Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 62 - Thất vọng
"Có vẻ như lợi thế của tao rất cao." Hà An nhìn Phong Nhiên, đột nhiên cậu ta dường như đã lấy lại được cảm giác ch/ặt ch/ém trong mấy cửa hàng.
“Trước kia tao thật sự muốn tiền.” Hà An nói xong, ánh mắt rơi vào Thời Kỳ, “Nhưng… bây giờ tao đã đổi ý.” Hà An thấp giọng cười, trong hoàn cảnh này tiếng cười phá lệ đáng sợ.
"Thời tổng à, cậu còn nhớ những gì tôi đã nói với cậu trên xe không?" Ánh mắt Hà An rơi vào Phong Nhiên, tràn đầy ác ý.
Trong chớp nhoáng này, trong lòng Phong Nhiên còn lạnh hơn cả cơn mưa hiện tại.
Cậu đã biết Hà An muốn làm gì.
"Mày câm mồm!"
Tiếng gào thét của Phong Nhiên vang lên, cậu đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Vất vả lắm cậu mới có cơ hội xoa dịu mối quan hệ với Thời Kỳ, không được, không thể để Hà An nói ra.
"Gì cơ?"
Thời Kỳ dường như không biết tình hình hiện tại là gì, anh nhìn Phong Nhiên, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Thời Kỳ, cậu có biết lúc cậu nói với bọn tôi là đã tìm được người muốn chung sống cả đời, thì bạn trai tốt của cậu đã làm gì không?” Tay không cầm dao kia của Hà An nắm lấy tóc Thời Kỳ, để anh không thể ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên.
"Bạn trai của cậu hợp tác với tôi, muốn biến Thời tổng cậu thành kẻ nghèo hèn." Hà An cười ha hả, "Sao tôi có thể biết kế hoạch Thời tổng cậu bố trí nhanh như vậy? Nghĩ đến những lúc làm việc ở nhà mà không khóa cửa phòng làm việc lại đi.”
Nghe vậy, ánh mắt Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên chậm rãi chuyển từ nghi hoặc sang không thể tin được.
"Lúc cậu chuẩn bị làm lãng tử quay đầu vì cậu ta, thì cậu ta lại muốn kéo cậu từ trên đài cao xuống. Thời Kỳ, cậu biến thành thế này là do một tay người trước mặt cậu tạo thành. Cha mẹ cậu để lại Khoa học Kỹ thuật Thời Phương cho cậu, nhà của cậu, tất cả những thứ mà cậu đã mất đều là vì người trước mắt này. Cậu cũng giống như tôi, không, cậu còn đáng thương hơn cả tôi."
Hà An là nói với Thời Kỳ, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía Phong Nhiên.
Vẻ tuyệt vọng trên mặt Phong Nhiên đẹp đến mức cậu ta không muốn chớp mắt.
“Cảm giác trái tim chân thành bị giẫm nát dưới chân là cảm giác như thế nào? Hả?” Lời cuối cùng của Hà An truyền vào tai Thời Kỳ: “Bây giờ nghĩ đến cảnh tượng bị Phong Nhiên ch/ịch, cậu có cảm thấy vô cùng ghê tởm không?”
“Thời Kỳ, cậu có thấy mình ti tiện không?” Giọng Hà An nói càng lúc càng lớn, cậu ta hận Phong Nhiên, cũng hận Thời Kỳ.
Nếu Thời Kỳ cam tâm nằm dưới thân cậu ta, giao Khoa học Kỹ thuật Thời Phương cho cậu ta, không đi trêu chọc Phong Nhiên thì cậu ta căn bản sẽ không bao giờ biết đến Phong Nhiên.
Mình biến thành như bây giờ, đều là bởi vì hai tên này.
Tóc Thời Kỳ bị Hà An túm lấy, bị cậu ta ép phải ngẩng đầu lên. Nước mưa dọc theo tóc Thời Kỳ chảy vào mắt anh, làm anh cay mắt.
“Lời cậu ta nói, là thật sao?” Giọng Thời Kỳ không tính là lớn, ở trong rừng đêm mưa như này, Ngô Đại thậm chí không nghe rõ Thời Kỳ đang nói gì.
Nhưng Phong Nhiên đã nghe rõ.
Lời nói của Thời Kỳ giống như một con dao, khắc vào đầu Phong Nhiên.
"Là thật sao?" Thời Kỳ hỏi lại, giọng nói đột nhiên lớn hơn.
"Phong Nhiên, là thật sao?"
Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên không chớp mắt.
Phong Nhiên từ đầu đến cuối cũng không nói một câu.
Sự im lặng của cậu không khác gì là đang khẳng định.
"Ha." Một tiếng cười khẽ, nước mắt của anh đã bị mưa cuốn trôi sạch sẽ, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe mới khiến người ta nhìn ra là anh đang khóc.
"Phong Nhiên, tại sao? Tôi đã làm gì có lỗi với cậu mà khiến cậu khinh rẻ tôi như vậy?" Thời Kỳ không có điên cuồng la hét, giọng điệu rất bình tĩnh, tựa như đang nói điều gì đó tầm thường không đáng kể.
"Khi tôi nói với cậu rằng tôi yêu cậu, tôi thích cậu, thì trong lòng cậu đang nghĩ gì? Cười nhạo tôi à? Cười nhạo tôi là một kẻ ngu ngốc?"
"Không phải, em không có!" Sau khi nghe được lời của Thời Kỳ, Phong Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên. Cậu nhìn Thời Kỳ và muốn giải thích, nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, dù chỉ một từ cũng không nói được.
"Tôi đã tổ chức sinh nhật cho cậu, hoàn toàn giao bản thân cho cậu, lúc lên giường với cậu thì cậu đã nghĩ gì? Phong Nhiên, rốt cuộc tôi đã làm gì mà khiến cậu hận tôi đến vậy?"
Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên.
"Thật xin lỗi."
Trong số rất nhiều câu trả lời, Phong Nhiên đã chọn câu mà Thời Kỳ ít muốn nghe nhất.
Thật xin lỗi!
Thật xin lỗi!!
Thật xin lỗi!!!
Vừa rồi Thời Kỳ chỉ là ch/ết tâm, nhưng bây giờ lại cảm thấy tức giận.
Tên nhóc này chỉ muốn nói xin lỗi với mình thôi!
Ánh mắt Thời Kỳ trở nên lạnh lùng, nhìn Phong Nhiên bị mưa làm ướt tóc, Thời Kỳ cảm thấy đã đến lúc rồi.
"Phong Nhiên, nếu có kiếp sau, đừng tới trêu chọc tôi." Phong Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Đừng!"
Cậu đột nhiên chạy về phía trước nhưng vẫn chậm.
Thời Kỳ giống như không muốn sống mà ngã ra sau, còn Hà An không ngờ Thời Kỳ lại dứt khoát như vậy.
Khi Thời Kỳ ngửa người ra sau, vạt áo bay lên lướt qua bàn tay Phong Nhiên đang đưa ra, cậu cố hết sức để túm lấy nhưng lại tốn công vô ích.
Rầm.
Vật nặng rơi xuống nước gây ra tiếng bọt nước lớn.
Ngô Đại nhanh chóng bắt được Phong Nhiên đang chuẩn bị nhảy xuống, sức của Phong Nhiên rất mạnh, giãy giụa muốn đi tìm Thời Kỳ.
Ngô Đại không có lựa chọn nào khác, anh ta có thể chế ngự kẻ điên, nhưng muốn chế ngự kẻ điên mà không làm hại họ thì hơi khó.
Ngô Đại suy nghĩ một chút, ngay sau đó đánh bất tỉnh Phong Nhiên.
“Ài, nghiệp chướng mà.” Ngô Đại nhìn dòng nước chảy xiết, ba phút sau, điện thoại vang lên.
“Đã đỡ được người, không cần lo lắng.”
Nghe xong lời này, nỗi lo lắng của Ngô Đại cuối cùng cũng buông xuống.
Tích tắc tích tắc.
Phong Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy mọi thứ đều trắng xóa.
“Thời Kỳ, Thời Kỳ!” Ký ức trước khi ngất đi giống như một bộ phim kinh dị, đánh vào tâm trí Phong Nhiên, khiến trái tim cậu ngay lập tức nhói lên.
Bỏ qua cơ thể đang đau nhức, cậu ngồi dậy, đưa tay ra như muốn rút kim tiêm ra khỏi mu bàn tay.
"Này, này!"
Viên cảnh sát trẻ vừa bước vào đã nhìn thấy Phong Nhiên như thế, anh ta nhanh chóng bước tới và ấn cậu xuống giường.
"Cậu còn sốt, đi đâu chứ?" Vẻ mặt viên cảnh sát trẻ vô cùng nghiêm túc.
“Thời Kỳ, Thời Kỳ đâu?” Phong Nhiên nắm lấy tay viên cảnh sát, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi và bối rối.
"Thời Kỳ?" Nghe được lời nói của cậu, viên cảnh sát trẻ dừng lại, suy nghĩ một lúc mới ồ một tiếng, "Ý cậu là người bị bắt cóc hả?"
“Đúng vậy, anh ấy sao rồi?”
“Ài, nhắc tới cũng thật đáng thương, bác sĩ nói cậu ấy bị đụng trúng đầu, vẫn còn đang hôn mê.” Viên cảnh sát trẻ dường như cảm thấy thương xót, lặng lẽ thở dài.
"Tôi đi xem anh ấy chút!"
Nghe nói như vậy, Phong Nhiên không thể nào ngồi yên. Cậu không để ý đến sự ngăn cản của viên cảnh sát, chống đỡ thân thể chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không được, không được.” Viên cảnh sát trẻ dùng hết sức lực ấn Phong Nhiên xuống giường.
"Cậu ấy là nạn nhân của vụ bắt cóc, cậu là nhân chứng của vụ bắt cóc, bây giờ cậu chưa thể gặp cậu ấy. Hơn nữa, cậu ấy hiện đang ở phòng ICU, cậu cũng không thể gặp được cậu ấy đâu. Chi bằng phối hợp với công tác của cảnh sát chúng tôi trước, đợi chuyện này giải quyết xong thì có thể đến gặp cậu ấy.” Viên cảnh sát trẻ rất biết dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu, nhưng Phong Nhiên lại không nghe được chữ nào, nói tới nói lui, chỉ muốn đi gặp Thời Kỳ.
Viên cảnh sát trẻ không còn cách nào khác, đành phải tìm hai đồng nghiệp đi theo Phong Nhiên.
Ngoài cửa ICU, Phong Nhiên vừa bước tới thì có một bóng người chắn trước mặt cậu.
"Cậu Phong." Vẻ mặt Ngô Đại lạnh lùng nhìn sắc mặt Phong Nhiên tái nhợt, "Hiện tại Thời Kỳ không muốn gặp cậu."
“Anh ấy tỉnh rồi à?” Phong Nhiên không quan tâm đến thái độ thù địch của Ngô Đại, cậu chỉ muốn biết Thời Kỳ hiện tại như thế nào.
"Vẫn chưa." Nguyễn Trần đứng sau lưng Ngô Đại đã biết được toàn bộ chuyện này từ Ngô Đại, lúc này nhìn Phong Nhiên, Nguyễn Trần luôn tốt tính chỉ còn lại sự lạnh nhạt: "Cậu Phong, tốt nhất cậu nên đi đi, tôi sợ Thời Kỳ nhìn thấy cậu sẽ không muốn tỉnh lại nữa.”
Lời nói của Nguyễn Trần như một con dao đâm vào vết thương trong lòng Phong Nhiên.
“Vậy tôi sẽ ngồi đây một lát.”
Phong Nhiên giống như bị lấy đi linh hồn, ngồi trên ghế ở hành lang, dường như già đi cả chục tuổi.
"Cậu Phong, quay về đi. Trước tiên chúng tôi sẽ lập biên bản, như này mới có thể trả thù cho cậu Thời." Viên cảnh sát mặc đồng phục nhìn hai bên giằng co, bên trong rõ ràng là có chuyện gì đó, nhưng vừa nghĩ tới công việc thì vẫn bước tới an ủi.
Nghe nói vậy, đôi mắt vô hồn của Phong Nhiên cuối cùng cũng có dấu hiệu gợn sóng.
"Đã tìm được người cùng rơi xuống với Thời Kỳ chưa?"
Chuyện xảy ra đêm đó chính là cơn ác mộng của Phong Nhiên, ngay cả khi hôn mê thì cảnh tượng đó vẫn cứ hiện lên trong đầu cậu.
Phong Nhiên nhớ rõ từng cử động nhỏ.
Thời Kỳ muốn ch/ết, sự giật mình của Hà An, còn có cơn mưa ngày hôm đó và dòng sông kia.
Tất cả đều khắc sâu vào xương tủy của Phong Nhiên.
Cậu không thể quên, cũng không dám quên.
“Tìm được rồi.” Viên cảnh sát trẻ nhìn về phía Ngô Đại cách đó không xa, một lát sau mới thu hồi tầm mắt, “Chúng tôi cần sự trợ giúp của cậu, quay về thôi.”
Ánh mắt Phong Nhiên rơi trên cửa sổ, một lúc sau mới nhẹ gật đầu.
Vụ bắt cóc này đã rõ ràng đến mức cảnh sát chỉ cần lời khai của nhân chứng để hoàn thiện bằng chứng.
"Không chỉ mỗi anh ta, còn có người khác."
Khi Phong Nhiên trở lại phòng bệnh, cậu không còn vẻ suy sụp như lúc ở cửa ICU nữa. Vẻ lạnh lùng toát ra khắp người cậu khiến viên cảnh sát đã làm việc trong lực lượng cảnh sát nhiều năm cũng phải liếc nhìn, loại khí chất này viên cảnh sát trẻ từng nhìn thấy ở nhiều nghi phạm có tính cách phản xã hội.
"Ai?"
"Hãn Hải, Uông Trừng."
Hãn Hải.
"Sếp? Sếp?" Thư ký nhỏ trong lòng hơi bồn chồn khi thấy dạo gần đây tâm trạng sếp không tốt lắm, còn luôn nổi cáu vô cớ.
“Có chuyện gì?” Uông Trừng phục hồi tinh thần lại, không biết tại sao trong lòng cô ta luôn có cảm giác không ổn. Cô ta nhìn điện thoại, không biết đã gọi cho Hà An bao nhiêu lần, nhưng vẫn luôn không có người nghe máy.
"Sếp, thời gian sau đám cưới một tháng đều đã trống lịch, có cần tôi đặt vé máy bay trước cho chị không?" Thư ký nhỏ nhìn sắc mặt sếp, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Uông Trừng nhìn người đối diện, tức giận trong lòng lên đến cực điểm.
Thư ký nhỏ nhìn thấy vẻ mặt của cô ta liền lén nói không ổn rồi.
Đang lúc cô tưởng mình sắp bị mắng thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.
"Uông Trừng, cô Uông, hiện tại có một vụ bắt cóc cần sự hợp tác của cô."
Bệnh viện.
"Này, chị nghe nói gì chưa? Anh chàng đẹp trai trong phòng ICU tỉnh rồi.” Y tá nhỏ đang đổi thuốc cho Phong Nhiên đang nói chuyện phiếm với chị em bên cạnh: "Chị nhìn thấy chưa? Bạn trai của anh ấy đẹp trai lắm á."
"Đúng vậy, đúng vậy. Bản thân đã đẹp trai như vậy, bạn trai cũng đẹp trai như vậy, hai anh chàng đẹp trai ở bên nhau, mấy cô gái nhỏ chúng ta phải làm sao đây?" Y tá nhỏ thay thuốc xong chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên có một bàn tay tóm lấy cánh tay cô.
"A!" Y tá nhỏ sợ hãi kêu lên.
"Thật xin lỗi, chị vừa nói bệnh nhân trong phòng ICU đã tỉnh rồi? Là bệnh nhân rơi xuống nước đó phải không?"
Cô y tá nhỏ vốn rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Phong Nhiên thì cơn giận của cô đã tiêu tan ba phần.
"Đúng vậy."
Y tá nhỏ nhìn người đàn ông kỳ quái này, mình thay thuốc cho cậu ta mấy lần, cậu ta cũng chưa bao giờ nói với cô lời nào, ngay cả những nhóm y tá nhỏ cũng đang thảo luận riêng, liệu cậu bé đẹp trai này có bị câm hay không.
Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của cậu, y tá nhỏ cảm thấy thương xót.
Không phải là người câm, nói không chừng là kẻ ngốc.
Tỉnh.
Tỉnh thì tốt.
Phong Nhiên chống đỡ cơ thể lảo đảo của mình, từng bước đến ICU.
“Cậu tìm ai?” Bác sĩ vừa ra khỏi phòng ICU thì nhìn thấy Phong Nhiên, liền tiến tới hỏi.
"Người ở bên trong là Thời Kỳ phải không?"
"Thời Kỳ?" Bác sĩ suy nghĩ một chút, ồ một tiếng, "Bệnh nhân kia đã đi rồi, nếu cậu muốn tìm cậu ấy thì đi hỏi y tá đi."
Phong Nhiên xoay người rời đi, đến khi cậu tìm được phòng bệnh của Thời Kỳ thì quần áo sau lưng cậu đều đã ướt đẫm mồ hôi.
"Hahaha, em không muốn ăn cháo nữa, dạo này em bị nhạt miệng, muốn ăn thịt." Giọng nói quen thuộc từ trong phòng bệnh truyền tới, âm thanh mang theo ý cười lại giống như vũ khí lợi hại nhất thế giới, khiến chân Phong Nhiên cứng đờ tại chỗ, không cách nào tiến lên bước nữa.
Cậu không dám bước tới, lại không dám gặp Thời Kỳ.
Cậu không biết phải đối mặt với Thời Kỳ như thế nào.
Thời Kỳ sẽ hận cậu sao?
Thời Kỳ… chắc chắn sẽ hận cậu.
“Nếu có kiếp sau, đừng tới trêu chọc tôi.” Lời này của Thời Kỳ đã khắc sâu vào lòng Phong Nhiên.
"Bác sĩ nói hiện tại em chưa thể ăn thịt, ngoan, ăn cháo thêm hai ngày nữa thôi, đến lúc em được về nhà thì anh sẽ làm món ngon cho em."
Trong phòng bệnh truyền đến một giọng nói khác.
Giọng nói này Phong Nhiên nghe rất quen.
Tề Nhạc.
Tại sao Tề Nhạc lại xuất hiện ở đây!
Đầu của Phong Nhiên giống như đã bị nổ tung, Phong Nhiên không cần dùng đầu để nghĩ cũng biết Tề Nhạc có ý đồ xấu với Thời Kỳ.
Không thể để anh ta đến gần Thời Kỳ.
Mong muốn bảo vệ Thời Kỳ đã vượt quá nỗi sợ hãi phải chạm mắt Thời Kỳ.
Ngay lúc Phong Nhiên đang định mở cửa bước vào thì một bàn tay đột nhiên đặt lên cánh tay cậu, kéo cậu đi.
Động tĩnh ngoài cửa không tính là lớn, Thời Kỳ hơi nghiêng đầu, tránh bát cháo Tề Nhạc đưa tới.
“Sao vậy?” Tề Nhạc không chú ý tới động tác né tránh của Thời Kỳ, quay đầu theo anh.
“Hình như nhìn thấy Ngô Đại.”
Trong lúc nói chuyện, Thời Kỳ vừa nói vừa lấy bát cháo Tề Nhạc đang cầm đi.
Tề Nhạc nhìn Thời Kỳ lộ ra nụ cười ranh mãnh, bất đắc dĩ mỉm cười.
"Em cũng không phải tàn phế, tay còn có thể cử động, không cần anh đút cho em." Anh vừa nói vừa uống hết cháo ấm trong tay vào bụng.
“Được rồi, được rồi.” Tề Nhạc vui vẻ nhận lấy cái bát từ tay Thời Kỳ.
"Em muốn ăn hoa quả."
"Để anh bảo Tiểu Trần mua cho em."
"Không muốn, em muốn anh tự tay chọn cho em." Thời Kỳ giống như đang làm nũng, còn Tề Nhạc thì không có chút nóng nảy nào.
“Được.” Tề tổng bị sai sử giống như chân chạy vặt, nhưng hết lần này tới lần khác, người đàn ông này vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Thời Kỳ nhìn theo bóng lưng Tề Nhạc bước ra ngoài, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là trào phúng.