[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 63

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 63 – Cậu là?

"Cậu làm gì vậy?" Ngô Đại nhìn Phong Nhiên, vẻ mặt càng thêm không thiện ý.

"Tề Nhạc ở bên trong, anh không biết Tề Nhạc là ai sao? Sao anh dám để Tề Nhạc riêng trong phòng với Thời Kỳ?" Nhìn thấy Ngô Đại, Phong Nhiên cũng nổi nóng lên, lúc trước Tề Nhạc và Giản Minh muốn dùng vũ lực với Thời Kỳ còn là lúc bị cảnh sát bắt đi ở Mioha. Với tư cách là bạn của Thời Kỳ, Ngô Đại sao có thể để một người như vậy ở lại với Thời Kỳ.

Nghe cậu nói như vậy, trên mặt Ngô Đại hiện lên một tia giễu cợt.

"Thời Kỳ bị mất trí nhớ." Ngô Đại nhìn Phong Nhiên, đôi mắt chăm chú nhìn mặt Phong Nhiên, anh ta muốn nhìn rõ biểu tình của Phong Nhiên.

Đúng như dự đoán, vẻ mặt Phong Nhiên hoàn toàn kinh hãi.

“Nói vậy cũng không đúng.” Ngô Đại cười lạnh thành tiếng, “Trí nhớ của Thời Kỳ hỗn loạn, tôi không biết bây giờ cậu ấy có nhận ra cậu không, nhưng hiện tại cậu ấy nhận Tề Nhạc thành bạn trai của mình.”

Mỗi chữ trong lời của Ngô Đại giống như một cái đinh, từng cái đóng vào trong lòng Phong Nhiên.

"Anh nói gì?!"

“Hơn nữa, bác sĩ nói hiện tại Thời Kỳ không chịu được kích thích, tôi không biết cậu ấy nhìn thấy cậu thì sẽ thế nào, nhưng nếu cậu còn có chút lương tâm thì đừng lại gần Thời Kỳ nữa, cậu ấy bị cậu hại đủ thảm rồi.” Mặc kệ sắc mặt Phong Nhiên tái nhợt đến đâu, Ngô Đại vẫn nói từng câu từng chữ như trước, “Còn những chuyện khác, tôi và Nguyễn Trần đều đang nhìn, cũng không cần cậu quan tâm.” Nói xong, Ngô Đại không để ý tới Phong Nhiên, xoay người đi thẳng vào phòng bệnh.

Phong Nhiên nhìn cánh cửa mở ra rồi đóng lại, nhưng cậu không dám tiến lên một bước.

Thời Kỳ không thể bị kích thích nữa.

Phong Nhiên….

Phong Nhiên tựa vào tường, mặc cho bản thân trượt xuống đất.

Trong phòng bệnh.

"Chậc chậc chậc, cậu với Phong Nhiên thật đúng là hại nhau mà." Ngô Đại nhìn Thời Kỳ đang lột cam, không khỏi lùi lại hai bước, nhìn Thời Kỳ giống như là đang nhìn hồ ly tinh, sợ yêu tinh này sẽ mê hoặc mình.

“Nói với cậu ấy rồi à?” Đối mặt với Ngô Đại nghiện diễn kịch, Thời Kỳ cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái.

“Nói rồi.” Mặt Ngô Đại đầy hóng hớt, anh ta đến gần Thời Kỳ, dùng giọng điệu vô cùng muốn ăn đòn nói, “Cậu cũng không thấy sắc mặt của Phong Nhiên, nháy mắt không còn chút máu.”

Nghe được lời của Ngô Đại, tay Thời Kỳ đang đưa cam vào miệng bỗng dừng lại.

Ngô Đại nhìn Thời Kỳ, chậc chậc hai tiếng.

“Cậu nhất định là cung Bọ Cạp, thù dai quá trời.” E rằng Ngô Đại không phải là người hiểu rõ Thời Kỳ đang nghĩ gì nhất trên thế giới, rõ ràng còn thích, đối phương rõ ràng cũng thích mình, nhưng hai người yêu nhau vậy mà lại biến thành như hiện tại, thật đúng là hai kẻ điên.

Ngô Đại không thể hiểu được người điên.

Đương nhiên anh ta cũng chưa hề nói Thời Kỳ tha thứ cho Phong Nhiên.

Đây là chuyện giữa hai người bọn họ, còn Ngô Đại anh ta vẫn luôn là người ngoài cuộc.

Huống hồ, cuộc sống nhàm chán này có thêm vài việc vui thì cũng không phải là chuyện không tốt.

“Hà An thế nào rồi?”

“Yên tâm, cả đời cậu cũng sẽ không gặp lại người này.” Tội của Hà An không nhỏ, nhưng cũng có rất nhiều kẻ thù không chịu nổi cậu ta. Chưa nói tới Phong Nhiên đang ở trước cửa, người vợ cũ đã sống nhiều năm ở nước ngoài là cũng không phải là người công bằng gì.

“Còn một chuyện nữa, Uông Trừng, đại tiểu thư Hãn Hải kia cũng bị bắt, Tề Nhạc vì chuyện này mà hủy bỏ hôn ước với nhà họ Uông. Có lẽ nhà họ Uông cũng cảm thấy chột dạ nên cũng không làm gì Tề Nhạc cả.” Ngô Đại lấy một quả chuối trong giỏ hoa quả ra, "Nhiều nhất là hai tuần nữa cậu có thể xuất viện. Cậu định làm gì đây? Thật sự về nhà với Tề Nhạc à?"

Đừng nói là về nhà, mới nghe câu này của Ngô Đại là Thời Kỳ đã nổi hết cả da gà rồi.

"Sẽ không." Thời Kỳ nhếch miệng, lúc anh vừa định nói gì đó nữa thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

Thời Kỳ nhanh tay lẹ mắt nhét quả cam vào tay Ngô Đại.

Tề Nhạc bước vào, nhìn Ngô Đại với ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.

Nụ cười trên mặt Tề Nhạc không hề thay đổi, "Nhìn anh mua gì cho em này. Em muốn ăn gì?" Cái túi trên tay Tề Nhạc căng phồng đầy hoa quả, anh ta đưa từng thứ tới cho Thời Kỳ xem.

Thời Kỳ suy nghĩ rồi chỉ vào những quả anh đào trong hộp.

“Em muốn anh rửa cho em.”

Trên mặt Thời Kỳ đều là tươi cười, rơi vào trong mắt Phong Nhiên ngoài cửa sổ càng khiến tim cậu đau hơn dao cắt.

“Cậu cần gì phải như vậy.” Nguyễn Trần đi tới, nhìn thấy Phong Nhiên mặt xám như tro đang ngồi trên băng ghế đối diện cửa.

Cũng không biết là vì hôm đó trời mưa quá lạnh hay là vì Phong Nhiên đang suy nghĩ điều gì mà hai ngày nay cơn sốt của cậu vẫn không thuyên giảm, hiện giờ trên người cậu vẫn bốc lên khí nóng bất thường.

Nghe Nguyễn Trần nói, Phong Nhiên cũng không phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn cánh cửa trước mặt.

"Thật ra như này cũng tốt cho cả hai người." Nguyễn Trần cuối cùng cũng không đành lòng, suy nghĩ một chút, cũng ngồi trên ghế dài, “Kỳ thật… Lần đầu nhìn thấy hai người, tôi thật sự cảm thấy rất ghen tị. Tôi đã gặp rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ, loại nào cũng có, nhưng tôi có thể nhìn ra Thời Kỳ thật sự thích cậu. Tôi không biết làm thế nào hai người lại trở thành thế này, chỉ là... việc đã đến nước này rồi, đừng hành hạ lẫn nhau nữa.”

Nguyễn Trần là bạn của Thời Kỳ, so với Phong Nhiên, trái tim cậu ta tất nhiên là nghiêng về phía bạn mình.

Nguyễn Trần biết chuyện của Thời Kỳ và Phong Nhiên, đương nhiên cậu cũng biết Tề Nhạc cũng không phải người tốt. Nhưng dù vậy cũng không sao, hiện tại cậu ta và Ngô Đại trông coi ở đây, Thời Kỳ sẽ không chịu thiệt.

Về chuyện tương lai, cứ đợi Thời Kỳ chăm sóc bản thân khỏe lại rồi nói sau.

Hành hạ nhau?

Bốn chữ rơi vào trong lòng Phong Nhiên, đúng là đè ép cậu, khiến cậu không nói nên lời.

Hóa ra cậu và Thời Kỳ, lại là hành hạ lẫn nhau.

Hành hạ.……

Lẫn nhau.

Viện trưởng Hứa.

Phong Nhiên không biết trở lại phòng bệnh bằng cách nào, vừa đẩy cửa liền nhìn thấy có người ngồi trên ghế sofa.

Viện trưởng Hứa nhìn thấy Phong Nhiên im lặng thì thở dài, "Dành chút thời gian đi thăm bà Phong đi. Nếu cậu lại không đi, tôi không thể ngăn được bà ấy."

"Biết rồi."

Phong Nhiên đứng đối diện với Viện trưởng Hứa, cố gắng chống đỡ bản thân giữ vững tinh thần.

"Sao anh lại đến tìm tôi?"

"Uông Trừng đã ra khỏi đồn cảnh sát." Viện trưởng Hứa nhìn Phong Nhiên sắc mặt tái nhợt, cuối cùng vẫn là lấy tấm ảnh từ trong túi ra, "Hãn Hải nộp tiền bảo lãnh."

Khi Phong Nhiên nhìn thấy người phụ nữ trong ảnh, đôi mắt như nước đọng cuối cùng cũng bắt đầu có gợn sóng.

Không, không phải gợn sóng.

Là sóng to gió lớn.

Bên kia, trong phòng của Thời Kỳ, điện thoại di động của Tề Nhạc vang lên.

Thời Kỳ có vẻ như lơ đãng nhìn thoáng qua, tên người gọi chỉ có một chữ.

Uông?

Uông Trừng?

Nếu không phải Uông Trừng thì cũng là người nhà họ Uông. Bây giờ nhà họ Uông có thể có thời gian gọi điện cho Tề Nhạc, vậy có nghĩa là Uông Trừng hiện tại không có vấn đề gì lớn. Mà cũng phải, nhà họ Uông là gia đình thế nào chứ, sao có thể để con gái lớn của họ chịu uất ức được.

Nhưng hôn ước giữa Tề Nhạc và Uông Trừng đã bị hủy bỏ, cả Tấn Thành đều biết chuyện này. Bây giờ Nhà họ Uông gọi điện cho Tề Nhạc, bọn họ muốn hợp tác lần nữa sao?

Thời Kỳ giả vờ như không biết gì, chỉ nhìn Tề Nhạc bằng đôi mắt to.

"Sao vậy?"

“Công ty có chút việc, anh đi xử lý trước, buổi tối sẽ quay lại với em.” Tề Nhạc cất điện thoại, cười khẽ với Thời Kỳ.

"Được." Thời Kỳ hiểu chuyện gật đầu, nhưng Tề Nhạc vừa rời đi thì nụ cười trên mặt Thời Kỳ liền biến thành giễu cợt.

Chậc chậc chậc, bên này thì thề non hẹn biển, bên kia gọi một cú điện thoại thì đi luôn.

Nói thích gì chứ, yêu à, chẳng phải vẫn cảm thấy tiền mới quan trọng sao?

Thời Kỳ cảm thấy Tề Nhạc thật buồn cười, e rằng anh ta còn nghĩ bản thân là người giàu tình cảm ấy chứ.

"Vẫn là chó sói nhỏ của chúng ta tốt."

Thời Kỳ thấp giọng lẩm bẩm một câu, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Phong Nhiên nhìn vào mắt Thời Kỳ, không biết vì sao lại nhớ đến câu hành hạ lẫn nhau của Nguyễn Trần.

Cậu có chút bối rối, quay người muốn đi.

Nhưng chân cậu còn chưa bước được hai bước thì đã nghe thấy tiếng rầm vang lên sau lưng.

Phong Nhiên không còn tâm tư kiêng dè gì nữa, xoay người mở cửa chạy vào.

"Ách ~" Thời Kỳ chống người dậy, nước mắt đầm đìa nhìn Phong Nhiên. Giường bệnh không cao lắm, nhưng bị ngã từ trên đó, bị đập vào khuỷu tay, khiến hai giọt nước mắt sinh lý rơi xuống.

Tim Phong Nhiên đập thình thịch, vội vàng bước tới đỡ người lên.

"Không sao chứ?!"

"Không sao, không sao đâu, chỉ là không cẩn thận bị trượt tay thôi." Thời Kỳ cười khẽ, ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên. Trong mắt tràn đầy ý cười giống như lần đầu gặp gỡ, nhưng nụ cười này không có chút tình cảm cá nhân nào.

Chỉ cần tâm tình Thời Kỳ vui vẻ, ngay cả khi nhìn người lạ cũng sẽ cười như vậy.

"Cậu……"

Phong Nhiên ngẩng đầu nhìn Thời Kỳ đang nói chuyện, không biết Thời Kỳ muốn nói gì, nhất thời cảm thấy lo lắng.

Nếu Thời Kỳ không muốn nhìn thấy mình...

"Tôi đã thấy cậu mấy lần rồi. Cậu tìm tôi là có việc gì sao?" Thời Kỳ mơ hồ nhìn Phong Nhiên, giọng điệu ôn hòa, như thể thật sự không quen biết cậu.

"Tôi."

Phong Nhiên chưa bao giờ mất tự nhiên đến thế, cũng chưa bao giờ cảm thấy mất mát đến thế.

Ngô Đại nói Thời Kỳ không nhớ cậu, cũng không phải là lừa gạt cậu.

“Không có gì.” Phong Nhiên ngẩng đầu nhìn Thời Kỳ, nụ cười trên mặt có hơi cứng ngắc, “Chỉ là thấy anh rất giống một người bạn của tôi.”

"Hahahahaha" Nghe vậy, Thời Kỳ cười lớn, "Bạn nhỏ, bây giờ còn dùng phương pháp cổ xưa như này để bắt chuyện à?"

"Em năm nay là sinh viên năm nhất, không phải bạn nhỏ." Phong Nhiên cũng nhẹ nhàng cười.

Khi hai người đang nói chuyện, tiếng mở cửa vang lên, Thời Kỳ nhìn qua thì thấy người tới là Ngô Đại.

Ngô Đại cũng không nghĩ tới lại gặp Phong Nhiên ở đây.

Anh ta nhìn Phong Nhiên, rồi lại nhìn Thời Kỳ. Cũng may mắn bình thường anh ta luôn có vẻ mặt chất phác, chớp nhoáng này cũng không lộ tẩy, chỉ là trong lúc nhất thời anh ta không nắm chắc được tình hình hiện tại thế nào.

“Ngô Đại.” Thời Kỳ sợ Ngô Đại nói ra điều gì quá ngông cuồng, vội vàng nở một nụ cười xán lạn với anh ta.

Haha.

Ngô Đại nhìn thấy nụ cười này, lập tức hiểu được ý tứ của Thời Kỳ.

Tên nhóc này lúc nào cũng trưng cái mặt đơ khi nhìn thấy mình.

“Đây là?” Ngô Đại đi vào, tự nhiên tiếp nhận vở kịch của Thời Kỳ.

"Bạn nhỏ mới quen, à, không phải, không phải bạn nhỏ, mà là một người bạn mới là sinh viên năm nhất Đại học." Thời Kỳ cười khẽ, đôi mắt đều sáng lấp lánh.

“Bác sĩ nói thân thể của cậu còn chưa khỏe, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.” Ngô Đại đi tới, đưa tay nhấn người xuống giường bệnh.

“Được thôi.” Thời Kỳ ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó nhìn thấy Phong Nhiên nhìn mình với ánh mắt muốn nói gì đó. Ánh mắt kia dường như muốn kéo thành sợi, chỉ là cuối cùng dưới áp lực của Ngô Đại, cậu buộc phải rời khỏi phòng bệnh của Thời Kỳ.

Không có chó sói nhỏ, Thời Kỳ cũng không có tâm tư tiếp tục đáp lại ánh mắt trêu chọc của Ngô Đại.

Anh mặt không cảm xúc hỏi: " Uông Trừng đã được thả ra rồi phải không?"

"Chậc chậc chậc, cậu là người Xuyên Tây đấy à? Tốc độ trở mặt thật đúng là.” Ngô Đại giống như thiếu nữ ngây thơ bị một tên cặn bã lừa gạt cả thân lẫn tâm, vẻ mặt buồn bã nhìn Thời Kỳ, khiến Thời Kỳ nổi da gà khắp người.

"Cậu nói không sai, Uông Trừng đã được thả. Tôi nghĩ ông ta tìm Tề Nhạc, nói không chừng là nghĩ đến chuyện kết thông gia." Ngô Đại nhìn Thời Kỳ với vẻ mặt thờ ơ, bất đắc dĩ thu lại vẻ trêu tức trên mặt.

“Tề Nhạc sẽ không đồng ý.” Thời Kỳ không nghĩ ngợi mà nói, ở Tấn Thành có rất nhiều danh nhân và doanh nhân giàu có, cho nên Tề Nhạc không cần phải treo cổ tự tử trên ngọn cây Hãn Hải này.

“Cũng không nhất định.” Ngô Đại cười mà không cườ, “Nếu như Hãn Hải có thể đưa ra đủ thẻ đánh bạc, Tề Nhạc cũng không nhất định là không đồng ý.”

"Vậy... anh có biết Hãn Hải đã phải trả giá bao nhiêu không?" Thời Kỳ nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngô Đại, nghĩ rằng anh ta nhất định đã biết điều gì đó.

“Cụ thể thì không biết, nhưng tôi nghe nói có người ở Hãn Hải đang bán cổ phần.”

Bán cổ phần?

Thời Kỳ vui vẻ.

Nếu là hành động nào khác, Thời Kỳ vẫn có thể liên hệ nó với đại tiểu thư Hãn Hải Uông Trừng, nhưng việc bán cổ phần chắc chắn là không thể. Nếu ông Uông thật sự quan tâm đến Uông Trừng thì ngay từ đầu ông ta đã không bao giờ liên hôn với Tề Nhạc.

Những người khác có thể nhìn Tề Nhạc như một doanh nhân thành đạt, nhưng làm sao những người nổi tiếng ở Tấn Thành lại không biết bản chất của Tề Nhạc. Chỉ cần là người yêu thương con mình, thì sẽ không bao giờ gả con gái mình cho người như Tề Nhạc.

Chuyện cho tới bây giờ, những gì Uông Trừng làm đều bị bọn họ trắng trợn công khai cho mọi người biết đến, ông Uông càng không thể không để tâm đến cô con gái này nhiều hơn.

Thời Kỳ nghĩ, nếu không phải ông Uông sợ mất mặt, thì căn bản sẽ không cứu đứa con gái này.

 “Cậu định xử lý người phụ nữ này thế nào?” Ngô Đại nghiêng người hỏi.

Thời Kỳ lại buồn cười nhìn anh ta, “Anh nói xem, cô Uông này có tâm tư gì với Tề Nhạc?”

"Cần gì phải nói, còn dùng thủ đoạn này với cậu, tôi cảm thấy là tình yêu đích thực." Đừng nhìn Ngô Đại cao lớn thô kệch lại liếm máu trên đao mà sống, thời trẻ còn ngây thơ cũng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tình yêu.

"Cho nên, nói cho tôi biết, tôi đối với Uông Trừng mà nói, là loại tồn tại gì?" Thời Kỳ cười lạnh, đừng nói anh đã làm gì, chỉ nói sự tồn tại của anh chính là tra tấn đối với Uông Trừng.

Trọng tâm của Thời Kỳ bây giờ cũng không phải là Uông Trừng.

“Giản Minh vẫn chưa được ông Giản thả ra sao?” Thời Kỳ cảm thấy bực bội, kể từ lần cuối cùng Giản Minh được nhà họ Giản bảo lãnh ra thì đã bị nhốt trong nhà họ Giản. Thời gian dài như vậy, Thời Kỳ vẫn chưa nhìn thấy Giản Minh đâu.

Thời Kỳ đã tra rõ chuyện bỏ thuốc, và chính Giản Minh đã tìm người làm việc đó. Cục tức này sao anh có thể không xõa ra? Thời Kỳ vẫn còn tức giận khi nhớ lại dáng vẻ của Phong Nhiên khi đó.

"Chậc, tên rùa đen rút đầu này, nếu cậu ta không chịu ra ngoài thì chúng ta sẽ ép cậu ta phải ra ngoài." Thời Kỳ cười lạnh, trong đầu đã có sẵn kế hoạch.

Chỉ là ngay khi anh vừa mới chuẩn bị hành động thì một tin tức đã làm rối loạn mọi kế hoạch của anh.