Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 64 - Chế/t rồi?
"Uông Trừng chế/t rồi?"
Hướng đi này thật sự là điều mà Thời Kỳ không nghĩ tới.
“Ừ, bên ngoài không có tin tức gì, nhưng nghe nói ch/ết không mấy đẹp mặt.” Dù sao người cũng chết rồi, Ngô Đại cũng không nói gì thêm.
Nhưng sắc mặt của Thời Kỳ không được tốt lắm.
“Kiểm tra giúp tôi một chút.” Thời Kỳ ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh lo lắng chuyện này có thể có liên quan đến Phong Nhiên.
"Biết rồi."
Ngay sau bữa tối, Tề Nhạc ôm một bó hồng lớn xuất hiện.
Thời Kỳ nhìn mặt anh ta, trên mặt Tề Nhạc không có vấn đề gì, vẫn tươi cười như cũ, nhẹ nhàng hỏi Thời Kỳ hôm nay cảm thấy thế nào.
Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
"Tốt hơn nhiều rồi, ra ngoài dạo với em chút đi."
Thời Kỳ đè ép chuyện trong lòng, anh không muốn ở với Tề Nhạc trong một không gian khép kín như vậy.
"Được."
Cơ thể Thời Kỳ vẫn còn tương đối yếu nên Tề Nhạc tìm một chiếc xe lăn, đẩy Thời Kỳ đến khu vườn nhỏ ở tầng dưới bệnh viện.
Gió tháng hai ở Tấn Thành vẫn rất lạnh, trong vườn chỉ có cỏ xanh bốn mùa, cũng không có hoa. Tề Nhạc đẩy Thời Kỳ ra hành lang trong vườn, gió lạnh thổi qua khiến anh tỉnh táo rất nhiều.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nơi hẻo lánh.
Là Phong Nhiên đã theo họ ra ngoài.
"Lạnh không?"
"Không lạnh." Thời Kỳ lắc đầu.
Tề Nhạc ngồi xuống bên cạnh Thời Kỳ, đảo mắt nhìn Thời Kỳ, ánh mắt mỉm cười nhẹ nhàng, như thể tất cả bên trong tràn đầy tình yêu sắp tuôn trào.
Thời Kỳ nhìn, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hóa ra ánh mắt khi thích một ai đó thật sự có thể diễn ra được.
Người đàn ông này thật sự khiến anh buồn nôn.
Nhưng trên mặt anh lại không có biểu hiện gì.
“Thời gian trôi qua nhanh quá.” Thời Kỳ dựa vào lưng xe lăn, giọng điệu nhẹ nhàng, không chỉ truyền vào tai Tề Nhạc mà còn truyền đến tai Phong Nhiên cách đó không xa.
"Có thời gian thì chúng ta lại đi xem Cực quang nhé, lần này chúng ta sẽ đến Thụy Sĩ." Thời Kỳ cười nhẹ, "Lần trước chúng ta đi xem Cực quang, hình như không được vui lắm, không được không được.” Giọng nói của Thời Kỳ nhẹ nhàng như gió xuân thổi nước, ánh mắt lấp lánh, rơi về phương xa, giống như đang nói chuyện với Tề Nhạc ở bên cạnh, lại giống như đang với gió ở bên cạnh.
Thế nhưng mặc kệ là với ai, Phong Nhiên đều nghe thấy tất cả.
Rõ ràng chính cậu là người cùng Thời Kỳ đi xem Cực quang, nhưng hôm nay anh lại quên mất.
Phong Nhiên cảm thấy tim mình như mất đi một phần, bị Thời Kỳ khoét từng miếng một.
Hối hận không?
Ngay cả khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, tất cả đều là âm mưu của cậu. Rõ ràng Thời Kỳ đời này không làm gì sai, nhưng hết lần này tới lần khác, cậu vẫn trút hết giận dữ lên người anh.
Sai rồi sao?
Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ đang trò chuyện và cười đùa vui vẻ với Tề Nhạc, cậu muốn nói với Thời Kỳ rằng cậu biết mình đã sai.
Thế nhưng bây giờ cậu thậm chí còn không thể tiến tới gặp anh.
Sau khi gặp Thời Kỳ ngày hôm đó, Ngô Đại đã đến gặp cậu.
“Sau khi cậu rời đi, cơn đau đầu của Thời Kỳ lại phát tác. Sau này tốt nhất cậu đừng đến gặp cậu ấy nữa.”
Phong Nhiên…
Phong Nhiên không dám bước tới.
"À đúng rồi, anh có nhớ vở kịch câm lần trước chúng ta xem không? Ông chủ kia cũng rất thú vị, sau khi anh ta trở về Trung Quốc sau chuyến lưu diễn ở Nga thì vẫn ở nhà hát trước đó, anh ta đã mời em xem lại mấy lần." Nơi xa lại truyền đến tiếng cười của Thời Kỳ, “Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ xem vở kịch đó có vài lần mà em đã nhớ rất rõ cốt truyện, thậm chí còn có thể nhớ được những đoạn thú vị.”
Phong Nhiên nghe giọng nói của Thời Kỳ, nhìn anh mỉm cười nhìn Tề Nhạc, nói ra điều đáng lẽ phải nói với cậu.
"Đó là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đến nhà hát, vốn là muốn dẫn anh đi xem biểu diễn piano, nhưng lại dẫn anh đi nhầm hướng." Thời Kỳ tựa hồ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhẹ nhàng cười thành tiếng.
Tề Nhạc nghe Thời Kỳ cười nói chuyện ngày xưa, cố gắng đáp lại nhưng trong lòng lại mãnh liệt giống như đê vỡ.
Tình yêu trong mắt Thời Kỳ không có chút nào dành cho anh ta, bản thân chỉ là một phần may mắn hơn trong ký ức hỗn loạn đó.
Không biết khi nào phần may mắn này sẽ bị lấy lại.
Anh ta đã làm rất nhiều điều, dù đúng hay sai, nên làm hay không nên làm, anh ta đều đã làm hết.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng có được cuộc sống như mong muốn, cho dù là trời xui đất khiến, nhưng vậy thì đã sao? Cho dù đó là ảo ảnh, anh ta cũng phải biến ảo ảnh này thành hiện thực.
"Sao các anh lại ở đây vậy?" Nguyễn Trần hoảng hốt khi thấy trong phòng không có ai, cậu ta đi quanh bệnh viện hai vòng, cuối cùng cũng tìm thấy hai người trong khu vườn nhỏ.
Tề Nhạc không phải người tốt lành gì, Nguyễn Trần lo anh ta sẽ làm gì đó với Thời Kỳ.
“Tôi thấy hơi lạnh, chúng ta trở về đi.” Thời Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng nghịch lá cây trên tay. Khi tay chạm vào lá cây, chúng không hề có dấu hiệu gì mà rơi xuống mặt đất.
“Tôi đẩy anh.” Nguyễn Trần tự nhiên đi tới phía sau Thời Kỳ, nhận lấy xe lăn.
Tề Nhạc đi theo hai người, ánh mắt ở nơi bọn họ không thấy được trở nên lạnh lẽo.
Trở lại phòng, Thời Kỳ bị ép nằm trên giường, đối mặt với thủ đoạn mềm dẻo từ miệng nhỏ của Nguyễn Trần, Thời Kỳ căn bản không dám không nghe lời.
Khá lắm, người này quả thực là Đường Tăng đương thời, nháy mắt đã khiến Thời Kỳ có cảm giác như bị mẹ ép làm bài tập khi còn nhỏ.
“Đây là báo hôm nay à?” Thời Kỳ nhìn tờ báo được cố ý đặt đó, thuận tay nhặt lên, vừa mở ra thì thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là khuôn mặt của Uông Trừng.
Cáo phó.
Cáo phó đăng trên báo.
Ngô Đại không phải nói nhà họ Uông không làm lớn chuyện này sao?
Với lại, ai đã đặt tờ báo này trong phòng bệnh của mình?
Thời Kỳ cười lạnh.
Dù là ai thì đây cũng là cơ hội tốt.
Anh ngước mắt lên liếc nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc vừa vặn bưng một đĩa dâu tây đã rửa sạch.
“Tề Nhạc, em có biết người này không?” Thời Kỳ lật tờ báo lại, đưa cho Tề Nhạc xem, chiếm đến nửa trang bìa là khuôn mặt của Uông Trừng, “Sao em lại thấy cô ấy trông quen thế nhỉ?”
Đùng một tiếng.
Đĩa dâu tây trong tay Tề Nhạc rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã, chiếc đĩa vỡ thành từng mảnh.
Cùng với đó, những quả dâu tây trên đĩa cũng rơi xuống đất, nước văng tung tóe, rơi xuống chiếc quần trắng của Tề Nhạc, trông giống như máu.
Dáng vẻ chật vật như vậy rơi vào trong mắt Thời Kỳ, trong lòng anh nảy ra một ý tưởng.
“Anh sao vậy?” Thời Kỳ tựa hồ không nhận ra Tề Nhạc có gì không đúng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Không có gì, nhất thời trượt tay thôi." Ánh mắt của Tề Nhạc rời khỏi tờ báo, rơi vào mặt Thời Kỳ, "Em không biết, là bạn làm ăn của anh thôi. Em cảm thấy quen có thể là vì trước đây đi theo anh nên từng gặp.”
“Là vậy à.” Thời Kỳ gật gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn tờ báo trong tay, “Thật đáng tiếc, cô Uông xinh đẹp như vậy, lại còn trẻ như vậy, cứ như vậy mà mất rồi.” Thời Kỳ ngước mắt nhìn Tề Nhạc lần nữa, “Anh có định đi viếng không?”
Ngay khi lời này vừa nói ra, thì lại cảm thấy không đúng.
"Hẳn là phải đi viếng, nếu là bạn của anh thì chi bằng em đi cùng anh nha."
“Không cần đâu.” Không biết Tề Nhạc có tâm tư gì, lấy mất tờ báo trong tay Thời Kỳ, “Về sau quan hệ của anh với nhà cô ấy nhạt dần, chuyện kinh doanh, tóm lại là có chút ồn ào không vui, nên anh sẽ không đến đó.”
"Nhưng......"
"Em nghỉ ngơi thật tốt trước đi, những chuyện khác đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ sắp xếp tốt." Tề Nhạc ngắt lời Thời Kỳ, "Công ty gần đây thật sự rất nhiều việc."
"Vậy anh đi làm việc của mình trước đi, ở đây có Nguyễn Trần nói chuyện với em là được rồi." Thời Kỳ có vẻ là một người bạn trai rất hiểu chuyện.
"Được." Hiện tại Tề Nhạc xác thực muốn rời đi, trạng thái bây giờ của anh ta không được tốt, nếu tiếp tục ở lại đây thì nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Khi Tề Nhạc rời đi, nụ cười trên mặt Thời Kỳ cũng biến mất.
Cái chết của Uông Trừng chắc chắn có liên quan đến Tề Nhạc.
Chỉ là không biết có phải anh ta trực tiếp ra tay hay không.
Nếu vậy…
Thời Kỳ cười lạnh, vốn dĩ anh muốn suy tính một chút, sắp xếp cho Tề Nhạc một cái kết, nhưng không ngờ anh ta lại tự chui đầu vào rọ.
Kế hoạch trong đầu Thời Kỳ nhanh chóng thành hình, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, nhưng sự thay đổi biểu cảm này của anh rơi trong mắt Nguyễn Trần lại có một tầng ý nghĩa khác.
Nguyễn Trần không biết kế hoạch của Ngô Đại và Thời Kỳ, nhìn thấy vẻ mặt "cô đơn" của Thời Kỳ, không khỏi cảm thấy cay đắng trong lòng.
Tề Nhạc này không phải là người tốt!
Cậu ta muốn nói vài lời khuyên nhủ, nhưng vừa nghĩ đến bác sĩ nói bệnh của Thời Kỳ không thể chịu kích thích thì lời nói lại bị nuốt xuống.
Cuối cùng chỉ có thể đỏ mắt chờ mong mà nhìn Thời Kỳ, nhưng hết lần này tới lần khác, trong lòng Thời Kỳ đều là chuyện của Tề Nhạc và Uông Trừng, nên không hề nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Trần.
Vì vậy, khi Ngô Đại đẩy cửa bước vào, anh ta nhìn thấy Nguyễn Trần đang đỏ mắt chờ mong nhìn Thời Kỳ, mà Thời Kỳ lại có vẻ mặt thờ ơ.
"Hai người…. lén lút làm gì sau lưng tôi vậy hả?!" Sếp Ngô cảm thấy đầu mình có hơi xanh.
Nguyễn Trần bị người này làm cho giật mình, một lúc mới hiểu được ý trong lời nói của Ngô Đại, chỉ muốn trợn mắt lên.
Nhìn thấy Ngô Đại đi tới, Nguyễn Trần không để ý tới anh ta, đứng dậy đi ra cửa.
Chỉ là cậu ta bước đi có chút vội vàng, vừa mở cửa ra, suýt chút nữa đụng phải người ngoài cửa.
Nguyễn Trần theo bản năng mở miệng xin lỗi, nhưng khi nhìn rõ người ở ngoài cửa là ai, thì đôi mắt đẹp kia lập tức mở to.
Chuyện xảy ra ở ngoài phòng, hai người trong phòng không hề biết.
“Được rồi, đừng độc mồm độc miệng nữa, lấy chút nhân khí ra đi.” Thời Kỳ thật sự cạn lời, người này rõ ràng thích người ta đến như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác cứ độc mồm độc miệng, suốt ngày kiếm chuyện.
“Hehe, chút nữa đi dỗ sau.” Ngô Đại cũng không để ý, đây là cách anh ta ở chung với Nguyễn Trần. “Đừng nói về tôi nữa, có một số manh mối về việc cậu nhờ tôi điều tra. Trước tiên cậu đừng lo lắng, chuyện này không liên quan gì tới bạn nhỏ nhà cậu. Nhưng mà cậu ta cũng có động tác, chỉ là chưa kịp triển khai kế hoạch thì Uông Trừng mất rồi.”
Mặc dù Thời Kỳ đã đoán được, nhưng khi Ngô Đại nói ra lời này thì tảng đá lớn trong lòng Thời Kỳ rốt cuộc cũng được nới lỏng hai phần.
"Em ấy đã làm gì?"
“Cậu có biết ai đã mua cổ phần của Hãn Hải không?” Ngô Đại nhìn Thời Kỳ, không chờ anh trả lời đã nói ra trước một bước, “Phong Nhiên này thật sự rất thú vị, vậy mà lại có quan hệ với cấp cao của Hãn Hải.”
Ngô Đại nói đến đây, Thời Kỳ đại khái có thể đoán được Phong Nhiên muốn làm gì. Đối với những người ở địa vị cao, đã quen ăn trên ngồi trước, một khi rơi vào vũng lầy thì cảm giác đó khiến người ta rất khó quên đi.
"Nói lại thì cô Uông ch/ết như thế nào?" Thời Kỳ hỏi.
“Tự s/át.” Ngô Đại nhả ra hai chữ.
“Việc này hẳn là có liên quan đến Tề Nhạc.” Thời Kỳ nghĩ đến biểu hiện vừa nãy của Tề Nhạc, trong lòng có tám phần chắc chắn, “Nói đến cũng thật kỳ quái, báo hôm nay là anh cố ý gửi đến à?”
"Báo? Báo gì?"
“Không phải anh!” Thời Kỳ chỉ vào tờ báo bị Tề Nhạc xé thành từng mảnh ném vào thùng rác. Ngô Đại nhặt nó ra xem một chút, mặt hơi không ổn.
“Nhà họ Uông không đưa tin rộng rãi về cái ch/ết của Uông Trừng, tờ báo này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu.”
Chuẩn bị đặc biệt cho mình?
Thời Kỳ thắc mắc, ai lại vất vả như vậy chỉ để chuẩn bị một tờ báo cho riêng mình?
Nói cách khác, là mượn tay mình đưa cho ai nhìn?
Tề Nhạc?
"Tôi đi kiểm tra camera giám sát." Ngô Đại nói xong thì đi ra ngoài.
Không ngoài dự đoán của Thời Kỳ, camera giám sát không quay được gì.
Ở nơi mà họ không nhìn thấy, còn có một người.
Người đó là ai?
Hiện tại Thời Kỳ vẫn chưa có manh mối.
Khi hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Thời Kỳ không muốn nằm trên giường nên đứng dậy hoạt động một chút, mở cửa ra để xem náo nhiệt.
Nhưng khi mở cửa ra xem thì lại không nghĩ tới là người quen.
Tần Thi?
Cô gái này đúng là đã lâu không gặp.
Cô bé ngồi xổm ở hành lang, khóc nhưng vẫn rất xinh đẹp, người đàn ông đứng đối diện không phải Phong Nhiên thì còn có thể là ai!
Ngô Đại cũng nhìn thấy cảnh tượng ở hành lang, đưa tay chọc chọc Thời Kỳ: “Chậc chậc chậc, sân sau nhà cậu cháy rồi kìa.”
Thời Kỳ không để ý tới Ngô Đại, lại bước ra ngoài hai bước, không biết có phải tâm linh tương thông với Phong Nhiên hay không, lúc anh nhìn sang thì đúng lúc Phong Nhiên nhìn qua.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Thời Kỳ thấy rõ sự bối rối trong mắt Phong Nhiên.
Dường như cậu muốn đi tới giải thích gì đó, nhưng khi Tần Thi nhìn thấy cậu nhúc nhích thì bỗng nhiên nhào tới ôm lấy Phong Nhiên.
Nhìn thấy hai người như vậy, đám người xung quanh lập tức ồ lên hoan hô.
Càng ngày càng có nhiều người vây xem, Phong Nhiên xuyên qua đám đông nhìn vào mắt Thời Kỳ. Cậu muốn nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt này, nhưng cuối cùng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy được cảm xúc mà mình mong muốn từ đôi mắt này.
Cậu buồn không tả xiết.
Tâm trạng của Thời Kỳ thế nào?
Nội tâm Thời Kỳ đã tức muốn chết, nếu không phải còn giữ được lý trí thì anh thậm chí còn muốn xông tới kéo người phụ nữ đang bám dính lấy bạn trai mình ra.
Nhưng bây giờ, anh chỉ mỉm cười, giống như đang nhìn một cặp đôi xa lạ cãi nhau, một nụ cười đầy thiện chí.
"Đi thôi." Thời Kỳ xoay người đi vào trong phòng, nếu còn nhìn nữa, anh có thể dệt cho mình một cái nón màu xanh mất!