[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 59

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 59 -  Dính chưởng

Nhưng Thời Kỳ cũng không phải là quả hồng mềm.

Thời Kỳ lùi lại phía sau lần nữa, lấy điện thoại từ trong túi ra.

“Hai anh, nếu không muốn bị cảnh sát đưa đi thì mời rời khỏi đây.” Thời Kỳ bình tĩnh lại, cuối cùng lựa chọn giải quyết chuyện này theo pháp luật.

"Ồ, gọi cảnh sát à?" Người đàn ông bên cạnh khinh thường cười khẽ, "Cậu có biết tôi là ai không?"

Thời Kỳ quan sát khuôn mặt này, tự hỏi hai người này có phải là lừa đảo hay không.

"Nói cho cậu biết, thân phận của bọn tôi cũng không phải loại người như cậu có thể đắc tội, toàn bộ Tấn Thành không có ai dám không nể mặt tôi."

Thời Kỳ: ...

Vốn dĩ còn suy nghĩ liệu hai người này có phải là lừa đảo hay không, nhưng bây giờ Thời Kỳ đã xác định.

Hai người này chắc chắn là lừa đảo.

Lúc trước khi còn là con nhà đại gia, anh đều biết tất cả những ông lớn ở Tấn Thành, nhưng chưa từng có ai có bộ dạng kỳ quái như vậy.

"Phi! Đừng thấy người khác giữ thể diện cho mà không nể mặt!" Tên cao lớn thấy Thời Kỳ không nể mặt như vậy, bàn tay như gấu đập xuống mặt bàn.

Động tác bên đây không tính là lớn, vì trong môi trường ồn ào ở quán bar nên hầu như không ai để ý.

"Này, đừng làm vậy, anh sẽ dọa cậu ấy mất." Người gầy gò nhìn Thời Kỳ đắm đuối, tựa hồ thật sự lo lắng người đàn ông cao lớn kia sẽ hù dọa Thời Kỳ, "Ha ha ha, anh đây không muốn làm gì ở đây cả, phải biết rằng nếu nghe lời anh đây thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với làm việc ở đây."

Người đàn ông gầy gò có vẻ thích kiểu kiêu ngạo ngang bướng như Thời Kỳ, chỉ nói chuyện thôi mà phần được che bởi cái bàn đã có xu hướng ngẩng lên.

"Thật xin lỗi quý khách, hiện tại tôi còn đang làm việc." Thời Kỳ giống như thật sự tin lời nói dối của hai người này, lùi lại một bước, chuẩn bị rời đi.

“Thỏ nhỏ, ông đây tốt tính nói chuyện với cậu, có phải cậu không hiểu tiếng người hay không?” Người gầy gò nhìn Thời Kỳ mềm không được cứng cũng không xong, trong lúc nhất thời cũng lười giả vờ.

Rầm.

Một ly rượu bị đập mạnh xuống bàn.

“Ông đây cũng không tin.” Người gầy gò và người cao lớn chặn Thời Kỳ vào một góc hẻo lánh, “Ông đây muốn cậu uống rượu ngay bây giờ. Nếu cậu không uống, tôi sẽ nói với chú của tôi là cậu dính líu tới việc buôn bán hàng cấm."

Dáng vẻ người đàn ông vô cùng phách lối.

"Quán bar của chúng tôi là một quán bar nghiêm túc."

"Ha ha ha, thỏ nhỏ, cậu cũng quá ngây thơ rồi. Chỉ cần tôi muốn thì quan tâm việc có hay không làm gì."

Thời Kỳ nhìn chằm chằm vào ly rượu. Vừa nãy người đàn ông gầy gò đã thả thứ gì đó vào trong rượu, kỹ thuật của hắn rất nhanh, nhưng Thời Kỳ vẫn nhìn thấy.

Hóa ra là đến vì mình.

Thời Kỳ cầm ly rượu lên, định giả vờ trượt tay làm đổ rượu.

Anh muốn xem hai người này sẽ phản ứng thế nào.

Ngay lúc Thời Kỳ đang chuẩn bị “trượt tay” thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện, giật lấy ly rượu trong tay anh.

Thời Kỳ giật mình, chưa kịp nói gì thì nhìn thấy người lấy ly rượu của mình đã một hơi uống hết thứ trong ly.

"Tôi uống ly rượu này thay cho anh ấy." Phong Nhiên đứng trước mặt Thời Kỳ, cậu đã nghe thấy tất cả lời nói vừa nãy của mấy người kia.

Nếu hai người này thật sự là người thân của cảnh sát trưởng thì Thời Kỳ không thể nào cứng rắn với hai người này trong tình trạng hiện tại được.

Trong chớp nhoáng này, não Phong Nhiên có hơi chập mạch.

Nhìn thấy Thời Kỳ cầm ly rượu lên, cậu không kịp suy nghĩ mà vội lao tới, uống cạn ly rượu trong một hơi.

Tốc độ nhanh đến mức Thời Kỳ hoàn toàn không thể ngăn cản.

Hai người còn lại cũng không ngờ sẽ có người lao tới cứu người đẹp.

Rầm.

Người đàn ông cao lớn hung dữ đập bàn.

"Cmn mày..."

"Được rồi!" Thời Kỳ có chút bực bội, anh không biết hai người đó bỏ thứ gì vào rượu. "Tôi đã bảo đồng nghiệp báo cảnh sát."

Anh nói xong, các nhân viên bảo vệ không biết đã vây quanh từ lúc nào. Cũng may là nơi hẻo lánh, phía sau tường có một lối đi, đám người đẩy hai người kia vào hành lang, một nhân viên phục vụ chạy ra cửa đợi cảnh sát đến đưa họ đi.

“Tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Thời Kỳ không để ý đến Phong Nhiên mà kéo tay cậu đi ra ngoài.

Tiếng hít thở của Phong Nhiên có chút nặng nề, lúc này anh cũng biết ly rượu đó có gì.

Thời Kỳ bực bội nhét người vào trong xe, tìm chìa khóa xe trong túi Phong Nhiên, khởi động xe rồi chạy hết tốc lực đến bệnh viện.

"Á!"

Tác dụng của loại thuốc này mạnh đến nỗi chỉ trong vài phút, trên mặt Phong Nhiên đã xuất hiện một lớp nước mỏng.

Tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ miệng cậu, khớp ngón tay rõ ràng nắm chặt dây an toàn trước ngực, đầu óc đã choáng váng, nghiêng đầu nhìn Thời Kỳ ngồi bên cạnh, thậm chí còn đang suy nghĩ mình có phải lại nằm mơ hay không.

Cậu quá muốn nhìn thấy Thời Kỳ.

“A Kỳ.” Giọng nói của Phong Nhiên nghe như bị giấy nhám cào vào cổ họng, cậu đưa tay muốn chạm vào Thời Kỳ, nhưng hai tay lại không cử động.

A Kỳ ghét cậu.

Mỗi lần trong mơ, khi Phong Nhiên muốn chạm vào Thời Kỳ, cậu đều nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt Thời Kỳ.

Khiến cậu không dám đến gần.

"Có phải khó chịu lắm không? Cố gắng một chút, sẽ đến bệnh viện ngay thôi." Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, dù trong lòng có lạnh đến đâu thì lúc này cũng không lạnh nổi.

Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ với đôi mắt ngấn nước.

Nếu vừa nãy không chắc chắn thì bây giờ cậu có thể xác định.

Cậu chỉ đang mơ thôi.

Chỉ có Thời Kỳ trong mơ mới dịu dàng với cậu như vậy.

Có vẻ như hôm nay mình rất may mắn khi có thể mơ thấy một Thời Kỳ dịu dàng như vậy.

Nếu vậy mình có thể quá đáng thêm một chút được không?

Lạch cạch.

Phong Nhiên cởi dây an toàn trói buộc cậu, cậu muốn đến gần Thời Kỳ hơn, thế nhưng vật này luôn cản trở cậu.

Phong Nhiên cảm thấy có hơi tủi thân.

Tại sao?

Rõ ràng trước đây Thời Kỳ đều sẽ dỗ dành cậu.

Tại sao trong giấc mơ, Thời Kỳ dịu dàng như vậy cũng không chịu nhìn mình một chút chứ.

Đầu óc Phong Nhiên không còn minh mẫn nữa, cảm giác giống như bị ngâm trong nước sôi, mà người duy nhất trên đời này có thể cứu được cậu chính là người trước mặt.

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên đặt tay lên chân mình, nhiệt độ trên tay cao đến đáng sợ, xuyên qua quần, nóng đến mức hai chân anh không khỏi run lên.

"Ngồi yên đi, quá nguy hiểm." Thời Kỳ cố chịu đựng, lấy cánh tay ra khỏi người mình.

Nhìn đôi tay trống trải của mình, hốc mắt Phong Nhiên đỏ bừng.

Cậu nhìn Thời Kỳ, ánh mắt đều là lên án.

Nhưng chú ý đến lời nói của Thời Kỳ, cậu không dám cử động nữa, chỉ có thể nhìn Thời Kỳ bằng ánh mắt đầy hờn tủi, giống như một cô bé bị lừa mất cả thân thể lẫn trái tim.

Thời Kỳ: ...

Thời Kỳ quả thực sắp bị cậu ép đến phát điên rồi.

"Đáng ch/ết."

Bây giờ Thời Kỳ ước gì mình có thể trực tiếp đánh tàn phế hai tên khốn đó.

Thời Kỳ lái xe rất nhanh, thậm chí còn vượt qua hai cột đèn giao thông. Đến khi đưa được người đến bệnh viện thì quần áo sau lưng Phong Nhiên đã ướt đẫm.

“Cố gắng một chút, sẽ ổn ngay thôi.” Giọng nói của Thời Kỳ cuối cùng cũng mất đi sự lạnh nhạt thường ngày.

Giao người cho bác sĩ, cửa phòng rửa ruột đóng lại. Nửa giờ sau, cánh cửa mà Thời Kỳ vẫn luôn nhìn chằm chằm cuối cùng cũng mở ra, các bác sĩ và y tá đẩy người ra ngoài.

"Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?" Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên đã mê man, lo lắng hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là thuốc mê nên ngủ thôi, lát nữa sẽ ổn." Sau khi xác nhận Phong Nhiên không sao, nỗi lo lắng của Thời Kỳ cuối cùng cũng rơi xuống.

"Đáng ch/ết." Thời Kỳ chưa bao giờ tức giận như vậy, nhưng người kia tính kế anh thì thôi đi, lần này vậy mà lại tổn thương đến Phong Nhiên.

Phong Nhiên đã lừa anh lâu như vậy mà anh cũng không thể ra tay làm tổn thương cậu được. Những người này vậy mà trực tiếp đẩy Phong Nhiên đến cả bệnh viện!

"Viện trưởng Hứa, Phong Nhiên uống rượu có dính thuốc, được đưa đến bệnh viện để rửa ruột, cần người chăm sóc." Thời Kỳ gọi cho Viện trưởng Hứa, anh biết Viện trưởng Hứa và Phong Nhiên có quan hệ không tầm thường, chỉ là Viện trưởng Hứa không biết là anh đã biết, anh cũng không muốn người khác biết, "Viện trưởng Hứa, nếu bà Phong chưa ngủ..."

"Cậu Thời, giờ này thì bà ấy đã ngủ từ lâu rồi." Viện trưởng Hứa nghe thấy lời nói của Thời Kỳ, trong giọng nói còn có chút tức giận.

Nhưng nghĩ lại, chuyện đã xảy ra giữa Thời Kỳ và Phong Nhiên, là bạn của Phong Nhiên, anh ta dường như cũng không có tư cách chỉ trích Thời Kỳ điều gì.

"Gửi vị trí cho tôi đi."

Thời Kỳ có thông tin liên lạc của Viện trưởng Hứa, ngay lập tức gửi định vị cho anh ta.

Rất nhanh sau đó, Viện trưởng Hứa vội vàng tới.

Thời Kỳ nhìn thấy Viện trưởng Hứa, nhẹ gật đầu, nói với anh ta Phong Nhiên đang ở trong phòng bệnh rồi xoay người rời đi.

Viện trưởng Hứa đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn bóng lưng rời đi không chút lưu luyến của Thời Kỳ, bất đắc dĩ lắc đầu.

Quay người lại, ngay lúc anh ta muốn xem Phong Nhiên thế nào thì lại nhìn thấy Phong Nhiên đã mở mắt ra.

Đôi mắt này hơi đỏ, dưới ánh đèn chói lóa của bệnh viện, khuôn mặt cậu càng tái nhợt.

"Tôi còn tưởng là nằm mơ, không ngờ là thật." Phong Nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Viện trưởng Hứa, "Thì ra lúc tôi ngã bệnh, Thời Kỳ sẽ tốt với tôi như thế."

Phong Nhiên cười khổ một tiếng, chống đỡ cơ thể đứng lên.

"Tôi không sao, về thôi."

Ở bên kia, Thời Kỳ lại đến đồn cảnh sát.

"Là cậu à? Sao vậy? Lại có người gây rắc rối cho cậu phải không?" Người cảnh sát trực hôm nay vẫn là viên cảnh sát lúc trước, vừa nhìn thấy Thời Kỳ đi vào thì bước tới nhìn anh với vẻ lo lắng: “Nếu có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp với tôi.”

"Không phải không phải, tôi tới tìm người." Thời Kỳ nhìn thấy viên cảnh sát, trên mặt nở nụ cười, "Có phải vừa nãy có hai người bị đưa đến đồn cảnh sát không?"

Thời Kỳ hạ giọng hỏi.

"Hai người vừa nãy bị đưa đến đây vì đánh thuốc khách hàng trong quán của chúng tôi. Tôi thay ông chủ của chúng tôi hỏi thăm một chút, hai người này sẽ bị giam trong bao lâu? Ông chủ của chúng tôi đang lo lắng về việc họ trả thù." Thời Kỳ làm như thật nói, nghe viên cảnh sát khẽ thở dài.

"Hai người này, phía trên còn có người, có lẽ sau chút nữa là sẽ được thả ra, chỉ bị phạt ít tiền thôi." Viên cảnh sát cũng rất tức giận trước tình huống này, "Nhưng các cậu đừng lo lắng, nếu bọn họ lại gây phiền phức cho các cậu thì cứ báo cảnh sát, chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía người dân!

"Vâng." Trên mặt Thời Kỳ lộ ra nụ cười, cùng viên cảnh sát trao đổi mấy câu rồi xoay người rời khỏi đồn cảnh sát.

Chỉ là cũng đi không xa lắm.

Rất nhanh sau đó, có hai người bước ra khỏi đồn cảnh sát với vẻ mặt phách lối, hùng hổ chửi thề.

Thời Kỳ nhìn thấy hai người này, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Đúng lúc này, điện thoại của Thời Kỳ rung lên, anh lấy ra thì thấy là Ngô Đại.

"Nghe nói cậu bị đánh thuốc, cậu không sao chứ?" Đối với loại chuyện này, Ngô Đại vẫn rất đáng tin cậy.

“Chờ tôi một lát.” Thời Kỳ cất điện thoại vào túi, nhưng không cúp máy.

Nhìn hai người đi vào ngõ, Thời Kỳ lấy bao tải đã chuẩn bị sẵn ra đội lên đầu hai người này.

Thời Kỳ đã đi theo hai người này một đoạn, nơi này hẳn cảnh sát không thể nghe thấy tiếng kêu thảm.

Một lúc sau, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng la hét như tiếng mổ lợn.

Ngô Đại bên kia điện thoại nghe được thanh âm này, đại khái đoán được Thời Kỳ đang làm gì lúc này.

“Gửi vị trí cho anh, tôi đánh bọn họ bất tỉnh rồi anh xử lý giùm nha.” Nhìn hai người đang gào thét, Thời Kỳ nhướng mày, nhanh chóng gọn gàng giáng cho mỗi người mỗi đòn, thậm chí còn đấm vào thịt, vào mặt cả hai người.

Ngô Đại: …

"Giúp tôi điều tra chi tiết hai người này, tôi cần biết là ai sai khiến bọn họ." Giọng Thời Kỳ lạnh lùng, Ngô Đại cũng biết người này thật sự rất tức giận.

Bản thân không có chuyện gì mà còn tức giận như thế?

Ngô Đại không cần xem camera giám sát cũng biết người dính chưởng chắc chắn là cậu bạn trai ngày nào cũng đến giám sát của Thời Kỳ.

Thời Kỳ lưu loát cúp điện thoại, đội lại mũ, kéo áo khoác lên rồi xoay người đi ra khỏi ngõ.

Thời Kỳ bỏ bê công việc một ngày trút giận xong thì bắt taxi trở về nhà.

Anh đang đứng ở tầng dưới khu chung cư của mình, nửa tầng trên tầng của anh đã sáng đèn.

"Phong Nhiên đã về rồi à?"

Thời Kỳ đứng ở dưới lầu lẩm bẩm.

Đi lên lầu, anh đứng ở hành lang, bên trái là nhà anh, bên phải là nhà Phong Nhiên.

Anh giơ tay định gõ cửa.

Không biết đã qua bao lâu, bàn tay lơ lửng trên không trung vẫn không rơi xuống.

Anh quay người về nhà của mình.

Phong Nhiên đang đứng cách một cánh cửa nhìn Thời Kỳ đứng ngoài cửa qua mắt mèo, tay cậu đã đặt sẵn trên nắm cửa, nhưng Thời Kỳ đã rời đi.

Phong Nhiên khẽ thở dài, cuối cùng kéo lê cơ thể mệt mỏi ngã xuống giường.

Nhà họ Tề.

"Giản Minh đúng là tên phế vật! Chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong!" Tề Nhạc tự nhốt mình sau cánh cửa, nhìn tin nhắn gửi đến điện thoại, hai đầu lông mày không chút sức sống.

Tên ngu xuẩn Giản Minh đó, đã đưa người tới trước mặt rồi mà cậu ta vẫn làm hỏng chuyện.

Thật không biết làm thế nào mà cậu ta lại giành được nhà họ Giản.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.

Sau khi Tề Nhạc điều chỉnh lại vẻ mặt, anh ta mở cửa như không có chuyện gì xảy ra.

Đứng ngoài cửa chính là vợ chưa cưới Uông Trừng của anh ta.

"Khách đã đến đủ rồi, anh xác định muốn ở lại đây sao?" Trên mặt Uông Trừng mang theo nụ cười vừa vặn, bộ váy dạ hội cao cấp khiến cô càng thêm quý phái, nhưng biểu tình trên mặt nhìn thế nào cũng có cảm giác giả tạo.

"Đi thôi." Tề Nhạc nhìn với Uông Trừng, lại một lần nữa nở nụ cười đi tới trước mặt Uông Trừng, Uông Trừng trầm ngâm nắm lấy tay Tề Nhạc.

Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩ rằng hai người này là một cặp vợ chồng chưa cưới vô cùng yêu nhau.

Không ai biết bên dưới hai lớp da người đến tột cùng là hai trái tim như thế nào.

Cơ hội tốt nhất để truyền đạt tin tức là ở trong bữa tiệc linh đình của tiền tài và danh lợi.

Không bao lâu sau, tất cả mọi người ở trong bữa tiệc đều biết rằng Thời Kỳ của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương không chỉ đã trả lại số tiền mà anh ta nợ Sinh học Hoa Ngữ mà còn chuẩn bị trả lại số tiền anh ta nợ Hãn Hải.

Chuyện này đối với các ông lớn trong bữa tiệc mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng trong tai những người quan tâm thì lại cảm thấy tin tức này là một nhát dao.

Ở bên kia, Thời Kỳ lại đến đồn cảnh sát.

"Là cậu à? Sao vậy? Lại có người gây rắc rối cho cậu phải không?" Người cảnh sát trực hôm nay vẫn là viên cảnh sát lúc trước, vừa nhìn thấy Thời Kỳ đi vào thì bước tới nhìn anh với vẻ lo lắng: “Nếu có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp với tôi.”

"Không phải không phải, tôi tới tìm người." Thời Kỳ nhìn thấy viên cảnh sát, trên mặt nở nụ cười, "Có phải vừa nãy có hai người bị đưa đến đồn cảnh sát không?"

Thời Kỳ hạ giọng hỏi.

"Hai người vừa nãy bị đưa đến đây vì đánh thuốc khách hàng trong quán của chúng tôi. Tôi thay ông chủ của chúng tôi hỏi thăm một chút, hai người này sẽ bị giam trong bao lâu? Ông chủ của chúng tôi đang lo lắng về việc họ trả thù." Thời Kỳ làm như thật nói, nghe viên cảnh sát khẽ thở dài.

"Hai người này, phía trên còn có người, có lẽ sau chút nữa là sẽ được thả ra, chỉ bị phạt ít tiền thôi." Viên cảnh sát cũng rất tức giận trước tình huống này, "Nhưng các cậu đừng lo lắng, nếu bọn họ lại gây phiền phức cho các cậu thì cứ báo cảnh sát, chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía người dân!

"Vâng." Trên mặt Thời Kỳ lộ ra nụ cười, cùng viên cảnh sát trao đổi mấy câu rồi xoay người rời khỏi đồn cảnh sát.

Chỉ là cũng đi không xa lắm.

Rất nhanh sau đó, có hai người bước ra khỏi đồn cảnh sát với vẻ mặt phách lối, hùng hổ chửi thề.

Thời Kỳ nhìn thấy hai người này, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Đúng lúc này, điện thoại của Thời Kỳ rung lên, anh lấy ra thì thấy là Ngô Đại.

"Nghe nói cậu bị đánh thuốc, cậu không sao chứ?" Đối với loại chuyện này, Ngô Đại vẫn rất đáng tin cậy.

“Chờ tôi một lát.” Thời Kỳ cất điện thoại vào túi, nhưng không cúp máy.

Nhìn hai người đi vào ngõ, Thời Kỳ lấy bao tải đã chuẩn bị sẵn ra đội lên đầu hai người này.

Thời Kỳ đã đi theo hai người này một đoạn, nơi này hẳn cảnh sát không thể nghe thấy tiếng kêu thảm.

Một lúc sau, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng la hét như tiếng mổ lợn.

Ngô Đại bên kia điện thoại nghe được thanh âm này, đại khái đoán được Thời Kỳ đang làm gì lúc này.

“Gửi vị trí cho anh, tôi đánh bọn họ bất tỉnh rồi anh xử lý giùm nha.” Nhìn hai người đang gào thét, Thời Kỳ nhướng mày, nhanh chóng gọn gàng giáng cho mỗi người mỗi đòn, thậm chí còn đấm vào thịt, vào mặt cả hai người.

Ngô Đại: …

"Giúp tôi điều tra chi tiết hai người này, tôi cần biết là ai sai khiến bọn họ." Giọng Thời Kỳ lạnh lùng, Ngô Đại cũng biết người này thật sự rất tức giận.

Bản thân không có chuyện gì mà còn tức giận như thế?

Ngô Đại không cần xem camera giám sát cũng biết người dính chưởng chắc chắn là cậu bạn trai ngày nào cũng đến giám sát của Thời Kỳ.

Thời Kỳ lưu loát cúp điện thoại, đội lại mũ, kéo áo khoác lên rồi xoay người đi ra khỏi ngõ.

Thời Kỳ bỏ bê công việc một ngày trút giận xong thì bắt taxi trở về nhà.

Anh đang đứng ở tầng dưới khu chung cư của mình, nửa tầng trên tầng của anh đã sáng đèn.

"Phong Nhiên đã về rồi à?"

Thời Kỳ đứng ở dưới lầu lẩm bẩm.

Đi lên lầu, anh đứng ở hành lang, bên trái là nhà anh, bên phải là nhà Phong Nhiên.

Anh giơ tay định gõ cửa.

Không biết đã qua bao lâu, bàn tay lơ lửng trên không trung vẫn không rơi xuống.

Anh quay người về nhà của mình.

Phong Nhiên đang đứng cách một cánh cửa nhìn Thời Kỳ đứng ngoài cửa qua mắt mèo, tay cậu đã đặt sẵn trên nắm cửa, nhưng Thời Kỳ đã rời đi.

Phong Nhiên khẽ thở dài, cuối cùng kéo lê cơ thể mệt mỏi ngã xuống giường.

Nhà họ Tề.

"Giản Minh đúng là tên phế vật! Chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong!" Tề Nhạc tự nhốt mình sau cánh cửa, nhìn tin nhắn gửi đến điện thoại, hai đầu lông mày không chút sức sống.

Tên ngu xuẩn Giản Minh đó, đã đưa người tới trước mặt rồi mà cậu ta vẫn làm hỏng chuyện.

Thật không biết làm thế nào mà cậu ta lại giành được nhà họ Giản.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.

Sau khi Tề Nhạc điều chỉnh lại vẻ mặt, anh ta mở cửa như không có chuyện gì xảy ra.

Đứng ngoài cửa chính là vợ chưa cưới Uông Trừng của anh ta.

"Khách đã đến đủ rồi, anh xác định muốn ở lại đây sao?" Trên mặt Uông Trừng mang theo nụ cười vừa vặn, bộ váy dạ hội cao cấp khiến cô càng thêm quý phái, nhưng biểu tình trên mặt nhìn thế nào cũng có cảm giác giả tạo.

"Đi thôi." Tề Nhạc nhìn với Uông Trừng, lại một lần nữa nở nụ cười đi tới trước mặt Uông Trừng, Uông Trừng trầm ngâm nắm lấy tay Tề Nhạc.

Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩ rằng hai người này là một cặp vợ chồng chưa cưới vô cùng yêu nhau.

Không ai biết bên dưới hai lớp da người đến tột cùng là hai trái tim như thế nào.

Cơ hội tốt nhất để truyền đạt tin tức là ở trong bữa tiệc linh đình của tiền tài và danh lợi.

Không bao lâu sau, tất cả mọi người ở trong bữa tiệc đều biết rằng Thời Kỳ của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương không chỉ đã trả lại số tiền mà anh ta nợ Sinh học Hoa Ngữ mà còn chuẩn bị trả lại số tiền anh ta nợ Hãn Hải.

Chuyện này đối với các ông lớn trong bữa tiệc mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng trong tai những người quan tâm thì lại cảm thấy tin tức này là một nhát dao.