Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 57 - Hai người cùng nhau sao?
"Mời vào." Nói thật, Thời Kỳ không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng người ta đã tìm tới cửa, nếu để đứng ở cửa thì cũng không phải là cách đối đãi khách.
Lạc Hoa bước vào, vẻ mặt cũng không thể hiện là có gì không ổn.
“Lần này tôi đến đây để thương lượng với Thời tổng về chuyện của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương và Hà thị.” Lạc Hoa lấy từ trong túi ra một tập tài liệu và đặt nó trước mặt Thời Kỳ.
"Cô Lạc, ý cô là gì?" Thời Kỳ nhìn Lạc Hoa trước mặt, có thể trong thời gian ngắn hợp nhất lại Hà thị mà Hà An đã nắm giữ trong thời gian dài, còn có thể lấy lại những thứ của mình vô cùng thuận lợi, lại thuận tiện đuổi tên khốn Hà An đó đi, thủ đoạn này có thể nói là nước chảy mây trôi.
Thủ đoạn của đại tiểu thư không còn chỉ biết mỗi tình yêu quả thật rất cao siêu.
Bây giờ cô ta đến nói chuyện này với anh, nếu nói không có gì mờ ám thì Thời Kỳ cũng không tin.
“Tôi không liên quan đến chuyện lúc trước, cũng không biết sự thật, nhưng tôi đọc bản hợp đồng này và thấy trong đó có rất nhiều chỗ không công bằng.” Lạc Hoa mở hợp đồng đến chỗ có chữ ký của Hà An, để nói với Thời Kỳ đây là tài liệu gốc, "Chúng tôi, Sinh học Hoa Ngữ, trước giờ không làm những việc như thế này."
Nói xong, Lạc Hoa xé hợp đồng gốc thành từng mảnh trước mặt Thời Kỳ.
"Sau này sẽ có chuyên môn pháp lý liên lạc với anh. Tôi chỉ muốn nói với Thời tổng, anh chưa bao giờ nợ Sinh học Hoa Ngữ gì cả, càng không nợ Hà thị."
"Tuy nhiên, Sinh học Hoa Ngữ của chúng tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với mảnh đất Tân Hải kia. Mà bây giờ mảnh đất đã được khai phát rồi, mà tôi nghĩ Thời tổng cũng không có thời gian để quan tâm đến những thứ này. Chi bằng Sinh học Hoa Ngữ chúng tôi chiếm hời một chút, quyền khai phát mảnh đất này là của chúng tôi, còn chúng tôi sẽ trả lại số tiền mà anh Thời đã đầu tư.”
Sau khi biết cô gái trước mặt là ai, Thời Kỳ đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng cô gái này lại đến đây để mỉm cười quên ơn-thù với anh.
Rốt cuộc cô ta có biết mình nợ Hà thị bao nhiêu tiền không?
"Thời tổng không cần lo lắng, tôi chỉ không muốn các công ty con của Sinh học Hoa Ngữ sẽ xảy ra chuyện bẩn thỉu như vậy mà thôi.” Lạc Hoa khẽ cười một tiếng, cũng không để ý đến phản ứng của Thời Kỳ, dù sao cô ta đã đạt được mục đích khi đến đây.
"Vậy không làm phiền anh nữa." Lạc Hoa không chút do dự đứng dậy rời đi, để lại một mình Thời Kỳ đang không hiểu chuyện gì.
Đóng cửa lại, Thời Kỳ ngồi trên sofa, ngẩn người nhìn đống giấy vụn trên bàn.
Mà phía bên kia, Lạc Hoa đã đi xuống lầu, đang ngồi trong chiếc xe nanny sang trọng. Trợ lý trong lòng run sợ nhìn sếp mới, mắt phượng của Lạc Hoa liếc một cái, trợ lý nhỏ vô cùng hiểu biết mà xuống xe, để lại không gian cho Lạc Hoa.
Lạc Hoa lấy điện thoại di động ra và bấm số.
Không lâu sau, giọng nói của đối phương vang lên trong ống nghe.
"Cậu P, tôi đã làm xong những gì tôi đã hứa với cậu." Giọng nói của Lạc Hoa vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong đó có chút dịu dàng mà chính cô cũng không hề hay biết, "Thỏa thuận giữa hai chúng ta đã kết thúc."
"Ừm, chúc mừng cô Lạc, cuối cùng cũng lấy lại được đồ của mình." Giọng nói bên kia giống như một đầm nước đọng, không chút gợn sóng.
Có thể nói, việc đại tiểu thư Lạc Hoa được Hà An đưa ra nước ngoài để “tĩnh dưỡng” muốn về nước dưới sự phong tỏa của Hà An là điều khó như lên trời.
Ngay cả Lạc Hoa lúc đó cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ quay lại.
Nhưng cậu P bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời cô, với một cuộc điện thoại xuyên đại dương cùng giọng nói trẻ trung và lạnh lùng. Trong điện thoại, chàng trai nói với mình bằng tiếng Anh lưu loát rằng cậu ta có cách giúp cô lấy lại những thứ thuộc về mình.
Khi đó, Lạc Hoa cho rằng người này là tên lừa gạt.
Nhưng những chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lạc Hoa.
Đoạn thời gian đó, cô gặp phải vụ ám sát lớn nhất trong cuộc đời mình, ngay cả đứa trẻ mà cô cẩn thận che giấu bấy lâu nay cũng bị đối phương tìm thấy.
Đoạn thời gian đó, Lạc Hoa quả thực sắp điên rồi.
Nhưng có một ngày, đột nhiên đứa con của cô xuất hiện trước cửa nhà.
Và trong túi áo khoác của con cô có một tờ giấy nhắn.
【 Cô Lạc, thỏa thuận tôi nói với cô vẫn có hiệu lực. 】
Chữ ký là chữ P in hoa.
Bây giờ cô thật sự đã lấy lại được đồ của mình như lời chàng trai trẻ nói.
Mà cái giá phải trả là cô cần phải xóa bỏ món nợ của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương.
Số tiền mà Khoa học Kỹ thuật Thời Phương nợ không là gì so với toàn bộ Sinh học Hoa Ngữ.
"Cậu P, cậu đang ở trong nước à? Tôi muốn gặp mặt cảm ơn cậu." Lạc Hoa cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà hỏi một câu.
Bên kia im lặng rất lâu.
Lạc Hoa nghi hoặc lấy điện thoại xuống, thấy cuộc gọi đã cúp máy từ lâu.
"Đúng là vô tình mà."
Lạc Hoa ngước mắt lên nhìn cánh cửa sổ đóng kín ở tầng trên, người sống trong căn phòng đó và cậu P có quan hệ gì?
"Thôi bỏ đi."
Lạc Hoa cười khẽ, nhiều năm trôi qua như vậy, cô đã có thể cầm lên được thì bỏ xuống cũng được.
Huống hồ chẳng có gì quan trọng hơn tiền.
Thời Kỳ không biết chuyện gì đang xảy ra, thu dọn những mảnh vụn trên bàn, lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài. Một đường thẳng tắp đi đến Mioha, vốn dĩ là khoảng thời gian náo nhiệt, nhưng bây giờ lại yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thời Kỳ nhìn Mioha, đồng đậm mùi Hồng Môn Yến.
Anh bước vào, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Giản Minh lạnh lẽo giống như một chiếc tủ lạnh.
Dựa theo năng lực của Giản Minh, không thể không tìm ra nơi ở của Thời Kỳ. Vì Thời Kỳ dặn dò Ngô Đại giúp anh giấu tin tức nên khi không thể tìm thấy anh, Giản Minh chỉ có thể nhắm vào Mioha.
Ngồi cạnh Giản Minh là Tề Nhạc, người mà đã lâu rồi anh không gặp.
Thời Kỳ thật sự không ngờ lại gặp Tề Nhạc ở đây.
Tề Nhạc biết nơi anh sống, nhưng Giản Minh lại không tìm thấy anh. Xem ra Tề Nhạc cũng không nói cho cậu ta biết.
Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì việc hôm qua Giản Minh bị cho leo cây đã khiến cậu ta nổi giận. Nếu Thời Kỳ thật sự là một công tử sa sút bình thường, nếu tối nay không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ bị Giản Minh đưa lên giường.
Tề Nhạc chắc chắn đã biết chuyện ngày hôm qua nên mới vội vàng tới đây.
Xem ra đang lo mình sẽ lên giường với Giản Minh trước.
Thời Kỳ bình tĩnh thu hồi ánh mắt khỏi hai người, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của họ, cũng thuận tiện lướt qua ánh mắt đang xem kịch vui của Ngô Đại, một mình đi đến phòng nghỉ của nhân viên.
Giản Minh nhìn Thời Kỳ như vậy, cơn giận mà cậu ta đã kìm nén cả ngày giống như một quả pháo được đốt lên. Cậu ta đập mạnh vào chiếc ghế sofa bên dưới, sau đó giống như một con sói muốn ăn thịt, nổi giận đùng đùng đi đến phòng nghỉ của nhân viên.
Tề Nhạc nhìn Giản Minh, bật cười một tiếng, cũng đi theo Giản Minh vào.
Mở cửa, Thời Kỳ mặc xong quần áo nhìn hai người đi vào, vẻ mặt lạnh lùng đến mức tưởng như có thể ngưng tụ thành nước.
"Không nhìn thấy biển báo dán ở bên ngoài à? Không phận sự cấm vào.”
“Ha.” Giản Minh nhìn Thời Kỳ, cười lạnh. Dưới ánh mắt chăm chú của Thời Kỳ mà từng bước đi đến trước mặt Thời Kỳ, “Thời Kỳ, tôi không có nhiều kiên nhẫn.”
Thời Kỳ nhìn tên điên Giản Minh, nhưng ánh mắt lại rơi vào Tề Nhạc đang đứng sau lưng cậu ta.
"Anh không có gì muốn nói sao?"
Giọng điệu của Thời Kỳ không chút gợn sóng, lời nói của anh không phải là cầu xin sự giúp đỡ của Tề Nhạc, chỉ đơn giản muốn biết Tề Nhạc muốn làm gì vào lúc này.
Nhưng Tề Nhạc đã hiểu sai hoàn toàn ý của Thời Kỳ.
Dưới cặp kính, đôi mắt đó hoàn toàn bộc lộ bản chất suy đồi của mình. Nhìn thấy Thời Kỳ bị Giản Minh chặn trong góc, chẳng những không làm bất cứ điều gì để cứu Thời Kỳ, anh ta lại tiến lên một bước, chặn đi ánh sáng trước mặt Thời Kỳ.
"Thời Kỳ à, lúc đầu tôi cũng không muốn thế này, nhưng em... thật sự quá hư." Tề Nhạc nghĩ người mang Thời Kỳ đi chỉ có thể là Phong Nhiên.
Nếu như không có Phong Nhiên, Tề Nhạc có thể chơi trò cam tâm tình nguyện với Thời Kỳ.
Nhưng bây giờ Phong Nhiên đã trở lại, còn gặp được Thời Kỳ, anh ta không biết liệu tình cảm của Thời Kỳ dành cho Phong Nhiên có được hồi sinh hay không. Thay vì bị Phong Nhiên nhanh chân đến trước, vậy chi bằng thỏa mãn bản thân trước.
Đàn ông, lúc ti/nh trùng lên não thì họ hoàn toàn mất đi cái gọi là phong thái quý ông.
"Giản Minh và tôi từ nhỏ đã có quan hệ tốt, không phân biệt." Tề Nhạc nói lời này, giọng điệu có chút không tốt lành.
Bây giờ anh ta hối hận vì lúc đó đã không giúp đỡ đứa con riêng của nhà họ Giản. Giờ đây Giản Minh không chỉ có vốn liếng để ngang hàng với anh ta mà còn có cơ hội chia sẻ Thời Kỳ với anh ta.
Tề Nhạc nhìn Thời Kỳ, đây chính là người mà anh ta đã nghĩ tới bấy lâu nay, anh ta không muốn chia sẻ chút nào.
Nhưng nếu phải trở mặt với Giản Minh, thì anh ta sẽ tổn thất rất nhiều.
Huống hồ, Thời Kỳ bây giờ không còn là “bồ nhí” nữa.
"Thời Kỳ, tốt nhất anh nên nhận thức được tình hình hiện tại, phục vụ chúng tôi thật tốt, không chừng chúng tôi sẽ hỗ trợ cho khoản nợ của anh một ít." Giản Minh thu hồi ánh mắt đang nhìn Thời Kỳ ở trên người Tề Nhạc, khóe miệng cong lên cười, "Anh đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nằm trên giường của chúng tôi, an tâm làm một nam sủng."
Thời Kỳ nhìn tên điên Giản Minh bằng ánh mắt phức tạp.
“Cho nên, hai người muốn cùng nhau?” Thời Kỳ giễu cợt nhìn hai người, xem đi, bọn họ nói yêu này thích kia, yêu à, cùng lắm cũng chỉ như thế.
Cặn bã chính là cặn bã.
Cho dù có đang ở thế giới song song nào thì vẫn là cặn bã.
“Đúng vậy.” Giản Minh mang theo nụ cười đùa cợt nói: “Có phải đột nhiên hối hận vì tối qua không đến phòng tôi không?”
Giản Minh nhìn Thời Kỳ đang cúi đầu, đưa tay muốn nâng cằm Thời Kỳ lên.
Mỗi lần nhìn thấy đôi môi mỏng của Thời Kỳ, cậu ta đều muốn hôn lên.
Cánh tay sau lưng Thời Kỳ dùng chút lực, ngay khi anh chuẩn bị phế hai tên cặn bã này ở nơi không có camera giám sát thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Hai người vừa mới đạt cao trào ở trong đầu bị âm thanh bất ngờ này khiến cho giật mình, hai người đều quay đầu lại.
Sau đó nhìn thấy bốn năm người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát lao vào.
"Không được cử động, giơ tay lên!"
Giọng nói mạnh mẽ vang lên, sắc mặt của hai người gần cửa trở nên vô cùng khó coi.
Thời Kỳ cũng nhìn người xông vào, một lúc sau không khỏi bật cười.
Anh không cần nghĩ cũng biết đó là tác phẩm của ai, chắc chắn là của Phong Nhiên.
Suy cho cùng, nếu là Ngô Đại, chắc hẳn anh ta sẽ giúp anh giấu hai tên cặn bã này sau khi anh xử lý xong.
Phong Nhiên vẫn cứ coi anh là bé thỏ trắng mà.
Sau khi cảnh sát xông vào rồi đứng yên, người cầm đầu bắt gặp ánh mắt đáng thương của Thời Kỳ.
Khuôn mặt đẹp trai kia bị hai người đàn ông khác nhìn có vẻ rất khó trêu chặn ở một góc hẻo lánh, người đàn ông bên trong rưng rưng nước mắt, ánh mắt rõ ràng là đang cầu cứu. Cơ thể yếu đuối không khỏi run rẩy. Một người đàn ông trước mặt đặt tay lên vai anh, tay còn lại đang dừng lại giữa không trung.
Chuyện gì sẽ xảy ra, tất cả cảnh sát xông vào đều có thể đoán được.
Nhìn thấy quần áo Thời Kỳ còn nguyên vẹn, cảnh sát bước vào đều thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là họ đã đến sớm.
“Các anh đứng tách ra.” Cảnh sát dẫn đầu cầm gậy điện, ba người bên trong thật sự đứng quá gần, bọn họ đều lo lắng nếu mình hành động tùy tiện thì đối phương sẽ chó cùng rứt giậu.
Cảnh sát nhìn khuôn mặt Thời Kỳ, cảm thấy khuôn mặt này nếu bị hủy hoại thì thật đáng tiếc.
Tề Nhạc và Giản Minh hiển nhiên không ngờ rằng vất vả lắm mới sắp ăn được miếng thịt kho tàu Thời Kỳ này vào miệng, vậy mà lại bị chặn ngang thế này.
Hai người tự hủy báo danh tính với hai viên cảnh sát đang tỏ ra quả nhiên là vậy, đưa ba người về đồn cảnh sát.
"Hừ, cặn bã ỷ thế hiếp người!" Viên cảnh sát rót ly nước nóng cho Thời Kỳ, mà Thời Kỳ tựa hồ bị dọa sợ, lặng lẽ không chịu lên tiếng, "Ài, dạo này mấy anh chàng đẹp trai cũng không an toàn nữa, thói đời gì đây chứ!
Viên cảnh sát nhìn Thời Kỳ vẫn im lặng không nói lời nào, cũng không nói thêm gì, chỉ ghi chép rồi để anh đi.
Thời Kỳ vừa mới đứng dậy thì một bóng người quen thuộc đã xuất hiện trước mặt anh.
"Chú cảnh sát, cháu làm mất chìa khóa nhà." Phong Nhiên vừa vào cửa đã nhìn thấy một cảnh sát mặc đồng phục, kéo tay áo người ta rồi ồn ào, kiểu như không giống mình làm mất chìa khóa mà là do vợ của mình ném đi vậy.
Khuôn mặt của viên cảnh sát đầy những đường màu đen.
“Cậu này, chuyện này thay vì tìm cảnh sát thì cậu liên hệ với thợ khóa sẽ nhanh hơn đấy.”
“Ồ, vậy à.” Phong Nhiên nghiêm túc gật đầu, “Đã muộn rồi, thợ khóa đã đóng cửa về hết rồi, cháu không mang theo giấy tờ tùy thân nên không thể đến khách sạn được. "
Phong Nhiên bất lực thở dài, sau đó ánh mắt anh rơi vào Thời Kỳ đang đứng sau lưng viên cảnh sát.
"Thời Kỳ, sao anh lại ở đây?" Giọng điệu của Phong Nhiên rất chân thành, như thể cậu thật sự vừa nhìn thấy Thời Kỳ vậy.
“Hai người quen nhau à?” Viên cảnh sát vốn là lo lắng đồng chí này nếu tự mình trở về thì có an toàn hay không, lúc đầu nghĩ sẽ phiền phức một chuyến, dù sao trễ như này đón xe cũng không tiện, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.
"Vâng, bọn cháu là... bạn bè."
Phong Nhiên có chút do dự nói ra hai chữ "bạn bè".
Nhưng viên cảnh sát thẳng thắn lại không nghe thấy có gì sai sai cả.
"Vậy thì tốt quá, cậu đưa cậu ấy về đi. Dù sao cũng không thể mở cửa, chi bằng ở lại nhà bạn bè một đêm luôn." Nói thật, viên cảnh sát vẫn có chút lo lắng về sức khỏe tinh thần của Thời Kỳ. Bị hai tên đàn ông quấy rối, dù là ai cũng sẽ có bóng ma tâm lý, sẽ tốt hơn nhiều nếu có người quen ở bên cạnh.
Viên cảnh sát nghĩ như vậy, cảm thấy sự sắp xếp của mình rất tốt.
Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, Thời Kỳ cụp mắt xuống, cũng không nói gì.
Hiện trường nhất thời có chút yên tĩnh quá đáng.
Viên cảnh sát vẫn chưa nhận ra điều gì, đúng lúc anh ta đang định mở miệng hỏi thì Thời Kỳ chợt đứng dậy.
"Cảm ơn anh, vậy tôi... Chúng tôi về trước."
Thời Kỳ dường như đã thỏa hiệp, sau khi cảm ơn cảnh sát, anh quay người bước ra khỏi đồn cảnh sát trước.
Vị trí của đồn cảnh sát hơi xa, đối diện lại có một lò hỏa táng bỏ hoang, lại còn là sáng sớm, đón taxi vào thời điểm này và địa điểm này quả thực còn khó hơn lên trời.
“Em lái xe của bạn tới đây, tiện đường, chúng ta cùng về đi.” Phong Nhiên đứng sau lưng Thời Kỳ, kìm nén khóe miệng đang cong lên.
Cậu bước đến gần Thời Kỳ, giọng điệu bình tĩnh như một người bạn bình thường.