Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 56 - Nợ nần
"Em đưa anh đi."
"Đã nói là không cần."
Thời Kỳ lạnh nhạt nhìn cậu giống như đang nhìn một kẻ xa lạ khiến người phiền chán nào đó. Nhìn thấy Thời Kỳ như vậy, trái tim vốn đã nứt nẻ đến tê dại của Phong Nhiên lại cảm thấy đau nhói.
Cậu nắm lấy cánh tay của Thời Kỳ, không để ý anh vùng vẫy, trực tiếp nhét anh vào trong xe.
"Cậu muốn làm gì!" Giọng điệu của Thời Kỳ ngoài mạnh trong yếu, trong hoàn cảnh bị giam cầm, cả hai người đều hiểu rằng nếu Phong Nhiên thật sự muốn làm gì đó thì Thời Kỳ sẽ không thể nào phản kháng được.
“Đưa anh về nhà.” Phong Nhiên khống chế sự hung ác của mình, chu đáo giúp Thời Kỳ thắt dây an toàn.
"Sao cậu biết tôi muốn về nhà?" Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên cười nhạo.
Rơi vào mắt Phong Nhiên, tiếng cười này không biết là dành cho cậu hay cho anh.
"Đã muộn lắm rồi, em đưa anh về nhà. Nếu anh có việc gì thì để mai rồi làm." Phong Nhiên tựa hồ không hiểu được lời mỉa mai của Thời Kỳ mà khởi động xe.
Xe khởi động chậm rãi, Thời Kỳ dường như đã chấp nhận số phận của mình, yên tĩnh ngồi ở ghế phụ.
“Yên tâm, chuyện lúc trước sẽ không xảy ra.” Đôi mắt của Phong Nhiên thỉnh thoảng rơi vào Thời Kỳ, đường phố vào buổi sáng sớm yên tĩnh như thể chỉ có hai người trên thế giới.
Nhưng đôi mắt của Thời Kỳ vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
“Chuyện lúc trước còn chưa nói lời xin lỗi với anh.” Phong Nhiên tựa hồ thật sự đã buông xuống chuyện lúc trước, nói bốn tháng trước đã làm những gì, giống như chỉ đang nói về trò đùa thuở thiếu thời.
Hai tay Thời Kỳ vô thức nắm chặt dây an toàn trước ngực.
“Cho nên, anh không cần phải lo lắng, cũng không cần phải sợ hãi.”
Phong Nhiên cảm thấy khi từ sợ hãi thoát ra khỏi miệng của mình, giống như đào một miếng thịt ra khỏi trái tim cậu.
Thời Kỳ vậy mà đang sợ mình.
Nhắc tới cũng thật buồn cười, lần đầu tiên hai người gặp mặt, người trong hoàn cảnh hiện tại của Thời Kỳ chính là cậu, vậy mà bây giờ cậu lại biến thành loại người mà kiếp trước cậu ghét nhất.
Dùng vũ lực để cướp đoạt, không quan tâm đến mong muốn của người khác.
Có đôi khi Phong Nhiên tự hỏi, cậu và Thời Kỳ biến thành như này, là ông trời đang trừng phạt ai.
"Tôi không sợ cậu, chẳng qua chỉ cảm thấy chúng ta không cần gặp mặt. Chúng ta đã kết thúc, cậu cũng nên có cuộc sống của riêng mình. Chúng ta đều nên tiến về phía trước." Thời Kỳ nhìn thấy đường xá quen thuộc xuất hiện trước mặt, bây giờ anh thậm chí còn chẳng muốn hỏi tại sao Phong Nhiên lại biết nơi anh sống.
Giống như anh đã nói, mọi chuyện trước kia đã là quá khứ.
Anh không muốn tranh cãi.
Cũng không muốn nhớ.
Càng không muốn dây dưa với người trong quá khứ.
Bọn họ phải nhìn về phía trước.
Xe dừng ở cổng khu chung cư, Thời Kỳ cũng không hỏi một lời về chuyện của Phong Nhiên trong bốn tháng qua. Xe vừa dừng lại, Thời Kỳ mở cửa xe quay người rời đi, không chút lưu luyến.
Cơn gió tháng giêng mang theo hơi lạnh thổi tan hơi ấm mà Thời Kỳ mang ra khỏi xe, còn mùi nước hoa linh sam trên người Thời Kỳ lại giống như đã rơi xuống xe Phong Nhiên.
Lúc này trên người anh chỉ còn lại mùi bạc hà thoang thoảng trong xe của Phong Nhiên.
Rõ ràng anh không ở lại lâu, nhưng mùi của Phong Nhiên chính là ngang ngược như vậy. Cho dù anh có bằng lòng hay không, Phong Nhiên vẫn luôn muốn lưu lại thứ gì đó thuộc về cậu trên người anh.
"Đợi đã, anh đánh rơi thứ gì đó."
Hai chân của Thời Kỳ đang muốn tăng tốc không thể không dừng lại tại chỗ.
Quay người lại, Phong Nhiên vừa vặn bước xuống xe từ phía bên kia.
Chàng trai Phong Nhiên đã trưởng thành từng bước đi về phía anh, Thời Kỳ nhìn cậu, đột nhiên chóp mũi mát lạnh. Anh ngẩng đầu, những bông tuyết thưa thớt trên bầu trời không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
"Vậy mà có tuyết rơi."
Thời Kỳ vươn tay ra, hi vọng có thể bắt được một bông tuyết.
Nhưng thứ rơi vào tay anh trước một bước không phải là bông tuyết mà chính là chiếc thẻ chìa khóa anh đánh rơi trên xe của Phong Nhiên.
"Chú ý an toàn." Ánh mắt Phong Nhiên rơi lên mặt Thời Kỳ, nhìn vành tai đỏ bừng của anh, Phong Nhiên quả thực đã dùng sự tự chủ lớn nhất trong đời mình mới không làm gì đó với Thời Kỳ vào lúc này.
Chú ý an toàn.
Cậu cũng đã nói điều này với Thời Kỳ trước đây.
Khi đó, mối quan hệ giữa hai người giống như một quả bóng sợi, cắt không đứt, sửa lại vẫn lộn xộn.
Nhưng bây giờ, khi cậu nói lại lời này, Thời Kỳ cũng không như lần trước, nhấc cổ áo lên, hỏi mình muốn nói cái này sao.
Thời Kỳ chỉ lặng lẽ cầm lấy thẻ phòng, bình tĩnh nói cảm ơn rồi quay người rời đi.
Phong Nhiên nhìn theo bóng lưng của Thời Kỳ, ma xui quỷ khiến gọi Thời Kỳ lại.
"Ngủ ngon."
Bước chân Thời Kỳ khựng lại.
Anh nắm chặt thẻ phòng trong tay, không biết tuyết đã dày hơn từ lúc nào. Những bông tuyết bồng bềnh rơi lên người anh, không hiểu sao trong đầu Thời Kỳ đột nhiên vang lên một câu thơ.
Hai xứ tương tư cùng dầm tuyết, kiếp này coi như cùng bạc đầu.
"Ngủ ngon."
Cả người mang theo gió tuyết về nhà, Thời Kỳ đi đến ban công bên cạnh, vén rèm cửa nhìn xuống, quả nhiên chiếc xe kia vẫn còn ở chỗ cũ.
"Haiz, nếu biết trước có hôm nay thì sao lúc trước còn như thế." Thời Kỳ tựa người vào kính nhìn Phong Nhiên đang đứng dưới lầu, có trời mới biết anh muốn lao xuống ôm người mà anh đã nhung nhớ bấy lâu nay đến mức nào.
“Nhưng không dạy dỗ bạn nhỏ một chút thì sẽ không nhớ lâu được.”
Ánh mắt Thời Kỳ mang theo lười biếng, chó dữ kiêu ngạo ngỗ ngược lúc trước được anh huấn luyện giờ đã biết cách che giấu cảm xúc.
Thế nhưng, thứ Thời Kỳ muốn không phải là một quả bom sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Điều anh muốn là một chú chó ngoan ngoãn lúc nào cũng vẫy đuôi với mình.
"Là em khiêu khích anh trước." Thời Kỳ không cảm thấy mình hèn hạ, thậm chí lúc trước anh còn mềm lòng muốn bỏ qua cho Phong Nhiên, nhưng Cực quang ở Murmansk lại ủng hộ anh.
Vốn dĩ Thời Kỳ cũng không phải là người rộng lượng gì.
Nhóc con muốn gắn chuyện anh chưa từng làm lên người anh, thậm chí còn muốn anh phải trả giá đắt.
Vậy làm sao anh có thể để bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy?
Ngay từ đầu, Thời Kỳ đã không đặt mình vào vị trí con mồi.
"Alo."
Một giọng nói kiềm chế vang lên từ đầu bên kia điện thoại, rõ ràng là đối phương đã cố ý hạ giọng.
"Thời tổng, Hà An đã bị đuổi khỏi Hà thị. Hơn nữa, bản thân cậu ta vẫn còn nợ một số tiền lớn." Người lên tiếng chính là Tiết Kỳ, Thời Kỳ không ngờ rằng sau một khoảng thời gian dài như vậy, Tiết Kỳ vẫn còn đưa tin tức cho mình.
“Không phải anh đi Thụy Sĩ rồi à?”
"Phải."
Thời Kỳ sửng sốt, anh vậy mà lại nghe được ý cười trong giọng nói của Tiết Kỳ. Phải biết, anh luôn nghi ngờ liệu Tiết Kỳ có biết cười hay không.
“Theo cạnh Hà An lâu như vậy, vẫn nên giữ lại chút đường lui.”
"Cảm ơn." Lời cảm ơn này của Thời Kỳ là thật tâm thật ý.
Thời Kỳ nói xong, phải rất lâu sau mới có giọng nói từ bên kia truyền đến.
“Chính tôi mới là người phải cảm ơn cậu.”
"Đúng là ồn ào!"
Tiết Kỳ chưa kịp nói xong thì một giọng nói khác đã vang lên từ điện thoại di động của đối phương. Giọng nói này đã quá quen thuộc với Thời Kỳ.
Là Lâm Mộc.
"Chúc mừng nha, cuối cùng cũng đã đạt được điều mình mong muốn."
Nghĩ đến cái kết của hai người trong nguyên tác, Thời Kỳ cho rằng mình đến thế giới này đã làm được một điều gì đó tốt đẹp, ít nhất cũng giúp được một đôi có tình cảm với nhau trở thành gia đình.
"Cảm ơn." Tiết Kỳ vậy mà không hề phủ nhận.
Quả nhiên, tình yêu có thể thay đổi một con người.
"Chỉ là Hà An đã biết người gài bẫy cậu ta là Phong Nhiên, tôi lo cậu ta sẽ gây bất lợi cho cậu." Nói đến đây, giọng Tiết Kỳ trở nên nghiêm túc, "Có cần tôi trở lại không?"
Đôi bạn trẻ cuối cùng cũng đến được với nhau, Thời Kỳ sao có thể chia rẽ đôi uyên ương này?
"Không cần, chuyện ở đây tôi có thể giải quyết được." Thời Kỳ không hề khoe khoang, "Với lại nếu anh xuất hiện bên cạnh tôi, chẳng phải sẽ lộ tẩy sao? À đúng rồi, Phong Nhiên có biết chuyện anh đi Thụy Sĩ không?"
Phong Nhiên cũng không phải là kẻ ngốc, nếu điều tra Tiết Kỳ, lại nghĩ đến việc anh ta đến Thụy Sĩ, rất dễ nghĩ đến Lâm Mộc.
Thời Kỳ không muốn Phong Nhiên tìm thấy Lâm Mộc.
"Không biết. Lúc đó cậu ấy đã cứu tôi một mạng, tôi cũng đã làm xong chuyện của cậu ấy rồi."
“Vậy thì tốt rồi, các anh chơi cho đã đi, nói Lâm Mộc không cần lo lắng cho tôi.” Giọng nói của Thời Kỳ mang theo ý cười, Lâm Mộc quả thực là một trong số ít bạn tốt trên đời này xứng đáng được anh đối xử chân thành.
Bây giờ cậu ta đã tìm được gia đình của mình, Thời Kỳ cũng rất mừng cho cậu ta.
Sau khi cúp điện thoại, Thời Kỳ khẽ thở dài một hơi.
"Xem ra Phong Nhiên quay lại là vì chuyện này."
So với những người khác, Hà An càng giống một kẻ điên hơn. Tất cả những gì cậu ta quan tâm là tiền, còn lại chỉ là đồ bổ sung cho cuộc sống. Ngay cả Thời Kỳ trong lòng cậu ta cũng chỉ là một thứ bổ sung đắt tiền hơn một chút.
Nhưng bây giờ, Phong Nhiên đã khiến cậu ta không còn gì cả.
Không cần nghĩ cũng biết bây giờ Hà An sẽ điên cuồng đến mức nào.
Mà một người điên sẽ làm ra chuyện gì thì chẳng có ai phải ngạc nhiên cả.
Nghĩ đến đây, Thời Kỳ gọi điện cho Ngô Đại.
“Mấy hôm tới đừng để Nguyễn Trần về nhà.”
Lời cằn nhằn bên phía Ngô Đại truyền vào tai, Thời Kỳ không muốn nghe, trực tiếp cúp máy.
Tuyết ngoài cửa sổ đã dày hơn một chút, trong thời gian ngắn ngủi đã dày lên một tầng.
Thời Kỳ nhìn người bên trong qua cửa sổ xe, một lúc sau mới quay người bước vào phòng.
Ngôi nhà cũ không được cách âm, hàng xóm ra ngoài bán bữa sáng đã thức dậy và bắt đầu chuẩn bị đồ, Thời Kỳ nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Rõ ràng tinh thần đã mệt mỏi cực độ, nhưng lại không thể ngủ được.
Trái tim đã ở bên ngoài, theo tuyết phủ kín chiếc xe dưới lầu.
“Sao lại bị thao túng nữa rồi?” Thời Kỳ quấn mình trong chăn, giống như một con đà điểu.
Thật lâu sau, Thời Kỳ vẫn chưa ngủ được bực bội mở ngăn kéo, lấy thuốc ngủ ra uống.
Cơn buồn ngủ cuối cùng đã đánh bại lý trí.