Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 60 - Bắt cóc
Đối với những người trên đỉnh tầng lớp thượng lưu như Uông Trừng mà nói thì tiệc chiêu đãi chỉ là nơi mà phần lớn những kẻ có tiền đến để tìm kiếm người thích hợp để hợp tác với công ty của họ mà thôi.
Nhưng hiện tại, cô Uông không có tâm tư kết nối hay tìm kiếm sự hợp tác.
Sự chú ý của cô ta bị thu hút bởi tin nhắn vừa nãy trên điện thoại.
Tin nhắn kia cũng chẳng có gì, cùng lắm chỉ có hai bức ảnh và một đoạn lời nhắn như thật mà giả.
Trong ảnh có hai người đàn ông, Uông Trừng đều quen biết.
Thời Kỳ và Phong Nhiên.
Hai người đó đã gây ra sự chú ý trong bữa tiệc đính hôn của cô ta.
Trong ảnh, hai người đỡ nhau vào bệnh viện, một người mặt đỏ bừng như thể đã uống quá nhiều.
Uông Trừng nhìn Thời Kỳ trong ảnh, mấy ngày trước, cô ta biết được chồng sắp cưới của mình bị đưa đến đồn cảnh sát, hơn nữa lý do bị đưa đến vô cùng ám muội.
Nhân vật chính khác trong vụ việc là Thời Kỳ.
Uông Trừng nhìn người trong ảnh, ánh mắt tựa hồ có độc.
Reng reng reng.
Điện thoại sáng lên hiển thị tên người gọi, là một dãy số lạ.
Uông Trừng nhìn Tề Nhạc đang cười nói vui vẻ cách đó không xa, sau đó quay người đi về phía khu vườn nhỏ.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ, một âm thanh máy móc cực kỳ mất tự nhiên.
Bên kia đã sử dụng công cụ thay đổi giọng nói.
Mình quen sao?
Đây là phản ứng đầu tiên của Uông Trừng.
"Cô Uông không cần biết tôi là ai." Đối phương tựa hồ có thể đoán được ý đồ của Uông Trừng.
"Cậu muốn thế nào?" Cho dù ở trạng thái này, giọng điệu của Uông Trừng vẫn cao cao tại thượng như cũ, giống như căn bản không để ý những thứ này.
Người ở đầu bên kia điện thoại không có chút phản ứng nào với giọng điệu của Uông Trừng, vẫn nói chậm rãi bằng giọng máy móc.
"Cô Uông, người trong ảnh ở bệnh viện chắc hẳn cô cũng quen thuộc. Sao cô không tìm hiểu xem lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
Uông Trừng không trả lời.
Người ở bên kia cũng không để ý, tiếp tục nói chuyện một mình.
"Cô Uông, với địa vị của cô thì cần gì phải làm vợ của một tên đồng tính nam chứ." Giọng nói máy móc tràn đầy ác ý.
"Câm miệng!" Rốt cuộc Uông Trừng cũng bị chạm vào vảy ngược, tâm tình bình tĩnh mây trôi nước chảy vừa nãy trở nên cuồng loạn.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
“Không làm gì cả.” Giọng nói của đối phương hơi trầm xuống, “Chỉ là không chịu nổi Tề Nhạc bắt nạt cô như thế này mà thôi.” Giọng nói máy móc tựa hồ cảm thấy mình nói đùa rất hay, cười khẽ hai tiếng rồi nói tiếp: “Thật đáng tiếc khi cô Uông không xem được một số cảnh khá kích thích nha.”
Những gì hắn nói như thật mà giả, nhưng lại khiến người ta mơ màng.
“Một bên cặp kè với cậu nhóc kia, bên khác lại dây dưa với Tề tổng, phước nhiều chồng như vậy quả thực không tồi nha. Cũng không biết liệu cô Uông có thể chấp nhận được sự cô đơn khi phải sống một mình trong căn nhà trống sau khi kết hôn không." Sau khi đối phương nói xong, giống như cảm thấy mình đã nói sai điều gì đó, "Cũng không đúng, dù sao thì cô Uông cũng có thể chơi riêng mà, chắc hẳn Tề tổng cũng sẽ không để ý, dù sao trong trái tim anh ta cũng không có cô.”
Nói xong, người kia gọn gàng cúp điện thoại.
Uông Trừng tức giận đến mức phổi sắp nổ tung.
Cô có thể chịu đựng được việc Tề Nhạc làm loạn trước khi họ kết hôn, nhưng sau khi kết hôn thì không được.
Nhớ tới lúc cô còn nhỏ, cha cô đã đưa về mấy đứa con riêng. Đến khi cô mười hai tuổi thì lại nhìn thấy người đàn ông khác trên giường của cha mình!
Sự trầm cảm của mẹ và máu trong phòng tắm là cơn ác mộng của Uông Trừng kể từ khi cô còn nhỏ.
Sẽ không!
Cuộc đời tôi sẽ không giống mẹ tôi!
Uông Trừng hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại di động ra và gọi.
"Cậu Hà, có việc làm ăn, không biết cậu có hứng thú không." Trong hoa viên ngoài phòng tiệc, Uông Trừng ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên bầu trời, trên mặt nở nụ cười.
“Việc làm ăn?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, mang theo từng tia ý cười, “Không biết bây giờ tôi đây còn có thể bàn bạc chuyện làm ăn gì với cô Uông?”
"Sao cậu Hà lại xem nhẹ bản thân như thế? Phần lớn thu nhập hiện tại của Sinh học Hoa Ngữ đều dựa vào nền tảng mà cậu Hà dựng nên. So với cô Lạc sống an nhàn sung sướng ở nước ngoài, tôi càng xem trọng cậu Hà hơn.” Ngón tay Uông Trừng nhàm chán vuốt tóc mình.
Nghe vậy, bên kia truyền đến tiếng cười khẽ.
Rõ ràng đã bị đuổi ra ngoài, đáng lẽ phải vẩy đuôi mừng chủ như chó nhà có tang, nhưng đối phương vẫn trò chuyện vui vẻ như trước đây, như thể Hà thị chỉ là tài sản mà cậu ta có cũng được, không có cũng không sao, mất thì mất thôi.
Nhưng Uông Trừng biết Hà An quan tâm đến Tập đoàn Hạ đến mức nào.
Từ một người thuộc tầng lớp thấp không có gì cả trèo lên, đến mức cô có thể gọi là cậu Hà thì làm sao Hà An có thể thờ ơ với Tập đoàn Hạ thị được?
Mà tất cả đều đã bị hủy hoại.
Uông Trừng không quan tâm ai đã phá hỏng tất cả.
Chỉ cần Hà An cho rằng người này là Thời Kỳ là được.
Trên mặt Uông Trừng lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
"Chắc cậu Hà vẫn chưa biết, cô Lạc và Thời Kỳ đã gác lại mối ơn thù của mình. Cô Lạc không chỉ miễn khoản nợ của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương mà còn trả lại khoản tiền của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương cho Thời Kỳ.” Uông Trừng dừng lại một chút, bên kia rõ ràng truyền đến tiếng thở nặng nề hơn, Uông Trừng cười thầm, “Nhắc tới cũng thật trùng hợp, cô Lạc mới trở về không bao lâu mà đã có quan hệ với Thời Kỳ tốt như vậy.”
Những lời này thật đúng là gi/ết người diệt cả tâm mà.
Ẩn ý đằng sau những lời này không cần nói cũng biết.
“Lúc trước cậu Hà đã phá hủy Khoa học Kỹ thuật Thời Phương bằng một hợp đồng, bây giờ Thời Kỳ học theo, dùng cô Lạc để đuổi cậu Hà ra khỏi Hà thị. Nếu tôi nhớ không lầm thì tình nhân đang mang thai kia của cậu có đứa em trai là bạn cùng lớp với Phong Nhiên nhỉ? Sau khi cậu gặp chuyện thì người tình kia của cậu cũng không thấy tăm hơi. Chậc chậc chậc, cậu nói xem, trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Uông Trừng tiếp tục nói.
"Cố gắng nhiều năm như vậy, bởi một người đàn ông mà tất cả đều hóa thành hư ảo. Cậu Hà, cậu cam tâm sao?"
Bên kia im lặng không kéo dài bao lâu thì lại có giọng nói không chút ý cười lại vang lên.
"Cô Uông muốn bàn chuyện làm ăn gì với tôi?"
“Với tình hình hiện tại của cậu Hà, muốn gặp được Thời Kỳ chắc hẳn không dễ dàng gì.” Uông Trừng nở nụ cười đắc chí nói: “Tôi có thể giúp cậu hẹn gặp Thời Kỳ, cũng cam đoan sẽ không có ai phát hiện ra.”
"Ồ, cô tốt bụng vậy sao?" "Hà An không phải là kẻ ngốc, cậu ta thật sự rất tức giận, Tập đoàn Hà thị là tâm huyết của cậu ta nhưng giờ đây đã bị phá hủy.
Nhưng Uông Trừng đã sai ở một điều.
Không phải Thời Kỳ đã đưa cậu ta đến trình trạng này.
Mà là Phong Nhiên!
Người mà cậu ta luôn xem thường, thậm chí chưa bao giờ nhìn thẳng mặt, vậy mà đã làm một cái lồng rồi đưa cậu ta tiến vào đó.
Chính Phong Nhiên đã hủy hoại mình.
Hà An đã nhiều lần muốn trả thù Phong Nhiên, nhưng Phong Nhiên thật sự quá xảo quyệt. Dù Hà An có tìm kiếm cơ hội như thế nào thì cũng không thể lay chuyển được Phong Nhiên chút nào.
Cậu ta cũng đã nghĩ đến việc dùng Thời Kỳ để ép Phong Nhiên ra ngoài, nhưng không biết Phong Nhiên đã dùng thủ đoạn gì để khiến cậu ta hoàn toàn không thể tìm ra tung tích của Thời Kỳ.
Hơn nữa, cái bẫy đó thật sự quá tốt đẹp, Hà An không chỉ đặt cược toàn bộ số tiền mình có thể sử dụng mà còn vay mượn tiền của một số người trong xã hội.
Bây giờ những chủ nợ này đang truy lùng cậu ta khắp nơi.
Nếu Uông Trừng thật sự có thể hẹn gặp được Thời Kỳ thì cậu ta sẽ giảm được rất nhiều phiền toái.
"Cậu Hà chắc cũng biết tôi và Tề Nhạc sắp kết hôn. Con người tôi rất coi trọng hôn nhân, tôi không thích ai phá hỏng cuộc hôn nhân của mình. Quan hệ giữa Thời Kỳ và Tề Nhạc, tôi nghĩ chắc mình cũng không cần phải nói nhiều.” Giọng của Uông Trừng vẫn mang theo ý cười, chỉ là ý cười này lại có vẻ u ám và tàn nhẫn, “Thật ra đây cũng không tính là giúp cậu, đối với cả hai mà nói là đôi bên cùng có lợi.”
Hà An nghe thấy lời của người phụ nữ ngu ngốc này, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai, nhưng giọng nói lại không hề thể hiện ra chút nào.
Giống như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau, Hà An mới yếu ớt mở miệng.
"Thành giao."
Sáng sớm ngày hôm sau, Thời Kỳ hiếm lắm mới dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa rồi xuống lầu ăn sáng.
"Anh bạn trẻ, cậu cứ nhìn về phía cửa hành lang, cậu đang nhìn cái gì vậy?" Chủ quán thật sự tò mò nhìn Thời Kỳ vừa ăn hoành thánh vừa nhìn về phía cửa hành lang.
“Không có gì.” Lỗ tai Thời Kỳ hơi nóng, cúi đầu thành thật ăn hết hoành thánh trong bát nhỏ.
Không đợi được người mình muốn, Thời Kỳ đứng dậy lững thững trở về phòng.
Reng reng reng.
Chuông điện thoại vang lên, Thời Kỳ mở máy điện thoại ra.
【 Ông chủ, người mà anh nhờ tôi theo dõi đã có hành động. 】
Thời Kỳ nhíu mày nhìn tin nhắn gửi đến từ điện thoại.
Ngay khi Tiết Kỳ nói cho anh biết nơi Hà An sống, Thời Kỳ đã thuê thám tử tư để theo dõi Hà An. Sau khi nhận được cuộc gọi của Tô Triển, Thời Kỳ lại tìm thêm đồng nghiệp của người này để mắt tới Uông Trừng.
Hai người này đã lấy hết tiền lương của anh.
Tin tức tối hôm qua mới truyền đến, Uông Trừng một thân một mình gọi điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ, hôm nay Hà An đã ra tay.
Lại thêm việc Thời Kỳ cố ý tìm người thả tin tức ra trong bữa tiệc hôm qua.
Con cá anh câu bấy lâu cuối cùng cũng cắn câu.
Thời Kỳ vừa nãy có chút không vui vì không túm được người nở một nụ cười đắc ý.
Quả nhiên, không đến mấy phút, điện thoại của Thời Kỳ lại vang lên.
Người gọi là Uông Trừng.
"Cô Uông."
Giọng nói của Thời Kỳ lạnh nhạt, dường như vẫn còn để ý đến lời Uông Trừng nói lần trước gặp mặt.
"Cậu Thời, tôi nghĩ chúng ta nên gặp mặt nói chuyện trực tiếp về chuyện của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương và Hãn Hải." Giọng điệu của cô Uông vẫn cao cao tại thượng, như thể Thời Kỳ không phải ngang hàng mà là cấp dưới của cô ta, là người mà cô ta có thể điều khiển theo ý muốn.
Thời Kỳ cười lạnh.
Kiểu trịch thượng khắc sâu vào xương này thực sự khó chịu.
Rõ ràng chỉ là một người đầu thai trúng chỗ tốt, nhưng hết lần này tới lần khác, người phụ nữ này dường như nghĩ rằng cô ta là người rất có năng lực.
"Cô Uông, tôi nghĩ lần trước chúng ta gặp nhau đã nói rõ rồi, chuyện giữa chúng ta vẫn nên để luật sư hai bên giải quyết đi."
Nghe Thời Kỳ nói như vậy, Uông Trừng thầm nắm chặt điện thoại trên tay.
Cô ta khống chế hơi thở có phần hỗn loạn và kìm nén sự nóng nảy của mình.
"Cậu Thời, không chỉ vấn đề nợ nần của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương, mà còn... liên quan tới chồng chưa cưới Tề Nhạc của tôi."
"Vậy thì càng không còn gì để nói nữa. Tôi và Tề Nhạc trước đây không có quan hệ, hiện tại không có quan hệ, sau này cũng sẽ không có quan hệ." Thời Kỳ cười lạnh, “Dù sao không phải ai cũng thích rác."
"Cậu Thời!" Giọng điệu của Uông Trừng quả thực có thể nói là tức giận.
"Cô Uông, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói nữa." Thời Kỳ vốn nghĩ đến chuyện phối hợp với hai tên ngốc này, nhưng khi nghe thấy giọng điệu của Uông Trừng, anh đột nhiên thay đổi chủ ý.
Nếu hôm nay anh không khiến cô Uông cao cao tại thượng này nổi điên thì anh sẽ viết ngược cái tên Thời Kỳ.
"Thời Kỳ, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên gặp nhau một lần. Dù sao cũng có một số văn bản cần phải ký, cảm giác trở thành người không giữ chữ tín không dễ chịu đâu. Tôi nghĩ chắc cậu cũng không muốn vì chút chuyện này mà lăn qua lộn lại thêm vài lượt nhỉ?” Sự tức giận của Uông Trừng đã sắp bùng nổ.
Thời Kỳ nghe thấy cái cớ này thì thầm cười khẩy.
“Được.” Giọng nói của Thời Kỳ truyền từ ống nghe điện thoại đến tai Uông Trừng: “Thời gian, địa điểm."
Nghe Thời Kỳ nhả chữ như vậy, vẻ mặt Uông Trừng trở nên dữ tợn.
"Bảy giờ tối, Harmony Cafe."
Mioha
"Vậy là cậu chuẩn bị đi dự Hồng Môn Yến sao?" Ngô Đại sau khi nghe được lời nói của Thời Kỳ thì lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Có phải thời nay mấy tên điên đều yêu đương như vậy không?
"Cậu có bao giờ nghĩ rằng nếu kế hoạch của cậu có sai lầm thì cậu thật sự sẽ ch/ết không? Có đáng để mạo hiểm mạng sống của mình chỉ vì một người đàn ông không?"
Mặc dù đại thiếu gia Thời Kỳ tính tình nóng nảy, còn luôn thích sai ông chủ kiêm chủ nợ là mình đây làm việc này việc nọ, nhưng bản tính không xấu.
Sao yêu đương mù quáng đến mức nghiêm trọng thế này!
“Đương nhiên tôi sẽ không đùa giỡn với mạng sống của mình.” Thời Kỳ nhìn bản đồ trên điện thoại, giọng điệu lúc xem thường lúc không, “Chỉ cần anh tiến hành theo lộ trình tôi thiết kế thì sẽ không có vấn đề gì.”
“Không phải chứ, cậu cứ tin tưởng tôi như vậy.” Ngô Đại vẫn muốn giãy giụa một chút.
Nhưng hiển nhiên Thời Kỳ sẽ không nghe lời anh ta.
"Sếp Ngô, hẳn anh phải biết tôi là người thế nào. Tôi sẽ làm mọi cách để đạt được mục đích của mình, hơn nữa... Phong Nhiên đối với tôi mà nói, là người rất quan trọng, tôi không muốn tương lai của bọn tôi đầy rẫy bom đạn như vậy. Nếu kiểu gì cũng sẽ phát nổ, vậy thì tốt hơn hết là giải quyết hết rắc rối một lượt đi. Cho dù là Hà An, Tề Nhạc hay Giản Minh, thì tôi sẽ giải quyết những trở ngại này theo cách riêng của mình." Giọng điệu Thời Kỳ kiên định, không chút nghi ngờ.
“Đúng là… Đúng là kiếp trước nợ cậu mà.” Ngô Đại bị mấy lời này của anh chắn đến á khẩu, không nói nên lời. "Tôi đồng ý với cậu, được thôi."
"Sếp Ngô, nhớ kỹ, nhất định phải đưa Phong Nhiên theo."
Được sự đồng ý của ông chủ Ngô, trên mặt Thời Kỳ lại phủ lên nụ cười vô hại.
Đúng là bậc thầy lật mặt.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.
Sáu giờ rưỡi tối, Phong Nhiên giống như bấm vân tay đi làm mà đến Mioha. Vừa mới ngồi xuống, gọi một ly rượu không quá đắt như thường này thì đột nhiên điện thoại của cậu rung lên.
Tao sẽ khiến mày phải hối hận.
Tin nhắn được gửi đến bằng số lạ, Phong Nhiên nhìn vào bảy chữ này, lông mày nhíu chặt lại.
Một dự cảm không lành vang lên trong lòng cậu.
Cậu nhấc điện thoại lên, bấm số đã lâu không liên lạc.
Không ai nghe máy.
Thử hai lần liên tiếp, vẫn không có ai trả lời.
“Thời Kỳ ở đâu?” Đã tới nhiều lần như vậy, Phong Nhiên đã sớm biết Thời Kỳ đã phát hiện ra mình, hiện tại càng không có tâm tư che giấu, tiện tay ngăn một cậu trai mặc đồng phục hỏi.
“Thời Kỳ?” Chàng trai quan sát Phong Nhiên từ trên xuống dưới, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, “Thời Kỳ mới xin phép về, nói là muốn đi trả nợ gì đó.”
Trả nợ!
Bây giờ Thời Kỳ không còn nợ Hà thị nữa.
Có thể khiến anh đi trả nợ thì chỉ có duy nhất...
Hãn Hải!
Uông Trừng!