minh đưa tay chạm vào vết sẹo trên mặt cậu ta, lúc đưa mắt nhìn về phía Thời Kỳ thì ánh mắt tràn đầy rét lạnh không hề giấu giếm.

"Nhưng dù sao cũng đã xử lý sạch sẽ. Chỉ là một con chó thôi, cũng xứng tranh với tôi." Giản Minh có ý riêng, trong mắt cậu ta, mặc kệ những đứa em trai là con riêng kia, hay là Phong Nhiên muốn cướp người của cậu ta, Giản Minh chưa bao giờ cố gắng che giấu sự khinh thường của mình giống như quý tộc đối với người thường.

Thời Kỳ giống như hoàn toàn nghe không hiểu, đưa tay rót rượu cho Giản Minh.

"Cậu Giản, nếu không có việc gì thì tôi đi làm việc đây." Thời Kỳ đưa ly rượu tới, nhưng Giản Minh cũng không nhận ly rượu từ anh, đôi mắt giống như tẩm độc nhìn anh chằm chằm.

Thời Kỳ bị cậu ta nhìn đến dựng tóc gáy.

“Thời Kỳ, bây giờ anh muốn dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi sao?” Một lúc sau, Giản Minh tựa hồ bị giọng điệu của Thời Kỳ làm cho tổn thương, trên mặt lộ ra vẻ tổn thương sâu sắc.

Tốc độ thay đổi sắc mặt này quả thực xứng đáng với một người từng hoạt động trong ngành giải trí.

“Tôi bây giờ chỉ là nhân viên phục vụ trong quán bar này, nếu cậu Giản muốn nói gì khác thì xin hãy tìm thời gian khác.” Sắc mặt Thời Kỳ vẫn lạnh nhạt, cho dù người trước mặt từng là bạn bè của anh thì anh vẫn duy trì nụ cười lạnh nhạt chuyên nghiệp.

So với những vị khách bình thường thậm chí còn lạnh nhạt hơn.

Nhìn thấy vậy, ánh mắt vốn đã lạnh lẽo của Giản Minh lại càng trở nên tàn nhẫn hơn.

Là một diễn viên, cậu ta rất giỏi ngụy trang.

Chỉ là bình thường cậu ta không thèm che giấu con người thật của mình trước mặt người khác.

Và Thời Kỳ không phải người khác.

Cậu ta sẵn sàng tốn chút thời gian với Thời Kỳ.

Chỉ là so với cậu ta, năng lực quan sát của Thời Kỳ lại càng giỏi.

Là một luật sư chuyên nghiệp, quan sát cũng là một trong những kỹ năng cơ bản.

Thời Kỳ xoay người định rời đi, nhưng ngay khi vừa quay người thì cánh tay anh đã bị người ta tóm lấy.

Thời Kỳ loạng choạng suýt ngã xuống.

"Cậu Giản, cậu còn việc gì nữa không?" Sắc mặt Thời Kỳ trở nên khó coi.

“Tôi không ở nhà họ Giản nữa.” Giản Minh đưa tay lấy thẻ phòng từ trong túi ra đưa cho Thời Kỳ, “Khi nào anh rảnh thì đến gặp tôi, bây giờ tôi… hình như chỉ có thể nói với anh chút thôi.”

Khi Giản Minh ngước mắt lên, trong mắt cậu ta là buồn bã nồng đậm không thể tan đi được. Giống như trong khoảng thời gian này, cậu ta thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện.

Nếu sự xảo quyệt trong mắt cậu ta được che giấu tốt hơn một chút, nói không chừng Thời Kỳ sẽ thật sự tin tưởng.

Ngoài cửa vang lên một tiếng cạch rất nhỏ, trong quán bar ồn ào huyên náo, Thời Kỳ có thính giác tốt nhanh chóng bắt được âm thanh này.

Đó là âm thanh nhấn nút chụp ảnh.

Thời Kỳ nhìn tấm thẻ phòng Giản Minh đưa qua, Giản Minh đã duy trì động tác này được một lúc rồi. Ngay lúc Giản Minh cho rằng Thời Kỳ sẽ không lấy, đang tính toán dùng vũ lực đưa người đi thì Thời Kỳ đưa tay qua, lấy thẻ phòng còn mang theo nhiệt độ cơ thể cậu ta đi.

"Cậu Giản, còn chuyện gì nữa không?"

Thời Kỳ quay lưng về phía cửa, người ngoài không thể thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng Giản Minh có thể nhìn thấy rõ đôi mắt tràn đầy lạnh nhạt đó.

Ha.

Giản Minh cười thầm trong lòng.

Quả nhiên Tề Nhạc nói rất đúng, sau khi được ăn ngon mặc đẹp, sao có thể cam tâm sống một cuộc sống bình thường?

Lần này cậu ta đến quả thực có chút tâm tư, nếu như Thời Kỳ không đồng ý, cậu ta cũng không ngại dùng chút thủ đoạn.

Cưỡng chế cũng được, dùng thuốc cũng được.

Dù sao hôm nay Thời Kỳ nhất định sẽ trở thành người của cậu ta.

Chỉ là, nếu Thời Kỳ bằng lòng thì Giản Minh cũng không cần phải làm thêm chuyện vô ích nữa.

"Vậy tôi về trước."

Giản Minh giống như một quý ông, hiểu được sự vất vả của Thời Kỳ và bỏ ra rất nhiều tiền để mua một đống rượu.

Thế nhưng trước khi Giản Minh rời đi thì vệ sĩ đi theo cậu ta vẫn ở lại Mioha.

Giản Minh cũng không phải là kẻ ngốc.

Cậu ta bằng lòng phối hợp với Thời Kỳ để chơi trò chơi tự lực cánh sinh này, nhưng người cậu ta muốn có được, hôm nay nhất định phải xuất hiện trên giường của cậu ta.

Chiếc Pagani đậu ở lối vào một con hẻm cách Mioha không xa cuối cùng cũng rời đi. Những người đang vây xem và chụp ảnh chiếc xe sang trọng cũng ngượng ngùng rời đi, khiến cho ông chủ Ngô luôn lo lắng chủ xe có để ý việc xe bị chụp ảnh lại hay không cũng thở ra một cái.

Đang định quay trở lại thì gặp Thời Kỳ đang từ tầng hai đi xuống, đôi mắt tràn ngập tò mò kia nháy mắt bốc lên từng bông hoa lửa nhỏ.

Anh ta cười trên nổi đau của người khác bước tới chỗ Thời Kỳ.

"Đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai."

Đối mặt với Ngô Đại, Thời Kỳ lập tức đoán được Ngô Đại muốn nói đến ai.

Bốn tháng không gặp.

Thằng nhóc này kỳ thật chưa từng xuất hiện ở trước mặt anh.

Chỉ dám nhìn trộm thì giỏi giang gì chứ?

Thời Kỳ ngứa răng nghiến nghiến.

Giữa hai người họ cần một điều gì đó thật bùng nổ để phá vỡ giai đoạn im lặng khiến anh bực bội này.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Thời Kỳ cười lạnh.

“Em ấy ở đâu?” Thời Kỳ không vòng vèo với Ngô Đại.

“Cậu chính là quá thông minh, thật sự nhàm chán.” Ngô Đại thấy tâm tư nhỏ bé của mình bị vạch trần, cũng không có ý gì khác, “Ở góc phía đông vắng vẻ, toàn thân giống như một xác ướp màu đen. Nếu không phải tôi có khả năng quan sát siêu việt thì đúng là không thể nhận ra người đó là Phong Nhiên. Chỉ là tôi thấy cậu ấy rất tức giận, cậu cứ cẩn thận một chút."

“Vừa rồi còn có ai lên tầng hai?” Thời Kỳ nghĩ đến tiếng chụp ảnh đó, chắc chắn có người đang lén lút quay phim chụp ảnh.

Chụp lén, cũng không biết người này là ai.

Tề Nhạc? Giản Minh? Hà An?

Hay là Phong Nhiên?

Đều có thể.

“Một tên phóng viên lén lút.” So với việc phóng viên ở tầng hai chụp lén được cái gì, anh ta càng có hứng thú muốn biết Thời Kỳ sẽ giải quyết người đàn ông cao lớn ngồi cách đó không xa thế nào.

“Cậu sẽ không đến khách sạn đó phải không?” Ngô Đại che miệng, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía đông, nhíu mày nhìn Thời Kỳ: “Ngày mai… chắc vẫn có thể đi làm nhỉ?”

Thời Kỳ không nói nên lời.

Chỉ là... đây cũng xem như là một cơ hội tốt.

“Nếu hai người cần không gian, tôi có thể cho Nguyễn Trần ở nhờ, không cần áp lực tâm lý.” Ngô Đại giống như một con sói xám muốn đem bé thỏ trắng về hang sói.

Mà con sói xám Thời Kỳ bên này cũng cảm thấy ý tưởng của Ngô Đại ... vô cùng hay.

Hồ ly nhỏ nhà anh đã đến, đương nhiên phải nhường chỗ cho em ấy thể hiện.

Ba giờ sáng, cuối cùng Thời Kỳ cũng tan làm.

Trong ánh mắt mong chờ của Ngô Đại, Thời Kỳ đã thay quần áo xong.

Không biết vì lý do gì, anh nhìn lọ nước hoa đã lâu không dùng đến ở trong tủ, ma xui quỷ khiến lại xịt một ít lên người.

Giống như rừng rậm đầy tuyết, mang theo một làn hương lạnh lẽo.

"Vân Mãn cách đây hơi xa, mấy người làm ấm xe trước đi, tôi không thích lạnh." Thời Kỳ đi tới trước mặt hai người cường tráng và nói với bọn họ.

“Được.” Vệ sĩ nhìn Thời Kỳ ăn mặc chỉnh tề, trong mắt không có biểu tình gì. Đi theo Giản Minh nhiều năm như vậy, những vệ sĩ này không biết đã làm mấy chuyện như đón tình nhân nhỏ bao nhiêu lần rồi.

Trước mặt tiền bạc, tôn nghiêm đều là đánh rắm.

Mioha có một vấn đề khó chịu chính là không thể đỗ xe ở cửa. Ngay cả chiếc Pagani của Giản Minh cũng chỉ có thể đậu ở đầu hẻm. Những người kia đi ra ngoài và làm ấm xe trước.

Con đường lúc ba giờ sáng yên tĩnh đến đáng sợ, ánh đèn nhấp nháy, mặt trăng bình thường luôn mang theo chút mập mờ giờ đây lại sáng đến đáng sợ.

Hẻm nhỏ Mioha không phải là một con hẻm thẳng mà có rất nhiều khúc cua nhỏ ngoằn ngoèo.

Thời Kỳ đang đi trên đường, có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân cùng với tiếng gió rít. Nhưng lúc sau, một tiếng bước chân đột nhiên biến thành hai tiếng.

Bước chân của Thời Kỳ hơi khựng lại.

Bước chân người đi theo anh cũng dừng lại.

Thời Kỳ đi, người phía sau cũng đi.

Thời Kỳ dừng lại, người phía sau cũng dừng lại.

Rõ ràng người phía sau đang đi theo anh.

Thời Kỳ nhìn cái bóng rất dài bên cạnh cái bóng của mình, nụ cười trên mặt đột nhiên lớn hơn.

Anh còn tưởng rằng nửa năm không gặp, hồ ly nhỏ đã trầm ổn hơn rồi.

Không ngờ vẫn nóng nảy bộp chộp như vậy.

Một lúc sau, Thời Kỳ như thể thật sự bị dọa sợ, co cẳng lên chạy.

Mà hướng anh đang chạy chính xác là chiếc xe ở đầu ngõ.

"Ưm~"

Thời Kỳ còn chưa kịp chạy được mấy bước thì sau lưng anh đột nhiên có một lực mạnh truyền tới, anh còn chưa kịp hét lên thì một đôi tay mang theo mùi máu tươi đã che miệng anh lại.

Thời Kỳ bị kéo đến con hẻm bên cạnh, trong con hẻm ngoằn ngoèo, chỉ mới một lúc, Thời Kỳ cũng không biết người này đã đưa mình đến đó.

Nghe thấy tiếng bước chân vội vã cách đó không xa của vệ sĩ.

Chỉ là một con hẻm nhỏ, vệ sĩ tưởng không có chuyện gì nhưng ai ngờ có một kẻ xuất hiện và bắt cóc con mồi của ông chủ!

Hết lần này đến lần khác, ở nơi rách nát có rất nhiều góc khuất này, chẳng bao lâu sau anh đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hai người.

Tiếng bước chân xa dần.

Chỉ có ánh trăng chiếu vào trong con hẻm yên tĩnh, chiếc mũ của Thời Kỳ rơi xuống đất. Tóc trên trán đã hơi dài, bị gió thổi bay, quét lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của anh, lộ ra đôi mắt hốt hoảng đầy lo sợ.

Đôi mắt đó nhìn người trước mặt, trong thế giới lạnh lẽo tưởng như chỉ có hai người, tiếng hít thở của họ đang quấn lấy nhau.

Người trước mặt đeo khẩu trang, vành mũ hạ thấp che mất nửa khuôn mặt còn lại.

Bởi vì trang phục như vậy, Thời Kỳ nhìn thấy lại bỗng nhiên yên lặng, hai tay cũng ngừng vùng vẫy.

Cảm nhận được sự thay đổi của Thời Kỳ, đôi tay của người đàn ông không dùng sức nữa.

Một lúc sau, người đàn ông buông tay Thời Kỳ ra, lùi lại một bước.

Thời Kỳ đứng trước mặt người ấy, nhưng ánh mắt của anh trong chốc lát không hề nhìn người ấy mà chỉ cụp mắt xuống, không biết đang nhìn cái gì.

Sự im lặng của Thời Kỳ như muốn thông báo rằng anh đã nhận ra người đàn ông đối diện mình.

Tiếng cười khẽ vang vọng trong con hẻm nhỏ.

Người đàn ông cởi mũ và khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt mà Thời Kỳ ngày nhớ đêm mong.

"Đã lâu không gặp."

Phong Nhiên nói.

Ánh mắt Thời Kỳ vô thức lay động, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của cậu, có chút chói mắt.

Đôi mắt cụp xuống đã chặn đi cảm xúc thật sự trong mắt Thời Kỳ. Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, nhưng trong đôi mắt kia lại không có chút ấm áp nào.

"Đã lâu không gặp."

"Thật xin lỗi, làm anh sợ rồi." Phong Nhiên nhìn vào mắt Thời Kỳ. Thời Kỳ nhìn khuôn mặt của Phong Nhiên vốn có chút ngây thơ giờ đã trở nên chững chạc, bây giờ còn nhìn mình cười tủm tỉm.

Nửa năm xa cách, khả năng che giấu cảm xúc của Phong Nhiên đã trở nên hoàn hảo, đến mức chỉ mới nhìn qua thì Thời Kỳ không thể đoán được người trước mặt đang nghĩ gì.

"Tôi còn có việc, đi trước đây." Thời Kỳ tựa như không muốn gặp Phong Nhiên ở đây, quay người lại, không mang theo chút ấm áp nào.

Nghĩ đến việc nhìn thấy dáng vẻ Thời Kỳ cầm thẻ phòng, Phong Nhiên cảm thấy một mặt âm u nào đó mà cậu đang cố gắng áp chế lại sắp xuất hiện một lần nữa.

Cậu khống chế bản thân không ấn Thời Kỳ vào tường, trên môi nở nụ cười.

"Đi đâu? Em đưa anh đi."

"Không cần."