[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 58

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 58 - Trả lại tiền

Trên đường đi, cả hai đều im lặng. Phong Nhiên không hỏi tại sao Thời Kỳ lại xuất hiện ở đồn cảnh sát, Thời Kỳ cũng không giải thích thêm. Một đường yên tĩnh như vậy, cả hai về tới tòa nhà quen thuộc kia.

Hành lang có chút yên tĩnh quá đáng, hai người sóng vai đi lên lầu, giống như rất lâu trước đó.

Theo tiếng bước chân của hai người, đèn ở hành lang sáng lên.

Phong Nhiên muốn nghiêng đầu nhìn Thời Kỳ, nhưng cậu vẫn nhịn được.

Khi đến nơi, Thời Kỳ quay người đi về phía cửa nhà mình, cắm chìa khóa vào rồi mở cửa.

Ngay khi anh quay người chuẩn bị đóng cửa lại thì Phong Nhiên đã đứng trước cửa phòng anh, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

"Anh có thể... cho em ở nhờ một đêm được không?"

Vẻ mặt Phong Nhiên có chút xấu hổ, như thể cậu đang có hành động quá đáng với một người bạn mà mình không thân lắm.

Thời Kỳ nhìn cậu một lúc rồi quay người lại.

"Vào đi."

Thời Kỳ chỉ vào phòng của mình: “Cậu ở đây đi, không cần tắm rửa, ngày mai sau khi cậu về tôi sẽ dọn dẹp.”

“Vâng.”

Bầu không khí giữa hai người vô cùng ngột ngạt, hết lần này đến lần khác cả hai đều không cảm thấy gì, qua loa nói vài câu rồi mỗi người đều trở về phòng của mình.

Đóng cửa lại, Thời Kỳ nằm trên giường Nguyễn Trần, nếu không phải nhà cũ cách âm kém thì Thời Kỳ thật muốn cười.

Trời vừa sáng, Thời Kỳ lại đưa Phong Nhiên về nhà.

“Reng reng reng.” Điện thoại vang lên.

Thời Kỳ cau mày, giờ này ai còn gọi cho anh chứ.

Nhấc điện thoại lên nhìn thoáng qua, đó là một số lạ.

Suy nghĩ một chút, Thời Kỳ ấn nút trả lời.

"Xin chào, anh Thời, tôi là Tô Triển."

Tô Triển?

Người tình nhỏ của Tề Nhạc?

Sao lại gọi mình vào lúc này?

"Là tôi đã bảo lãnh Tề tổng ra khỏi đồn cảnh sát." Giọng Tô Triển không mang theo chút cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt nói: "Cô Uông đã biết chuyện này rồi."

Thời Kỳ cau mày.

"Vậy là cậu thay cô ta đe dọa tôi?"

"Không phải." Giọng Tô Triển dừng lại một chút, "Cô Uông sẽ sớm kết hôn với Tề tổng. Cô Uông hy vọng Tề tổng có thể cắt đứt liên lạc với những người xung quanh. Đây... hẳn là lần cuối cùng tôi gặp Tề tổng.”

Thời Kỳ biết tâm tư của Tô Triển, nghe cậu ta nói vậy, trong lúc nhất thời không biết có nên chúc mừng Tô Triển đã thoát khỏi súc sinh hay không.

“Việc này có liên quan gì đến tôi?” Thời Kỳ và Tề Nhạc không phải loại quan hệ đó.

"Nếu bọn tôi rời đi thì Tề tổng cũng sẽ không để ý, nhưng anh thì khác. Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh chú ý an toàn, gần đây tâm trạng của cô Uông không được tốt."

Lúc này Thời Kỳ mới hiểu ra là Tô Triển muốn nhắc nhở anh cẩn thận Uông Trừng.

"Làm phiền cậu nói với Tề Nhạc, Lạc Hoa đã đến gặp tôi. Ân oán giữa tôi và Hà An đã được xóa bỏ. Số tiền ban đầu đầu tư vào Tân Hải hoàn toàn đủ để trả lại cho Hãn Hải. Sau khi những chuyện này kết thúc, tôi và Tề Nhạc cùng với Uông Trừng hoàn toàn không còn liên quan gì nữa, bảo anh ta đừng đến tìm tôi. Về phần Uông Trừng nghĩ gì, càng không liên quan gì đến tôi." Nói xong, Thời Kỳ liền cúp điện thoại.

Anh biết những gì mình nói là vô nghĩa, Tề Nhạc nghe lời anh mới là lạ.

Chỉ là ý định ban đầu của anh cũng không phải là khuyên Tề Nhạc rút lui.

Anh chỉ muốn kích thích Tề Nhạc một chút. Một khi bị kích thích, con người sẽ làm chuyện gì đó vượt qua lý trí. Điều mà tên ngu ngốc Tề Nhạc làm cùng lắm cũng chỉ là chia sẻ với người khác, anh ta không thể làm chuyện gì có hại cho bản thân.

Như vậy không đủ.

Thời Kỳ suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện quan trọng này nên giao cho cô Uông - người gần đây tâm tình không ổn định cho lắm.

Ở bên kia, Tề Nhạc trở về biệt thự của mình, nghe thấy Tô Triển nói, vẻ mặt bình tĩnh trên thương trường nhiều năm của anh ta lập tức trở nên tức giận, chiếc ly trong tay cũng bị quăng xuống đất mạnh mẽ.

"Lạc Hoa? Haha, Thời Kỳ đúng là không tầm thường mà. Rõ ràng là chó nhà có tang, vậy mà vẫn có thể liên thủ với Lạc Hoa. Đúng là có bản lĩnh."

Nghĩ đến hôm nay mình đã chật vật đến mức nào, Tề Nhạc ước gì bây giờ có thể bắt được Thời Kỳ.

Nhưng anh ta không thể.

Nhà họ Uông và nhà cũ gần đây đều để mắt tới anh ta, việc anh ta làm hôm nay nhất định sẽ bị báo lại.

Người thừa kế nhà họ Tề đến đồn cảnh sát vì ép buộc người cùng giới.

Loại chuyện như thế này xảy ra ở đâu cũng là một vụ bê bối. Mặc dù trong nhà anh không có đủ loại con riêng như nhà Giản Minh, nhưng không có nghĩa là anh ta muốn làm gì thì làm.

Mảnh đất Tân Hải là miếng thịt khổng lồ, chỉ cần ai có tiền và nhàn rỗi đều muốn kiếm một phần ở đó.

Hiện tại Hãn Hải là chủ nợ lớn của Khoa học Công nghệ Thời Phương, mảnh đất Tân Hải kia đương nhiên có thể được chia một chén súp.

Nhưng cái đó thuộc về Hãn Hải.

Không liên quan gì đến Tề thị của anh ta.

Hãn Hải càng mạnh, sức mạnh của Uông Trừng càng dồi dào.

Tề Nhạc không thể chịu đựng được điều này. Anh ta từ nhỏ đã quen với sự tự do, dựa vào cái gì mà một người phụ nữ có thể quản lý anh ta?

Anh ta cũng muốn được chia một chén súp.

Vì vậy gần đây Tề thị đang huy động vốn.

Nghĩ đến đây, anh ta còn chỗ nào không hiểu chứ.

Đây chính là một thế cục.

Lạc Hoa tiếp quản Sinh học Hoa Ngữ, Sinh học Hoa Ngữ tiếp quản Tập đoàn Hà thị. Tập đoàn thay người sẽ làm chút chuyện gì đó để chứng minh năng lực của người kế nhiệm.

Tấn Thành quá lớn, các công ty cần tài trợ vào thời điểm này ngoài Tề thị, còn có Sinh học Hoa Ngữ.

Bây giờ anh ta có một vụ bê bối.

Người được hưởng lợi là ai không cần nói cũng biết.

“Thời Kỳ, trước giờ tôi luôn có được người mà mình muốn.” Tề Nhạc đè nén lửa giận trong lòng, ngước mắt nhìn Tô Triển đang đứng trước mặt, “Thứ lúc trước tôi đưa cho cậu chắc vẫn còn ở đây nhỉ?"

Nghe vậy, hai tay Tô Triển đang buông thõng bên người nắm chặt lại.

"Tề tổng, thứ đó..." Tô Triển vốn định thuyết phục, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của Tề Nhạc, những lời còn lại của cậu đều bị đè xuống, trước giờ cậu ta chưa từng từ chối Tề Nhạc, “Đang ở đây.” Tô Triển trở về phòng, lấy đồ vật mà Tề Nhạc muốn.

Nhìn người rời đi, Tô Triển cười khổ.

Xin lỗi, anh Thời.

Mười một giờ trưa, ánh nắng chói chang xuyên qua tấm rèm không che nắng tốt lắm, chiếu vào người trên giường.

Ánh nắng làm người ta nhức mắt, Thời Kỳ có chút khó chịu mở mắt ra.

Bữa ăn đã được dọn sẵn trên bàn ăn ngoài cửa, ấm áp, chắc hẳn đã được nấu cách đây không lâu.

Trên bàn còn có một tờ giấy ghi chú.

【 Cảm ơn, bàn đồ ăn này coi như phí lưu trú đêm qua đi. 】

Chữ ký là Phong Nhiên.

"Chậc." Thời Kỳ ngồi vào bàn ăn một miếng mì, vẫn là hương vị quen thuộc.

Nhưng tâm tình Thời Kỳ không tốt chút nào, cho dù đang theo đuổi lại vợ cũ thì tốt xấu gì vẫn phải gặp anh trước khi rời đi chứ.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Thời Kỳ đứng dậy mở cửa. Người đứng bên ngoài mặc vest, trên tay cầm một chiếc cặp tài liệu, đeo kính đen, quanh người có mùi sách.

"Xin chào, tôi là nhân viên pháp lý của Sinh học Hoa Ngữ."

Thời Kỳ để người tiến vào. Người đến rất chuyên nghiệp, trong thời gian ngắn đã hoàn tất mọi chi tiết.

Không biết có xảy ra vấn đề ở khâu nào không, Thời Kỳ bên này vừa hoàn tất các chi tiết thì di động bên kia nhận được khoản thanh toán từ Sinh học Hoa Ngữ.

Từ kẻ thất bại trở thành người giàu có.

Chỉ trong nháy mắt.

Thời Kỳ cười không ngừng nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, đúng là niềm vui bất ngờ!

"Chậc chậc chậc, nhiều tiền như vậy, thật là... quá khó chịu." Thời Kỳ ngừng cười, vẻ mặt vô cảm gọi điện thoại, "Cô Uông, tôi muốn nói chuyện với cô về Khoa học Kỹ thuật Thời Phương và Hãn Hải một chút.”

Biết rõ trên núi có hổ những vẫn theo hướng hổ mà đi.

Chậc chậc chậc.

Thời Kỳ cảm thấy mình quả thực là một dũng sĩ.

Ba giờ chiều, Thời Kỳ ngồi ở quán cà phê đã hẹn trước. Vốn dĩ anh muốn hẹn gặp ở Hãn Hải, nhưng không hiểu sao cô Uông lại điên cuồng đến mức nhất quyết hẹn gặp ở quán cà phê.

Thời Kỳ nhìn đồng hồ, thấy Uông Trừng đã muộn nửa tiếng.

Leng keng.

Tiếng mở cửa vang lên, tiếng giày cao gót lộc cộc xuất hiện, một bóng người rơi xuống trước mặt Thời Kỳ.

"Thật xin lỗi, có chút chuyện nên chậm trễ." Uông Trừng vẫn như cũ mặc quần áo cao cấp, trên tay cầm một chiếc túi phiên bản giới hạn, ngay cả chiếc xe bên ngoài cũng là phiên bản giới hạn, tràn đầy dáng vẻ của một cô con gái nhà giàu.

Rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng khi Thời Kỳ nhìn thấy người này, anh lại cảm thấy khí chất của người phụ nữ này đã thay đổi.

"Không sao, tôi cũng mới đến." Thời Kỳ mặt không đổi sắc nói dối sau khi uống hai ly cà phê, "Tôi đã có thể trả số tiền mà Khoa học Công nghệ Thời Phương nợ rồi, không biết cô Uông khi nào mới có thời gian để luật sư của hai bên nói chuyện một chút, tôi cũng coi như hết nợ nhẹ thân.”

Thời Kỳ dựa vào ghế sofa với vẻ mặt thoải mái.

Nhưng cô Uông ngồi đối diện anh lại không cảm thấy thoải mái chút nào.

"Cậu Thời đúng là cao tay." Uông Trừng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Thời Kỳ, lịch sự trên mặt không thể duy trì được nữa mà sụp đổ.

Nghe vậy, Thời Kỳ nhíu mày.

"Đầu tiên là hợp tác với Lạc Hoa tranh giành quyền phát triển Tân Hải, sau đó dùng bộ mặt ngây thơ của mình để dụ dỗ chồng chưa cưới của tôi. Thời Kỳ, cậu có biết xấu hổ hay không!"

Giọng nói của cô không hề nhỏ, hầu hết người trong quán cà phê đều nghe thấy. Một vài người nhìn về phía họ, chỉ trỏ, thậm chí còn có người dùng điện thoại di động quay video lại.

Thời Kỳ tựa hồ biết tại sao Uông Trừng phải hẹn gặp mặt anh ở quán cà phê.

“Cô Uông hiểu lầm rồi, tôi và Tề Nhạc không có quan hệ gì với nhau. Nếu có quan hệ gì thì đó là do vị hôn phu của cô mặt dày bám lấy tôi, thậm chí còn cố ép tôi nên mới bị tôi đưa vào đồn cảnh sát." So với việc không cần mặt mũi, Uông Trừng quả thực chỉ là người mới.

“Còn nữa, liên quan đến vấn đề mảnh đất Tân Hải kia, tôi đã rút lui. Chuyện trước đây của các cô không liên quan gì đến tôi nữa.” Thời Kỳ cũng thấy Uông Trừng không có ý định nói chuyện này, liền đứng lên.

"Về vấn đề giữa Khoa học Kỹ thuật Thời Phương và Hãn Hải, tôi nghĩ tốt hơn nên để luật sư nói chuyện đi. Tạm biệt, chúc hai người... một đám cưới hạnh phúc."

Gi/ết người phải gi/ết luôn cả tâm.

Cũng may trước mặt Uông Trừng không có cà phê, nếu không hôm nay dù anh có nói gì thì cũng sẽ bị dội khắp người.

Thời Kỳ vừa bước ra khỏi quán cà phê, khi anh đang đi ra cửa thì một người đàn ông đi ngang qua anh rồi bước vào quán cà phê.

Thời Kỳ liếc nhìn buổi chiều lãng phí của mình, khẽ thở dài rồi quay người đi về phía Mioha.

Nô lệ của công ty muốn đi làm.

Mioha.

Nói đến người này, xui xẻo đến mức uống ngụm nước lạnh cũng bị giắc răng.

"Sao vậy?" Nhìn sắc mặt Nguyễn Trần tái nhợt, Thời Kỳ đi tới, dẫn cậu ta đến phòng nghỉ của nhân viên.

Hôm nay Ngô Đại có việc nên đi vắng, người quản lý trẻ trực ban là Nguyễn Trần.

"Mấy tên ngu ngốc ở bàn số 32 muốn chiếm hời, đám Tiểu Lý đều bị nói, vừa nãy suýt nữa đánh nhau."

Thời Kỳ nhìn về phía bàn 32, quả nhiên ở bàn 32 có hai người đàn ông trông giống như côn đồ.

"Tôi đi xem thử."

Thời Kỳ nhẹ nhàng vỗ vai Nguyễn Trần, bảo cậu ta đi khu vực khác trước.

Không có Ngô Đại, quản lý trẻ không thể giải quyết được tình huống. Hai người đàn ông này dường như có thói quen quấy rối khách hàng, Ngô Đại đã giúp đỡ anh nhiều như vậy, anh không thể để quán bar của anh ta bị đập phá hai lần trong thời gian ngắn được!

Bàn số 32 nằm ở phía nam Mioha, là góc tối nhất của toàn bộ quán bar. Có lúc người ở đó làm chút gì đó thì camera giám sát cũng không thể quay lại được.

Tất nhiên chỉ những vị khách đến Mioha nghĩ vậy mà thôi, Ngô Đại thậm chí còn lấy đây làm điểm bán hàng, thu hút rất nhiều khách hàng muốn tìm kiếm cảm giác phấn khích.

Nhưng thực ra ở góc này có một chiếc camera đặc biệt.

Với tính khí của Ngô Đại, sao anh ta có thể cho phép có một nơi mất kiểm soát như vậy trong cửa hàng của mình.

Thời Kỳ bưng đồ uống đi đến bàn số 32, bên cạnh vang lên một tiếng huýt sáo ngả ngớn.

“Thỏ nhỏ, ly rượu ở đây.”

Nghe được xưng hô này, Thời Kỳ nhíu mày. Ngành công nghiệp quán bar ở Tấn Thành là một nơi hỗn tạp, muốn có chỗ đứng ở đây thì phải có chỗ dựa.

Lúc trước Ngô Đại bị gây khó dễ không ít, nhưng khi sếp Ngô một đường đánh tới thì không còn ai dám đến Mioha để kiếm chuyện nữa.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Thời Kỳ đến Mioha nhìn thấy có người kiếm chuyện.

Tất nhiên không tính hai tên Tề Nhạc và Giản Minh kia.

Người đối diện là một người đàn ông cường tráng bụng phệ, đầu đinh, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn đeo trên cái cổ gần như biến mất, kéo xuống không biết mấy lớp cằm là ngón tay đang đeo chiếc nhẫn màu vàng óng, quả thực khiến người ta hoa mắt.

Nhưng người huýt sáo không phải là người đàn ông này.

Thời Kỳ nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.

Bộ quần áo trên người của người đàn ông này đều có giá trị bằng hai tháng lương của nhân viên phục vụ làm việc ở đây, có vẻ là con đại gia.

Thời Kỳ nhìn vào bóng đen dưới mắt anh, nghĩ rằng cậu ta chắc chắn là người phóng túng quá mức.

Hai người đàn ông trông rất dễ nhận biết, nhưng Thời Kỳ ở Tấn Thành lâu như vậy mà lại không hề có bất kỳ ấn tượng gì với hai người này.

Là từ nơi khác đến?

Hay là... có người đặc biệt bảo tới đây để gây chuyện?

"Vâng." Thời Kỳ vẫn giữ khuôn mặt mỉm cười, đôi chân thon dài được bao lấy bởi chiếc quần thẳng màu đen. Mỗi khi Thời Kỳ tiến lên một bước, cảm giác bị ánh mắt bẩn thỉu kia nhìn chằm chằm càng mạnh mẽ hơn.

Thời Kỳ rót rượu cho hai người rồi xoay người định rời đi, thì đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó rơi trên đùi của mình.

Thời Kỳ cúi đầu nhìn, ở nơi bị bàn chặn lại, một đôi bàn tay khô héo đang bám vào quần mình.

Trong nháy mắt, Thời Kỳ cảm thấy buồn nôn và muốn ói.

"Thưa anh, quán bar của chúng tôi là một quán bar nghiêm túc." Đối mặt với ánh mắt tán tỉnh của tên con nhà đại gia kia, Thời Kỳ lùi về sau một bước, đồng thời nắm chặt chai rượu trong tay.

Tranh thủ trong nháy mắt có thể khiến cho cái xác không hồn này phải giải phẫu vì sứt đầu mẻ trán.

Bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thời Kỳ, tên con nhà đại gia càng suồng sã hơn. Đôi tay vốn đang đặt trên đùi anh từ từ trượt lên, giống như muốn đáp xuống nơi tròn trịa nào đó.

Ánh mắt Thời Kỳ hơi tối sầm lại. Nếu không phải lo đánh nhau sẽ dọa những vị khách khác thì người đàn ông gầy gò này đã nằm trên mặt đất rồi.