[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 61

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 61 - Tìm kiếm

Nhưng Uông Trừng không thể nào gửi tin nhắn như vậy cho mình.

Chẳng lẽ là Tề Nhạc?

“Giúp tôi kiểm tra một người.” Phong Nhiên bấm số của người khác, “Tôi muốn biết Tề Nhạc hiện tại đang ở đâu.”

Đối phương không nói lời vô ích, ba phút sau, Phong Nhiên nhận được tin Tề Nhạc đang tham dự một bữa tiệc rượu, ở đó có rất nhiều người, thậm chí cậu còn nhìn thấy bóng dáng của Giản Minh trong bữa tiệc.

Không phải Tề Nhạc.

Vậy thì chỉ có thể là Hà An.

Đầu Phong Nhiên rối bời, không biết Hà An với Uông Trừng qua lại với nhau từ lúc nào, nhưng hiện tại cậu không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Cậu xông ra khỏi Mioha, việc gấp nhất bây giờ là phải tìm ra Thời Kỳ.

"Này là chuyện gì?"

"Không biết nữa. Có thể là chủ xe đã đắc tội ai đó?" "Chậc chậc chậc, không biết thù lớn cỡ nào, xe bị đập nát đến thế này."

Phong Nhiên chạy đến nơi cậu thường đỗ xe. Đáng lẽ bãi đậu xe là một nơi tương đối rộng, nhưng bây giờ có một nhóm người đã tụ tập lại với nhau.

Phong Nhiên bước vào đám đông, sau đó trông thấy chiếc xe của mình đã bị đập nát đến mức không thể nhận dạng được.

Trong chớp nhoáng này, sự bất an của Phong Nhiên đã lên đến đỉnh điểm.

"Ôi trời, có chuyện gì vậy?" Ngô Đại lái xe đậu ở bên ngoài đám người, vừa đi tới liền nhìn thấy chiếc xe nát vụn, còn có vẻ mặt khó coi của Phong Nhiên.

“Đưa xe của anh cho tôi dùng chút.” Nhìn thấy Ngô Đại, sự chú ý của Phong Nhiên lập tức đổ dồn vào chiếc xe phía sau.

"Cậu làm gì vậy? Tôi cũng đâu có thân với cậu đến mức đó." Ngô Đại cảnh giác đứng trước chiếc xe yêu dấu của mình, giọng điệu châm chọc hiện rõ.

Người khác không biết Phong Nhiên là thứ gì, nhưng Ngô Đại anh ta lại biết rất rõ.

"Thời Kỳ xảy ra chuyện, giờ tôi phải đi tìm anh ấy." Phong Nhiên đã sắp nổ tung, toàn thân giống như sư tử sắp chết, lo lắng, bồn chồn.

Nghe vậy, Ngô Đại cũng thu lại nụ cười trên mặt.

Anh ta nhìn Phong Nhiên, quay người đi về phía xe của mình.

“Trạng thái hiện tại của cậu không tốt, tôi đi cùng cậu.” Phong Nhiên không tranh luận với anh ta, mở cửa xe ngồi xuống.

Hiện tại không có gì quan trọng bằng Thời Kỳ.

"Tới Tố Viên."

"Đến đó làm gì?"

Phong Nhiên lấy điện thoại di động ra, cho Ngô Đại xem tin nhắn vừa nhận được, “Đây là tin nhắn tôi vừa nhận được, tôi đã cố gắng truy tìm người gửi tin nhắn, nhưng đối phương cũng là cao thủ. Muốn bẻ khóa cần phải có thời gian, nhưng hiện tại chúng ta không có thời gian."

Phong Nhiên bất an nhéo nhéo ngón tay, cậu chưa bao giờ hoảng loạn như vậy.

“Tôi nghi ngờ người gửi tin nhắn cho tôi chính là Hà An.”

Mặc dù Tề Nhạc cũng muốn chơi ch/ết cậu, nhưng anh ta sẽ không bao giờ dùng Thời Kỳ để uy hiếp cậu.

Chỉ có Hà An, cái tên Hà An bị cậu biến thành người không còn gì, tên Hà An coi trọng tiền bạc nhất kia, tên Hà An đã trở thành kẻ điên.

Hiện tại Phong Nhiên không tìm được địa chỉ tin nhắn được gửi đi, đành phải tìm người gửi tin nhắn.

Ngô Đại nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt tối sầm.

"Tôi có người quen ở đồn cảnh sát. Tôi sẽ nhờ họ kiểm tra trước, sau đó chúng ta sẽ đến địa điểm mà cậu nói."

"Được."

Đây là giải pháp tốt nhất lúc này.

Đồn cảnh sát.

Hai người bước vào đồn cảnh sát, đi tới chỗ người quen cũ của Phong Nhiên.

"Ài, là cậu à. Cậu đã tìm thấy chìa khóa chưa?"

Viên cảnh sát đang cầm cốc giữ nhiệt trên tay, nhìn thấy Phong Nhiên đi tới, cười hì hì hỏi.

Chỉ là nụ cười trên khuôn mặt của anh ta chưa duy trì được bao lâu thì đã đông cứng.

"Đội trưởng?" Vẻ mặt của viên cảnh sát tràn đầy kinh ngạc, không ngờ Đội trưởng đã biến mất lâu như vậy lại xuất hiện ở đây.

“Bây giờ không phải là lúc ôn lại chuyện xưa, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ, rất gấp.” Ngô Đại đẩy viên cảnh sát đang muốn ôm lấy anh ta khi vừa nhìn thấy anh ta, mặt không thay đổi đưa điện thoại di động của Phong Nhiên cho anh ta, "Tin nhắn này, tôi cần biết địa chỉ của người gửi tin nhắn."

"Không thành vấn đề." Viên cảnh sát nhận lấy điện thoại, đồng ý rất sảng khoái.

"Một người bạn của tôi đang mất tích. Nếu có thể, hãy giúp tôi tìm một người." Ngô Đại suy nghĩ một lúc rồi lật ra một tấm ảnh từ điện thoại.

Bức ảnh mọi người chụp cùng nhau khi Mioha mới mở cửa.

Mà ở góc dưới cùng của bức ảnh có một hàng ký tự rất nhỏ.

Viên cảnh sát nhìn tấm ảnh một chút, rồi nhìn sếp cũ của mình.

Vẻ mặt của sếp trông rất cao thâm khó lường.

Viên cảnh sát tuy không biết tại sao, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.

"Vâng, tôi sẽ lo việc này."

"Anh ta có thể làm được không?" Phong Nhiên nhìn bóng lưng viên cảnh sát đang rời đi, trong lòng vô cùng bất an.

“Yên tâm đi, lúc đó ở chỗ của bọn tôi, cậu ta là người chuyên làm việc này.” Ngô Đại bày tỏ sự tin tưởng rất lớn đối với viên cảnh sát.

Phong Nhiên gật đầu, mặc dù không biết cụ thể Ngô Đại làm gì, nhưng xét theo biểu hiện thường ngày của anh ta, nhất định là anh ta có lai lịch lớn.

Sau khi rời đồn cảnh sát, hai người đi thẳng đến địa chỉ mà Phong Nhiên nói, quả nhiên trong nhà chẳng có gì.

“Cậu có địa chỉ nào khác không?”

“Không.” Phong Nhiên đứng ngoài cửa, bóng ma to lớn bao phủ lấy cậu.

Là cậu tự phụ, luôn cho rằng Hà An không có gì đáng sợ, lại quên mất chó cùng rứt giậu.

"Chết tiệt! Đáng lẽ tôi phải để mắt đến anh ta."

"Bây giờ nói điều này cũng vô ích." Ngô Đại ngăn cản hành vi vô nghĩa của Phong Nhiên.

Ting, điện thoại của Ngô Đại vang lên.

"Có tin tức!"

Quán cà phê.

Thời Kỳ nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt, không khỏi cười nhạo một tiếng.

Lúc trước mình đợi cô ta ở đây nửa tiếng, bây giờ người phụ nữ này vậy mà cũng đến sớm.

Xem ra tuồng vui hôm nay là phần quan trọng nhất.

"Cô Uông." Thời Kỳ đi tới ngồi đối diện Uông Trừng, ở trước mặt anh đã đặt sẵn hợp đồng.

"Cô Uông nói qua điện thoại là có chuyện muốn nói riêng với tôi, tôi nghĩ chắc không phải vì hợp đồng này." Thời Kỳ không xem qua hợp đồng mà chỉ tập trung ánh mắt vào Uông Trừng đang ngồi đối diện.

Hôm nay, Uông Trừng không mặc váy đắt tiền và giày cao gót lòe loẹt như thường lệ, mà thay vào đó là một bộ đồ thể thao và giày thể thao dễ di chuyển.

"Thời Kỳ, cậu và Tề Nhạc quen nhau bao lâu rồi?" Uông Trừng nhìn Thời Kỳ với ánh mắt quỷ dị khó tả.

Nghe vậy, Thời Kỳ mỉm cười.

"Nếu Cô Uông muốn cùng tôi ôn lại chuyện xưa thì thật sự không cần thiết." Ánh mắt Thời Kỳ rơi trên cửa sổ, vốn ở đây có một cái cửa sổ sát đất rất lớn, ánh nắng bên ngoài sẽ xuyên qua cửa sổ chiếu vào quán cà phê, khiến nó trở nên ấm áp và tươi sáng.

Nhưng bây giờ là ban đêm và không có ánh nắng.

Cửa sổ sát đất cũng bị che khuất bởi một lớp rèm.

Giống như một cái bẫy vụng về.

"Cậu Thời có thể không muốn cùng tôi ôn lại chuyện xưa, nhưng có người muốn cùng cậu nhớ lại chút chuyện xưa đấy."

Chuông gió treo bên trong cửa kêu leng keng, ánh mắt Uông Trừng xuyên thấu qua anh, nụ cười trên mặt cuối cùng cũng bị thay thế bằng vẻ hung ác.

Thời Kỳ quay đầu.

Một vật lạ bay thẳng vào miệng và mũi anh.

Mùi hăng nồng khiến Thời Kỳ vùng vẫy, nhưng người tới đã sớm chuẩn bị.

Ánh mắt Thời Kỳ bắt đầu tan rã, cho đến khi đôi mắt anh hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

Uông Trừng nhìn Thời Kỳ ngã vào ngực người đàn ông, vẻ mặt hung ác càng ngày càng khoa trương.

"Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho cậu." Uông Trừng nhìn Hà An, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng. Mặc dù không biết tại sao, nhưng nghĩ tới những thứ mà Hà An bảo cô ta chuẩn bị thì cũng có thể đoán được một hai điều.

Cũng phải, rất dễ để đánh bại một ai đó, khiến ai đó biến mất cũng rất dễ dàng.

Nhưng khiến một người thân bại danh liệt thì lại càng khiến người đó bộc lộ lòng căm thù bên trong nhiều hơn.

Nếu Tề Nhạc nhìn thấy người trong lòng anh ta bị chà đạp như kỹ nữ ở trên giường, thì chắc vẻ mặt của anh ta sẽ rất thú vị.

"Tôi cũng muốn có một bản sao video."

Hà An nhìn Uông Trừng, trên mặt vẫn mang theo tấm da người "quân tử" kia.

"Được."

Sau khi nhận được câu trả lời mình mong muốn, Uông Trừng thu dọn đồ đạc rời đi, để lại chỗ cho hai người.

Hà An nhìn Thời Kỳ đang ngủ say, ánh mắt rơi vào cái cổ thon dài của Thời Kỳ.

Tay, nắm lên.

“Vốn muốn có được cậu một cách đàng hoàng.” Giọng Hà An lạnh lùng đến đáng sợ, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, “Nhưng bạn trai nhỏ của cậu quá đáng ghét, không dạy dỗ nó một chút thì không được."

Hai tay Hà An theo tóc Thời Kỳ, lại rơi xuống cổ anh, trong mắt không có một tia ấm áp.

"Nó đã khiến tôi mất đi thứ quan trọng nhất, tất nhiên tôi phải có qua có lại."

Brừ brừ brừ.

Tiếng điện thoại rung lên làm gián đoạn thao tác tay tiếp theo của Hà An.

Cậu ta sốt ruột mở điện thoại ra, khi nhìn thấy tin nhắn Uông Trừng gửi cho mình, sắc mặt lập tức trở nên cay nghiệt.

Là Phong Nhiên!

Trên đường, Phong Nhiên nhìn phần lớn cửa hàng đã đóng cửa, sau đó quay đầu nhìn Ngô Đại.

“Anh chắc chắn là ở đây?”

“Ừ.” Ngô Đại rời mắt khỏi điện thoại, điềm nhiên cất điện thoại vào túi như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn Phong Nhiên.

Phong Nhiên nhìn cả con đường, tảng đá trong lòng càng ngày càng nặng.

Con đường này rất quen thuộc với cậu.

Kiếp trước đã lâu không nghĩ đến đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.

Ở đây có một studio chụp ảnh trong quán cafe, chuyên tiếp đón những khách hàng có đam mê đặc biệt.

Phong Nhiên không thể chờ đợi lâu hơn nữa, co chân chạy đến cửa hàng nào đó.

Ngô Đại nhìn Phong Nhiên đột nhiên bỏ chạy, lập tức sững sờ, xoay người đuổi theo Phong Nhiên đang chạy vào trong.

"Không biết hồ ly nhỏ Thời Kỳ kia đã chuẩn bị xong chưa?"

Ngô Đại oán thầm, vốn dĩ anh ta muốn kéo dài thời gian để Thời Kỳ chuẩn bị cơ hội, nhưng không ngờ Phong Nhiên lại biết tìm người ở đâu.

Phong Nhiên chạy rất nhanh, ngay khi cậu sắp đến gần mục tiêu thì một chiếc ô tô bất ngờ lao ra từ góc đường.

Mục tiêu chính là Phong Nhiên.

Phong Nhiên hoảng hốt né tránh, ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Hà An.

"Hà An!"

Giọng của Phong Nhiên giống như một con thú hoang bị nhốt trong lồng, anh muốn bước tới xé nát người trước mắt.

Nhìn thấy cậu như vậy, Hà An vốn muốn đâm ch/ết tên khốn nạn đã khiến cậu ta mất tất cả, nhưng bây giờ cậu ta đã thay đổi chủ ý.

Trực tiếp chơi ch/ết Phong Nhiên thì quá dễ dàng cho cậu rồi.

Hà An quay đầu nhìn Thời Kỳ, nụ cười trong mắt càng thêm điên cuồng.

Phong Nhiên, tao muốn mày phải sống trong hối hận suốt đời.

Chiếc xe điên cuồng lao về phía trước, vượt qua Phong Nhiên đang tức giận rồi lao thẳng ra đường chính.

Phản ứng của Phong Nhiên cũng rất nhanh, cậu quay người chạy lại, đối mặt với Ngô Đại đang theo sau cậu: "Lái xe đuổi theo."

Hà An đã là kẻ điên rồi, mà không ai biết kẻ điên sẽ làm gì.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau một trước một sau, như hai mũi tên bay với tốc độ cao trên đường vào sáng sớm.

Hà An nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương chiếu hậu, vẻ điên cuồng trên mặt càng lộ rõ.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ càng ngày càng hoang vắng, đèn đường hai bên đường càng ngày càng thưa thớt, số lượng cây cối cũng dần dần nhiều lên, dần dần, ngay cả ánh trăng cũng bị che khuất bởi những tán cây rậm rạp.

"Khụ khụ khụ khụ."

Vì lắc lư dữ dội nên Thời Kỳ tỉnh lại, anh mở to mắt nhìn người mình. Dây thừng nhỏ trói anh rất chặt, anh bị ném ở ghế sau, trên đường đi xóc nảy giống như đang ngồi xe điện đụng.

"Hà An, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Thời Kỳ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mặc dù tối đen như mực nhưng Thời Kỳ lại cảm thấy thả lỏng một chút.

Ngô Đại vẫn rất đáng tin cậy, con đường này chính xác là tuyến đường mà Thời Kỳ đã sắp xếp với anh ta.

“Làm gì ư?” Hà An khẽ mỉm cười, “Thời Kỳ, đời này cậu thật đáng thương mà.”

Thời Kỳ nhìn Hà An bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.

"Hahahahahahaha, cũng phải, mọi người đều giấu cậu, nhưng cũng không sao, lát nữa tôi sẽ nói sự thật cho cậu biết." Hà An nói, đột nhiên quay tay lái.

Thời Kỳ chưa kịp ngồi vững đã đập mạnh vào cửa xe.

Trời quá tối, con đường phía trước cũng không thể lái tiếp.

Hà An dừng xe ở ngã tư, vừa xuống xe đã kéo Thời Kỳ ra khỏi ghế sau.

Không biết từ khi nào mà trời đã bắt đầu mưa nhẹ.

Gió buốt thấu xương xen lẫn với mưa, mang đến một bầu không khí đáng sợ cho khu rừng này.

"Đi."

Hà An không biết từ đâu lấy ra một con d/ao, kề vào cổ họng Thời Kỳ.

Thời Kỳ bề ngoài giãy giụa, nhưng thực ra lại hợp tác đi theo Hà An tiến về phía trước.

Đây là khu vực chưa phát triển, Hà An trước giờ chưa từng đến đây, càng về sau thậm chí là Thời Kỳ âm thầm dẫn Hà An đi.

Không biết họ đã đi được bao lâu, nhưng tầm nhìn của họ trở nên rộng hơn, cây cối rậm rạp đã không còn, dưới sườn dốc cao bốn năm mét còn có dòng sông yên tĩnh.

Không biết sông sâu bao nhiêu, nhưng vào một đêm mưa như thế, những hạt mưa lớn nhỏ rơi xuống khiến mặt nước có hơi chảy xiết càng thêm ảm đạm hơn.

"Hà An, phía trước không có đường đi." Cả người Thời Kỳ bị mưa ướt, có hơi lạnh, vừa rồi thanh âm còn có chút khàn khàn do thuốc chèn họng.

"Câm miệng."

Hà An nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa quay người định chuyển đường thì phía sau lại vang lên tiếng bước chân.

"Hà An!"

Giọng nói của Phong Nhiên vang lên từ trong rừng, Hà An bất ngờ đưa con dao găm trong tay lên cổ Thời Kỳ, động tác mạnh đến nỗi thậm chí còn vạch ra một vết máu trên cổ Thời Kỳ.

"Đứng ở đó, không được cử động!"

Hà An không còn có khí chất quân tử như trước nữa, cậu ta trở nên điên cuồng, hoàn toàn mất đi lý trí.

Nhìn thấy hắn như vậy, Phong Nhiên cùng Ngô Đại đành phải đứng ở nơi đó.

“Hà An phải không?” Ngô Đại nhìn Thời Kỳ trong ngực Hà An, trong lòng suy nghĩ nếu Thời Kỳ nháy mắt với anh ta, chắc hẳn anh ta có thể cứu được Thời Kỳ trước khi Hà An rơi xuống sông.

Nhưng rõ ràng Thời Kỳ không có ý định được giải cứu.

Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể mở miệng phá vỡ sự im lặng.

"Nói chút đi, cậu muốn gì? Cậu nói điều kiện ra thì chúng ta có thể thương lượng dễ hơn, đúng không?"

"Muốn gì sao?" Hà An cười lạnh hai tiếng sau khi nghe những lời của Ngô Đại, "Tôi muốn gì? Phong Nhiên chắc cũng biết rõ. "

“Tiền, anh muốn bao nhiêu tiền?” Phong Nhiên lạnh lùng nhìn Hà An, cậu biết rõ tiền mới chính là thứ mà Hà An muốn nhất.

Ha.

Hà An cười lạnh.