Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 59 – Ở nhà người khác mới càng kí/ch th/ích
“Tất nhiên rồi, chứ còn ở đâu nữa?”
Hứa Hàn Châu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Thẩm Uyên, vừa chỉnh lại quần áo bị anh làm rối tung, nhìn hắn như thể đang nhìn kẻ tâm thần:
"Anh điên à? Đây là nhà của người khác."
"Ở nhà người khác mới càng kí/ch th/ích."
"Chậc, tôi sẽ không điên cùng anh đâu."
“Hàn Châu, đây là thù lao cậu đã hứa với tôi.”
“Tôi đã hứa cũng không phải làm ở nhà người khác.”
"Vừa rồi cậu đã nghe được lời trợ lý Tống nói rồi, chắc cậu cũng biết cuộc trò chuyện sau đó nhất định có ý nghĩa rất lớn đối với cậu, vậy thù lao này không phải nên tăng lên sao?"
Hứa Hàn Châu bất động:
“Là trợ lý Tống muốn giữ tôi lại, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến anh.”
Thẩm Uyên nhướng mày nhìn cậu:
"Sao tôi có cảm giác như cậu đang qua cầu rút ván vậy?"
"Sao có thể? Sau khi chúng ta rời khỏi biệt thự trên đỉnh núi, anh vẫn có thể nhận được thứ anh muốn."
Thẩm Uyên từ thái độ quả quyết của Hứa Hàn Châu rõ ràng nhận ra cậu sẽ không lăn lộn với mình trong căn phòng này. Thế nhưng cậu đã đến giường của anh rồi, sao anh có thể để cậu đi như vậy?
Người đàn ông hơi nheo mắt nhìn Hứa Hàn Châu, trong đầu giật mình nhớ tới vừa nãy lúc nhấm nháp môi của đối phương, tay anh hình như đã chạm vào thứ gì đó trên người Hứa Hàn Châu.
Cảm xúc trong mắt dập dờn thành nụ cười, trong đầu Thẩm Uyên lại nảy ra một ý tưởng thú vị khác:
"Hàn Châu, dù sao trợ lý Tống cũng sẽ bận rất lâu. Cậu có muốn chơi trò chơi với tôi không?"
"Trò chơi? Trò chơi gì?"
"Vừa rồi không phải trợ lý Tống yêu cầu tôi dẫn cậu đi dạo sao? Hay chúng ta làm thế này nhé? Chút nữa trên đường đi nếu cậu có thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi. Một đáp án đổi lấy việc cậu cở/i một cái áo, thế nào?”
Hứa Hàn Châu lập tức cảm thấy buồn cười trước những lời nói điên rồ của anh:
“Tôi không điên cùng anh đâu, còn điên ở trong nhà người khác nữa chứ.”
Hứa Hàn Châu vừa dứt lời, trợn mắt nhìn Thẩm Uyên một cái rồi đi vào phòng khách.
Thẩm Uyên khẽ cười, đi theo cậu mấy bước:
“Cậu đừng quan tâm tôi có điên hay không, chỉ cần nói cậu có dám chơi hay không thôi.”
Hứa Hàn Châu biết anh đang dùng phép khích tướng, nhưng cậu tự tin cho dù có đồng ý thì cậu cũng sẽ không thua, dù sao có hỏi hay không là do cậu quyết định.
"Được, tôi sẽ chơi với anh."
Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận của Hứa Hàn Châu, nụ cười trên mặt Thẩm Uyên càng thêm lóa mắt. Anh đưa tay nắm lấy tay Hứa Hàn Châu:
"Đi thôi, tôi sẽ đưa cậu đi dạo quanh ngôi nhà này."
"Ế.….."
Hứa Hàn Châu vội vàng hét lên một tiếng, bị Thẩm Uyên kéo đến lảo đảo chân, bất đắc dĩ đi theo anh.
“Dẫn cậu đi xem tủ quần áo của ông cụ.”
Khóe miệng Hứa Hàn Châu giật giật mãnh liệt, nhìn bóng lưng thật là lớn của Thẩm Uyên, cậu thực sự không muốn đối mặt với người đàn ông đang lén lút mặc quần áo của người khác này.
"Vào nhanh lên."
Thẩm Uyên dễ dàng đi đến cửa một căn phòng trên tầng hai. Những ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đẩy cửa, một phòng thay đồ rất lớn xuất hiện trước mặt Hứa Hàn Châu.
Nhìn quần áo được trưng bày gọn gàng bên trong, Hứa Hàn Châu nghẹn họng nhìn trân trối:
"Đây... Đều là quần áo được ông cụ sưu tầm sao?"
Thẩm Uyên nghiêng mặt qua nhìn về phía Hứa Hàn Châu:
"Câu hỏi đầu tiên."
"...”
Hứa Hàn Châu im lặng, cậu quên mất hiện tại đang cùng chơi trò chơi với Thẩm Uyên.
Có chơi có chịu, cậu rút tay ra khỏi tay Thẩm Uyên, đưa tay cởi áo khoác âu phục của mình.
Chiếc quần tây được cắt may khéo léo ôm sát vòng eo thon gọn, Thẩm Uyên bắt đầu nhớ cảm giác đôi tay to lớn của mình ôm lấy cái eo nhỏ kia.
Cảm giác ngứa ngáy trong lòng không có cách nào trút ra ngoài, chỉ có thể xoay đầu ngón tay để nhớ lại cảm giác lúc đó.
Thế nhưng, rất nhanh anh đã phát hiện ra, áo sơ mi của Hứa Hàn Châu không hề bị động tác cở/i áo làm xáo trộn.
Ánh mắt Thẩm Uyên trầm xuống, suy đoán trong lòng lại lần nữa được khẳng định.
"Hàn Châu, cậu chỉ mặc hai cái áo thôi phải không? Nếu cậu hỏi một câu nữa, vậy cậu sẽ phải kh/ỏa thâ/n trong phòng người khác..."
"Câm miệng!!"
Hứa Hàn Châu nhét áo khoác vào tay Thẩm Uyên, nhấc chân đi vào gian phòng trước.
Tủ quần áo kiểu cổ, quần áo mang lại cảm giác cũ kỹ và thậm chí cả những chiếc gương cao từ trần đến sàn cũng được viền rìa bằng gỗ thật màu nâu sẫm.
Buồn bực trong lòng của Hứa Hàn Châu tiêu tan một cách kỳ quái. Cậu đưa tay sờ lên những đường vân trên tủ quần áo, giọng nói đặc biệt dịu dàng:
“Khi ở trong phòng thay đồ này, có cảm giác giống như thời gian trong phút chốc quay ngược lại gần trăm năm, khiến cho người ta có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi vậy.”
Nụ cười rạng rỡ vốn có trên khuôn mặt Thẩm Uyên cũng giống như trải qua thời gian lắng đọng mà yên tĩnh trở lại. Bộ đồ Tôn Trung Sơn trên người anh hòa quyện một cách hoàn hảo với bầu không khí trong phòng thay đồ này.
"Đúng vậy, thời gian có thể lấy đi hết mọi người và mọi thứ, nhưng những câu chuyện do những người đó để lại đều được lưu lại lại trên những thứ này."
Anh đưa tay lấy từ tủ quần áo ra một bộ sườn xám thêu tuyệt đẹp, ánh mắt anh rơi vào bộ sườn xám, dường như đang âu yếm nhìn người yêu.
"Nhưng đồ cũ cũng có thể được người ta giao cho câu chuyện mới mà. Thế nào, Hàn Châu, cậu có muốn cùng tôi kể câu chuyện mới không?"
Đôi lông mày xinh đẹp của Hứa Hàn Châu nhíu lại, lần nữa vô thức buột miệng nói:
"Anh lại muốn làm gì nữa?"
Vừa dứt lời, cậu đã nhìn thấy hai mắt Thẩm Uyên sáng lên, hai con ngươi hắc diệu thạch lúc này càng sáng hơn.
"…”
Lúc này Hứa Hàn Châu mới phản ứng lại, hỏi một câu khác.
"Hàn Châu, cậu..."
"Anh im đi, anh vừa nói cở/i một cái áo để đổi lấy câu trả lời. Chỉ cần anh không cho tôi biết đáp án, vậy thì tôi không cần hoàn thành cá cược."
“Thế nhưng hết lần này đến lần khác tôi đều muốn nói...Ưm."
"Rầm."
Một tiếng vang trầm, Hứa Hàn Châu đột nhiên đâm sầm vào Thẩm Uyên và đưa tay lên bịt miệng anh.
"Không được nói!"
Một cảm giác êm ái nhanh chóng xuất hiện dưới lòng bàn tay, Hứa Hàn Châu tự nhiên biết đó là gì.
Cậu kìm nén ý muốn rút tay lại, bất mãn nói:
"Anh bảo tôi cở/i áo trong nhà này à? Anh có bao giờ nghĩ xem người trong biệt thự này nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ gì về tôi không? Tôi không biết xấu hổ à? Tôi không muốn làm ăn với gia tộc S nữa sao?"
Đối mặt với sự tức giận của cậu, Thẩm Uyên cúi đầu nhìn Hứa Hàn Châu, vẻ mặt lại càng cuồng nhiệt hơn trước.
Hứa Hàn Châu: "..."
Lần này cậu phản ứng rất nhanh, nhận ra mình lại chủ động đặt câu hỏi.
Ngay tại lúc cậu đang phân tâm, Thẩm Uyên đột nhiên dùng sức.
Hứa Hàn Châu chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia chớp nhoáng, Thẩm Uyên từ bị động chuyển sang chủ động, ép cậu lên tủ quần áo.
Thẩm Uyên một tay giữ hai tay Hứa Hàn Châu phía trên đầu, tay kia chậm rãi treo bộ sườn xám trong tay vào tủ, chậm rãi nói:
"Nếu cậu mặc bộ sườn xám này vào, câu chuyện của nó chắc chắn sẽ càng thêm động lòng người hơn. Tuy nhiên, vì trò chơi hôm nay của chúng ta là cở/i áo nên nó cũng chỉ có thể đợi đến lần sau."
Tay Thẩm Uyên đã đặt lên thắt lưng của Hứa Hàn Châu.
"Thẩm Uyên, rốt cuộc anh muốn điên đến lúc nào?"
"Hàn Châu, vừa rồi hình như cậu đã hỏi mấy câu rồi phải không? Như vậy đi, nếu áo không đủ, cở/i qu/ần cũng tính."
Hứa Hàn Châu đột nhiên nghĩ đến bộ đồ hôm nay mình mặc, hai mắt lóe lên, gấp gáp nói:
"Thẩm Uyên, anh dám!"
“Cạch” một tiếng, là tiếng khóa thắt lưng được cở/i ra.