Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 60 – Khiến anh tận hưởng một cách trọn vẹn nhất
Cảm giác xấu hổ nháy mắt dâng lên trong lòng, sự tức giận trong mắt Hứa Hàn Châu khi nhìn Thẩm Uyên gần như sắp đông cứng lại thành thực chất.
Thế nhưng, cậu không biết phản ứng của mình như vậy sẽ chỉ khiến Thẩm Uyên cảm thấy càng thêm thú vị.
Nhìn Hứa Hàn Châu phản kháng vô cùng mạnh mẽ, Thẩm Uyên không ép chặn loạn động mạnh mẽ ở trong lòng, sắc mặt tối sầm, giả vờ tức giận nói:
"Hứa tổng, đây là điều chúng ta đã thống nhất. Có chơi có chịu. Chỉ là cở/i áo ra thôi mà cậu cũng không làm được sao? Hơn nữa, trên người cậu có chỗ nào mà tôi chưa từng thấy à?"
“Nếu cậu không thể giữ lời mấy chuyện như này, vậy thì thỏa thuận giữa chúng ta…”
Hứa Hàn Châu lạnh lùng nhìn Thẩm Uyên:
"Thì sao? Anh muốn dùng cái này để uy hiếp tôi?"
Thẩm Uyên thản nhiên nói:
"Đúng, tôi đang uy hiếp cậu. Vậy Hứa tổng, cậu nói cho tôi biết cậu có bị uy hiếp hay không?"
Hứa Hàn Châu trước giờ đâu bị người khác nắm thóp? Thế nhưng bây giờ quả thực không có cách nào trở mặt với Thẩm Uyên. Chưa kể thân phận omega của cậu cần phải nhờ anh giữ bí mật. Ngay cả bữa tiệc du thuyền ngày mai cũng sẽ cần sự giúp đỡ của Thẩm Uyên.
Cậu cắn chặt răng hàm, mong muốn thoát khỏi sự cưỡng chế này càng ngày càng mạnh mẽ.
"Cởi quần áo là vấn đề sao? Là vấn đề địa điểm. Làm chuyện như vậy ở nhà người khác, anh có nghĩ tới hậu quả khi bị phát hiện chưa?"
Thẩm Uyên nghe Hứa Hàn Châu nói như vậy, liền biết cậu đã thỏa hiệp.
"Thật ra thì cậu chỉ sợ bị nhìn thấy thôi."
Cảm xúc trong lòng rõ ràng đang dâng trào, nhưng vẫn phải kìm lại với cảm giác vui sướng thầm kín.
Thẩm Uyên vẫn một tay đè lên tay Hứa Hàn Châu, nhưng tay kia lại lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
Hứa Hàn Châu còn chưa kịp hỏi anh lúc này đang gọi cho ai, Thẩm Uyên đã đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Hứa Hàn Châu, trên màn hình điện thoại có ba chữ Tống An Chi thật to.
“Sao anh lại gọi cho trợ lý Tống?”
Thẩm Uyên nhìn cậu không trả lời. Ngay lúc người bên kia kết nối cuộc gọi, Thẩm Uyên liền bật loa ngoài.
"Trợ lý đặc biệt Tống, trước đó anh đã nói với tôi rằng hôm nay anh còn rất nhiều việc phải làm phải không?"
Cuộc gọi này không biết từ đâu vang lên, câu hỏi của cậu chủ nhà mình cũng không thể giải thích được, thế nhưng với tư cách là một trợ lý đặc biệt có tư cách, Tống An Chi lập tức hiểu ngay ý định của Thẩm Uyên, hắn trả lời theo kiểu giải quyết công việc:
“Vâng, thưa cậu Thẩm, vậy nên làm phiền cậu dành thời gian đi cùng cậu Hứa giúp tôi. Hơn nữa, cậu chủ nhà tôi không thích nhìn thấy nhiều người hầu đi lại trong nhà, nên trong nhà sẽ không có người hầu khiến hai người khó chịu. Chỉ là nếu cậu Hai Hứa có gì cần thì nhờ cậu Thẩm gọi cho tôi."
“Tôi hiểu rồi. Vậy trợ lý Tống cứ làm việc của mình đi.”
Thẩm Uyên cúp điện thoại, nhướng mày nhìn Hứa Hàn Châu:
"Tôi nói chỉ sợ cậu không tin. Hiện tại nghe được lời nói của trợ lý đặc biệt Tống, chắc giờ cậu cũng biết, trong nhà này hiện tại chỉ có tôi và cậu."
Trong cổng nhà lớn luôn có một số bí mật, không thích người hầu lảng vảng trước mặt mình là chuyện bình thường, cho nên Hứa Hàn Châu tin tưởng lời nói của Thẩm Uyên không chút nghi ngờ.
Hiện tại lo lắng cuối cùng đã không còn, Hứa Hàn Châu sẽ không còn lấy đây làm lý do từ chối nữa. Ngay từ đầu cậu cũng không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi.
Cậu nhướng mày nhìn Thẩm Uyên:
"Tôi nói được làm gì, dù sao cũng chỉ là cở/i áo, tôi sẽ cở/i!"
Hứa Hàn Châu đưa tay ra hiệu cho Thẩm Uyên buông tay mình ra.
Thẩm Uyên buông tay ra, lùi về sau hai bước.
Thân hình cao lớn nghiêng nghiêng tựa lên tủ quần áo khác, trông như một bức tranh vô cùng đẹp mắt.
Hứa Hàn Châu nhìn anh, không khỏi thầm cảm thán. Trước đây cậu chỉ cho rằng người đàn ông này dáng dấp không tệ, nhưng bây giờ nhìn lại, cậu lại phát hiện quả thực người này có một khuôn mặt khiến người ta ghen tỵ đến ghen ghét.
“Thẩm Uyên, tôi muốn thay đổi luật chơi một chút.”
“Ồ?”
Âm điệu trầm thấp mang theo từ tính, vang vọng trong phòng thay đồ khiến lòng người không nhịn được mà có chút run run.
"Thay đổi luật chơi? Đổi thế nào?"
Bàn tay của Hứa Hàn Châu đã đặt trên thắt lưng chưa mở khóa ngầm, cậu từ từ rút thắt lưng ở bên hông ra, vừa cười vừa nói:
“Áo quần đã được cở/i hết rồi, nếu chúng ta không làm gì thì chẳng phải là lãng phí sao?”
Thẩm Uyên nhìn cậu, ngọn lửa thiêu đốt trong mắt anh càng vì những lời này mà càng thêm hung mãnh.
"Vậy cậu muốn làm gì, Hàn Châu?"
Thắt lưng được rút ra, Hứa Hàn Châu ném đồ xuống đất, ngón tay trắng như tuyết đặt lên chiếc cúc phía trước quần:
“Mặc dù làm đến bước cuối cùng trong nhà người khác thì việc dọn dẹp có hơi khó khăn, nhưng việc khiến anh tận hưởng một cách trọn vẹn nhất thì tôi nghĩ mình vẫn dễ dàng làm được”.
Ánh mắt Thẩm Uyên càng thêm thâm trầm:
"Khiến tôi tận hưởng một cách trọn vẹn nhất? Làm sao tôi có thể tận hưởng một cách trọn vẹn nhất?"
"Đừng quan tâm tôi sẽ làm gì, chỉ cần biết đây vẫn là trò chơi hỏi đáp, tôi vẫn hỏi anh vẫn trả lời. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không hỏi những vấn đề đặc biệt quan trọng đó. Phần còn lại tôi sẽ tự làm.”
Nút quần được cở/i ra, cùng với âm thanh của khóa kéo được mở ra, chiếc quần vốn rũ xuống mạnh mẽ được cởi ra cứ như vậy trượt xuống đôi dài trắng nõn thẳng tắp.
Ánh mắt Thẩm Uyên nhìn xuống khi chiếc quần vừa rơi xuống. Khi anh nhìn thấy rõ ràng hai chiếc vòng da màu đen quấn chặt quanh đùi Hứa Hàn Châu, mặc dù anh đã đoán được bên trong cậu đang mặc gì, nhưng tận mắt chứng kiến và suy đoán lại có sự khác biệt nhất định.
Trên làn da trắng như tuyết xuất hiện những vết đỏ tươi do bị quấn chặt, màu sắc tươi sáng đến mức Thẩm Uyên đột nhiên cảm thấy đây là màu sắc đẹp nhất trên thế giới.
Loại pheromone có mùi vodka vốn có thể bị kìm nén lập tức tràn ra. Thẩm Uyên không tự chủ được tiến lên một bước. Hứa Hàn Châu đưa tay đẩy ngực Thẩm Uyên, lần nữa đẩy anh về vị trí cũ.
"Đừng nhúc nhích, chúng ta đã nói sẽ chơi một trò chơi rồi, đợi tôi cở/i quần áo xong đã, đây là cái cuối tôi nợ anh."
Lúc nói xong lời này, Hứa Hàn Châu đã cởi ba cái nút áo sơ mi. Nhìn từ góc độ của Thẩm Uyên, dường như xương quai xanh sâu thẳm bên trong có thể đựng đầy một bát tuyết trắng.
Nếu Hứa Hàn Châu tiếp tục cở/i quần áo, anh biết mình có thể không thể tiếp tục chơi trò chơi này được.
"Đủ rồi!"
Thẩm Uyên khàn giọng nói ra hai chữ:
"Không cần cở/i ra, chúng ta có thể bắt đầu."
Động tác tay của Hứa Hàn Châu dừng lại, cậu đương nhiên ước không phải cở/i sạch.
“Được. Vậy chúng ta bắt đầu."
Lần này Hứa Hàn Châu chủ động đi đến trước mặt Thẩm Uyên, cho đến khi cơ thể hai người gần như dính vào nhau, cậu mới ngẩng đầu, đến giữa cánh môi của Thẩm Uyên mới nhẹ giọng nói:
"Vậy thì câu hỏi đầu tiên: Cậu chủ gia tộc S tên là gì?"