
Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 65 - Chủ động xuất kích
"Khụ khụ." Ngô Đại nhìn Thời Kỳ, cường điệu ho hai tiếng, "À thì, hay là trưa nay chúng ta ăn lẩu đi. Tôi thấy rau ở quán lẩu bên ngoài rất ngon."
Thời Kỳ…
Thời Kỳ tưởng rằng Phong Nhiên sẽ đuổi tới nói gì đó, nhưng Phong Nhiên lại không làm vậy.
Thời Kỳ cảm thấy như phổi mình sắp nổ tung.
“Đám tang của Uông Trừng diễn ra vào ngày mai, Giản Minh hẳn là sẽ có mặt ở đó.” Thời Kỳ ném Phong Nhiên ra khỏi đầu, có người ở đó, mình không thể làm được việc gì cả.
“Đương nhiên.” Ngô Đại không hiểu Thời Kỳ muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu.
"Đáng tiếc, dù sao cũng quen biết, đương nhiên phải đi tiễn một đoạn." Thời Kỳ nhìn hai chiếc lá khô trơ trọi lẻ loi ngoài cửa sổ, trong mắt không có chút ấm áp nào, chỉ còn lại lạnh lùng.
“Muốn tôi đi cùng cậu không?” Ngô Đại nhìn Thời Kỳ, tuy rằng không biết kế hoạch của cậu nhưng anh ta lại có sự nhạy bén về nguy hiểm, trong tiềm thức cảm thấy Thời Kỳ lại muốn tìm đường ch/ết.
“Không cần, mình tôi đi là được.”
Hãn Hải, phải nói rằng mọi người ở Tấn Thành đều biết, nhưng bây giờ Hãn Hải nửa khép nửa hở tổ chức tang lễ cho đại tiểu thư của mình, như thể vừa không muốn người ta biết, vừa muốn mọi người đều biết.
Khi Thời Kỳ đến nơi, thời gian anh đến cũng không tính là sớm nên đã có rất nhiều người ở đó. Họ Uông xứng đáng là gia đình kinh doanh lớn, những người đến viếng hầu hết đều là những nhân vật kinh doanh hàng đầu ở Tấn Thành. Tất nhiên cũng có một số nhân vật nhỏ muốn xây dựng mối quan hệ, Thời Kỳ cũng xen lẫn trong những nhân vật nhỏ bé này, trong lúc nhất thời không bị phát hiện.
Nhưng điều mà Thời Kỳ không thể hiểu được là anh không hề nhìn thấy một người nhà họ Uông nào ở đây cả.
Khách đến viếng nhưng chủ nhà lại không tiếp đón, dù có nói thế nào cũng là không chính đáng.
"Ài, hình như ông Uông thật sự đau lòng lắm." Một giọng nói vang lên từ bên cạnh, Thời Kỳ quay người lại nhìn qua, là hai người mà anh không quen biết.
"Ai nói không phải chứ, người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, còn là người con gái mà ông ấy coi trọng nhất, đáng tiếc, đáng tiếc."
"Ài, chưa nghe nói à? Vừa nãy ông Uông ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện."
"Nghe nói, cậu không thấy không có người nhà họ Uông ở đây sao? Mấy đứa con trai của ông Uông sợ nếu ông ấy mất thì cũng không nhận được cái gì. "
Đám người đang nói chuyện, thỉnh thoảng lại chậc chậc hai tiếng, không biết thật sự buồn cho ông Uông hay đang cười trên nổi đau của ông ta.
Thời Kỳ thay đổi biểu cảm trên mặt.
Ông Uông ngất xỉu?
Lại cứ phải ở thời điểm này?
Giác quan thứ sáu của Thời Kỳ mách bảo trong này chắc chắn có âm mưu gì đó.
"Thời Kỳ?"
Thời Kỳ đang phân tâm thì vai anh bất ngờ bị vỗ nhẹ, anh theo bản năng quay lại, một khuôn mặt quen thuộc đến mức khiến anh thấy chán ghét xuất hiện trước mặt anh. Ánh mắt Thời Kỳ không hề thay đổi, tràn đầy nghi hoặc nhìn người đến.
"Xin lỗi, anh... quen tôi sao?"
Nụ cười trên mặt Giản Minh cứng đờ, một lúc sau mới thăm dò hỏi.
"Cậu… đang đùa à?"
"À, mấy ngày trước tôi không cẩn thận nên bị thương, bác sĩ nói bị tổn thương ở đầu, có vài ký ức không nhớ được." Thời Kỳ nhìn Giản Minh, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng.
Giản Minh nhìn Thời Kỳ như vậy, vẻ cứng ngắc trên mặt lập tức trở nên sáng sủa.
Thời Kỳ bị mất trí nhớ.
Đối với cậu ta, đây quả thực là tin tốt nhất.
"À đúng rồi, anh có quen bạn trai của tôi không?" Nụ cười trên mặt Giản Minh chưa hoàn toàn ngưng lại thì bị lời nói của Thời Kỳ nhấn nút tạm dừng.
“Bạn trai của cậu là?” Giản Minh không tùy tiện lên tiếng, đôi tay buông thõng sau lưng vô thức nắm chặt lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thời Kỳ như dã thú sắp ăn thịt.
Thời Kỳ giống như một chú thỏ nhỏ vừa chạy ra khỏi nhà kính, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ.
"Bạn trai của tôi là Tề Nhạc."
Giản Minh…
Vẻ mặt Giản Minh trong nháy mắt cứng đờ, khoảnh khắc tiếp theo trở nên ngang ngược không thể ngăn được.
Tề Nhạc.
Sao có thể là Tề Nhạc!
Sao có thể là Tề Nhạc!
Giản Minh không thể diễn tả được tâm trạng của bản thân lúc này. Cậu ta nhìn Thời Kỳ trước mặt, Thời Kỳ mỉm cười hồn nhiên và rạng rỡ với mình, cậu ta không thể nhớ được lần cuối cùng nhìn thấy Thời Kỳ như thế này là khi nào.
Nhưng cậu ta lại nói với mình, bạn trai của cậu ta là Tề Nhạc.
Bản thân là một kẻ cặn bã, trước giờ Giản Minh chưa bao giờ phủ nhận điều này. Nhưng Tề Nhạc thì sao? Anh ta là kẻ cặn bã nhất thế giới, dựa vào cái gì mà Tề Nhạc có thể trở thành bạn trai của Thời Kỳ sau khi cậu ta bị mất trí nhớ?
Giản Minh không phục, cũng không cam lòng.
"Anh sao vậy?" Thời Kỳ nhìn Giản Minh, ánh mắt ngây thơ như muốn nói mau tới lừa gạt tôi di, mau lừa gạt tôi đi.
“Tôi tên là Giản Minh, trước đây chúng ta là bạn rất thân.” Giản Minh dùng tự chủ cả đời để không lộ ra mặt tàn ác của mình, cố gắng để không bật cười, giọng nói tràn ngập dịu dàng khó tả. Nếu lắng nghe kỹ, còn có thể nghe thấy cảm giác cứng nhắc trong đó.
“Ồ, chào cậu, chào cậu.” Thời Kỳ giống như lần đầu tiên nghe được lời này, nụ cười trên mặt bớt khách sáo ba phần, lại thêm mấy phần tình cảm chân thành, “Xin lỗi, có nhiều chuyện tôi không nhớ rõ.”
“Vậy sao cậu biết Tề Nhạc là bạn trai của cậu?” Giản Minh rốt cục nhịn không được, mở miệng hỏi.
"Anh ấy vốn là bạn trai của tôi mà. Tôi vẫn còn nhớ Tề Nhạc, nhớ từng li từng tí chuyện của hai bọn tôi, ngay cả bác sĩ cũng rất ngạc nhiên.” Nói xong, Thời Kỳ có hơi ngượng ngùng cười, “Chắc trước đây tôi rất thích anh ấy.”
Từng li từng tí?
Giản Minh gần như bật cười khi nghe lời này của Thời Kỳ.
Nếu Thời Kỳ thật sự nhớ rõ từng li từng tí về mối quan hệ của bản thân với Tề Nhạc, cậu ta sẽ vào chùa dập đầu ngay bây giờ.
Tên cặn bã Tề Nhạc này, thật không biết vận may đến từ đâu.
Giản Minh tức đến sắp nổ tung.
Cậu ta nhìn Thời Kỳ, một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi, "Vậy cậu... cậu còn nhớ Phong Nhiên không?" Lời vừa ra khỏi miệng, Giản Minh liền hối hận.
Tề Nhạc chỉ là đồ giả, coi như hiện tại Thời Kỳ nghĩ rằng Tề Nhạc là bạn trai của mình thì đồ giả vẫn là giả. Nhưng Phong Nhiên không phải vậy, những ký ức hỗn loạn của Thời Kỳ thật sự được tạo ra cùng với Phong Nhiên.
Cậu ta tự tin có thể đá Tề Nhạc ra khỏi Thời Kỳ, nhưng Phong Nhiên thì khác.
Giản Minh biết Thời Kỳ thích Phong Nhiên đến mức nào.
Phong Nhiên?
Thời Kỳ nghe được cái tên này, ánh mắt trống rỗng.
"Tôi không nhớ, người đó cũng là bạn tôi à?"
“Không phải.” Giản Minh lập tức phủ nhận: “Người đó là kẻ lừa đảo, lừa tiền của cậu, sau này nếu gặp cậu ta thì hãy tránh xa cậu ta một chút.”
"Được." Thời Kỳ cười khẽ, "Nhưng mà tôi muốn đi tìm Tề Nhạc, anh ấy nói trước đây anh ấy và cô Uông có chút ồn ào không vui trong chuyện làm ăn, nhưng dù sao hôm nay cũng là tang lễ của cô Uông nên tôi có chút lo lắng về anh ấy, cậu có biết anh ấy ở đâu không?”
Giản Minh: …
Nếu không phải cậu ta biết chuyện của Tề Nhạc và Uông Trừng thì hẳn cũng tin lời Thời Kỳ nói.
Người đàn ông này thật sự giỏi nói dối.
Nhưng....
Giản Minh nhìn Thời Kỳ đang nhìn xung quanh, trên khuôn mặt cậu ta hiện lên một chút u ám, sau đó là một nụ cười vụng về.
"Tôi biết anh ta ở đâu. Tôi sẽ đưa cậu đến đó."
"Được, vậy làm phiền cậu rồi."
Tách hai tiếng, tiếng màn trập bị chặn lại bởi tiếng ồn của mọi người. Người chụp ảnh nhìn vào mấy tấm ảnh trong máy ảnh, chọn một nhóm tiêu biểu hơn và gửi đến điện thoại di động của ai đó.
Ting.
Chuông điện thoại di động vang lên, người chụp ảnh nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình, khóe miệng cười càng lớn hơn.
Bên kia, Tề Nhạc chưa bao giờ nghĩ đến việc tham dự tang lễ của Uông Trừng đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, nghe người phía dưới báo cáo.
"Sếp, camera giám sát của bệnh viện có chút vấn đề, người gửi tờ báo giả này đến bệnh viện cũng không bị quay lại." Người trả lời nhìn vẻ mặt không tốt của Tề Nhạc, giọng nói nhỏ đi hai phần, "Nhà họ Uông không làm ra động tác lớn nào, nhưng sáng nay ông Uông đã ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện, hiện tại đám tang của cô Uông Trừng đã trở nên hỗn loạn.”
Tề Nhạc đứng trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt khó hiểu.
“Cậu đi ra ngoài trước đi.” Một lúc sau, Tề Nhạc mới ra lệnh, người nhận được tin tức nhanh chóng chạy ra ngoài.
Môi trường văn phòng thật sự quá áp lực.
"Ha, Uông Trừng à, lúc còn sống cô luôn kiêu ngạo, nhưng khi ch/ết rồi, ngay cả tang lễ cũng là một mớ hỗn độn." Tề Nhạc cười lạnh.
Lúc trước, bởi vì nhà họ Tề cần vốn đầu tư nên phải nhờ vào sức ảnh hưởng của người phụ nữ này, không ngờ cô ta thật sự coi mình là tài sản của cô ta.
Nghĩ đến đêm mưa đó, Tề Nhạc không chút hối hận, chỉ cảm thấy thoải mái.
Gông cùm xiềng xích đè nặng lên người anh ta cuối cùng cũng tan biến, giờ nhà họ Tề cũng không còn phải nhìn mặt người khác như trước nữa. Với thành tích hiện tại của anh ta, người nhà anh ta cũng không thể khống chế được anh ta nữa, giờ anh ta có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn.
Tề Nhạc đang nhớ lại chuyện xưa thì đột nhiên điện thoại di động của anh ta vang lên.
Anh ta cúi đầu xem, là một tin nhắn, ấn mở thì hai bóng người đập vào mắt.
Khoảnh khắc nhìn rõ bức ảnh, tiếng hít thở của Tề Nhạc đều cứng lại.
Thời Kỳ và Giản Minh!
Từ khi ký ức Thời Kỳ rối loạn, sau khi Thời Kỳ gọi mình là bạn trai thì Tề Nhạc cảm thấy ông trời thật sự rất tốt với anh ta, đều trả lại tất cả những gì nợ anh ta trước đây. Bởi vậy anh ta có hơi buông thả mà quên mất rằng trong mối quan hệ này ẩn chứa một mối nguy hiểm ngầm rất lớn.
Chính là Giản Minh.
Giản Minh có cùng tâm tư với anh ta, cũng biết chuyện gì đã xảy ra giữa Thời Kỳ và mình lúc trước. Không giống như Ngô Đại và Nguyễn Trần, nếu có cách có thể thay đổi thân phận hiện tại của mình thành Giản Minh thì cậu ta sẽ làm điều đó bằng bất cứ giá nào.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc nheo mắt lại.
Không đời nào anh ta lại để điều đó xảy ra.
Về phần ai đã gửi cho anh ta bức ảnh này, Tề Nhạc không còn quan tâm nữa. Cho dù đó là một cái bẫy, anh ta cũng phải tìm cách diệt trừ Giản Minh.
Một bên khác, Thời Kỳ nhìn Giản Minh đang đứng trước cửa xe, khóe mắt không khỏi giật giật.
Anh bị mất trí nhớ, chứ không phải kẻ ngốc.
"Sao vậy? Tôi dẫn cậu đi tìm Tề Nhạc, anh ta không có ở đây." Giản Minh dùng giọng điệu của một tên buôn người đang dỗ dành một học sinh tiểu học, thậm chí giọng điệu còn trầm xuống rất nhiều.
"Anh này..."
Ngay khi Thời Kỳ đang định nói gì đó thì Giản Minh không kiên nhẫn mở miệng.
“Tôi nói tên tôi là Giản Minh.”
“Vâng, anh Giản Minh, Tề Nhạc...”
Lời nói của Thời Kỳ lại bị cắt ngang lần nữa, lần này không phải Giản Minh ngắt lời anh mà là có người từ phía sau đi tới. Thời Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy người tới là Ngô Đại thì thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay anh đến vốn là để tin tức anh gặp Giản Minh truyền tới chỗ Tề Nhạc. Lúc đầu anh không cho Ngô Đại đi theo vì lo nếu có mặt Ngô Đại thì Giản Minh sẽ không cắn câu. Bây giờ chuyện đã xong, không cần phải tiếp tục dây dưa với Giản Minh nữa.
"Thời Kỳ, sao cậu lại ở đây?" Ngô Đại đi về phía hai người bọn họ, khi nhìn thấy Giản Minh, nụ cười trên mặt trở nên nhạt đi một chút.
Giản Minh cũng nhận ra người đến, lúc trước cậu ta và Tề Nhạc đã bị bắt đi ở trong chính quán bar của người này.
"Tôi đang tìm Tề Nhạc. Anh Giản này nói là biết Tề Nhạc ở đâu và đang định đưa tôi đến đó." Giọng điệu của Thời Kỳ rất bình thản, nhưng nếu nghe kỹ thì có thể nghe thấy một chút giễu cợt trong đó.
Anh đưa lưng về phía Giản Minh và nhìn về phía Ngô Đại, ánh mắt cũng không còn giả vờ ngây thơ nữa, hoàn toàn đều là giễu cợt và thiếu kiên nhẫn.
Ngô Đại kinh ngạc trước tốc độ lật mặt của anh.
May mắn thay, Ngô Đại cũng là người từng trải qua nhiều chuyện, nếu không là đã lộ tẩy.
"Không cần, tôi đưa cậu đi." Nghe được Thời Kỳ nói, nụ cười trên mặt Ngô Đại hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn về phía Giản Minh còn mang theo cảnh cáo.
So với anh Giản “vô danh” này, Thời Kỳ chắc chắn tin tưởng bạn mình hơn.
Thời Kỳ quay người hướng Giản Minh gật đầu chào, sau đó đi theo Ngô Đại.
Hai người bước đi không nhanh lắm, sau khi chắc chắn phía sau không có ai đi theo thì Ngô Đại tiến lại đụng đụng người Thời Kỳ, cười nói với Thời Kỳ bằng giọng điệu chỉ có hai người họ mới nghe được, “Cậu có cảm thấy đằng sau có sát khí không?"
Thời Kỳ nghe thấy giọng điệu châm biếm của Ngô Đại, trong lòng trợn trắng mắt.
Làm sao anh có thể không cảm nhận được điều đó? Nếu ánh mắt có lực sát thương thì ánh mắt của Giản Minh ở đằng sau có thể đ/âm xuyên qua anh.
"Bên phía Tề Nhạc đã sắp xếp xong chưa?
“Yên tâm đi.” Ngô Đại vô cùng tự tin, “Không chỉ bên phía Tề Nhạc đã sắp xếp xong, bên phía bạn nhỏ của cậu cũng đã sắp xếp xong.”
Nghĩ lại lúc Thời Kỳ nói cho anh ta biết sắp xếp của mình, Ngô Đại quả thực nghi ngờ người này có phải bị đoạt xá hay không. Ngay từ lần đầu gặp Thời Kỳ, cảm giác mà Thời Kỳ đã mang đến cho anh ta chính là một "tiểu nhân gian trá". Dù biết Thời Kỳ thích Phong Nhiên, nhưng trong mắt anh ta, mối quan hệ giữa Thời Kỳ và Phong Nhiên giống như hai kẻ điên, trong tình yêu đều là âm mưu và tính toán.
Nhưng lần này Thời Kỳ lại cân nhắc vì Phong Nhiên.
"Cậu thật sự cảm thấy bạn nhỏ nhà cậu sẽ bước một chân vào vực sâu phạm pháp?"
Thời Kỳ cũng thường xuyên tự hỏi bản thân về vấn đề này. Về mặt lý trí, anh tin tưởng Phong Nhiên. Nhưng về mặt tình cảm lại không khỏi lo lắng, lo lắng nếu Phong Nhiên thật sự làm gì đó thì anh sẽ không bảo vệ được cậu.
Phong Nhiên đến từ bóng tối, vốn muốn lấy bóng tối đấu với bóng tối, nhưng chính sự dị đoan này đã khiến anh từ bỏ kế hoạch ban đầu.
Thời Kỳ không muốn Phong Nhiên quay lại con đường cũ.
Anh muốn Phong Nhiên sống tốt, cùng anh trải qua nửa đời còn lại.
Bệnh viện, phòng bệnh.
Phong Nhiên đang nằm trên giường bệnh, ngước mắt nhìn lên trần nhà, bên cạnh là một cô gái vẫn luôn bận rộn.
"Phong Nhiên, học kỳ sau cậu chuẩn bị tham gia hạng mục của thầy Trần phải không? Tớ thấy hạng mục đó rất hay, chi bằng chúng ta cùng tham gia đi." Tần Thi gọt vỏ một quả táo, mỉm cười với Phong Nhiên, đưa quả táo trong tay cho Phong Nhiên.
Phong Nhiên giống như vừa nhận ra rằng trong phòng còn có một người khác, chỉ là ánh mắt nhìn Tần Thi lại đặc biệt lạnh lùng.
"Chơi vui không?"