[Novel] QUY LUẬT NUÔI DƯỠNG CHÓ ĐIÊN - CHƯƠNG 58

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 58 – Giờ trả thù lao cho tôi được chưa?

"Thẩm Uyên!"

Hứa Hàn Châu hoàn toàn không ngờ Thẩm Uyên lại có thể nói những lời như vậy trước mặt trợ lý Tống mà không hề thay đổi sắc mặt.

Khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng lên. Hứa Hàn Châu không biết lúc này mặt mình có đỏ hay không, nhưng cậu biết, giây phút này ở biệt thự trên đỉnh núi chắc chắn là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong 18 năm cuộc đời của cậu.

Đêm đó Thẩm Uyên theo Tống An Chi vào biệt thự giữa sườn núi, cậu không biết trước đó Tống An Chi có biết về những gì đã xảy ra giữa cậu và Thẩm Uyên không, nhưng cậu chắc chắn sau khi Thẩm Uyên nói ra câu đó, Tống An Chi đã biết.

Hứa Hàn Châu không dám nghĩ lúc này trong lòng Tống An Chi đang nghĩ gì về mình, nhưng cậu biết, hôm nay không còn mặt mũi nào ở lại biệt thự trên đỉnh núi nữa, nếu không, cậu thật không biết Thẩm Uyên còn vô duyên nói ra những lời gì nữa, khiến cậu hoàn toàn mất đi hy vọng hợp tác với gia tộc S.

Cậu cắn chặt răng sau, cố nén xuống xung động muốn vung tay cho Thẩm Uyên một bạt tai, lại cố gắng để khóe môi nở một nụ cười mang theo tia xin lỗi, rồi mới nhìn về phía Tống An Chi nói:

"Trợ lý Tống, thật xin lỗi, tôi đến mà không báo trước. Nếu nhà các anh còn có khách khác, tôi xin phép về trước, lần sau khi anh rảnh chúng ta lại hẹn."

"Cái này..."

Không cần Tống An Chi suy nghĩ nhiều về việc tiếp theo phải làm gì, Thẩm Uyên đã chủ động lên tiếng:

"Cậu Hai Hứa có lẽ không biết, tôi và cậu chủ nhà trợ lý Tống quan hệ rất tốt. Để đền đáp việc lần trước tôi theo trợ lý Tống đến biệt thự nhà cậu, cậu để tôi chơi đùa trong phòng cậu lâu như vậy, bây giờ tôi làm chủ, tôi dẫn cậu đến phòng anh ấy chơi một chút."

"!!"

Lúc Hứa Hàn Châu khi nghe nửa đầu câu thì có chút bất ngờ, Thẩm Uyên này lại có quan hệ tốt với người đó? Vậy họ không phải quan hệ hợp tác, mà lại là quan hệ bạn bè sao?

Tuy nhiên, khi nghe nửa sau câu, khóe môi Hứa Hàn Châu giật mạnh, liếc nhìn Thẩm Uyên bằng ánh mắt như nhìn người điên, rồi không thèm để ý đến anh nữa.

"Trợ lý Tống, vậy tôi về trước, chúng ta sau này..." 

Đến lúc này rồi, làm sao Tống An Chi không biết ý định của cậu chủ nhà mình.

"Cậu Hai Hứa, hiếm khi cậu đến đây, sao có thể đi như vậy được? Hay là thế này, như cậu Thẩm nói, để cậu Thẩm thay mặt cậu chủ nhà tôi dẫn cậu đi tham quan biệt thự nhé."

"!!!"

"Này sao..."

Tống An Chi không cho Hứa Hàn Châu cơ hội từ chối:

"Cậu Hai Hứa, thực không dám giấu giếm, vì mới đến thành phố Lục Hải nên tôi có quá nhiều việc phải làm, nhưng nếu cậu chủ nhà tôi biết tôi vì thế mà thất lễ với khách, chắc chắn sẽ tức giận. Vì vậy có cậu Thẩm giúp đỡ, tôi thật sự vô cùng cảm kích, mong cậu Hứa cũng đừng từ chối."

"Hơn nữa, sau khi tôi xử lý xong công việc, vừa hay có một số vấn đề về trung tâm thương mại ở Lục Hải, muốn thỉnh giáo cậu Hai Hứa."

Câu cuối cùng này có sức hấp dẫn quá lớn đối với Hứa Hàn Châu, cậu gần như gật đầu ngay khi nghe xong:

"Trợ lý Tống vất vả rồi, anh cứ bận việc đi, không cần quan tâm đến tôi."

Tống An Chi rời đi, Hứa Hàn Châu vừa còn tươi cười bỗng thay đổi sắc mặt:

"Thẩm Uyên, lúc nãy anh cố tình giả vờ là cậu chủ gia tộc S, cố tình để tôi hiểu lầm, cố tình trêu đùa tôi phải không... Ưm..."

Hứa Hàn Châu còn chưa nói hết câu, Thẩm Uyên đã bước đến trước mặt cậu, không nói một lời ôm lấy eo cậu và hôn xuống mạnh mẽ.

Hứa Hàn Châu hít một hơi, đôi mắt vốn to càng trợn lớn hơn.

Không chỉ nói chuyện không nhìn trường hợp, giờ còn làm bậy không nhìn trường hợp!!

"Anh... Ưm... Có bệnh... Ưm... à..."

Hứa Hàn Châu sau khi hoàn hồn từ cơn sốc, vừa đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt vừa mở miệng mắng chửi người, nhưng sức Thẩm Uyên lớn hơn cậu nhiều, cậu đứt quãng mắng một lúc lâu, nhưng thực sự chỉ nói được mấy chữ rời rạc, phần còn lại đều chìm trong hơi thở đan xen của hai người.

Trong phòng khách rộng lớn, tiếng nước mập mờ khiến không khí thêm ẩm ướt, mùi vodka nhàn nhạt bắt đầu tràn ngập trong không trung, trêu chọc Hứa Hàn Châu trong vòng tay chủ động tỏa ra pheromone của mình.

Thế nhưng, ngay khi Hứa Hàn Châu cảm thấy oxy trong não sắp bị rút cạn hoàn toàn, bàn tay vốn đang đẩy trên ngực Thẩm Uyên đã dễ dàng vươn đến gáy anh.

Thẩm Uyên nhếch miệng cười đắc ý, tưởng rằng đối phương cuối cùng đã động tình, nhưng không ngờ khoảnh khắc tiếp theo, anh cảm thấy da đầu phía sau đột nhiên đau nhói. Hứa Hàn Châu đã túm lấy tóc anh, không chút thương tiếc kéo mạnh một cái, Thẩm Uyên buộc phải buông môi cậu ra.

"Chậc..."

Nụ cười trên khóe môi Thẩm Uyên cứ như vậy đông cứng tại chỗ, anh chưa từng bị ai túm tóc như vậy? Cơn giận dâng lên, áp lực không khí xung quanh cũng điên cuồng giảm xuống.

"Sao? Còn định nổi giận với tôi?"

Cơ thể anh và Hứa Hàn Châu dính sát vào nhau, Hứa Hàn Châu tất nhiên cảm nhận được sự tức giận của anh.

Hứa Hàn Châu lạnh lùng nói xong câu đó, lại còn tăng thêm lực ở tay!!

Lúc này, Thẩm Uyên đã cảm nhận được sự tức giận của Hứa Hàn Châu.

Cơn giận đó thông qua da đầu phía sau, nhanh chóng truyền qua dây thần kinh cảm giác đau đến não bộ của anh, khiến anh không nhịn được hít vào một hơi.

"Thẩm Uyên, anh phải hiểu rõ giữa anh và tôi là do tôi quyết định!"

Lời nói của Hứa Hàn Châu mang theo sự bá đạo không thể cưỡng lại. Rõ ràng trong giọng nói vẫn còn nét trong trẻo của thiếu niên chưa hoàn toàn mất đi, hai loại cảm giác hòa quyện vào nhau, rơi vào tai Thẩm Uyên khiến tim anh run rẩy.

Cơn giận vừa rồi cũng vì cảm giác kỳ diệu này mà tan biến trong chớp mắt, anh buông lỏng một tay đang ôm Hứa Hàn Châu, theo cánh tay Hứa Hàn Châu đặt lên bàn tay đang ở sau gáy.

Vừa nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của Hứa Hàn Châu ra, vừa cười giải thích:

"Làm sao tôi dám nổi giận với cậu. Tôi chỉ hơi buồn, thù lao đã hứa, sao cậu lại muốn dừng lại?"

Anh đặt bàn tay vừa gỡ ra từ sau gáy lên môi hôn sâu, đôi mắt tình ý sâu đậm như thể trong thế giới của anh chỉ còn lại mỗi Hứa Hàn Châu.

"Hừ..."

Hứa Hàn Châu rút tay đang bị anh nắm lấy ra, tức giận nói:

"Câu hỏi vừa rồi của tôi anh vẫn chưa trả lời. Nói đi, có phải cố tình trêu đùa tôi không."

"Hàn Châu, cậu nghĩ kỹ xem, lúc nãy tôi có nói câu nào khiến cậu hiểu lầm đâu."

Hứa Hàn Châu nghĩ lại, đúng là ngay từ đầu chính cậu đã cho rằng người trong căn nhà này chắc chắn là thái tử gia tộc S, suy nghĩ có sẵn này khiến cậu vừa nhìn thấy Thẩm Uyên đã hiểu lầm.

Còn về khí chất cao quý không thể bỏ qua mà cậu cảm nhận được từ anh lúc đó...

Hứa Hàn Châu lại nhìn người trước mặt, khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt còn đâu khí chất cao quý nữa.

"Thôi, coi như tôi mù mắt đi."

Thẩm Uyên rõ ràng nhận ra sự thay đổi cảm xúc trong mắt cậu, vội vàng thuận nước đẩy thuyền:

"Đúng là cậu đã hiểu lầm tôi phải không?"

Đúng cũng không thừa nhận.

"Vậy, giờ có thể trả tôi thù lao được chưa?"

"!!!"

"Trả thù lao cho anh? Ở đây sao?"